21. Nhân công thông báo.?
Mấy ngày trước Bạch Mãn Xuyên nhìn lịch trình hiện trên điện thoại, trong lòng nhớ kỹ hơn chuyện này. Bây giờ anh nhìn Bạch Bình Châu có chút ngu ngơ thổi ba ngọn nến, rốt cuộc trong lòng cũng thấy thỏa mãn.
“Hôm nay là sinh nhật tôi?” Bạch Bình Châu nuốt xong miếng bánh kem mới bắt đầu đặt câu hỏi, “Hôm nay là ngày mấy, sao tôi không nhớ sinh nhật mình khi nào?”
“Là không nhớ được. Trí nhớ của em đang tan biến.” Bạch Mãn Xuyên mở điện thoại cho hắn nhìn, “Hôm này là ngày 10 tháng 2, sinh nhật 22 tuổi của em.”
Tự nhiên được nhận sinh nhật và bánh kem, cuối cùng hắn cũng chịu ôn tồn nói chuyện với Bạch Mãn Xuyên: “Vậy, cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
Bạch Mãn Xuyên để một cái hộp lên bàn, đẩy tới trước mặt Bạch Bình Châu: “Em xem đi.”
Bạch Bình Châu vốn cũng chẳng mong đợi gì với ngày hôm nay lại chợt có chút xúc động, lung tung mở giấy gói, trong hộp là một cây gậy mát xa điện.
Thấy người kia không nhúc nhích, Bạch Mãn Xuyên giải thích: “Sắp tới tôi hơi bận.”
Mặt Bạch Bình Châu đổi màu.
“Nếu em thấy không thoải mái thì có thể dùng cái này.” Bạch Mãn Xuyên cầm gậy mát xa, “Ở đây có chức năng gọi điện, khi em dùng, tôi cũng có thể cảm nhận được.”
Bạch Bình Châu nghĩ: Bà mẹ ổng này là cái quái gì, chút thì đưa lên cao, chút thì đạp xuống đất, giờ thì cho hắn bồng bềnh trên mây.
Hắn run tay lấy gậy màu đỏ tía kia, vừa chạm vào đã rụt tay về. Hắn nói: “Anh có ý gì.”
Bạch Mãn Xuyên kiên nhẫn giải thích: “… Bên tôi có ống thủ dâm, hai cái liên kết nhau.”
“Không phải.” Bạch Bình Châu nói, “Ý tôi là, anh làm vậy, là vì cái gì.”
Bạch Mãn Xuyên không nói, anh nhìn khóe miệng còn dính bơ của Bạch Bình Châu, và đôi má đang đỏ hây lúc này vì một loại cảm xúc không biết tên. Anh lại đặt gậy mát xa tùy chỉnh một trong hai vào hộp, quay người bước đi, chỉ để lại một câu: “Đêm nay em ngủ ở phòng khách lầu hai.”
Sinh nhật này đến một cách kỳ lạ, trải qua cũng đầu voi đuôi chuột. Bạch Bình Châu nằm trong phòng cho khách ngủ không ngon giấc, lúc lọ mọ ra kiếm đồ ăn thì nhìn thấy một đám đàn ông đang ngồi nói chuyện của ở phòng khách.
Mấy người đàn ông bị gián đoạn ngước lên nhìn hắn, Bạch Bình Châu rối bù đầu tóc bị quan sát từ đầu đến chân hết một lần, sau mới vội vàng trốn vào căn phòng gần nhất.
Bạch Mãn Xuyên từ phòng làm việc đi ra trông thấy một màn này cũng không đi đến phòng khách nữa, cứ thế đi theo vào phòng Bạch Bình Châu vừa chui vào.
Đây là kho chứa đồ, hẳn là vừa rồi người hầu mở ra quên đóng lại, mới để Bạch Bình Châu chui vào. Trong bóng tối, Bạch Bình Châu không biết bật đèn ở đâu, sau khi cửa đóng lại tia sáng cuối cùng cũng biến mất. Hắn vừa định nói chuyện, gáy đã bị người ta nhéo lấy, một chân chen vào giữa hai chân hắn. Hắn tưởng đó là một người trong đám đàn ông không quen biết vừa rồi, muốn thoát ra, nhưng lại càng bị ôm chặt hơn.
“Không mặc quần đã chạy khắp nơi.” Bạch Mãn Xuyên nói, “Muốn để người khác nhìn đồng phục làm việc của em à?”
Bạch Bình Châu vốn cho rằng Bạch Mãn Xuyên tức giận, giờ phút này lại thấy như được đặc xá, tối qua hắn suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy Bạch Mãn Xuyên đã làm đủ lắm rồi, dù không nói ra thì có sao. Bây giờ hắn đang trong vòng tay của papa mình, bị người ấy ghen tuông đầy lòng mà chất vấn, từ ngón tay, lọn tóc, góc áo của Bạch Bình Châu đều như run lên.
