Tiết Duẫn Tắc vốn đang choáng váng bởi ba cái quán nhĩ của Tiết Duẫn Hoằng, lúc này nghe được Tiết Yến hỏi chuyện, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Hắn bắt đầu buồn bực.
Hắn vốn cảm thấy vận may của bản thân đã rất tốt, không nghĩ tới của lão tứ lại càng tốt hơn! Lão tứ còn nói do may mắn, may mắn thế nào mà đoạt hạng nhất của hắn!
Tiết Duẫn Tắc tích tụ một bồn lửa giận, Tiết Yến lại vừa vặn đụng vào họng súng của hắn.
“Ha, ngay cả như thế nào ném thẻ vào bình rượu cũng không biết, người đất Yến các ngươi đều học bọn mọi rợ khiêu vũ tìm niềm vui sao?” Hắn cất cao thanh âm, châm chọc nói.
Tiết Yến nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không nói tiếng nào
Câu trào phúng này của hắn để Thanh Bình đế ngồi ở nơi cao nghe được. Hắn nghe được trận ầm ĩ này, Tiết Yến cũng chậm chạp không bước lên, liền thu tươi cười, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiết Duẫn Tắc liếc mắt mỉa mai nhìn Tiết Yến một cái, trực tiếp đi ra phía trước, hành lễ với Thanh Bình Đế nói: “Phụ hoàng, Tiết Yến nói hắn không hiểu quy tắc đầu hồ!”
Thanh Bình Đế vốn bị mẹ con bọn họ làm phiền đến đau đầu, lúc này càng phản cảm dáng bộ hám công to thích việc lớn này của hắn. Tâm tư gì cũng giấu không được, vui giận đều hiện trên mặt, còn ham mê gây rắc rối trong ngày Tết.
Quá mất phong độ hoàng gia.
Bây giờ nghe hắn vội vàng tố cáo, chán ghét trong lòng Thanh Bình Đế càng nồng đậm.
Từ lâu, làm một bậc quân vương, hỉ nộ của bản thân chính là đại sự lớn như trời. Một người làm việc có đúng hay không, hoàn toàn phải xem quan điểm của hắn có được bệ hạ thích hay không.
Nếu là trước đó, Thanh Bình Đế nguyện ý một mắt nhắm một mắt mở, việc Tiết Duẫn Tắc làm sai hoàn toàn không coi là sai lầm. Nhưng nếu chán ghét của Thanh Bình Đế tích góp đủ nhiều, bỗng nhiên trở nên rõ ràng, bắt đầu không thích hắn, những việc hắn làm sai trước kia, hắn đều phải thanh toán ở chỗ này.
“Là năm thứ nhất hắn đến Trường An, không hiểu về tình có thể tha thứ.” Thanh Bình Đế điều chỉnh tư thế ngồi trên long ỷ, nghiêng người khẽ dựa, nhàn nhạt nói. “Lão ngũ, ngươi dạy hắn đi, gần sang năm mới, coi như cầu cái điềm tốt.”
Nói xong, hắn liếc nhìn Tiết Duẫn Tắc, ra một ánh mắt cảnh cáo.
Tiết Duẫn Tắc tự nhiên đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt đó, tức khắc đầu bị xối một chậu nước lạnh, dập tắt lửa giận của hắn bảy tám phần.
Hôm nay hắn ném thẻ vào bình rượu, không cần biết trúng hay không, mục đích không phải là đạt đến niềm vui của hoàng thượng hay sao?
Hiện giờ không những không lấy được thiện cảm của phụ hoàng, ngược lại còn chọc phụ hoàng không vui, có thể nói là mất cả chì lẫn chài.
Hắn ngậm miệng, yên lặng thối lui đến một bên.
Bất quá, trải qua cái miệng của hắn, toàn bộ người trong Trường Xuân lâu đều đã biết Tiết Yến không hiểu cách chơi đầu hồ. Tức khắc, phi tần của các hoàng tử đang ngồi, cùng bọn thái giám cung nữ đứng hầu bên sườn, đều hướng tầm mắt về phía Tiết Yến.
Trong lúc nhất thời, bốn phía yên tĩnh.
Tiết Duẫn Hoán cùng đi theo Tiết Yến đến vị trí ném, tiểu thái giám bên cạnh dâng lên mũi tên, Tiết Yến lấy một mũi, nhìn về bình đồng ở phía xa.
