Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 30: 30: Vì Trang Bức Mà Đọc Sách 2



Mộc Tinh nghe hắn nói vậy thì vẻ mặt dại ra trong nháy mắt, giống như bị nghẹn, phải đấm mạnh ở ngực một cái mới nuốt được đồ ăn xuống.Nhìn Phong Kỳ, Mộc Tinh có vẻ khó hiểu:”Tại sao?””Giai điệu hôm qua chị thổi rất êm tai, tôi muốn học, có rảnh thì dạy tôi đi.” Phong Kỳ cười đáp lại.”Có lẽ cậu nên tìm hiểu về tôi trước rồi hãy đưa ra quyết định.””Tôi biết rõ chị tên Mộc Tinh, cũng biết chị là người cải tạo phù văn, vậy chúng ta có thể làm bạn bè chưa?””Cậu.

.

.

Không sợ sao?”Sau khi biết được Phong Kỳ đã hiểu rõ tình hình chung của cô, nội tâm Mộc Tinh lại nổi lên gợn sóng.”Có gì đáng sợ chứ, chị là con người, tôi cũng là con người, tại sao tôi phải sợ chị.”Nhìn thấy ánh mắt chân thành của Phong Kỳ, ánh mắt Mộc Tinh bỗng nhiên có chút né tránh, cô vốn đã quen với những ánh mắt dị thường của mọi người, sự nhiệt tình của Phong Kỳ khiến cô có chút không quen, cô bỗng nhiên đứng dậy.”Tôi ăn no rồi!”Sau khi nói xong thì vội vàng chạy đi.Nhìn bóng lưng của Mộc Tinh, Phong Kỳ lập tức hét lên.”Học tỷ, chờ một chút!”Mộc Tinh đã đi ra cách xa mấy mét, nghe vậy lập tức quay đầu.”Đồ ăn trên đĩa còn chưa ăn hết đâu,“Dì căng tin nói, lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ.”Trừng mắt hung dữ nhìn Phong Kỳ, Mộc Tinh bước đi mà không thèm nhìn lại, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt Phong Kỳ.”Đúng là vẫn cần phải có một quá trình, có phải mình đã dùng sức quá mạnh rồi không?” Phong Kỳ không khỏi thì thào..

.

