Cố Vãn Thâm sau khi an ổn đưa Bạch Hàn Vĩ về thành phố, liền dốc công mời các bác sĩ giỏi về chẩn đoán và điều trị. Thế nhưng những thương tích còn sót lại có lẽ không có cách nào xoá được.
Trải qua một liều thuốc mê nặng, Hàn Vĩ cũng tỉnh dậy. Cậu chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng không rõ, có chút đau đầu, cũng có chút mơ hồ. Ngay lúc cậy vẫn còn hoài nghi về nơi mình đang ở thì Vãn Thâm đẩy cửa bước vào. Nhưng dường như Hàn Vĩ không phát giác được, cậu chỉ mãi xoa xoa trán nhằm giảm bớt đau nhứt.
“Hàn Vĩ, anh xin lỗi. Anh cũng chỉ lo cho sức khoẻ em ở nông thôn không chăm sóc kỹ…” Cố Vãn Thâm thận trọng lên tiếng, sợ làm cậu hoảng loạn.
Nhưng ngoài dự đoán, cậu chỉ rụt người lại một góc giường chứ không phản ứng kịch liệt như ban đầu. Nhẹ ngồi xuống mép giường cách cậu một khoảng, Vãn Thâm cẩn thận đặt đĩa trái cây được cắt gọn sạch lên giường. Dùng nữ ghim một miếng lê, anh nhẹ giọng.
“Tiểu Vĩ, em ngoan ngoan ăn một chút trái cây được không?”
Cố Vãn Thâm giọng điệu phi thường ôn nhu, gần như ôn như hơn cả những năm tháng xưa cũ cả hai từng say đắm yêu nhau. Thế nhưng Hàn Vĩ nghe vào cũng chỉ cảm thấy sợ hãi. Ai biết được anh dùng lòi ngon tiếng ngọt ấy để chuẩn bị ra cách hành hạ cậu. Anh…cũng không phải chưa từng làm vậy.
Cố Vãn Thâm thở dài trong lòng, anh biết quá khứ mình đã tạo ra một bóng ma quá lớn đối với cậu. Ôn nhu rồi đánh đập, dịu dàng rồi hành hạ… Anh đã từng làm như vậy cả rồi. Thế nên hiện giờ ngoại trừ kiên nhẫn, anh cũng không biết làm gì hơn.
Đưa miếng lê đến bên miệng cậu, chạm chạm môi cậu một chút.
“Tiểu Vĩ ngoan, bảo bối ăn một chút giúp anh được không. Em không ăn gì…anh đau lòng a. Chỉ một miếng thôi, ăn xong miếng lê này anh sẽ không ép em ăn nữa, nhé.”
Vãn Thâm cả đời khẳng định chưa từng ôn như như thế bao giờ, ngay cả anh còn giật mình với bản thân.
Hàn Vĩ khẽ động, ngay lúc anh vui mừng nghĩ cậu há mồm thì ‘keng’ một tiếng, nĩa bị cậu hất văng xuống sàn.
Cố Vãn Thâm tay chững lại giữa không trung, nhìn Hàn Vĩ hoảng sợ co người lại càng sâu.
Cậu vốn chỉ định đẩy nĩa ra, lại không ngờ thành ra hất tay anh. Không phải sẽ bị đánh chứ? Không gian ngưng đọng lại bức cậu lo lắng đến mắt ngấn lệ. Sẽ bị đánh hay là bị đưa đi cho người khác? Hay là bị đưa cho Ngôn Hạ tra tấn? Đương lúc Hàn Vĩ chìm trong suy đoán hỗn loạn chợt một vòng tay ôm lấy cậu. Cố Vãn Thâm gục đầu vào hõm cổ cậu hít thật sâu.
“Vĩ… Em đừng lo, anh…anh sẽ không bao giờ để em đau khổ nữa. Sẽ không tổn thương em nữa đâu. Anh gây ra loại chuyện ấy 8 năm trời là điều hối hận duy nhất của anh trong suốt cuộc đời này. Hàn Vĩ, em tin anh, hảo hảo tin anh đi… Anh xin em”
Vãn Thâm nghẹn lời, sao anh có thể không đoán ra suy nghĩ cậu qua nét mặt hoảng loạn kia? Tâm đau như cắt, tim như bị bóp nghẹt không thể thở. Anh chợt nhận ra, chỉ bấy nhiêu thôi đã ném anh xuống tầng tầng thống khổ vậy lúc anh dày vò thể xác, tổn thương tinh thần cậu thì cậu đã dùng xúc cảm gì để đối mặt với nó suốt 8 năm qua?
Cho đến khi an tĩnh lại mà buông cậu ra thì Hàn Vĩ đã thϊếp đi vì mệt. Vuốt nhẹ tóc cậu, anh ôm lấy cậu suốt cả buổi trưa hè nắng gắt.
————————-
Nằm viện đến 1 tuần, Vãn Thâm vì muốn tiện lợi hơn nên chuyển Hàn Vĩ về nhà. Để tránh cậu hoảng sợ mà làm ra loại chuyện kích động dù 1 tuần nay cậu đã không còn như thế. Nhưng vẫn nên tránh, thế nên anh quyết định cho cậu ở phòng riêng. Phòng được trang bị kỹ càng không có nguy hiểm cho cậu, còn được lắp đặt camera phòng hờ trường hợp xấu nhất.
