“Các cậu đoán xem, liệu Ngụy Tiên có tin không?”
Trong phòng 606, Quách Quả chống cằm nhìn chằm chằm cửa ra vào, lo lắng hỏi.
“Nếu một người đã mê muội ngã xuống cùng một cái hố tận hai lần thì đại khái kiểu gì cũng sẽ có lần thứ ba.” Đường Tâm Quyết nói.
Từ kinh nghiệm mà nói, Ngụy Tiên hoàn toàn không có sức chống cự đối với sự cám dỗ này, nếu không cô ta cũng sẽ không phải người đầu tiên bị hại vì thuật đổi vận.
“Điều chúng ta cần phải lo là liệu Ngụy Tiên có thuyết phục được sư phụ cô ta không.” Dù sao gã ta mới là kẻ lừa đảo lớn nhất.
Nghe Đường Tâm Quyết nói, Trương Du vừa vẽ sơ đồ phân tích lên giấy vừa nhíu mày than thở: “Không thể tính toán hành vi của con người được, Tâm Quyết, cậu nghĩ liệu có thành công không?”
Trái với sự lo lắng của Trương Du, Đường Tâm Quyết trông khá nhẹ nhàng, còn đang thử rót nước vào phần đầu cao su của cây thông bồn cầu, bị cây thông bồn cầu tức giận phun phèo phèo.
“Nếu chúng ta đóng giả Ngụy Tiên liên lạc với gã ta, lỡ bắt chước không giống còn khiến gã ta nghi ngờ hơn.
Tốt nhất cứ để cho Ngụy Tiên tự làm, xác suất thành công cũng cao hơn.
Với lại dù có thất bại chúng ta cũng vẫn có thể tìm cách khác.”
Cũng may mọi chuyện phát triển theo đúng kế hoạch, nửa ngày sau Kim Văn nhắn tin đến:
[Xong, qua đi.]
– ———–
Trong phòng 612, Ngụy Tiên nhìn chằm chằm màn hình di động cứ như trong đó có yêu ma quỷ quái gì vậy.
Tiếng cảnh cáo và tiếng mắng mỏ giận dữ của sư phụ như đang văng vẳng bên tai, nhưng một thứ dục vọng mãnh liệt hơn thế đã đè ép lý trí và nỗi sợ của cô ta xuống, xúi giục cô ta bịa ra một lý do khẩn cấp, bấm nút gọi video.
Sau tiếng chuông chờ dài đằng đẵng, rốt cuộc đầu kia cũng bắt máy, một người đàn ông tai to mặt lớn có vẻ rất giận dữ xuất hiện trong màn hình: “Rốt cuộc có chuyện gì…”
Gương mặt đờ đẫn của Ngụy Tiên bắt đầu xuất hiện vẻ sợ hãi, cô ta há miệng muốn giải thích, chợt bên tai vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc nhưng lại khiến trái tim cô ta thót lên: “Nếu đã tìm ông thì đương nhiên là có chuyện quan trọng rồi.”
Ngụy Tiên quay phắt lại, phát hiện ra Kim Văn đã lặng lẽ mở cửa từ bao giờ, mấy người bên phòng ngủ đối diện nhanh nhẹn bước vào, người đứng cạnh cô ta chính là Đường Tâm Quyết.
Ngụy Tiên sợ hãi: “Mấy người!”
Cô ta còn chưa nói xong, chiếc điện thoại di động trong tay đã rơi vào tay người khác.
Gã đàn ông mập mạp trong màn hình hơi sửng sốt, gã ta thấy Đường Tâm Quyết mỉm cười thì định gầm lên, tiếng chưa kịp ra khỏi miệng đã chợt nhận thấy không ổn, nhanh tay tắt cuộc gọi video.
Bẹp.
Gã đàn ông đứng hình.
Sau đó tiếng tru như lợn bị chọc tiết phát ra từ gương mặt vặn vẹo của gã ta, gã ta bất chấp điện thoại vẫn còn đang gọi video chưa kịp tắt mà đưa tay kéo cái vật thể cao su trên mặt ra.
Phòng ngủ 612 cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn thấy tận mắt Đường Tâm Quyết lôi ra một cây thông bồn cầu từ hư vô, rồi lại trơ mắt nhìn thấy nó xuyên qua màn hình điện thoại úp vào mặt gã mập.
Xuyên qua màn hình?
[Xuyên qua: Không có thiết bị điện tử nào tui không xuyên qua được, nếu có, mời nâng cấp.]
[Từ nay về sau, thứ leo ra khỏi ti vi trong phim kinh dị chưa chắc đã là quỷ, cũng có thể là cây thông bồn cầu.]