.Sau khi đi ra nhà ăn học viện, Phong Kỳ trực tiếp đi đến thư viện.Thời gian sau đó, hắn dự định đi sâu nghiên cứu nội dung tu luyện, để trải đường cho quá trình trang bức trong tương lai.Mặc dù đã học được rất nhiều kiến thức tu luyện khi đi theo Vương Tấn Thăng, nhưng Phong Kỳ cảm thấy mình dù sao cũng là đại thiên tài trong tương lai, nhất định phải mỗi thứ đều biết một chút mới được.Nếu khi được phỏng vấn họ hỏi nội dung về một lĩnh vực ít người biết, mà bản thân lại không trả lời được, vậy thì sẽ rất ngại.Ngại hơn là tương lai về sau khi hắn đạo văn, còn có thể sẽ sáng tạo một môn công pháp tu luyện mới trong lĩnh vực vắng vẻ này.Thư viện nằm ở khu vực trung tâm của Tinh Thành Học Phủ, là một tòa kiến trúc có diện tích ba hecta, trước cửa là tượng một người đàn ông đeo kính, tay cầm cuốn sách, trên tấm bia đá ghi lại sự tích của ông lúc sinh thời.Ông là “Lâm Hữu Thư”, là người thành lập Tinh Thành Học Phủ, cũng là người đã nghiên cứu ra công pháp tu luyện trong những ngày đầu, là một trong những người đã khai sáng ra thời đại tu luyện của con người.Sau khi cúi đầu, Phong Kỳ vòng qua tòa điêu khắc và đi vào trong thư viện.Lúc này trong thư viện đã có rất nhiều học viên, bọn họ hoặc là đi qua đi lại giữa những giá sách, hoặc là ngồi lật xem sách trong phòng đọc.Đi tới quầy lễ tân, sau khi hỏi thủ thư về vị trí khu vực đặt các cuốn sách về tu luyện, Phong Kỳ đi thẳng đến đó và bắt đầu chọn sách.Sau một lúc tìm kiếm, hắn lấy từ giá sách ra cuốn « nghiên cứu kỳ tiến giai trong công pháp tu luyện- tập ba ».Sau tìm một chỗ trống và ngồi xuống, Phong Kỳ bắt đầu đọc nội dung của cuốn sách.Theo thời gian trôi qua, Phong Kỳ dần dần bị mê hoặc mà chìm vào đại dương tri thức, quay đầu không thấy bờ.Tu luyện là một môn học tổng hợp bao gồm công pháp, tu thể, thuật pháp, chữa trị, …!trong đó nền tảng của tất cả các môn học là phải nắm vững các công pháp tu luyện, công pháp tu luyện khác nhau có thể mang đến cho người tu luyện năng lực khác nhau.Ví dụ như quyền Mãnh Hổ mà hắn nắm vững chính là một môn công pháp tu thể, có thể nâng cao thể chất của các học viên, thậm chí cho phép các học viên có được sức mạnh của các sinh vật trận địa cứng rắn.Trong đó thuật pháp là môn học phức tạp và thâm ảo nhất, được bắt nguồn từ nghiên cứu của con người về năng lượng để sinh vật trận địa thực hiện các khả năng siêu nhiên khác nhau.Trong quá trình nghiên cứu, người ta phát hiện ra rằng, việc các sinh vật trận địa thực hiện các khả năng siêu nhiên, trên thực tế là đang lợi dụng linh khí tích trữ trong cơ thể để vạch ra một quỹ đạo đặc biệt bên ngoài cơ thể, từ đó khiến linh khí bị biến chất và bùng phát lực lượng kỳ lạ.Ví dụ như một thuật Hỏa cầu đơn giản, người tu luyện chỉ cần dẫn đường linh khí trong cơ thể vẽ ra một quỹ đạo Tinh đồ đơn giản, linh khí sẽ bị đốt cháy, năng lượng được chuyển đổi hình thái biến thành quả cầu lửa.Kể từ khi thuật pháp phát triển đến nay, số thuật phát được nghiên cứu ra nhiều hơn rất nhiều so với số công pháp tu luyện, lên tới mấy vạn loại, vì vậy đây là ngành học thịnh vượng nhất trong tu luyện.Môn chữa trị là sự kết hợp nội dung của công pháp và thuật pháp.Ví dụ như người tu luyện « Mộc Ất khí », trong thân thể sẽ sinh ra một loại linh khí cực kỳ ôn hòa, loại linh khí này rất thích hợp để thi triển thuật pháp hệ chữa trị, có thể cứu sống người trong thời khắc nguy cấp.Vì vậy trong mỗi chiến đoàn trận địa đều sẽ có vài thành viên hệ chữa trị.Chị của Mạc Phi làm ở trong phòng y tế trường chính là một nhân viên chữa bệnh của chiến đoàn đã giải nghệ.Ngoài ra môn tu luyện còn bao gồm phụ trợ chiến đấu, kỳ môn*, trận pháp,…* Kỳ môn (hay kỳ môn độn giáp): là một kỹ thuật cổ của Trung Quốc, được ứng dụng nhiều trong phong thủy.Cần rất nhiều thời gian để tiêu hóa hết đống kiến thức này, trước mắt hắn chỉ đặt trọng tâm vào môn nghiên cứu công pháp, đây cũng là con đường mà hắn chọn để đi tiếp trong tương lai.Trong lúc học tập, thời gian vội vàng trôi qua.Ngẩng đầu nhìn qua đồng hồ treo ở vách tường đối diện, đã là 11 giờ, nhưng hắn vẫn chưa có ý định rời đi.”Dù sao cũng muốn trở thành nhân tài được toàn nhân loại công nhận, không cố gắng là không được mà!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 30: Tình Yêu Chỉ Ảnh Hưởng Đến Tốc Độ Tôi Rút Kiếm



Tinh Thành Học Phủ, thư viện.

Một buổi sáng học tập, Phong Kỳ có hiểu biết mới với môn tu luyện, nhưng cũng chỉ là tiến bộ trên nội dung học tập, một hơi ăn thành bụng bự hiển nhiên không hiện thực.

Hôm nay không có tiết giao lưu tu luyện, bụng đói kêu vang, hắn định đi ăn cơm trưa trước, buổi chiều tiếp tục học tập ở thư viện.

