Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 39: Hoa thần giáng lâm (5)



Trên đường rời khỏi bí cảnh, Tạ Tinh cảm thấy hơi đói. Vẻ mặt y ủ rũ cúi đầu xoa xoa bụng.

Đáy mắt Hạ Nhiên có chút quan tâm: “Nếu đói ở đây có Tích Cốc đan này, còn có nước linh tuyền tốt nhất nữa. Hoa Thần đại nhân có muốn dùng không?”

Hạ Nhiên vẫn luôn kè kè bên cạnh y, ném ra hàng loạt câu hỏi quan tâm ân cần.

Tạ Tinh: “…” Sao tự nhiên ngập mùi Marysure vậy?

: “Bố tổ.” Y hít một hơi thật sâu, cảm thấy bực bội. Nghiến răng nghiến lợi chẳng chút lưu tình đập vỡ ảo tưởng của hắn: “Đừng có mong ước xa vời nữa. Ta sẽ không đồng ý đâu.”

Hạ sư huynh bi thương khôn cùng. Tủi thân đi ra chỗ khác, dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt lủi thủi một góc trông vô cùng tội nghiệp.

Tạ Tinh: “…” Sao cứ có cảm giác mình thành phản diện ấy nhể.

Sau khi ra ngoài, Hạ Nhiên bị triệu về tông phái vì có uỷ thác quan trọng, không thể dây dưa mà rời đi ngay lập tức. Lâm Khanh và Tạ Tinh mang theo tiểu thái tử về yêu tộc.

_

Nơi ở của yêu tộc.

Nhóc con núp sau chân Lâm Khanh, lộ ra nửa khuôn mặt nhìn trộm chúng yêu đang vây thành vòng tròn lớn.

Bầu không khí ngưng trệ. Mỗi người lại có một biểu cảm khác nhau.

Yên lặng chừng một giây, sau đó bùng nổ. Âm thanh ồn ào lan ra như thủy triều. Các yêu tộc đều bị vẻ ngoài của tiểu thái tử làm cho đáng yêu không chịu nổi, tình thương ngập tràn muôn nơi.

Tiểu thái tử có chút không biết làm sao nhìn nhìn Hoa Thần đại nhân. Tạ Tinh đưa tay vén mái tóc trên trán của nhóc con lên, lười biếng nâng mi mắt: “Đừng có doạ nó sợ. Kiềm chế chút đi.”

Nhóc con có vẻ vẫn chưa hiểu chuyện, thỉnh thoảng lại lộ ra biểu tình như suy tư. Nói cũng rất ít, chỉ đáp lại vài câu hỏi đơn giản.

Tạ Tinh nhún vai, đưa tay nhéo nhéo mũi nhóc trứng, bế lên đưa cho Lâm Khanh.

Lâm Khanh lại đưa nhóc con cho thỏ yêu mang đi tắm rửa thay y phục. Ngay khi trong phòng chỉ còn hai người, liền quay sang siết chặt eo Tạ Tinh bằng một tay, hình thành trạng thái nửa ôm. Nhịp tim tăng nhanh một cách điên cuồng. Cậu nhếch môi, sự nguy hiểm trong mắt ngày càng sâu.

Tạ Tinh ngoài mặt ngẩn ngơ, bên trong lòng đã sớm cười hị hị.

[ Mặt hưởng thụ phết, còn nhớ nhiệm vụ không đấy. ]

Tạ Tinh mặc kệ Bảo Bảo đâm chọc, đáy mắt mang theo một chút ý vị thâm tình. Đang định đáp lại một câu hay ho, hoặc có thể là rất hay ho thì bên ngoài lại nổi lên một trận ồn ào. Còn có vài tiếng kinh ngạc thốt lên.

Lâm Khanh và Tạ Tinh bị cắt ngang giữa chừng, phải đẩy cửa ra ngoài xem xét tình hình. Vẻ mặt hai người đều đen, trong mắt hiện ra vẻ khác thường. Đồng thời hít vào một hơi sâu sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước trước mặt.

