Tâm Duyệt

Chương 5: Tuyết rơi



*TÂM DUYỆT

*Au: PhanNa

*5

“Ngươi nói gì?” – gương mặt tuấn tú của Hàn Diệp cứng đờ, tựa như nghe tiếng sét đánh giữa trời quang khiến cho tai trở nên ù đi. Khó khăn lặp lại điều vừa nghe thấy: “Cơ Vương trở lại Phương Bắc?”

“Đúng rồi, Thái Tử. Hôm qua có thư khẩn. Phát hiện Lục Ngạn Quốc hành quân về phía cổng biên giới phía Bắc, cho nên Cơ Vương cùng  Thiên Cầm đã rời đi trong đêm rồi.”

Hàn Diệp lúc này đang đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn ánh nắng ấp áp đang xuyên qua mấy tán cây quýt trong sân.

Hắn mặc vương phục Thái Tử thanh trang chỉnh tề màu đen huyền đường viền đỏ. Trên vải gấm thêu chỉ vàng chìm nổi hình rồng phượng uy mãnh. Mái tóc dài bị gió thổi bay tùy tiện bên vai.

Dáng người cao thẳng kiên định, nhưng trong đáy mắt là xao động bối rối. Dường như ngẩn ra như vậy rất lâu rồi hắn đột nhiên mỉm cười. Nụ cười đẹp đến điên đảo chúng sinh.

“Người không thể ở lại. Cũng không có nói ta không được đến”.

Đêm hôm đó, Hoàng cung náo loạn một trận khi phát hiện Thái Tử của bọn họ một mình một ngựa rời khỏi kinh thành tiến về hướng Bắc.

Hoàng Đế tức đến đỏ vành mắt. Hoàng hậu khóc ba ngày ba đêm chưa tỉnh.

“Có cần đem quân bắt người về không? Bệ Hạ” – Lão Thái giám lên tiếng hỏi.

“Hừ không cần, để Thái Tử học hỏi cũng tốt. Gọi Đường Mộc theo sau đi”

Vì không muốn mất thời gian nghỉ ngơi nên Hàn Diệp quyết định thay ngựa liên tục trên đường đi khi bọn chúng thấm mệt. Rất nhanh đã đến được cổng doanh troại.

Ở phía Bắc có hai mùa rõ rệt. Đó là mùa rét và mùa rét đậm. Cái lạnh đánh đến đột ngột khiến Hàn Diệp không kịp chống đỡ, tay chân đều tím tái, cứng đờ. Đôi tai đau nhức.

Trên bầu trời xám xịt, tuyết bay mịt mùng. Một con cú trắng liên tục lượn vòng trên đầu hắn, khi gần khi xa, tựa như muốn tới gần hoặc lại giống như muốn dò xét, lâu lâu lại phát ra vài âm thanh chói tai. Hàn Diệp vừa lạnh vừa chán ghét, hận không đem theo cung tên bắn cho nó một phát để bớt phiền não.

Chân ngựa uể oải lững thững bước từng bước một, cũng vì kiệt sức mà ngã sóng soài trên nền tuyết trắng xóa. Hất luôn Hàn Diệp xuống đất, hắn lăn lộn trên tuyết vài vòng, nghĩ đến sắp gặp được Cơ Phát thì tim đập nhộn nhạo trong lồng ngực. Cuối cùng cũng kéo gần được khoảng cách với Vương thúc của hắn.

Điều này khiến hắn vô cùng hào hứng.

Con Cú Tuyết lần này đã gan góc hơn. Nhân lúc Hàn Diệp ngã ngựa thì đậu hẳn lên bụng hắn. Đôi mắt màu vàng hổ phách kiêu ngạo nhìn xuống.

Hàn Diệp cắn môi, nín thở.

Bắt được mày rồi thì có thể nấu một nồi canh cho Cơ Phát của hắn thưởng thức.

Nghĩ xong thì chồm người dậy, tay lanh lẹ chụp tới. Nhưng con cú kia còn nhanh hơn hắn, bay vọt đi. Hàn Diệp lại chồm tới gắt gao muốn túm gọn, lại chỉ có thể mất đà ngã úp sấp trên tuyết.

“Thái Tử?”

Hàn Diệp ngước lên nhìn, đập vào mắt là đôi ủng mạ bạc, ngước lên cao hơn. Là đai lưng trắng hình mây uốn lượn, toàn thân mặc võ phục. Áo choàng lông thú trắng thêu phượng hoàng bằng chỉ bạc chìm nổi vô cùng sinh động.

Khuôn mặt người nọ long lanh tiên diễm, mi thanh mục tú. Hàn khí từ đáy mắt tỏa ra so với băng tuyết nơi đây quả thật một chín một mười. không phân cao thấp. – “Sao ngươi lại đến đây”

“Vương Thúc. Ta đến tìm mĩ nhân” – Hàn Diệp cười hì hì đứng lên. Thấy con cú chết dẵm kia đã ngoan ngoãn đậu trên vai Cơ Phát.

Cơ Phát nhìn hắn một thân xiêm áo mỏng manh bám đầy tuyết, cả người run cầm cập. Liền tháo áo choàng ném tới: “Vậy ngươi đến sai chỗ rồi, doanh trại không có nữ nhân”

“Chẳng phải mĩ nhân đang đứng trước mặt đây sao?” – Hàn Diệp híp lại đôi mắt đầy mị hoặc trả lời.

“Thái Tử. Xin cẩn trọng ngôn từ” – Cơ Phát buông âm thanh nhẹ bẫng nhưng ngữ khí thì lạnh như băng. Quay đầu bước về hướng doanh trại.

Hàn Diệp cầm áo choàng trên tay, đem lên mũi hít hà. Đợi đến khi buồng phổi căng đầy đều là mùi của Cơ Phát mới chịu nhấc chân đi theo người.

Gió thổi

Tuyết rơi

Dây buộc tóc màu xanh nhạt bay phất phơ.

Hai tuyệt thế nam tử. Một trước một sau dưới nền trắng xóa.

Hoàn mĩ như được vẽ nên bởi bức tranh dệt từ mộng khiến thế gian đảo điên, khuynh chuyển.

Cả doanh trại rộng lớn có hai căn phòng tốt nhất đều đã dành cho tướng quân và quân sư của bọn họ. Là Cơ Phát và Thiên Cầm.

Hàn Diệp thở dài. Hai người này một là Hoàng Thúc của hắn, một là Quốc Cữu của hắn. Cũng không thể chiếm phòng của bất kì ai. Nhưng mà rất muốn ở chung với Vương Thúc nha. Cho nên nhanh nhẹn nói:

“Ta không ngại ở chung với Vương Thúc đâu. Người là giáo quan của ta, ở chung còn có thể giúp võ thuật của ta tiến bộ hơn.”

“Ngươi không ngại nhưng ta ngại” – Cơ Phát bài xích nói – “Thái Tử cứ tự nhiên dùng phòng của ta, ta chuyển đi là được”

Cuối cùng, Hàn Diệp ủ rủ trở về phòng một mình. Cơm tối được dọn lên vô cùng đạm bạc. Tuy vậy, với một kẻ nhịn đói miệt mài cưỡi ngựa mấy ngày nay thì nó là cao sơn mĩ vị.

Nhưng lòng bàn tay nắm dây cương đều đã bị thương thê thảm. Lằn rõ hai vết rách dài, máu thịt lẫn lộn. Đau nhức đến cầm đũa không nổi. Mà cái bụng đói cứ rồn rột kêu.

Thật muốn khóc a~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.