Vừa đứng dậy, một thân ảnh chặn đường hắn.

Đây là một thiếu niên ước chừng mười bảy, tám tuổi, diện mạo cực kỳ tuấn mỹ, đẹp theo kiểu ôn hòa, đôi mắt màu gỗ mun đang nhìn chăm chú hắn, theo sau cười vươn tay:*Tuấn mỹ: Anh tuấn và xinh đẹp.

“Chào anh, em tên Lâm Nhiễm, hôm qua may mắn được nghe anh giảng bài, cách hiểu của anh về tu thể thật sự quá xuất sắc.

”“Sao? Lâm Nhiễm?”Trên mặt Phong Kỳ hiện lên một mạt kinh ngạc.

Tên này làm hắn nghĩ tới học sinh trao đổi đến từ Lẫm Đông Học Phủ được một chúng học viên khen ngợi trên diễn đàn Tinh Thành gần đây.

“Cậu là sinh viên trao đổi tới từ Lẫm Đông Học Phủ, Lâm Nhiễm?” Nghĩ đến đây, Phong Kỳ lập tức mở miệng dò hỏi.

“Không nghĩ tới đàn anh từng nghe qua em, hổ thẹn.

” Lâm Nhiễm cười gãi gãi đầu.

Nói, ánh mắt hắn đổ dồn lên quyển sách trên tay Phong Kỳ, trong lòng tò mò mọi ngày Phong Kỳ đọc sách gì.

Mà khi thấy bìa sách viết 《 Nghiên cứu công pháp tu luyện tiến giai trung kỳ – quyển ba 》, vẻ mặt hắn nghệt ra.

Trong mắt Lâm Nhiễm, Phong Kỳ có cách giải thích độc đáo với tu thể, nhất định phải hiểu rất rõ môn tu luyện, thậm chí có thể tự tạo ra công pháp mới, nhưng hiện giờ lại đang đọc sách cơ sở môn tu luyện, hiển nhiên không hợp lý.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Nhiễm tự động bổ sung một nguyên nhân cho Phong Kỳ.

Chỉ có cơ sở vững chắc, mới có thể tìm ra một con đường tu luyện mới tinh, không hổ là đàn anh.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Nhiễm nhìn Phong Kỳ có một tia kính nể.

“Đàn anh, hôm qua anh giảng giải Mãnh Hổ Quyền, em đã ghi chép đầy đủ nội dung, vẫn có rất nhiều chỗ khó hiểu, hy vọng có thể được đàn anh chỉ điểm.

”Nói, Lâm Nhiễm không biết móc ra từ đâu một quyển notebook bìa đen, tràn trề hưng phấn nói.

“Có chỗ không hiểu có thể hỏi tôi, nhưng đừng gọi tôi là đàn anh…… Còn có, hiện tại tôi đi ăn cơm, chiều hẵng đến thư viện tìm tôi.

” Đối mặt Lâm Nhiễm nhiệt tình như lửa, Phong Kỳ xấu hổ.

Đối với Lâm Nhiễm, hắn không biết nhiều, nhưng theo nhận xét của các học viên ở diễn đàn, người nọ là một học viên cực kì tài giỏi trên phương diện nghiên cứu công pháp, giống như thầy Vương dạy sử, chưa tốt nghiệp đã được Viện Nghiên Cứu Hổ Phách đặc cách trúng tuyển.

Cho nên Phong Kỳ có ấn tượng đầu rất ổn với Lâm Nhiễm, cũng nguyện ý giải thích nghi hoặc cho đối phương về nội dung《 Mãnh Hổ Quyền 》, hy vọng có thể giúp đối phương trưởng thành.

“Vừa lúc em cũng đói, chúng ta cùng đi ăn đi!” Lâm Nhiễm rất là tự quen thuộc mở miệng.

Nếu quyết định tiếp xúc với Lâm Nhiễm, đối mặt lời mời ăn cơm chung, Phong Kỳ không từ chối, lập tức đồng ý.

Nhét sách trong tay về lại kệ sách xong, hắn đi ra thư viện cùng Lâm Nhiễm, bước đến nhà ăn.

Dọc đường, Lâm Nhiễm có vẻ rất hưng phấn, không ngừng kể rõ sự kính nể của mình đối với hắn.