Đại sảnh chẳng biết từ lúc nào đã trải thảm đỏ treo đèn lồng rực rỡ. Còn có hiệu ứng đổi màu lấp la lấp lánh.

Khắp nơi lập tức lâm vào không khí cực kỳ lạ thường. Các chúng yêu vẻ mặt ai nấy đều tò mò, đôi mắt sáng rực trong phút chốc, dồn dập tụ tập hóng hớt.

Hạ Nhiên mặc cả cây đỏ bước vào đại điện, cả người thần sắc sạch sẽ. Hai bên là các đệ tử phái Cổ Hoa đang tung lụa và hoa làm nền. 

Suýt chút nữa Tạ Tinh bị nước miếng của mình sặc chết.

Tạ Tinh: “…” Nhân loại dạo này bị làm sao í.

[ Bước chân trên con đường simp không lối thoát rồi chứ sao. ]

Mắt thấy Hạ Nhiên đang nâng hoa bước thẳng về phía tiểu thái tử vừa thay y phục xong trở về. Tạ Tinh vén tay áo, cúi người. Lại bị Lâm Khanh ở một bên tóm chặt không cho động đậy.

Bé nhỏ đáng thương Tạ Tinh chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn con heo kia đi đến chuẩn bị mang đi cải xanh trong nhà.

Thiếu niên quỳ một chân xuống trước mặt cậu nhóc. Tiểu thái tử chớp chớp cặp mắt xinh đẹp, ngơ ngác.

Hương hoa thoảng trong gió.

Hạ Nhiên cẩn thận nâng tay bé con, khoảng cách gần trong gang tấc
: ‘”Ngã nguyện đề bút họa tận thiên hạ, hứa nhĩ nhất thế phồn hoa.”

( Tạm dịch: Ta nguyện nâng bút họa cả thiên hạ,

Hứa với người cả một đời phồn hoa.)

Thanh âm thiếu niên ngọt ngào trịnh trọng: “Liệu tiểu thái tử có thể nhận lời làm đạo lữ tương lai của ta chăng.”

Trong không khí một mảnh yên lặng.

Tạ Tinh chống tay vào ngực Lâm Khanh, định chửi tục. Vẫn là bị người nào đó bất đắc dĩ bịt miệng ngăn lại.

: “Đừng ngăn ta! Ta phải cứu vớt nhóc con! Không thể để tiểu thái tử nhà mình bị lừa bán được!” Gương mặt của Tạ Tinh vặn vẹo muốn lao ra.

Lâm Khanh lo lắng giọng nói của mình quá lớn, đè thấp nói: “Thật ra giữa yêu vương đời này với yêu vương đời sau có một loại cảm ứng nhất định.”

Tạ Tinh trên mặt thần sắc phức tạp: “Thì?”

: “Tiểu thái tử nhà mình muốn húp tên họ Hạ kia.”
Tạ Tinh: “…”

Bảo Bảo [ V*i chưởng. ]

Tạ Tinh trợn mắt ngoác mồm đầy vẻ không thể tin tưởng, lập tức che miệng lại để không cho mình hét lên.

Cảm thấy trong lòng mình bị tưới một chậu máu chó. Hai tay y đan vào nhau rồi đặt trước mũi, tiến vào tư thế trầm mặc tiêu chuẩn.

Lâm Khanh xoa xoa mái tóc bồng bềnh của đối phương: “Không sao, lúc đấy ta cũng sốc y hệt thế này.”

Vài giây sau, một báo yêu mặc giáp gõ cửa xin cầu kiến. Vừa xuất hiện đã ngước lên nhìn cậu bẩm báo tin tức: “Yêu vương đại nhân, Hoa Thần đại nhân. Về vấn đề hung thú lần trước nổi loạn. Đã có người tra ra được manh mối liên quan đến ma tộc trên người nó.”

Tạ Tinh trong giọng điệu không giấu được sự kinh ngạc: “Ma tộc?” Trong cốt truyện chính, ma tộc chưa từng xuất hiện qua lấy một lần.

