Tám Điểm Phẩm Cách

Chương 14: Tôi có thai rồi



14. Tôi có thai rồi.

Đây là lần thứ ba Bạch Bình Châu vọt vào toilet nôn khan. Mấy ngày trước vì số điểm tích lũy mà hắn được vẻ vang một trận, về sau mới biết đó chẳng phải vẻ vang gì, mà là bị nhạo báng, trên đường hắn đi toilet luôn có người đi tò tò theo sau hỏi sao mặt hắn đen dữ vậy, tỉ lệ điểm đột phá chỉ có không phẩy mấy. Hắn nghĩ thôi thì xin Hoàng Tinh Tinh nghỉ một ngày, tự giam mình trong phòng không ra khỏi cửa.

Ngủ nửa ngày, hắn bị động tĩnh A Tam đến đưa bữa ăn làm tỉnh giấc, nhìn tay A Tam bê một mâm gà lớn thì hắn có hơi hoảng thần.

Ở đây, tinh dịch đàn ông được nhân viên giao lưu hấp thu làm chất dinh dưỡng, không cần phải ăn uống. Mấy ngày trước Bạch Mãn Xuyên bắn rất nhiều rất nhiều bên trong cơ thể hắn, khi hắn ngồi dậy còn không hấp thu kịp, chảy đầy một chân, Bạch Mãn Xuyên nhìn thấy, dùng quy đầu của mình thọc mớ tinh dịch kia vào lại, dán mặt sát lại lỗ tai hắn nói: “Điểm mua mạng đấy, nuốt hết đi.”

A Tam đánh gãy hồi ức của hắn, đem mâm gà đặt vào trong tay Bạch Bình Châu đang híp mắt kiếm đồ để mặc, quơ quơ ba ngón với hắn, rồi tàn tàn đi về lại trần nhà.

Lâu rồi chưa được ăn thức ăn, Bạch Bình Châu ngửi mùi mâm gà, trong đầu dường như tưởng tượng ra được một cảnh tượng. Chỉ là cảnh tượng còn chưa bắt đầu, bụng hắn đã bắt đầu kêu réo, hắn thuận theo bản năng của mình, bắt đầu hút mì sợi trên mâm gà.

Lần đầu nôn mửa, Bạch Bình Châu gần như là ngất đi bên cạnh bồn cầu, các thớ cơ trên lưng như căng ra vì nôn, cả người mất sức. Lần thứ hai nôn, hắn đỏ mắt rơi lệ, lười chạy đi ôm bồn cầu, chỉ nhoài người ra ngoài giường, cúi đầu ọe vào cái chậu rửa mặt bên cạnh, muốn nôn thế nào thì nôn thế đó.

Lần thứ ba nôn, hắn trực tiếp ọe luôn.

May mà mấy ngày nay Thích Vãn Phong không gặp Bạch Bình Châu, cậu chàng cứ tha thiết ngóng trông Bạch Bình Châu lúc không tiếp khách thì tìm cậu chơi. Ngày hôm nay cũng xem như là cậu chàng chờ được rồi, sau khi gõ, mở cửa là tay robot đang ôm Bạch Bình Châu.

Bạch Bình Châu tỉnh lại, uống một ly nước lớn Thích Vãn Phong đưa qua, có chút sốt sắng hỏi cậu chàng: “Hôm nay Bạch Mãn Xuyên có đến không?”

Thích Vãn Phong dùng xúc tua đắp chăn cho hắn: “Không có. Anh ấy cũng không phải người rảnh rỗi không có chuyện gì làm suốt ngày chạy đến đây mà?”

Bạch Bình Châu muốn nói lại thôi, vò chăn thành một cục, cuối cùng vẫn nhịn không được nói: “Nhưng mà dạo này ổng chăm tới lắm mà.”

“Bởi vì sắp đến kỳ hợp tác người phát ngôn của tinh vực Afi Locke rồi, chuẩn bị chọn người phát ngôn mới.” Thích Vãn Phong nói, “Mặc dù nói là chọn người mới, nhưng đoán chừng ngài Bạch vẫn ngồi êm cái ghế đứng đầu thôi. Giá trị hấp dẫn ngân hà của anh ấy vẫn luôn cao ngất ngưỡng.”

“À, vậy nếu vì một chuyện cực kỳ ngu mà ổng ném hết 2000 điểm giá trị hấp dẫn, thì còn thể tiếp tục không?”

“Mới 2000 điểm? Si nhê gì, anh ấy vượt mặt người đứng nhì sương sương 5 triệu điểm, 2000 thì tuổi gì, ném chơi chơi cũng được.” Thích Vãn Phong nói, “Úi, ông vẫn ô kê chứ, sao sắc mặt lại kém hơn vậy.”

Bạch Bình Châu nhớ lại ngày đó Bạch Mãn Xuyên dứt khoát đáp ứng yêu cậu của hắn, giờ mới hiểu được sao ngày đó người đàn ông kia dứt khoát như vậy. Tình cảm ngày đó chỉ có một mình hắn là giãy dụa.

Thích Vãn Phong không quấy rầy hắn quá lâu, Bạch Bình Châu nằm một hồi lại thấy muốn ói, đứng dậy lảo đảo đi ôm bồn cầu. Nôn một hồi, hắn lau nước mắt nghĩ bậy nghĩ bạ.

Này đừng nói là, trúng thưởng chớ.

Mặc dù khi còn sống hắn là đàn ông, nhưng mấy tháng nay, đặc biệt là mấy ngày gần đây, làm hắn hoàn toàn nhận thức được trên người hắn có hai bộ phận sinh dục. Hắn nghĩ linh tinh, rồi lại nhớ tới Bạch Mãn Xuyên trầm giọng thở bắn tinh dịch vào trong thân thể hắn, kẹp chặt chân, lại tự làm mình ướt.