Đại điện này đặc biệt rộng lớn, bắn tên ước chừng hơn phân nửa đều ra ngoài. Đối diện hắn, là hoàng đế ngồi trên long ỷ, Tiết Yến chỉ giương mắt nhìn thoáng qua, lập tức thu hồi ánh mắt.
Lấy lực cánh tay của hắn, phóng ra một mũi tên, một phát xuyên qua yết hầu của hoàng đế không phải là không làm được.
Trong lòng hắn rất tự nhiên mà nổi lên suy nghĩ này, bình thường tựa như người khác nhớ tới giữa trưa muốn ăn cái gì.
Mà bên cạnh hắn, Tiết Duẫn Hoán còn đang lải nhải giảng giải quy tắc cho hắn.
“Mũi tên này nếu ném vào trong miệng bình, thì xem như trúng, không vào là không trúng. Nếu mũi tên xuyên qua hai lỗ tai của bình, cái này gọi là quán nhĩ, điểm số đạt được tính gấp đôi……”
Tiết Yến nâng lên mũi tên, chậm rãi khoa tay một chút.
Khả năng thành công có sáu phần. Hắn nghĩ thầm. Thị vệ hai bên chỉ cần không có võ công cao cường, có thể ngăn lại mũi tên của hắn, vậy hắn có bảy phần nắm chắc một chiêu mất mạng.
Mà lúc này dưới ánh mắt của người ngoài, hắn bất quá là đang nghe Tiết Duẫn Hoán giới thiệu, ra dấu muốn ném thẻ mà thôi.
Hắn nhưng thật ra không sợ ngọc nát đá tan cùng hoàng đế tại chỗ này, chỉ là hắn còn có việc phải làm, không chỉ phải báo thù cho Yến Vương, còn muốn đoạt lại đất Yến.
Huống chi, tiểu khổng tước ở bên kia, chung quy không thể doạ y sợ.
Nghĩ như vậy, trong mắt Tiết Yến lộ ra tươi cười khôi hài, thu về mũi tên.
Mà Tiết Duẫn Hoán mảy may không chú ý tới sát khí ẩn hiện mới vừa rồi của Tiết Yến.
“…… Quán nhĩ đã rất khó, ngươi đừng nghĩ đến ỷ can. Ngươi cứ nhắm vào miệng bình mà ném, chỉ cần quăng vào một mũi tên thì ngươi đã coi là thiên phú dị bẩm*.” Tiết Duẫn Hoán toàn tâm toàn ý giới thiệu xong quy tắc, đã là coi trọng Tiết Yến.
* thiên phú dị bẩm: trời cho năng lực khác thường.
Tiết Yến đưa mắt nhìn hắn.
Ừ, nhưng thật ra không nghiêm túc nghe.
Tiết Yến nghe thấy vừa rồi Tiết Duẫn Hoằng ném được ba cái quán nhĩ, tiểu thái giám báo thành tích mỗi lần mỗi kích động, người bên cạnh cũng càng ngày càng kinh ngạc, chắc hẳn xem như rất lợi hại.
Hắn vừa rồi nói cái gì, ỷ can?
“Ngươi nói lại lần nữa, ỷ can là cái gì?” Tiết Yến nhàn nhạt hỏi.
Tiết Duẫn Hoán sửng sốt.
Tiểu tử giỏi lắm, vừa rồi trong bữa tiệc không nghe ta nói chuyện thì thôi đi, lúc này tới ngự tiền (trước mặt hoàng thượng), còn không nghe ta nói chuyện? Ta nói chuyện là có bao nhiêu khó nghe sao?
Tiết Duẫn Hoán nghiến răng nghiến lợi, lặp lại một lần.
“Ỷ can là sau khi ném tên vào bình, tên không chạm đáy, mà dựa nghiêng bên trong miệng bình.”
Tiết Yến ứng một tiếng.
“Ngươi vẫn là đừng thử cái này……”
Tiết Duẫn Hoán còn chưa nói ra hết lời, đã thấy Tiết Yến cầm lấy mũi tên trong tay rồi ném về phía trước, mũi tên tức thì bay đi.
“Ngươi……!” Tiết Duẫn Hoán cảm thấy, tên này thật có thể hời hợt mà làm mình tức chết.
Tiếp theo liền nghe một tiếng leng keng, mấy phi tần ngồi phía trên gần chỗ bình đồng khẽ phát ra tiếng kinh ngạc.