Hắn ôm cổ người đàn ông nói: “Em nhớ anh lắm. Chúng ta chịch không?”
Bạch Mãn Xuyên dừng lại, rồi nói: “Ở đây, không được thêm điểm.”
Thật ra Bạch Mãn Xuyên có thể dùng lý do khác, cớ khác, người hầu có thể sẽ quay lại đây lấy nguyên liệu nấu ăn bất cứ lúc nào, bên ngoài còn có một đám ông bự mấy ngân hà đang chờ, thêm cả cách âm nơi này không tốt vân vân, nhưng cuối cùng anh lại không nói gì.
Vì Bạch Bình Châu đã kéo tay anh thăm dò vào nơi đã sớm ướt át nước xuân. Khi đầu ngón tay chạm phải chất lỏng lạnh lẽo, anh đã không thể rút lại được nữa. Anh có nghĩ tới, nhưng không biết vì cái gì, có lẽ là vì nền tảng đạo đức từ khi ảnh đế debut tới nay không hề có bất kỳ tin tức tiêu cực nào, đã ngủ yên trong người 20 năm. Nhưng giờ đây chỉ cần anh nhớ đến Bạch Bình Châu là con riêng của mình, tay sẽ không ngừng được mà đi xoa nắn mép bướm múp míp ướt đẫm, làm cho tiếng rên của Bạch Bình Châu nhẹ nhàng hơn, lại thành thật hơn.
Bạch Bình Châu cố bám vào vai người đàn ông, nhưng vẫn không ngăn được cả người mình tụt xuống. dương v*t của hắn đã cương lên, bị bó sát ở trong quần lót thật sự rất khó chịu, nhưng bướm nhỏ dưới thân lại thực sự rất thoải mái. Bạch Mãn Xuyên không khách khí đâm vào hai ngón tay, nhấn ép một lớp mỏng manh trong tầng tầng thịt mềm, sự giao thoa không đồng bộ sinh ra khoái cảm dị dạng, làm Bạch Bình Châu càng đứng không yên. Bạch Mãn Xuyên tiếp tục dùng một chân đỡ hắn, còn lại toàn quyền giao cho sức hút trái đất và lực ma sát.
Khi ngón tay thứ ba tiến vào, Bạch Bình Châu hơi đau mà kêu lên, còn chưa kịp gọi daddy đã bị Bạch Mãn Xuyên dùng môi chặn lại.
Đây là lần thứ hai hai người hôn nhau. Nếu muốn xét về sự khác biệt so với lần đầu tiên, thì bây giờ Bạch Bình Châu không cho ra được bất kỳ kết quả so sánh nào. Môi Bạch Mãn Xuyên hơi thô ráp, giống như ngón tay anh, giống như dương v*t anh, khi liếm láp có thể cảm nhận được kết cấu thuộc về đàn ông bốn mươi tuổi. Nếu đi sâu vào nữa, hắn thật không thể phân tâm để cảm nhận sự tinh tế. Trong căn phòng nhỏ tối đen này, hắn bị liếm láp đến không thở được, hắn cảm thấy mình như bị mù, rồi lại sợ hãi đi tìm ánh mắt của người đàn ông. Giờ phút này hắn thấy mình sắp chết vì thiếu dưỡng khí, ngay cả nước dưới hạ thân cũng như tràn ra dữ dội.
Không thấy được ánh mắt người đàn ông, hắn đã cao trào một lần, lỗ bướm cũng phun nước, dương v*t bán cương cũng chảy ra tinh dịch loãng. Hắn nghĩ, nếu lần sau được nhìn thẳng ánh mắt người ấy khi cao trào, có lẽ hắn sẽ vì vậy mà không bao giờ… chảy nước vì một người nào khác nữa.
Người đàn ông nào biết Bạch Bình Châu đang nghĩ gì trong bóng tối mong manh, quần anh bị ướt đến nhớp nháp, sau vài giây nóng ấm đã trở nên lạnh lẽo. Cục nhỏ làm chuyện xấu còn không tự giác, mơ màng nói: “Daddy, em còn muốn, bên trong thật ngứa…”
Trước khi gặp Bạch Bình Châu, khả năng tự chủ của anh cũng không đến nỗi tệ. Anh từ chối nữ diễn viên nổi tiếng uống thuốc kích dục rồi leo lên giường mình, thậm chí còn không thèm nhìn hoa khôi ở trường nào đó khỏa thân, nhưng anh lại bị Bạch Bình Châu đáng thương cầu yêu lôi kéo, khiến anh phải khuất phục bản tính của mình. dương v*t căng phồng được lôi ra từ khóa kéo quần tây, cắm vào bướm của cục nhỏ nhà mình trong bóng tối.
