Mang theo mọi người cùng nhau đi đến các cứ điểm cuối cùng.
Nhìn vào bên trong cái hố do chính mình đào, Tô Vũ bắt đắc dĩ hô: “Uyển Nhi dậy đi.”
Bên trong hố, Lý Uyển Nhi đang ôm một thứ gì đó ngủ rất ngon lành. Thậm chí khi Tô Vũ kêu nàng tỉnh dậy, nàng còn xoay người sang chỗ khác, giống như có ai đang phá giấc mơ đẹp của nàng vậy.
Mẹ hắn nhìn Lý Uyển Nhi trong hố cũng cười thành tiếng, mở miệng cười nói: “Uyển Nhi dậy đi học.”
“Hôm nay con được nghỉ” Lý Uyển Nhi cứ như người nói mớ, lẩm bẩm vài tiếng nhưng vẫn chẳng hề dấu hiệu tỉnh giấc.
Tô Vũ bó tay nói: “Thôi cho nàng ngủ tiếp đi.”
Rồi hắn chỉ vào căn nhà của Người canh mộ nói: “Mọi người xem có con Zombie nào còn sống thì xử lý nó nốt đi. Ta qua kia kiểm tra một chút rồi trở lại.”
Mấy người nghe hắn nói cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý.
Tô Vũ quay người lại về phía mọi người, rồi đội nón bảo hộ tiến về phía ngồi nhà nhỏ phía trước mặt.
Vừa đi hắn vừa xoay thanh kiếm trên tay, đôi mắt ẩn dưới chiếc mũ hơi lóe lên ý cười, chỉ có điều nét cười của hắn lại có chút lạnh lẽo.
Ngôi nhà của Người thủ mộ là một ngôi nhà nhỏ, với lớp sơn bên ngoài đã loang lổ, úa vàng. Cánh cửa gỗ trông hơi xộc xạch, cùng với lớp mái được lợp bằng những viên ngói đỏ đã ngả màu.
“Két…”
Đi đến trước mái hiên nhà, Tô Vũ đẩy nhẹ một cái thì cánh cửa đã ngay lập tức mở ra.
Bên trong căn nhà trong không khác những ngôi nhà ở thôn quê khác là mấy. Trong phòng khách là một chiếc bàn gỗ, hai chiếc ghế dài, cùng một bộ ấm chén dùng để pha trà được đặt ngăn nắp trên bàn. Nhìn lớp bụi trên bàn có thể đoán được đã từ lâu rồi chưa có ai ghé qua đây.
Hắn lần lượt đi qua từng phòng để kiểm tra, phòng bếp, phòng ngủ, thậm chí đến cả nhà vệ sinh hắn đều đã kiểm tra một lượt, nhưng không phát hiện bất cứ thứ gì.
Tô Vũ nhíu mày suy nghĩ. Chẳng lẽ hắn đã nhầm ? Nếu hắn nhầm thì tại sao ở đây Zombie lại biến dị ? Nếu một xác chết hóa thành Zombie đáng lý không nên xuất hiện tình trạng biến dị mới phải.
Bản thân hắn cũng bắt đầu mơ hồ không biết những suy đoán của mình là đúng hay sai nữa. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp hay một lý do bất ngờ nào đó gây ra ?
Hắn chưa vội kết luận mà lục lại căn nhà một lần nữa, lần này hắn kiểm tra thật tỉ mỉ. Từ trần nhà, đến dưới đất đều bị hắn dùng tay gõ thử kiểm tra xem có cơ quan hay mật thất ẩn dấu nào không.
Nhưng không. Chẳng có bất cứ một thứ gì cả.
— QUẢNG CÁO —
Tô Vũ lại lần nữa trở về phòng khách, ngồi xuống dưới ghế bắt đầu nhìn quanh suy nghĩ. Không lẽ nó nằm ở căn phòng này ? Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất ?
Nhưng quanh đây ngoại trừ một cái bàn và hai cái ghế dài, cũng chẳng có bất cứ vật gì khác.
Hắn vẫn chưa có ý định từ bỏ, bởi vì dù ở kiếp trước thì tình trạng “Mảnh vỡ kết tinh” sinh ra biến dị cũng không phải dễ. Hơn nữa, đối với miêu tả hiệu quả biến dị chỉ khiến hắn nghĩ tới một thứ mà thôi.
Tìm kiếm lại một hồi mà không thu được kết quả, tuy trong lòng vẫn mang nhiều nghi vấn nhưng hắn đánh phải ra ngoài.
Tô Vũ đi ra nhưng đầu vẫn ngoái đầu nhìn lại, hi vọng mình có thể thấy gì đó.
Chẳng lẽ nhầm thật ?
“Bịch”
Mang theo những dòng suy nghĩ miên man, Tô Vũ vô tình đá vào tấm chắn cửa, khiến mấy ngón chân của hắn đau nhói. Sau cú va chạm, tấm chắn cửa giống như hơi nhô lên một chút.
Hắn hơi cúi đầu liếc nhìn tấm chắn cửa: “Cái gì đây ?”
Hắn cúi người xuống nắm lấy tấm chắn cửa nhấc lên, hắn cười khổ lẩm bẩm nói: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất ?”
Vậy ra căn hầm không phải được dấu trong nhà mà ở ngay ngoài thềm, còn tấm chắn cửa hóa ra lại là một cái tay nắm cửa.
Phải nói, ai mà ngờ được căn hầm bí mật lại được để ngay ngoài cửa. Đây cũng là đầu tiên hắn thấy được cách bố trí này.