Tiết Duẫn Hoán nhìn lại, liền thấy mũi tên kia ổn định vững vàng mà vắt trên miệng bình, dựa nghiêng, đầu tên đặt ngay trên cổ bình đồng.
…… Lập tức ném ra một cái ỷ can?
Sau đó, hắn nghe thấy Tiết Yến ở bên cạnh lạnh nhạt hỏi: “Là như thế này sao?”
Tiết Duẫn Hoán trong lòng cơ hồ muốn điên rồi.
Chính xác là như vậy, nhưng nhất định phải làm vậy sao! Người này thế nào nói ném trúng là ném trúng, chẳng lẽ mới vừa rồi cái gì mà “Không biết”, “Chưa từng ném”, căn bản đều là giả?
Tiết Duẫn Hoán choáng váng, nửa ngày không lên tiếng, cho đến khi Tiết Yến lại hỏi một lần, hắn mới hồi phục tinh thần lại.
“Này đương nhiên là ỷ can!” Tiết Duẫn Hoán nói. “Ngươi chẳng lẽ thật sự chưa từng chơi đầu hồ?”
Tiết Yến ừ một tiếng qua loa.
“Bắn tên nhiều, bất quá cùng một dạng phương pháp thôi.” Hắn nhàn nhạt nói, lại lấy ra một mũi tên.
Là giống nhau. Nếu công phu bắn tên đã dày công tôi luyện đến thành thục, như vậy việc ngắm chính xác và khống chế lực đạo đều có thể làm thuận buồm xuôi gió. Nếu nói khác biệt, bắn cung càng hữu dụng một chút, còn đầu hồ này bất quá lấy ra để trêu đùa nghệ nhân trồng hoa*.
*Ý nói chỉ làm khó những người không chuyên.
Bên cạnh, Tiết Duẫn Hoằng lẳng lặng nhìn, bàn tay trong tay áo không tự chủ mà nắm chặt thành nắm đấm.
…… Lại là Tiết Yến.
Mấy tháng trước, hắn mới từ đất Yến trở về, gặp phải Hoàng Thượng kiểm tra hoàng tử. Vô luận văn chương hay võ công, Tiết Duẫn Hoằng trước nay đều đứng đầu, chỉ là hắn kiềm chế vài phần, mỗi lần đều chỉ thắng người khác một chút, vừa có thể nổi bật, lại không đến mức ra vẻ khoe khoang.
Lúc ấy, hắn tuy biết Tiết Yến võ công cao cường, nhưng nghĩ đất Yến hoang dã, hẳn cũng không dạy ra thành tựu văn hoá gì. Đại Ung từ trước đến nay trọng văn khinh võ, Tiết Duẫn Hoằng tự nhiên không đặt hắn vào mắt.
Lại không nghĩ rằng, Tiết Yến dễ như trở bàn tay mà đoạt hạng nhất của hắn.
Thế nên lúc này, hắn không lại ẩn giấu thực lực, bày ra bản lĩnh thật của bản thân, chính là để chiếm lấy hào quang rực rỡ, che đi danh tiếng của Tiết Yến.
Ai biết được…… Mũi tên thứ nhất này, đã sánh ngang hai cái quán nhĩ của hắn.
Một lần nữa, hắn lại bị Tiết Yến lấn át. Biểu hiện xuất sắc vừa rồi, ngược lại như thả con tép, bắt con tôm, dùng để phụ trợ Tiết Yến.
Tiết Duẫn Hoằng nắm chặt tay, cố nén cảm xúc, trên mặt vẫn duy trì phong độ nhẹ nhàng.
Hắn thầm nghĩ, phải nhịn xuống.
Thế nhưng, hắn vẫn không tự chủ mà nhìn về phía chỗ ngồi của Thanh Bình Đế.
Phụ hoàng từ trước đến nay không thích Tiết Yến, mặc dù hắn ném ra một cái ỷ can khó gặp, thì có ích lợi gì chứ?
Nhưng mà, ngoài ý muốn, hắn cư nhiên thấy được ngạc nhiên vui mừng từ trong mắt Thanh Bình Đế, cùng với một ít tựa như suy tư, như là xuyên qua Tiết Yến, nhìn một người khác.
…… Một người khác khiến Thanh Bình Đế hoài niệm.
Mà bên kia, Tiết Yến cũng không chú ý thần sắc của mọi người. Hắn được khẳng định của Tiết Duẫn Hoán, lập tức cầm lên một mũi tên, giương mắt nhìn bình đồng kia một cái, liền ném tên ra.