Hằng ngày Cố Vãn Thâm vẫn chăm chỉ kiên nhẫn ở bên cạnh cậu, đọc truyện cho cậu nghe, uy cậu ăn vài món nhẹ, nhưng nhiều nhất là ôn nhu ôm cậu vào lòng vuốt lên tóc cậu, nhẹ giọng xám hối.
Đã qua hơn 1 tháng, cậu vẫn như vậy, tuy nhiên Vãn Thâm sâu sắc cảm nhận tinh thần cậu có vấn đề. Mời bác sĩ đến khám, ông ta nói do anh đánh liều thuốc mê quá nặng, kèm thêm dư chấn tâm lý bị tàn phá nặng nề nên gây ra những rối loạn trong hệ não bộ. Điều đó làm Cố Vãn Thâm vô cùng phiền não, anh chỉ muốn đảm bảo chuyến bay đưa cậu về thành phố được thuận lợi lại không ngờ đến hậu quả như vậy.
Không thể để cậu mãi với tâm lý bất ổn, Cố Vãn Thâm dùng quan hệ của mình đi tìm kiếm bác sĩ tâm thần giỏi về chữa trị. Công ty của anh cũng sắp mốc meo lên vì không có sự điều hành của chủ tịch. Trách nhiệm rơi lên vai thư ký tin cậy của anh, còn anh bay đến nơi này nơi khác tìm người.
Thế nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ, Bạch Hàn Vĩ ấy vậy mà lại tự tử.
Đó là một đêm khuya khi anh đến nước Ý. Anh mệt mỏi nhắm mắt không lâu thì nhận được điện thoại của vệ sĩ phụ trách giám sát cậu. Anh không thể hình dung nổi cảm giác mình là gì khi nghe kể lại toàn bộ sự việc. Vẫn như thường lệ người hầu sáng uy cậu ăn xong dẫn ra vườn đi dạo. Mọi thứ vẫn bình thường cho đến đầu giờ chiều, một người hầu đến gọi cậu dậy thì phát hiện cậu quấn trong chăn, cả chăn đều nhuốm máu. Hoảng loạn liền chạy báo cho vệ sĩ của anh biết. Bọn họ liền thao tác cầm máu đưa đến bệnh viện. Nguyên lai cậu dùng bình hoa đập lên đầu mình, còn dùng mảnh vỡ rạch lên cổ tay. Dù mất máu tương đối nhiều nhưng đã qua cơn nguy kịch. Cố Vãn Thâm nghe xong liền tức tốc bay về. Chào đón anh là đôi mắt nhắm nghiền của cậu. Đau lòng cùng tức giận, anh chỉ hận cho mình vài nhát dao.
Sau lần đó, mọi chuyện trở về bình thường. Anh cho tăng cường canh chừng cậu. Cũng nhận ra tinh thần cậu ngày càng kém, lúc ngốc ngốc ngồi một chỗ, lúc lại kích động, lúc lại hoảng loạn. Thế nên anh chỉ còn có thể cho người đi tìm bác sĩ trị liệu còn bản thân anh ở lại với cậu. Giường cậu cũng chuyển qua phòng anh. Để phòng ngừa tối đa, anh đành phải buộc tay chân cậu lại. Chân buộc với thành giường, tay buộc với tay anh.
Những tưởng mọi thứ đã được kiểm soát thì tối hôm ấy, lúc nằm ngủ cạnh anh, cậu đã dùng đầu đập vào tường. Vì quá mệt anh không phát hiện động tĩnh, cho đến khi cơn bất an ập đến đánh thức anh thì anh mới nhận rõ, người mình yêu đang ra sức đập đầu vào tường đến toé máu. Hoảng hốt ôm lấy cậu vào lòng thì cậu lại dùng tay chân và cả miệng cắn cấu anh đến bật máu. Chịu đựng cơn đau anh lệnh cho người hầu gọi bác sĩ tư nhân đến băng bó vết thương trên đầu.
Bác sĩ cũng tiêm một mũi an thần vào cậu nên một lúc sau cậu liền an tĩnh lại. Ôm lấy Hàn Vĩ mình trân trọng nâng niu giờ đầu băng trắng xoá, cổ tay cũng được băng bó. Cố Vãn Thâm nghẹn ngào. Đầu tựa vào trán cậu nức nở van xin.
“Nói yêu anh đi. Anh xin em. Nói yêu anh. Đừng im lặng. Đừng tự tử nữa. Tay em có nhiều vết thương lắm rồi. Van cầu em”
————————–
Havi: Ta đã trở lại. Chúc mừng năm mới các readers thân yêu :’))) nhịp truyện hơi nhanh, cũng gàn đến hồi kết :’))) ta sẵn thông báo. Hết truyện này, những truyện sau vẫn sẽ đăng bth ở đây, nhưng cảnh H và một vài chương kịch tính sẽ bị cắt (Do lo sập watt :'(( ) nên Havi chuyển qua Sweek. Mong mọi người ủng hộ và bỏ qua sự bất tiện này ???