Sau khi lấy xong đồ ăn, hắn đi về hướng Mộc Tinh, sau đó đặt đĩa xuống bàn ăn chỗ Mộc Tinh, và nghiêng người ngồi xuống.Mộc Tinh đang vùi đầu ăn lập tức ngẩng đầu, phát hiện người ngồi trước mặt chính là Phong Kỳ, mặc dù khuôn mặt cô bình tĩnh, nhưng trong mắt lại hiện lên sự kinh ngạc.Phong Kỳ không nói gì, hắn cầm nắm cơm lên và chấm một ít mù tạt, kẹp một cái bánh quẩy, cuộn lại và cắn một miệng lớn.”Tại sao phải ngồi ở đây?””Dựa vào cái gì không thể ngồi chỗ này, nhà ăn là chị mở à, chỗ khác đều chen chúc như vậy, chỉ có chỗ chị nhiều chỗ trống!” Phong Kỳ cũng không ngẩng đầu lên mà đáp lại.Nghe những lời này Mộc Tinh hết sức ngạc nhiên, nhìn qua Phong Kỳ đang ăn một ngụm lớn, cô lập tức không tiếp tục để ý.Phong Kỳ xuất hiện cũng thu hút sự chú ý của không ít học viên trong nhà ăn, điều khiến bọn họ ngạc nhiên không phải sức ăn của Phong Kỳ, mà ngạc nhiên vì Phong Kỳ ngồi ở trước mặt Mộc Tinh.Mộc Tinh đáng sợ đến mức nào, những học viên quen biết cô đều hết sức rõ ràng.Đã từng trong một lần mất khống chế, cô suýt chút nữa đem một học viên đánh chết tại chỗ, nếu không phải giáo viên đi ngang qua ra tay thì tên học viên xui xẻo kia dù không chết cũng phải tàn tật suốt đời.Đây cũng là một trong những lý do tại sao không ai muốn tiếp xúc với Mộc Tinh, bởi vì có thể họ sẽ bị Mộc Tinh giết chết trong một lần mất khống chế nào đó.Hành vi của Phong Kỳ ở trong mắt rất nhiều học viên hoàn toàn là đang tìm đường chết.Đối với ánh mắt kinh ngạc ở bốn phía, Phong Kỳ trực tiếp lựa chọn không nhìn.Một lát sau, Mộc Tinh ngẩng đầu.Nhìn Phong Kỳ vẫn còn đang ăn như hổ đói, cô lộ vẻ mặt kinh ngạc, cô cần ăn nhiều đồ ăn là vì thể chất đặc biệt của mình, thức ăn thông thường khi đi vào dạ dày thì chẳng mấy chốc sẽ bị tiêu hóa, dẫn đến cô thường xuyên ở trạng thái đói bụng.Nhưng Phong Kỳ chỉ là một người bình thường, sức ăn như vậy liền có vẻ hơi thái quá.”Nhìn cái gì.
.
.
Lần (ăn) a.
.
.
Lần lạnh mất ngon!”Trong miệng còn chất đầy thức ăn, Phong Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tinh, khi nói chuyện thì thuận tay lấy sườn lợn rán trong đĩa Mộc Tinh nhét vào miệng mình, không hề coi mình là người ngoài.Mộc Tinh:.
.