Lâm Khanh cầm lên thư trình báo xem qua một lượt, mặt không đổi sắc hạ lệnh ra quân điều tra.
Hạ Nhiên vẫn bị Tạ Tinh ngứa mắt tẩn cho một trận, nhét cả người vào hố toàn rắn là rắn.

Khoảng thời gian tiếp đó, yêu vương nhanh chóng tiến vào công cuộc xử lý sổ sách yêu tộc, điều tra ma tộc. Hầu như không có thời gian nghỉ ngơi. 

_

Mấy ngày sau, tại địa bàn ma tộc.

Một ma tộc tướng mạo dữ tợn hoảng hốt xông vào trong đại điện: “Báo!!!”

: “Ma quân đại nhân! Đám yêu tộc kia mò đến cửa muốn tuyên chiến! Còn có người của phái Cổ Hoa hỗ trợ!” Ma tộc khịt mũi hét lên phẫn nộ.

Trước cửa cung ma tộc một mảnh tàn phá hỗn loạn.

Trái phải có yêu tộc cầm gươm giáo xếp thành hàng thẳng tắp, trùng trùng điệp điệp do Lâm Khanh chỉ huy. Trên trời là các đệ tử phái Cổ Hoa ngự kiếm mà đến, dẫn đầu là Hạ Nhiên. Tốc độ cực kỳ kinh người, điên cuồng tiếp cận hướng này.
Tạ Tinh đạp lên một ma tộc, ngẩng đầu ưỡn ngực hô: “Còn không mau ra nhận tội!”

Ma quân: “Hiện trường chém đầu hay gì?”.

Đám đông cơ hồ chỉ trong chớp mắt là còn cách cửa cung vài chục mét. Một bóng đen lù lù xuất hiện mang theo khí đen hắc ám vây quanh, nổi giận gầm lên một tiếng vang vọng khắp nơi.

Quân đoàn yêu tộc cũng theo đó dừng lại.

Nam nhân thân hình cao lớn đĩnh đạc, ước chừng phải đến hai mét, trên đầu có hai cái sừng đen lớn treo đầy khuyên vàng. Trên vai phủ áo lông đen. Cả người bọc quanh bởi hắc ám, bộ dáng hùng dũng oai nghiêm. Phía sau là một đám ma tộc nhao nhao hộ tống, con nào con đấy đều đang sôi sục vì giận dữ khi bị kẻ khác xâm phạm địa bàn.

Ma quân thẳng lưng nhìn về phía họ, tỏ vẻ nguy hiểm trầm giọng nói: “Vậy là các ngươi đã biết âm mưu của bản toạ.”
Hạ Nhiên ngơ ngác: “Hở? Âm mưu gì?” 

Lâm Khanh bắt đầu bối rối. Tạ Tinh thập phần thản nhiên nhìn thẳng về trước, lẳng lặng đối mắt với hắn, nhưng trên mặt rõ ràng viết mấy chữ ‘ta cũng không biết’.

: “…”

Ma quân cắn răng một cái, thở phì phò nói ra từng chữ: “Thế các ngươi đến đây không phải vì đã phát hiện âm mưu cướp trứng hãm hại sau lưng, lật đổ yêu tộc của ta nên muốn nhân danh chính nghĩa liên thủ đánh sập ma tộc à?”

Tạ Tinh nhất thời tâm tình kích động, vui mừng mà nhìn hắn: “Ồ hoá ra là thế.”

Trong mắt Hoa Thần hiện ra hàn quang, giơ cao nắm đấm, ăn nói ngứa đòn: “Nhân danh chính nghĩa, ta sẽ tiêu diệt kẻ xấu là ngươi!”

Không có chút gì do dự, Hạ Nhiên ánh mắt tràn ngập quyết tâm: “Nhân danh chính nghĩa!!!”

Nhận được chỉ thị của Lâm Khanh. Chúng yêu chém đinh chặt sắt đồng loạt hô to: “Vì chính nghĩa!”
Ma tộc: “…” Coi có tức hong?

Nhiệt độ cũng tăng nhanh chóng. Hai bên không nhiều lời, lăn xả vào nhau tiến hành chiến đấu.

_


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.