Tô Vũ có chút than thở, người bố trí nơi này quả là một thiên tài.
Bởi, nếu dấu ở trong nhà rất dễ tìm ra được dấu vết. Mà lại với suy nghĩ của người bình thường đều sẽ tưởng rằng căn hầm được dấu ở đâu đó trong căn nhà này, tựa như Tô Vũ.
Nhưng nếu dấu ở bên ngoài, thì với thời tiết liên tục thay đổi, nắng, mưa, gió, bão. Tất cả những thứ đó sẽ giúp xóa đi những dấu vết để lại, hơn nữa chúng còn giúp ngụy trang cửa hầm với hoàn cảnh xung quanh.
Phía sau cánh cửa căn hầm là những bậc thang đi sâu xuống dưới lòng đất. Trên thành căn hầm đặt hai ngọn đuốc đã tắt từ lâu.
Tô Vũ bước xuống bậc thang, rồi đưa tay cầm một ngọn đuốc châm lên rồi rọi xuống phía dưới.
Căn hầm rất sâu, có lẽ nằm vào khoảng ba, bốn mươi mét, Tô Vũ đi một hồi mới đến được phần cuối.
Xuống phía dưới là một hành lang dài làm bằng đá, âm u, lạnh lẽo, còn… hơi ướt át.
— QUẢNG CÁO —
Bước qua một vũng nước, Tô Vũ cẩn thận từng bước đi về phía trước.
“Cạnh”
Bàn chân của Tô Vũ không cẩn thận đã đạp xuống một cơ quan, những ô đá hai bên hành lang bật mở ngay lập tức.
Tô Vũ hơi biến sắc, hắn vội đạp chân nhảy ngược về phía sau.
Tuy nhiên.
Im phăng phắc.
Không có gì xảy ra cả.
Tô Vũ ngơ ngác đứng nhìn những ô đá vừa bị bật mở.
“Chẳng lẽ người xây cơ quan dùng hàng dởm ?”
Hắn lấy thanh kiếm quơ quơ phía trước những hốc đá, xem có phản ứng gì hay không. Nhưng vẫn chẳng thấy có phản ứng gì cả.
Hắn cẩn thận từng li từng tí bước đến gần, rồi dùng tốc độ nhanh nhất lướt qua.
Nhưng hắn những cơ quan kia dường như tất cả đều đã ngừng hoạt đông, chỉ mặc hắn chạy qua.
Chạy được thêm vài bước nữa, Tô Vũ hơi tò mò chiếu cây đuốc vào trong xem thử. Thì hắn cũng đã hiểu được vì sao.
Hóa ra bên trong những ô đá là đủ các thể loại súng.
“….”
Người chế tạo cơ quan nơi đây, có nghĩ nữa, cũng chẳng bao giờ nghĩ được trường hợp này sẽ xuất hiện.
Tô Vũ an tâm tiếp tục đi tiếp dọc hành lang.
Hành lang thực sự rất dài, với vô số các cơ quan khác nhau, xem chừng người người chủ của căn hầm này là một người có tính cách cực kỳ cẩn thận, hoặc cũng có thể bên trong có thứ gì đó hắn muốn giấu cho thật kỹ.
Đi được một lúc lâu, vượt qua rất nhiều “khó khăn”. Tô Vũ cũng đến được cuối của hành lang “chết chóc”.
Phía trước mặt hắn là một cánh cửa sắt màu với hai cái lộ tựa như dùng để cắm thứ gì đó vào.
— QUẢNG CÁO —
Tô Vũ nhìn cái lỗ rồi lại nhìn cán đuốc của mình. Không mất thời gian suy nghĩ quá lâu, hắn đi đến cắm thử cây đuốc của mình vào trong, rồi vặn thử.
Tiếng cót két vang lên, nhưng cánh cửa vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Tô Vũ thở dài, hắn đã biết mình phải làm gì.
Xuyên qua hành lang rồi chạy đến cuối bậc thang. Tô Vũ cầm ngọn đuốc thứ hai mang trở về.
Hắn tra ngọn đuốc thứ hai vào vị trí còn lại trên cánh cửa.
Tiếng cót két lại vang lên, nhưng cảnh tiếp sau khiến hắn suýt nữa chửi bậy.
Bởi, cánh cửa vẫn không chịu mở ra, dù hắn đã dùng hết sức.
Tô Vũ thử đổi vị trí hai ngọn đuốc cho nhau, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì. Cánh cửa vẫn đứng yên ở đó.
Đã đi được đến đây, hắn không nghĩ sẽ từ bỏ như vậy. Hắn dùng đủ mọi cách để thử, nhưng đều vô dụng.
Tô Vũ cầm trên tay hai ngọn đuốc, hắn dựa lưng trên thành hành lang, ngồi suy nghĩ giải pháp.
“Chắc không phải hai cái lỗ là hai cái tay chứ ?”
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn nhưng ngay lập tức bị hắn gạt bỏ, bởi cán đuốc cắm vào ổ vẫn có phản ứng.
Hồi lâu sau vẫn chưa tìm ra cách, hắn đã có chút chán nản.
“Hai lỗ, hai đuốc. Chẳng lẽ…”
Tô Vũ bật người dậy, lấy một ngọn đuốc tra vào ổ xoay một vòng sau đó rút ra, rồi lại dùng chính ngọn đuốc đó tra vào một ổ khác bắt đầu xoay.
“Con chó này” Nhìn cánh cửa từ từ mở ra, Tô Vũ không nén được nữa mà chửi to thành tiếng.