“Lạ quá đúng không?!”
“Ừ, đúng là kì lạ thật.”
“Thật là quái dị.”
Vào bữa trưa ngày hôm sau, tôi vừa ăn cùng bọn bạn nhân vật phụ vừa kể lại cho bọn nó sự cố ngày hôm qua. Từ đó, cả ba đứa bọn tôi đều thống nhất cùng một ý; chuyện này kì lạ thật.
“Thành thật mà nói, độ đẹp trai của ông đâu tới mức rủ được Công Chúa Alexia đi chơi cùng mình. Tới tui đây mà còn chỉ ở mức chấp nhận được thôi đấy.”
Hyora bảo. Cậu ta là con thứ của gia tộc Nam Tước . Cậu ta có vẻ ngoài ốm vào cao ráo. Có vẻ như cậu ta cũng khá chăm chút cho vẻ ngoài của mình và ăn diện nữa, chỉ có điều là khiếu thẩm mĩ tệ quá thôi. Nhìn từ xa người ta có thể thấy cậu ấy tương đối đẹp trai. À không, bỏ đoạn cuối đi. Tôi chẳng thấy có gì đẹp đẽ từ cậu ta.
Tất nhiên, Nam Tước Hyoro không đủ trình để rủ Công Chúa Alexia đi chơi với mình. Tại sao ư? Bởi vì cậu ta là người mà tôi coi như một người bạn nhân vật phụ thôi.
“Nếu ngay cả Sid cũng có thể rủ cô ấy thì mình cũng có cửa lắm chứ. A~, mình đáng lí ra cũng nên tỏ tình với cô ta.”
Và đó là Jaga. Con thứ của gia tộc Nam Tước Imo. Cậu ta có vẻ ngoài nhỏ con và xương xẩu, như mấy tên dự bị ở đội bóng chày ấy. Cậu ta siêu tài trong lĩnh vực chẳng ai nhận ra được cậu khi nhìn từ xa, không cần biết nhìn từ đâu nhé. Tất nhiên cậu ta chẳng có cửa để được coi như là một thằng đẹp trai mã tử rồi.
Và cậu ta cũng là nhân vật phụ nốt, người chẳng bao giờ hợp đôi với Công Chúa Alexia cho dù có cố gắng ngàn năm.
À và nhân tiện, tên tôi là Sid nhé. Sid Kagenou. Khi tôi mang cái tên này, tôi chỉ là một nhân vật phụ tầm thường mà mọi người gặp hằng ngày thôi.
“Thật tình, nghe thì thế chứ mình chẳng thấy ngon lành gì cả. Mình sợ là có gì đó sâu xa hơn trong chuyện này. Nói gì chứ ngay từ đầu thì khoảng cách của hai đứa bọn mình quá xa vời đi.”
“Ông nói đúng. Nói gì thì nói ông cũng thua xa tui. Tui cá chuyện này chỉ được tới hết một tuần là cùng.”
“Mình thì nghĩ ba ngày là tối đa rồi. Nhìn xung quanh đi.”
Khi nghe thấy Jaga nói, Hyoro và tôi nhìn ngó xung quanh. Hầu hết mọi người ở trong căn tin đều đang nhìn tôi chăm chú, thì thầm to nhỏ với những người ngồi kế.
“Kìa, thằng đó đó…”
“Không thể nào! Trông nó tầm thường vậy mà…”
“Tao nghĩ ở đây có vài sự hiểu lầm rồi…”
“Chết tiệt, nghĩa là tới tao cũng có thể…”
“Ể?????”
Vân vân, và vân vân.
“Tao nghe đồn là thằng đó biết được một điều bí mật gì đó của cô ấy nên đi tống tình… nguyên do là từ thằng Hyoro Gali.”
“Thực đó hả trời?! Tao sẽ băm thằng đó ra…”
“Làm như đó là một vụ tai nạn đi…”
“Sao mà bọn mình có thể tự gọi bản thân là đàn ông nếu không dám đứng lên chống lại nó chứ…”
Vân vân, và vân vân tập 2.