Lực hút của cây thông bồn cầu không phải là thứ mà gã mập có thể giật ra được, sau khi dốc hết sức giãy dụa nhưng vẫn thất bại, gã ta run run hỏi: “Mấy người là ai? Mấy người muốn gì?”
Đường Tâm Quyết hòa nhã nói: “Câu này phải để ông trả lời mới đúng, dùng thứ gọi là thuật đổi vận để hại người thì ông được lợi gì?”
Vừa nhắc tới thuật đổi vận, gã mập tỉnh táo hơn hẳn, gã ta ồm ồm nói: “Là lỗi của tôi, không ngờ ở đây lại có đạo hữu bản lĩnh cao cường.
Chúng ta đều là đồng môn, chi bằng hãy cởi bỏ ảo giác cho dễ nói chuyện, cần gì phải gây chiến chứ?”
Sau khi quy cây thông bồn cầu thành ảo giác, gã mập lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Đường Tâm Quyết lại cười cười: “Nếu còn cần cái đầu này thì ông đừng nên lãng phí thời gian nữa.”
Cô vừa dứt lời, cây thông bồn cầu lập tức phun nước.
Gã mập không kịp chuẩn bị bị sặc nước vào mũi, mặt gã ta đỏ bừng bừng vì ho, giãy như cá nằm trên thớt: “Đừng! Nếu giết tôi sẽ không có ai biết cách phá giải bùa vàng chết chóc đâu!”
Bùa vàng chết chóc?
Đường Tâm Quyết trợn mắt: “Tôi đã gỡ xuống đốt đi rồi.”
Gã ta hơi sửng sốt, sau đó cười phá lên: “Vậy mấy người chắc chắn phải chết, chúng nó sẽ mãi mãi quấn lấy các người, khụ khụ…!Những kẻ…!Hồn phách của những kẻ đã chết vì lời nguyền…”
Đường Tâm Quyết: “Nhưng theo tôi biết, lời nguyền của bùa vàng rất khó giải.”
“Đó là vì đạo hạnh cô không đủ!” Gã ta cười lạnh: “Chỉ cần dựa vào trận pháp đặc biệt, tìm được tổng cộng tám nam nữ trẻ tuổi sinh vào giờ âm là có thể truyền lại lời nguyền rủa.
Bùa vàng chết chóc chính là kiệt tác của tôi, chờ cho bọn chúng chết, hồn phách chúng sẽ thuộc về tôi, mặc tôi sai bảo…!Aaaaa!”
Lực hút trên mặt càng ngày càng mạnh, kèm theo một cảm giác lạnh lẽo thấu xương nhắc nhở gã ta tình hình bây giờ.
Gã ta ngừng lời, chuyển sang nịnh nọt: “Nhưng cô đốt đi cũng không sao, tôi còn một cách khác.
Chỉ cần trộn máu tươi của bọn họ với đất đỏ, tưới vào chỗ trước đó treo gói giấy vàng là có thể mê hoặc quỷ đòi mạng, kéo dài mạng sống…”
Quách Quả bỗng lên tiếng: “Ông ta đang nói dối!”
Gã mập: “…”
Đường Tâm Quyết: “Cây thông bồn cầu, ăn.”
Đầu cao su làm động tác nhai nhóp nhép giống y như người ta đang ăn uống vậy, chỉ có điều nó không thể nuốt gã mập xuống thật, nhưng vẫn đủ để làm gã ta kêu gào sợ hãi: “Tôi nói! Tôi nói thật!”
“Nói…!Nói là được…” Gã mập mấp máy: “Đến giai đoạn sau, không thể cách xa bùa chú 10 mét, vết đỏ trên cổ không thể xóa, có người sau lưng không được trả lời…!Bùa chú không thể giải, chỉ có thể sống tạm! Nhưng mấy người đốt mất bùa vàng thì ngày chết đã đến…”
Trong tiếng cười điên cuồng của gã ta, cây thông bồn cầu bỗng dưng bứt ra.
Trong lúc gã ta còn đang trợn mắt ngơ ngác thì cái đầu cao su nhè ra một gói giấy vàng.
Gã đàn ông bị gói giấy vàng đập vào mặt: “…”
Đường Tâm Quyết: “Theo như ông nói, ông vội vàng hiến tế những người khác cũng chỉ là để dời lời nguyền của bản thân ông đi mà thôi, bùa vàng chết chóc chẳng qua chỉ là vật môi giới di chuyển lời nguyền.