Dù không nhìn thấy, Bạch Mãn Xuyên vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bướm nhỏ bị mình đâm chọc đến ửng hồng chảy nước. Anh thích vân vê âm vật trong trong khe thịt, nghe Bạch Bình Châu rên rỉ không lựa lời, thịt mềm bên trong lỗ nhỏ gần như muốn nuốt gãy dương v*t anh.
“Sao lại được cải tạo tốt đến thế, hút thật chặt, bé xử nam.” Bạch Mãn Xuyên ôm hắn lên, dương v*t tiến vào sâu hơn, “Gọi tôi đi…”
“Bạch, Bạch Mãn Xuyên…”
“Bình thường em không gọi thế.” Bạch Mãn Xuyên cười, vừa chịch hắn vừa đi về phía cửa. Anh nghe thấy tiếng người hầu vặn tay nắm cửa, cửa mở ra, lọt vào một chút ánh sáng.
Bạch Mãn Xuyên chặn cửa đang hé mở, nói với người hầu đang ngạc nhiên bên ngoài: “Đổi món khác đi. Còn nữa, giúp tôi nói với những vị khách đang chờ rằng cuộc họp hôm nay phải chờ một tiếng nữa. Mong bọn họ đừng nóng.”
Suốt quá trình này mặt Bạch Mãn Xuyên không hề đổi sắc, sau khi giữ cửa xong quay lại, anh mới khàn giọng nói bên tai Bạch Bình Châu đang rụt người bên hõm cổ mình: “Đừng sợ, mút như thế cũng sắp bị em mút bắn.”
Bạch Bình Châu còn chưa nói gì, Bạch Mãn Xuyên lại tiếp: “Yên tâm, không ai thấy em cả. Nhưng giọng của em, có lẽ sẽ bị nghe thấy.”
Anh không nói dối, chờ khi anh tiếp tục chịch vào sâu hơn, Bạch Bình Châu run run cả người, đầu khất cũng chảy ra dịch nhờn trong suốt, miệng không dằn nổi động tĩnh nhõng nhẽo xin tha.
“Kêu tiếng nữa nào.”
Bạch Bình Châu run giọng: “Không phải, không phải anh, không cho gọi, gọi anh là daddy sao…”
Giờ phút này Bạch Mãn Xuyên là hôn quân, anh thúc hông rong ruổi nhanh hơn, muốn dùng cách thức thoải mái nhất để có được mỹ nhân và mãnh lãnh địa này.
Anh nói: “Cho em gọi.”
Rồi thêm vào: “Em gọi, thì mới là cục cưng ngoan của tôi.”
Bạch Bình Châu chưa từng cẩn thận như vậy, hắn hồi phục tinh thần từ khoái cảm ái tình tuyệt diệu, nhớ tới đám đàn ông bên ngoài vừa nãy. Hắn ngửi thấy hỗn hợp mùi hormone và mùi mồ hôi, mùi dịch nhờn ân ái của mình và papa, từng chút từng chút đến cao trào, dưới sự kích thích tột độ ấy, hắn kêu lên.
“Dad…”
Bạch Mãn Xuyên nhíu mày: “… Gọi hai chữ.”
“Daddy…” Bạch Bình Châu vặn vẹo thân thể kéo dài khoái cảm cho đến khi ngừng kêu, “Người… Người hôn em đi.”
Bạch Mãn Xuyên đưa tay sờ môi hắn: “Chờ tôi bắn đã.”
Chờ Bạch Bình Châu bị rót đầy từng chút, Bạch Mãn Xuyên cũng không rút ra ngay. Anh vùi dương v*t mình vào sâu bên trong đống em trai em gái của Bạch Bình Châu, nhẹ nhàng cọ xát, trong tiếng khóc tiếng than của Bạch Bình Châu bên tai, âm giọng ấy như tràn đầy cảm giác thỏa mãn to lớn.
Sau khi trải nghiệm loại cọ xát như có như không này, Bạch Bình Châu lờ mờ cảm thấy không quen lắm. Hắn nghiêng đầu qua, áp vào tai người đàn ông nói: “Có phải… quên lấy thứ gì ra không?”
Người đàn ông hơi sững sờ, suy nghĩ một chút thì cười ra tiếng. Anh ôm cái đầu nhỏ của Bạch Bình Châu: “Tôi bù cho em đấy.”
Giọng anh hơi khô khàn, nói bên tai người trong lòng: “Nhân viên giao lưu số 1213 và ngài Bạch Mãn Xuyên giao lưu thành công, tổng cộng thêm…”
Người đàn ông vừa cười vừa nói: “Không thêm điểm, ngài Bạch Mãn Xuyên, chịch chùa lần này.”