.Đánh giá của người tương lai đối với Mộc Tinh rất cực đoan, cho rằng cô là chướng ngại vật trên con đường phát triển của nhân loại, là đại ma đầu tạo ra cả một thời kỳ tai họa.Đằng sau đánh giá này phải chăng có ẩn tình gì, Phong Kỳ không thể nào biết được, chẳng qua là hắn cảm thấy sự thay đổi của Mộc Tinh có lẽ có liên quan đến “viện nghiên cứu Tinh Hồng”.Nhắc nhở của lời tự thuật cũng một phần chứng minh phía sau việc này có lẽ có ẩn tình.Vì vậy, suy nghĩ hiện tại của Phong Kỳ rất đơn giản, tiếp cận Mộc Tinh, thử hiểu rõ cô.Nếu như Mộc Tinh căm hận toàn nhân loại là bởi vì cô luôn bị những người bên cạnh cô lập và bắt nạt, vậy thì hắn sẵn sàng cố gắng thay đổi cô và trở thành bạn bè của cô .Nhưng nếu như không có cách nào thay đổi Mộc Tinh, nếu trong lòng cô luôn tồn tại sự căm hận đối với nhân loại, thì hắn cũng đã nghĩ kỹ nên làm thế nào.Để ngăn chặn đoạn lịch sử đen tối đó xuất hiện, phòng ngừa phản quân Bình minh được thành lập, hắn sẽ nghĩ cách đem Mộc Tinh bóp chết ở trong trứng.Ngoài ra, hắn còn có ý định điều tra viện nghiên cứu Tinh Hồng.Nhưng hiện tại không phải lúc để điều tra viện nghiên cứu Tinh Hồng, dù sao thực lực và sức ảnh hưởng của hắn bây giờ cũng không làm được điểm này.Nghĩ tới đây, Phong Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tinh, đúng lúc này Mộc Tinh cũng ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với hắn.Sau đó Phong Kỳ nhanh chóng gắp lấy quả trứng luộc duy nhất còn sót lại trên đĩa của Mộc Tinh, nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa nhìn Mộc Tinh nói:”Làm phiền học tỷ lại đi lấy thêm bữa sáng, tôi còn chưa ăn no.””Sao cậu không tự đi đi.” Mộc Tinh vẻ mặt vô cảm nói.”Học tỷ nên chăm sóc học đệ nha.”Nhìn Phong Kỳ vẻ mặt bình tĩnh, nội tâm lạnh như băng của Mộc Tinh nổi lên gợn sóng.Phong Kỳ cho nàng cảm giác hoàn toàn khác biệt so với các học viên khác trong học viện, đối xử với cô giống như cô là một người bình thường.Trong ánh mắt hắn nhìn cô không có sự kháng cự, sợ hãi hay thương hại như những học viên khác.Có đôi khi, đối xử bình thường chính là sự tôn trọng lớn nhất.Mà Phong Kỳ biết rõ điều này.Không nói thêm lời nào nữa, Mộc Tinh đứng dậy cầm đĩa của mình đi về khu tự phục vụ lấy đồ ăn.Nhìn theo Mộc Tinh rời đi, trên mặt Phong Kỳ hiện lên một nụ cười.”Cứu vớt Đại Ma vương sa ngã, bắt đầu từ bữa sáng.”Một lát sau, Mộc Tinh trở lại với một đĩa đầy thức ăn.Phong Kỳ không coi mình là người ngoài, vươn tay cầm đồ ăn lên và bắt đầu ăn.Bữa sáng này ăn rất lâu, khi các học viên ở trong nhà ăn càng ngày càng ít thì Phong Kỳ cũng cảm thấy mình đã ăn no rồi, tốc độ tiêu thụ đồ ăn rõ ràng không đuổi kịp tốc độ ăn, nhưng Mộc Tinh vẫn còn đang tiếp tục ăn, không hề có dấu hiệu muốn dừng lại.[ Năng lượng được bổ sung, năng lượng hiện tại: 0.
43% ]Nhìn thanh tiến trình bổ sung năng lượng, hắn xoa xoa bụng, sau đó nhìn về phía Mộc Tinh và mở miệng nói.”Học tỷ, làm bạn bè được không?”.