Tai tôi thính nên tôi nghe hết mấy thứ đó. Nhưng giờ thì tôi chỉ nhìn chăm chú vào mặt Hyoro Gali.
“Nn, gì thế?”
“… Không có gì.”
Đây là tình bạn giữa những nhân vật phụ với nhau.
“Nhưng thật đấy, làm gì giờ? Sẽ rất đáng ngờ nếu mình quay ngoắt 180 độ và đá cô ấy ngay sau cái ngày mình tỏ tình.”
Ngay từ đầu đá một cô công chúa chẳng ra dáng nhân vật phụ tí nào. Nhưng tôi đang bị kéo ra khỏi vai diễn nhân vật phụ khi cô ta bảo hai từ ‘Đồng ý’.
“Sao không xuôi chèo mát mái luôn đi? Ai biết được, lỡ đâu hai người sẽ tạo được những kỉ niệm đẹp thì sao?”
Hyoro nói với một nụ cười ma lanh.
“Mình đồng ý. Dù là lầm lẫn thì ông cũng đang chính thức được đi chơi với một cô công chúa đó. Sẽ thật là lãng phí nếu ông trở thành một con gà vì mấy trở ngại nhỏ.”
“Trước thì mấy người bảo mình không thể này không thể nọ, giờ thì lại bảo mình đi chơi?”
Mối quan hệ này càng kéo dài lâu thì danh tiếng tôi càng lan xa, kéo theo cuộc đời của một nhân vật phụ mà tôi nhắm tới xuống mồ luôn.
“Nhưng giờ khi nghĩ đến chuyện này, bọn mình hoàn toàn không thể tiết lộ rằng ông tỏ tình với cô ấy chỉ vì một trò chơi thưởng phạt được.”
Jaga nói thế.
“Đồng ý. Giây phút mà tin này bị lộ ra, mọi thứ sẽ đắm chìm trong hỗn loạn. Nên mình xin mấy cậu đó, nhé? Đặc biệt là ông đó, Hyoro.”
“Tui á hả? Pfffft, chẳng ai cạy được điều gì từ mồm của tui đâu.”
“Tất nhiên, mình cũng sẽ không tiết lộ bất kì điều gì.”
“Mình nghiêm túc nài xin mấy cậu đó, vậy đi nhé?”
Tôi thở dài, rồi chạm vào bữa ăn 980 Zeny chỉ-dành-cho-lũ-quý-tộc-nghèo.
Phải ăn lẹ rồi biến khỏi cái căn tin bức bối này.
Nhưng trễ quá rồi.
Bữa ăn 100.000 Zeny chỉ-dành-cho-bọn-con-ông-cháu-cha được đặt xuống ngay đối diện phần ăn của tôi một cách điêu luyện do bàn tay của một người hầu nữ.
Rồi.
“Chỗ này có ai ngồi không?”
Công Chúa Alexia bước vào.
Chết giẫm, biết ngay mà. Đó là lí do tại sao tôi muốn ăn cho lẹ.
“T-Tất nhiên là c-còn trống!”
“N-nếu thích thì… ư… cứ-cứ việc ngồi.”
Tôi thấy rõ cảnh Jaga và Hyoro đang co rúm lại.
Đây là những người chỉ mới mươi giây trước còn đang khoe khoang rằng họ có thể đi chơi với cô ấy đấy. Đúng như kiến, mấy đứa bạn nhân vật phụ của tôi hoàn toàn nhận thức được vai trò của mình.
Giờ tôi chỉ muốn khóc vì vài lí do.
“Ngồi đi nếu cậu thích.”
Alexia đang chờ câu trả lời tới từ tôi, nên tôi đã trả lời.
“Được thôi.”
Và với câu nói đó, cô ấy ngồi xuống.
“Thời tiết hôm nay đẹp lắm đúng không?”
Để bắt đầu câu chuyện, tôi cố lắp đầy khoảng trống bằng việc nói về chuyện thời tiết.
“Chắc vậy.”