Nếu tôi không đoán sai, nguồn cơn của lời nguyền này có liên quan đến quỷ không đầu, đúng không?”
Gã mập run rẩy: “Cô…!Mấy người không thể làm thế được, đây chắc chắn là giả, đây chắc chắn là ảo giác!”
Đường Tâm Quyết bình thản, nhấn rõ từng câu từng chữ: “Ông nói đúng, lời nguyền không thể giải, nhưng có thể mở rộng.
Từ giờ trở đi ông không cần phải trốn trốn tránh tránh, lo sợ bị lời nguyền bắt được nữa.”
Trong ánh mắt càng ngày càng trợn to hoảng sợ của gã ta, Đường Tâm Quyết cười vui vẻ: “Xin chúc mừng, số mạng ông rất tốt, phúc phần sắp đến rồi.”
– ————
Đường Tâm Quyết tắt video rút cây thông bồn cầu ra, trong “Miệng” nó chỉ có mấy sợi tóc vụn, đầu cao su thở phì một cái ý bảo nó đã cố gắng hết sức rồi.
Dù sao giờ phút này tên “Sư phụ” kia vẫn còn là người sống, không thể ăn được.
Phòng ngủ cực kì yên tĩnh, mấy người Ngụy Tiên chìm trong hoang mang như không thể nào tiêu hóa nổi những gì vừa xảy ra.
Thuật bùa vàng đổi vận không phải là thuật pháp dùng để tăng vận số sao? Tại sao gã đàn ông mập mạp kia lại bảo đấy là bùa vàng chết chóc? Chẳng phải phúc phần của bọn họ sắp đến rồi ư? Sao gã ta lại nói là ngày chết đến gần?
Bộ não bị gói giấy vàng ảnh hưởng quá sâu không tiêu hóa nổi tin này, Tào Nhu và Chu Hạnh ngất xỉu, Ngụy Tiên ngơ ngác mãi một lúc lâu, sau đó ôm đầu hét lên chạy biến ra khỏi phòng.
Mặt mũi Kim Văn cũng trắng bệch, ngồi phịch xuống ghế im lặng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nở nụ cười miễn cưỡng: “Có lẽ thật sự hết cách rồi.”
Dù trước khi nhận được đáp án này thì dự cảm có điềm xấu xảy ra đã luôn chiếm cứ suy nghĩ của cô ấy, nhưng một khi sự thật bị vạch trần, trừ cảm giác bi thương tuyệt vọng, Kim Văn còn cảm thấy như trút được gánh nặng.
Ít nhất giờ đây cô ấy đã biết rõ ràng mình bị ai hại chết, sẽ không chìm sâu trong nỗi sợ mịt mờ vô tận.
Tiếc nuối lớn nhất của Kim Văn bây giờ chỉ là không thể nhìn thấy tận mắt đầu sỏ gây tội gặp quả báo.
Cũng may quả báo không tới muộn.
“Cảm ơn các cậu.”
Lúc ngẩng lên lần nữa, gương mặt Kim Văn đã nhòa lệ, lần này cô ấy không cố gắng che dấu vết đỏ trên cổ đang trào ra từng dòng máu đỏ thẫm.
Dường như sức sống đột nhiên quay trở lại, cô ấy đẩy bốn người Đường Tâm Quyết về phòng 606, sau đó nắm chặt tay Đường Tâm Quyết: “Ở yên trong này, dù có nghe thấy gì cũng không được đi ra ngoài.”
“Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng tuyệt đối không được mở cửa!”.
Để đến nơi đó Tô Vũ phải di chuyển qua một sa mạc có tên gọi là Patagon, nơi này cũng là nơi sinh sống của rất nhiều loại trùng tộc, và đặc biệt ở đây nổi tiếng với một loại Sâu tử thần. Đây cũng là nơi hắn nhất định phải đi qua, mà vùng sa mạc này cũng không có bất kỳ thành thị nào. Vì vậy, muốn đi đến đó Tô Vũ phải liên tục trong trò chơi không thể đăng xuất.
Đợt nghỉ hè này cũng sẽ là lần hắn chính thức di chuyển về phía sa mạc Patagon. Mà cũng đã đến lúc hắn phải thực hiện kế hoạch tiếp theo của mình.
Từ khi trở về hắn luôn có suy nghĩ sẽ phải phát ra một lời cảnh báo cho toàn bộ nhân loại về tình trạng sắp tới. Có lẽ nhiều người không tin, sẽ coi đó như là một lời tiên tri bừa của một người nào đó.
