Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 7: Đến Gây Chuyện



Mấy người này không phải đến ăn cơm, mà là đến gây chuyện? Đáy lòng Đường Ân hơi cảnh giác, đứng ở xa xa nhìn một lát, nghe thấy tiếng của Lâm Sở Sở vang lên từ đằng sau.

“Đường Ân, anh đứng đây nhìn gì thế?” Đường Ân quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô ta, Lâm Sở Sở cực kỳ ghét bỏ nói: “Khách là người anh có thể tùy tiện nhìn được hả? Còn không mau ra sau bếp giúp đỡ? Thật không biết ba tôi nghĩ sao mà có thể mướn người ngốc như anh nữa!” “Đường Ân, vào đây giúp chú một chút!” Lâm Thành ở phòng bếp gọi, dường như đang giảm bớt sự xấu hổ của Đường Ân.

Anh buông khăn lau trong tay xuống, xoay người đi vào phòng bếp. Vào đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng

Anh vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy ba sinh viên kia đã đứng lên, chỉ vào Lâm Sở Sở, hung hăng chất vấn: “Đây là thứ gì? Đừng nói là cô không biết nhé?” Lâm Sở Sở bị dọa đến ngơ ngác, sững sờ đứng tại chỗ, trong mắt dần xuất hiện hơi nước.

Đường Ân vội vàng đi qua, nhìn thấy trong tay tên bạn học cầm đầu kia lại đang cầm một con ruồi.

“Nhà các người mở tiệm cơm kiểu gì thế?” “Sao ở đây lại có thể có ruồi?” “Hay lắm, điều kiện vệ sinh của các người tệ như vậy lại còn dám mở quán ăn vặt ở đây?” Sở Hạo giận dữ.

Lâm Sở Sở ngơ ngác, đứng tại chỗ nói năng lộn xộn: “Chúng tôi… không thể nào có chuyện này được…” “Không thể nào? Vậy đây là cái gì?” Sở Hạo nắm lấy cổ tay Lâm Sở Sở: “Cô giải thích rõ ràng cho tôi? Nếu chuyện này giải thích không rõ ràng, các người cũng đừng hòng mở quán nữa!” “Thật ngại quá, điều kiện vệ sinh của chúng tôi vẫn luôn rất tốt, không thể xuất hiện chuyện như vậy được, mấy cậu ngồi ở đây trước, tôi lập tức điều tra rõ chuyện này…” Lâm Thành kích động đi ra.

“Điều tra rõ ràng? Nhân chứng vật chứng đều ở đây rồi, ông còn cần điều tra thế nào nữa? Tôi thấy rõ ràng là ông muốn trốn tránh trách nhiệm…” Lâm Thành tỏ vẻ lúng túng.

“Đại ca, em đau bụng…” Một nam sinh trong đó kéo Sở Hạo, sau đó che bụng.

“Ông nhìn đi, người anh em của tôi cũng ăn đến đau bụng rồi nè, ông nói chuyện này nên làm thế nào đây?” Sở Hạo giận tím mặt.

Lâm Sở Sở thấy dáng vẻ hung hăng này thì sợ đến liên tục lùi về sau.

Đường Ân u ám tiến lên vài bước, nắm lấy cổ tay Lâm Sở Sở.

Cô ta quay đầu nhìn thoáng qua, vội rút tay về, rống to với anh: “Anh làm gì đấy? Không thấy đã xảy ra chuyện rồi sao? Anh còn đứng trong này làm gì, mau cút đi…

“Đừng hòng di chuyển sự chú ý, người anh em của tôi đã ăn đến đau bụng rồi, các người mau đền tiền đi! Chuyện này mà ít hơn năm mươi nghìn thì không hương 7 Đến gây chuyện xong đâu! Nếu các người không đền tiền cũng được, chúng tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Cục an toàn thực phẩm, đến lúc đó quán ăn nhỏ này của các người cũng đừng hòng mở tiếp nữa!” Sở Hạo khinh thường nhìn Lâm Sở Sở.

“Cái gì? Năm mươi nghìn?” Lâm Sở Sở lập tức khiếp sợ đến sững sờ ngay tại chỗ.

Sắc mặt của Lâm Thành cũng hơi thay đổi, ông ấy không ngờ sẽ ầm ï ra chuyện này, nếu thật sự đụng phải Cục an toàn thực phẩm, ông ấy chỉ có thể ngừng kinh doanh mà thôi.

Ngô Mẫn sợ đến mặt mũi trắng bệch.

“Năm mươi nghìn, không thể ít được một đồng nào…” “Chuyện này cậu để chúng tôi suy nghĩ trước, chắc chắn chúng tôi sẽ không quyt nợ đâu!” Lâm Thành vội nói.

“Được, cho các người một buổi chiều, buổi tối chúng tôi tới lấy tiền, nếu không sẽ gọi điện thoại cho Cục an toàn thực phẩm!” Sở Hạo bỏ lại một câu, quay đầu đi ra ngoài.

Lâm Thành đặt mông ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch.

Năm mươi nghìn! Kiếm tiền cả nửa năm cũng khó khăn lắm mới được năm mươi nghìn, còn là dưới tình huống không ăn không uống.