Và bọn tôi tiếp tục câu chuyện thừa thãi và nhạt nhẽo của mình.
Cô ấy có một thái độ cư xử trên cả tuyệt vời đúng chất công chúa. Quý tộc nghèo thành ra chỉ như lũ dân đen được bố thí cho một cái danh hiệu.
“Bữa ăn siêu đắt đó chắc tốn kém lắm nhỉ.”
“Chắc là vậy ha? Mình lúc nào cũng ăn không hết.”
“Lãng phí thật.”
“Thực sự mà nói thì mình muốn chọn một suất ăn rẻ tiền hơn. Nhưng nếu làm thế thì ai cũng ái ngại khi mua suất ăn đó.”
“À…. ừm… nếu cậu không ăn hết thì để mình ăn thử tí có được không?”
“Mình không phiền, nhưng…”
“Nếu cậu lo ngại về cách cư xử này nọ thì đừng lo. Đây là chỗ ngồi cho quý tộc cấp thấp mà.”
Tôi xắn một phần thịt của món chính từ cô gái Alexia đang bối rối và nhét nó vào miệng trước khi cô ấy có thể than lấy một câu.
Ôi trời, ngon thật…
“A…”
“Vậy mình cũng thử món cá của cậu luôn, nhé.”
“Khoan đ…”
Chết tiệt, tôi thấy mình may vãi ra.
Nhờ cô mà bụng tôi giờ đang ở chín tầng mây đấy.
Trái ngược với hôm qua, thái đội của tôi với Alexia trở nên …. mehhh.
Lí do à?
Bởi vì tôi đang tiến hành kế hoạch ‘bắt cô ta đá tôi’.
“Haizzz…. à ừm.”
“Cám ơn vì bữa ăn. Được rồi, mình đi nhé.”
“Khoan đã!”
Tôi đã mong ăn được bao nhiêu thì ăn rồi chuồn như thể đây không phải là chuyện của tôi, nhưng bất thành rồi. Tôi ngồi xuống với một vẻ lố bịch.
“Tiết thực hành sau bữa ăn của cậu là Kiếm Thuật Bushin của Vương Đô, đúng chứ?”
“Ừm, đúng thế.”
Chương trình học của học viện bao gồm các tiết lí thuyết, nghiên cứu vào buổi sáng và các tiết thực hành sau bữa trưa.
Các môn lí thuyết được chia thành khối, nhưng vào những môn thực hành thì khối nào cũng được học chung với nhau. Mục tiêu là để học sinh chọn được phong cách chiến đấu phù hợp nhất từ những người mà trường cho đấu tập.
“Mình cũng có tiết Kiếm Thuật Bushin của Vương Đô. Bọn mình đi tới lớp chung với nhau nhé.”
“Ừm… Không thể nào. Ý mình là, cậu ở Tổ 1, mình ở Tổ 9.”
Kiếm Thuật Bushin là một môn có nhiều người theo học. Họ chia học sinh thành những Tổ 50 người, và bọn tôi có tới 9 Tổ. Tổ 1 là Tổ thông thạo nhất và Tổ 9 là Tổ tệ nhất. Kể từ khi nhập học tại học viện này từ 2 tháng trước, tôi vẫn ở trong Tổ 9. Nhân tiện thì kế hoạch của tôi là xoay sở lên được Tổ 5.
“Mình đã đề xuất nên có một chỗ trống ở Tổ 1. Đừng lo về chuyện đó.”
“Chẳng phải đó là một kiểu lạm dụng quyền lực sao?”
“Vậy cậu muốn mình vào Tổ 9 à?”
“Ôi chúa ơi, đừng làm thế. Cậu sẽ phá hủy vị thế của mình mất.”
“Đó là những lựa chọn duy nhất cậu có. Chọn một cái đi.”
“Thật á?”
“Đây là lệnh, được ban ra bằng thẩm quyền của công chúa.”
“Vậy thì Tổ 1, ta tới đây!”
Và với điều đó tôi kết thúc bữa ăn.
Hyoro và Jaga trở thành đồ trang trí từ đầu chí cuối.