Đã vậy hắn sẽ làm cho nó càng thêm huyền bí, càng để nó huyền bí càng dấy lên sự tò mò của mọi người. Như vậy có thể thông qua đó để truyền đi lời cành báo của hắn. Mà để tăng tính xác thực cũng cần phải có được một vài thông tin sắp xảy đến để mọi người kiểm chứng.
Tô Vũ viết ra một lời cảnh báo rất đơn giản, hắn liệt kê từng tai nạn sắp xảy ra mà kiếp trước hắn còn nhớ trong đầu:
“Cháy rừng, trại tị nạn tại Mỹ, Úc, Greek”
“Đại dịch sẽ bùng phát tại Vũ Hán, Trung Quốc”
“Thảm họa sinh thái tại nước Nhật Bản”
“Nông dân phát hiện ra hiện tượng “Vua chuột” đầu tiên tại Nga”
“Ngày 1 tháng 1 năm 2023, Trò chơi tận thế chính thức trở thành hiện thực”
Đây cũng là những gì hắn có thể nhớ được từ kiếp trước, nếu không sợ “Hiệu ứng cánh bướm” thì hắn thực sự muốn ghi thời gian cụ thể. Nhưng hắn biết trò chơi tận thế thời gian cụ thể là vào ngày nào. Vì đó chính là lúc mọi người đang đón chào năm mới.
“Lúc tiếng chuông vừa điểm cũng là lúc tử thần bừng tỉnh, mọi thứ rồi sẽ rơi vào hỗn loạn. Ngày đó cũng sẽ không còn xa nữa. ” — QUẢNG CÁO —
Mà cũng không để bất kỳ ai có thể tìm thấy, hắn mua một chiếc điện thoại cũ đã qua sử dụng, dù có muốn tra cũng hết sức khó khăn, thậm chí đó là điều không thể. Sau đó đăng những thông báo này lên một số trang tin báo nổi tiếng, thậm chí phát tán trong một số trang cá nhân người nổi tiếng.
Hắn tin tưởng những thông tin này rồi sẽ được lan truyền đi khắp nơi, con người thích nghe nhất vẫn là những thông tin từ tương lai như số mệnh, tình duyên, tài vận. Với những thông tin về tận thế này chắc chắn sẽ có không ít người tò mò thậm chí sẽ bắt đầu ghi nhớ để kiểm chứng.
Cũng chỉ cần một câu chuyện trong đó đúng cũng đã đủ để thổi phồng lên vô số lần, Tô Vũ tin chắc rằng không bao lâu sẽ là đề tài truyền miệng của vô số người trên thế giới.
Điều hắn làm được cũng đã làm hết, tình huống ở mỗi địa phương, mỗi quốc gia khi trò chơi phủ xuống đều khác nhau. Hắn cũng không ghi nhớ được hết tất cả thông tin này. Những gì hắn biết hắn đều đã chia sẻ, hi vọng cũng không đến nổi phải khiến thế giới hỗn loạn như kiếp trước.
Hôm nay chính là ngày kết thúc buổi học cuối cùng của năm lớp 10 của Tô Vũ, vẫn như thường lệ thành tích của Tô Vũ vẫn rất tốt. Cũng có người ganh tỵ nhưng lại không có ai sau lưng nói xấu hắn, xem ra bọn họ cũng đã bị Sở Nhật Nam tẩy não hoàn toàn rồi.
“Ngươi nghe nói về thông tin trên mạng chưa ?”
“Thông tin tận thế chứ gì. Năm nào cũng có mấy cái, ngươi bớt đọc tiểu thuyết đi”
“Ta cũng chỉ đọc giải trí thôi, sao ngươi hung giữ thế ?”
Tô Vũ có thể nghe thấy những âm thanh các bạn học bàn nhau về ngày tận thế, mà hắn cũng mong muốn hiệu quả này. Một sự kiện hư thực nào đó sẽ xảy ra sàng càng khiến cho người ta tập trung chú ý.
Mà thời gian cho hắn cũng không nhiều, chí còn một năm rưỡi nữa thì trò chơi mới thực sự bắt đầu.
“Đi chơi không, Tô Vũ ?”
— QUẢNG CÁO —
“Ta phải về nhà, các ngươi đi chơi đi”
“Ngươi lại đi chơi game à ?”
“Ừ thôi ta về đây”
Cuộc đối thoại ngắn gọn thường ngày của Sở Nhật Nam và Tô Vũ tiếp tục diễn ra, một người rủ đi chơi, một người không đi.
“Nhật Nam, ta có thể hỏi ngươi một câu được không ?” Vân Nhi nghe được cuộc đối thoại thường ngày của hai người trong rất đắn đo.