Nếu để những người này lấy đi năm mươi nghìn, sao nhà họ Lâm bọn họ có thể sống ở đây được nữa? “Ba, phải làm sao đây…” Lâm Sở Sở lập tức khóc lên.

Ngô Mẫn ném khăn lau đi: “Không sống hương 7 Đến gây chuyện nổi nữa rồi, làm đồ ăn cũng có ruồi bay vào, mắt ông bị mù hả? Ly hôn! Nếu ông chịu đưa năm mươi nghìn này thì tự ông đưa, tôi sống ngày tháng nghèo khổ này với ông đủ rồi…” Lâm Thành vội ngẩng đầu, trong mắt gần như mang theo vẻ cầu xin.

Đường Ân đứng một bên nhìn cảnh này, trong mắt mang theo chút thương hại.

Người phụ nữ như Ngô Mẫn đúng là giống với một câu châm ngôn, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai hoạ đến đều tự bay đi mất.

Lúc này mới chỉ năm mươi nghìn đã ầm T đòi ly hôn.

“Chú Lâm, thật ra chuyện này không thể trách chúng ta được, khi nấy cháu đã thấy là bọn họ tự đem ruồi đến rồi ném vào trong đồ ăn! Chuyện này không liên quan đến chúng ta, cho dù bọn họ tìm Cục an toàn thực phẩm đến cũng không thể làm gì chúng ta!” Đường Ân thở dài, ở bên cạnh khuyên bảo.

“Anh nói cái gì?” Lâm Sở Sở trợn to mắt khó tin nhìn Đường Ân: “Vậy sao không trông chừng bọn họ một chút? Nếu anh vẫn luôn nhìn bọn họ sao có thể trở thành thế này được?” Trong mắt Đường Ân loé lên vẻ chán ghét, thật ra khi nãy anh cũng muốn trông chừng, nhưng cô chủ họ Lâm này cứ mãi sắp xếp công việc cho anh, nếu không sao có thể xảy ra chuyện thế này? “Bây giờ vẫn nên tranh thủ thời gian nghĩ cách, có lẽ có thể giải quyết chuyện này được!” Đường Ân nói.

“Đúng đúng đúng… tìm cách!” Lâm Sở Sở cũng lấy lại tình thần: “Lớp của con có một bạn học, ba của anh ta rất có tiền, mở quán ăn lớn, nghe nói có quan hệ rất tốt với Cục an toàn thực phẩm, để con nhờ anh ta tìm người khác giúp đỡ…” “Đúng, con mau gọi điện thoại đi…” Ngô Mãn vừa nghe thấy là người có tiền thì lập tức kêu Lâm Sở Sở gọi điện thoại.

Lâm Sở Sở cầm lấy điện thoại, xoay người chạy ra ngoài.

Lâm Thành ngẩng đầu, sắc mặt ít nhiều gì cũng thoải mái hơn: “Đường Ân, tìm người có thể được sao?” “Chắc không có vấn đề gì đâu! Chú Lâm, chú đợi ở đây, cháu cũng đi gọi một cuộc điện thoại, xem thử rốt cuộc có thể giúp chuyện này không!” Đường Ân có ấn tượng rất tốt với Lâm Thành, cũng không muốn thấy chết không cứu vào lúc này.

“Được, vậy cảm ơn cháu!” Lâm Thành vội nói.

Đường Ân gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Ngô Mẫn bên cạnh trợn trắng mắt, cười lạnh: “Đúng là không biết trời cao đất rộng, một tên thấp hèn nghèo rớt mồng tơi còn muốn gọi điện thoại †ìm người giúp đỡ?” “Nói ít lại chút đi, Đường Ân cũng tốt bụng…” Lâm Thành khuyên ngăn.

“Tốt bụng thì có ích lợi gì? Một người ngay cả bạn ở thành phố Giang cũng không có, nghèo đến cơm cũng ăn không nổi như cậu ta, ông cảm thấy có thể giúp được chúng ta cái gì?” Ngô Mẫn hung dữ trừng Lâm Thành, xoay người đi ra ngoài cửa: “Chẳng phải vẫn nên nhờ con gái tôi à? Đầu óc của ông cả ngày chả biết đang nghĩ cái gì nữa! Nấu đồ ăn cũng không xong, ông còn có thể làm gì?” Lâm Thành bị dáng vẻ của Ngô Mẫn làm hoảng sợ, lập tức trở nên im lặng.

Đường Ân bước ra khỏi quán, đi tới góc đường, lấy điện thoại ra gọi cho Miêu Bách.

Miêu Bách trong điện thoại nói: “Cậu chủ, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, để chú bảo thư ký qua tìm cậu, không cần để tâm!” “Được!” Đường Ân gật đầu, thâm thở phào nhẹ nhõm.

Trở về quán ăn nhỏ, nhìn thấy Lâm Sở Sở đã khóc lóc ở bên trong: “Ba, bạn học con nói chuyện này khá khó giải quyết, nhưng anh ta sẽ nghĩ cách giúp chúng ta, chỉ là có một chút… có một chút yêu cầu!” “Yêu cầu gì?” Lâm Thành lập tức đứng dậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.