Papa bắn nhiều thế, sẽ có cá lọt lưới.

Hắn ngồi ôm bồn cầu suy nghĩ miên man thật lâu. Nếu thật sự có cục thịt, vậy cục thịt sẽ gọi Bạch Mãn Xuyên là gì? Gọi papa, vậy sẽ cùng thế hệ với hắn. Gọi ông, vậy thì biến thái quá rồi.

Chờ đến khi Bạch Mãn Xuyên lại đến đây thì đã là chuyện của ba ngày sau. Mỗi ngày Bạch Bình Châu nôn đến trời đất quay cuồng, nhũn nhẹo cả người, nằm đơ ra trên giường, được A Tam đút gà cho măm mỗi ngày. Chờ đến khi Bạch Mãn Xuyên đi vào thang máy, Thích Vãn Phong co mình trong một góc mở miệng nói, “Ừm, ngài Bạch, Bạch Bình Châu mấy nay không khỏe lắm, ngài có thời gian thì đi thăm cậu ấy một chút.”

Bạch Mãn Xuyên nhìn cậu chàng, không biểu hiện điều gì, đến tầng trệt thì ra khỏi thang máy.

Thích Vãn Phong có hơi sợ, nhưng cậu chàng cảm thấy mình vẫn nên nói một câu thì hơn. Dù gì đây cũng là cặp đầu tiên vào phòng đàm tình làm nhiệm vụ sau bấy nhiêu năm nay, mặc dù thưởng nghèo ơi là hèn.

Trước khi ra khỏi cửa Bạch Mãn Xuyên quay lại nhìn bảng đơn hôm nay, tên Bạch Bình Châu vốn đứng top đầu nay đã lùi hơn trăm tên có hơn, trạng thái vẫn là đang nghỉ phép. Anh nhìn đám người muôn màu muôn vẻ một vòng, không nhìn thấy cái người mặt dày mày dạn không muốn tiếp khách kia.

Chờ khi cửa phòng được gõ vang, Bạch Bình Châu vẫn đang nằm ác mộng, mí mắt run run, nửa mê nửa tỉnh nghe tiếng gõ cửa không quá kiên nhẫn, thân thể không nhúc nhích được, ngoài miệng lại vẫn không tha người ta mà lầm bầm: “Gõ cửa mẹ nhà mi… Ông đây khó chịu, muốn ngủ!”

Bạch Mãn Xuyên được A Tam đưa vào phòng. Anh đi vào, liếc mắt đã thấy khăn giấy quần lót rải đầy đất, còn có mấy đôi tất đã mang. Gian phòng này Bạch Bình Châu ở đã lâu, có nhân khí. Bạch Mãn Xuyên chưa từng tưởng tượng qua phòng của thiếu nam hai mươi tuổi sẽ như thế nào, nhưng anh nhìn một lượt bốn phía, cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được. Nghe nói khi Bạch Bình Châu chết chỉ mới hai mươi mốt tuổi, đang là lúc sức sống thanh xuân, nên cục giấy vệ sinh đầy đất cũng có thể hiểu.

Anh đi đến cạnh giường, thấy Bạch Bình Châu đang lộ nửa cái bụng trăng trắng ra ngoài, tay chân phơi ngoài chăn, chăn lúc này là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Thấy sắc mặt Bạch Bình Châu tái nhợt, anh đưa tay sờ trán hắn, không chạm bao lâu đã rút về.

Không sốt. Nếu ở nhân thế, bắn tinh dịch giữ lại trong cơ thể quả thực không tốt lắm. Nhưng ở đây, suy cho cùng, nhân viên giao lưu cũng không phải là một người sống, nhà thổ ngân hà của họ là chặn linh hồn trên tay Diêm vương.

Bạch Bình Châu tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên là Bạch Mãn Xuyên mặc âu phục cầm cái ki màu hồng và một cây chổi đang quét tước, hắn mơ màng thật lâu, lâu đến mức hắn chuẩn bị ngủ lại lần nữa. Bạch Mãn Xuyên thấy hắn động đậy, để đồ trong tay xuống, đi qua: “Tỉnh rồi?”

“Ừm… Sao anh lại ở đây thế.”

“Đi ngang qua.”

Bạch Bình Châu kéo chăn che: “Đi ngang qua? Anh đi ngang qua còn dọn phòng cho tôi?”

Bạch Mãn Xuyên khom người, nhặt dưới thảm lên một cái quần lót màu hường, “Kiểu quần lót này, sao lại có bốn cái giống nhau?”

Nhìn quần lót mình đã mặc treo lủng lẳng trên ngón tay người đàn ông, hắn đỏ mặt, vội vàng muốn bò dậy cướp, nhưng cơn buồn nôn lại trồi lên, hắn quỳ bên giường co người nôn khan. Sau khi cảm giác này qua đi, hắn mới bất giác ý thức được mình đang được Bạch Mãn Xuyên ôm vào lòng, ngón tay người đàn ông lau nước mắt sinh lý của hắn, hỏi bên tai: “Cậu bị sao vậy?”

Cơn tủi hờn tích lâu cứ thế có chỗ để xả, Bạch Bình Châu vùi mình vào lòng người đàn ông, nghẹn ngào như một con mèo nhỏ: “Tôi… Tôi rất buồn nôn.”

Còn không chờ Bạch Mãn Xuyên nói chuyện, Bạch Bình Châu lại tiếp tục lầm bầm: “Daddy… Hình như tôi có thai…”

Bạch Mãn Xuyên nghe xong, ngay lập tức đẩy hắn ra, lạnh mặt, ánh mắt như khoét hắn: “Ăn vạ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.