Theo áo choàng nặng nề đong đưa, tiếp tục leng keng một tiếng.
Thanh âm kia rất vững chắc, chỉ có một tiếng thanh thúy mà lưu loát, kết thúc gọn ghẽ, cũng không có tiếng vang mũi tên va vào nhau như khi chơi đầu hồ ngày thường.
Đám người nhìn qua, lại là một cái ỷ can.
Mà khác thường là, mũi tên này cùng mũi tên trước bình an vô sự, mảy may không chạm vào nhau, mỗi bên một cái, cùng cắm trên cổ bình.
Ai cũng chưa từng thấy qua việc này.
Tức khắc, toàn bộ đại điện lặng ngắt như tờ, mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn về phía bình đồng nho nhỏ kia.
Liên tiếp hai cái ỷ can, đã là thế gian khó gặp, chẳng lẽ thế nhưng còn có thể thấy mũi tên sau không đụng phải mũi tên trước, cùng treo trên cổ bình nữa sao?
Tiết Duẫn Hoán sửng sốt nửa ngày, mới cứng đờ mở miệng, ra tiếng cũng là nói năng lộn xộn: “Ngươi, ngươi ngươi ngươi……”
Tiết Yến kỳ quái nhìn hắn một cái, hỏi: “Đây là không được sao?”
Hắn thật không biết quy tắc của đầu hồ.
Tiếp theo, hắn lại cầm lấy một mũi tên, không đợi Tiết Duẫn Hoán lên tiếng, liền giơ tay ném ra.
“Keng” một tiếng giòn vang, mũi tên kia bắn trúng vào hai mũi tên trước, khiến hai mũi tên đó gọn lỏn rơi vào trong bình.
Mà mũi tên thứ ba dùng làm vũ khí kia, lại vững vàng mà dựa trên cổ bình.
Ỷ can lần thứ ba.
Đối với người khác mà nói, chuyện này cần thận trọng, đắn đo nửa ngày mới dám động tay tranh tài; nhưng khi đặt trên người Tiết Yến, thế nhưng lại giống như vui đùa, muốn thế nào thì làm như thế đấy, dễ như trở bàn tay mà lập tức làm được sự tình không ai làm được.
“Như vậy đúng rồi sao?” Hắn nhìn Tiết Duẫn Hoán, sắc mặt trầm tĩnh, nhàn nhạt hỏi.
Tiết Duẫn Hoán nhìn hắn trân trân.
Một lát sau, hắn phục hồi tinh thần, ôm lấy cổ Tiết Yến một phen, tay choàng lấy bả vai Tiết Yến.
“Đến tột cùng ngươi làm như thế nào vậy, mau dạy cho ta đi!”
Những cảm xúc mới vừa rồi do Tiết Yến thất lễ đã hoàn toàn không thấy, thậm chí quên luôn hắn là cái sát tinh sẽ mang đến tai hoạ.
Một tiếng của hắn, như rốt cuộc đánh thức người chung quanh tỉnh lại, phi tần đang ngồi sôi nổi nghị luận, ngay cả cung nhân bên cạnh cũng châu đầu ghé tai nhỏ giọng tán thưởng; đại điện một mảnh an tĩnh, tức khắc huyên náo tiếng người.
“Hài tử của bổn cung, hiển nhiên không thua kém nơi nào.” Mơ hồ giữa âm thanh của các phi tần, vang lên thanh âm kiêu ngạo lại rụt rè của Thục Phi.
Mà trung tâm của sự chú ý, Tiết Yến không biến sắc mà khẽ nhíu mày.
Hắn đó giờ không thích đụng chạm tay chân, có chút ghét bỏ Tiết Duẫn Hoán.
Hắn đưa tay, gỡ xuống Tiết Duẫn Hoán đang treo trên người. Ngay sau đó, tựa bản năng, hắn nhìn về phương hướng nơi Quân Hoài Lang ngồi.
Quả nhiên, y cũng đang xem mình.
Tiết Yến nhìn thấy, y đang hướng về mình cười. Trong con ngươi đen tuyền tràn đầy kinh ngạc và mừng rỡ. Đôi mắt ấy, như vừa rồi y nhìn ngọn đèn lưu ly kia, lấp loé ánh sáng.
Trong lòng Tiết Yến chỉ còn lại một ý nghĩ.
Hắn muốn vì Quân Hoài Lang, lấy xuống ngọn đèn nọ.