“Ngươi cứ hỏi đi”
“Tại sao ngươi vẫn chơi với Tô Vũ, ta thấy hai người các ngươi thật không hợp nhau”
“Ha ha, ngươi cũng thấy vậy đúng không ? Ta cũng thấy vậy nhưng vẫn không thể ngừng làm bạn với hắn” Sở Nhật Nam cũng trả lời vô cùng sảng khoái, không có chút chần chừ nào.
“Hai người cũng thật khó hiểu” Vân Nhi cũng lắc đầu, xem ra có thể đó là tình cảm mà nàng chưa lý giải được.
Vì để chuẩn bị cho chuyến đi băng qua sa mạc, hắn đã nói dối bố mẹ hắn rằng hắn đã có một chuyến đi chơi cùng đám bạn. Có lẽ cũng không ai hiểu hắn làm như vậy, có lẻ cũng chỉ mình hắn hiểu.
Sa mạc Patagon nổi tiếng là một sa mạc khắc nghiệt, ban ngày nhiệt độ nó có thể lên tới 60 độ C, ban đêm nhiệt độ thấp xuống dưới âm 20 độ C. Không khí xung quanh bị hơi nóng làm bóp méo tầm nhìn, phía xa một người đang trùm kính khuôn mặt, chống từng bước chân mỏi mệt tiến về phía trước.
Tô Vũ đã đi xuyên qua sa mạc trong hai ngày, trong hai ngày hắn không hề gặp bất cứ sinh vật sống nào. Phía trước vẫn chỉ có cát và cát, mang đến cho người ta một sự bất lực vô hình. Theo từng bước chân đi, từng tiếng cát chảy, tiếng gió thổi mang theo những hạt cát khiến người ta cảm thấy thật vô vị, không biết bước tiếp để làm gì. — QUẢNG CÁO —
Ánh mắt hắn vẫn nhìn về phương xa, một mảng cát vàng vẫn không đổi, một trải nghiệm tra tấn tâm lý của người thử thách muốn được chinh phục sa mạc này.
Lại hai ngày nữa qua đi, bước chân của hắn đã nặng hơn, ánh mắt vẫn vậy, nhưng lại mang đến cảm giác dữ tợn cùng không phục.
Lại hai ngày nữa qua đi, hắn đã nhìn thấy ảo giác, hắn thấy có người đang cùng hắn bước đi, không rõ khuôn mặt nhưng hắn mơ hồ cảm thấy là Sở Nhật Nam.
“Không rủ ta đi chơi nữa sao” Ánh mắt hắn hướng về phía ảo giác nở nụ cười mỉm.
Lại hai ngày rồi hai ngày, mọi thứ xung quanh đều đã mơ hồ, hắn chỉ bước chân theo bản năng, hắn đã trong thấy rất nhiều người, bố mẹ, bạn bè, kẻ thù, quái vật… Tất cả mọi người đến thật đông đủ, nó tựa như một buổi đưa tiễn hắn lần cuối.
Bước chân đã quá mỏi mệt, ánh mắt cũng không còn dữ tợn như trước mà mang một vẻ đờ đẫn, nhưng ánh mắt vẫn chỉ tập trung hướng về phía trước. Từng điểm sáng từ những hạt cát với hắn trở nên vô cùng chói mắt, hắn, vẫn tiếp tục bước đi.
Lại hai ngày, hắn trong thấy một tòa thành, nhưng bước chân của hắn cũng không dừng chân vẫn tiếp tục hướng đi phía trước.
Cuối cùng hắn cũng dừng chân, phía trước hắn bây giờ là một cánh đồng cỏ và một ao nước nhỏ, bước chân của hắn vẫn bước tiếp chầm chậm, chầm chậm.
Hắn đạp lên ngọn cỏ đầu tiên, cảm giác tươi mát từ nó truyền đến đôi bàn chân đã phỏng rộp của hắn, bước chân hắn vẫn vậy, không ngừng tiến tới, bước tiếp qua bài cỏ kia không hề dừng lại.
Cuối cùng ánh mắt của hắn cũng đã thấy được điểm cuối của sa mạc Patagon, hắn lết từng bước chân trên đôi giày đã hỏng của hắn. Bước chân cuối cùng, hắn cũng đã không còn kiên trì được nữa. Khi hắn nằm xuống thì đôi chân của hắn cũng không thể nâng lên được nữa. Nắng vẫn chiếu trên khuôn mặt lấm lem của hắn, nhưng hắn không còn thấy đau rát nữa, xem ra bước chân đó có lẽ chính là bước chân cuối cùng của hắn.