Phong Kỳ cảm thấy vô ngữ, hắn vốn định làm bạn với Lâm Nhiễm, hiện tại lại cảm giác như thu nhận một con liếm cẩu.

*Liếm cẩu (舔狗): Đây là một thuật ngữ mạng, dịch nôm na là “Chó liếm”.

Chỉ những người không có chủ kiến, chỉ chực chờ để nịnh hót, tâng bốc người khác… Đồng thời ám chỉ những người biết rõ người ta không thích mình nhưng vẫn từ bỏ tôn nghiêm, cố chấp theo đuổi.

Khi đi vào nhà ăn học phủ, đã quá giờ cơm, các học viên tản đi hơn phân nửa, nhưng Mộc Tinh vẫn gió mặc gió, mưa mặc mưa ngồi ở góc mặt bắc nhà ăn, trên bàn xếp đủ loại đồ ăn như mọi khi.

Lấy đĩa đồ ăn, chất đầy một núi thức ăn mình muốn ăn, Phong Kỳ đi đến bàn ăn Mộc Tinh.

Lâm Nhiễm thấy thế, lập tức đuổi theo.

Đi đến ghế đối diện Mộc Tinh, đặt đĩa đồ ăn lên bàn, hắn nghiêng người ngồi xuống, lúc này Lâm Nhiễm cũng quyết đoán ngồi bên cạnh hắn.

Mộc Tinh ngẩng đầu, thấy Phong Kỳ, cô không ngoài ý muốn, ngoài ý muốn là bàn cơm lại xuất hiện thêm một người nữa.

Một thân một mình lâu rồi, Mộc Tinh có phần mất tự nhiên, nhưng vẫn chưa tỏ ý, cúi đầu tiếp tục mồm to ăn cơm, thậm chí không chào hỏi Phong Kỳ.

“Em chào đàn chị, em tên Lâm Nhiễm, hạnh ngộ hạnh ngộ.

” Còn chưa chờ Phong Kỳ nói gì, Lâm Nhiễm đã đoạt trước mở miệng tự giới thiệu, đòng thời lễ phép vươn tay.

*Hạnh ngộ (hân hạnh được gặp mặt): Gặp nhau là điều may mắn.

Mộc Tinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Nhiễm, theo sau lạnh nhạt cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

Cánh tay phải nửa nâng trên không trung chậm rãi lùi về, Lâm Nhiễm quay đầu nhìn Phong Kỳ, biểu tình xấu hổ:“Đàn anh lấy nhiều đồ ăn vậy, ăn hết được không? Tuy thức ăn trong học phủ được miễn phí, nhưng lãng phí đáng xấu hổ……”“Khi ăn cơm ít nói chuyện.

” Phong Kỳ trừng Lâm Nhiễm cứ liên tục lảm nhảm, cầm một chiếc bánh tart trứng nhét vào trong miệng.

Phát hiện Phong Kỳ và Mộc Tinh đều không để ý tới mình, Lâm Nhiễm chuyển mắt nhìn đĩa đồ ăn.

So với Phong Kỳ và Mộc Tinh ăn cơm theo đúng chuẩn cách thức dã thú, Lâm Nhiễm ăn rất từ tốn, dùng đũa gắp, nhai kỹ nuốt chậm.

Nhưng rất nhanh, Lâm Nhiễm ưu nhã không nổi.

Sức ăn Phong Kỳ và Mộc Tinh, làm hắn cảm thấy khó tin, đồ ăn chất đầy trên bàn cơm lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được giảm xuống.

Hắn thậm chí hoài nghi, người ngồi bên cạnh không phải nhân loại, mà là hai con quái vật trận địa.

Chờ Phong Kỳ đánh chén hết mấy món trong đĩa mình, thiếu niên còn thuận tay nhón một miếng bò bít tết trong đĩa Mộc Tinh, nhét vào miệng nhấm nuốt, sau đó ngừng bữa cơm.

Mộc Tinh đã thấy nhiều không trách, thậm chí lười ngẩng đầu.

“Đàn anh, ăn no?” Một bên, Lâm Nhiễm phát hiện Phong Kỳ dừng lại, thăm dò hỏi.

“Ăn quá no khó tiêu hóa, lưng chừng kiểu này là được.

”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.