Mộc Tinh nghe hắn nói vậy thì vẻ mặt dại ra trong nháy mắt, giống như bị nghẹn, phải đấm mạnh ở ngực một cái mới nuốt được đồ ăn xuống.Nhìn Phong Kỳ, Mộc Tinh có vẻ khó hiểu:”Tại sao?””Giai điệu hôm qua chị thổi rất êm tai, tôi muốn học, có rảnh thì dạy tôi đi.” Phong Kỳ cười đáp lại.”Có lẽ cậu nên tìm hiểu về tôi trước rồi hãy đưa ra quyết định.””Tôi biết rõ chị tên Mộc Tinh, cũng biết chị là người cải tạo phù văn, vậy chúng ta có thể làm bạn bè chưa?””Cậu.
.
.
Không sợ sao?”Sau khi biết được Phong Kỳ đã hiểu rõ tình hình chung của cô, nội tâm Mộc Tinh lại nổi lên gợn sóng.”Có gì đáng sợ chứ, chị là con người, tôi cũng là con người, tại sao tôi phải sợ chị.”Nhìn thấy ánh mắt chân thành của Phong Kỳ, ánh mắt Mộc Tinh bỗng nhiên có chút né tránh, cô vốn đã quen với những ánh mắt dị thường của mọi người, sự nhiệt tình của Phong Kỳ khiến cô có chút không quen, cô bỗng nhiên đứng dậy.”Tôi ăn no rồi!”Sau khi nói xong thì vội vàng chạy đi.Nhìn bóng lưng của Mộc Tinh, Phong Kỳ lập tức hét lên.”Học tỷ, chờ một chút!”Mộc Tinh đã đi ra cách xa mấy mét, nghe vậy lập tức quay đầu.”Đồ ăn trên đĩa còn chưa ăn hết đâu,“Dì căng tin nói, lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ.”Trừng mắt hung dữ nhìn Phong Kỳ, Mộc Tinh bước đi mà không thèm nhìn lại, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt Phong Kỳ.”Đúng là vẫn cần phải có một quá trình, có phải mình đã dùng sức quá mạnh rồi không?” Phong Kỳ không khỏi thì thào..
.
.Sau khi đi ra nhà ăn học viện, Phong Kỳ trực tiếp đi đến thư viện.Thời gian sau đó, hắn dự định đi sâu nghiên cứu nội dung tu luyện, để trải đường cho quá trình trang bức trong tương lai.Mặc dù đã học được rất nhiều kiến thức tu luyện khi đi theo Vương Tấn Thăng, nhưng Phong Kỳ cảm thấy mình dù sao cũng là đại thiên tài trong tương lai, nhất định phải mỗi thứ đều biết một chút mới được.Nếu khi được phỏng vấn họ hỏi nội dung về một lĩnh vực ít người biết, mà bản thân lại không trả lời được, vậy thì sẽ rất ngại.Ngại hơn là tương lai về sau khi hắn đạo văn, còn có thể sẽ sáng tạo một môn công pháp tu luyện mới trong lĩnh vực vắng vẻ này.Thư viện nằm ở khu vực trung tâm của Tinh Thành Học Phủ, là một tòa kiến trúc có diện tích ba hecta, trước cửa là tượng một người đàn ông đeo kính, tay cầm cuốn sách, trên tấm bia đá ghi lại sự tích của ông lúc sinh thời.Ông là “Lâm Hữu Thư”, là người thành lập Tinh Thành Học Phủ, cũng là người đã nghiên cứu ra công pháp tu luyện trong những ngày đầu, là một trong những người đã khai sáng ra thời đại tu luyện của con người.Sau khi cúi đầu, Phong Kỳ vòng qua tòa điêu khắc và đi vào trong thư viện.Lúc này trong thư viện đã có rất nhiều học viên, bọn họ hoặc là đi qua đi lại giữa những giá sách, hoặc là ngồi lật xem sách trong phòng đọc.Đi tới quầy lễ tân, sau khi hỏi thủ thư về vị trí khu vực đặt các cuốn sách về tu luyện, Phong Kỳ đi thẳng đến đó và bắt đầu chọn sách.Sau một lúc tìm kiếm, hắn lấy từ giá sách ra cuốn « nghiên cứu kỳ tiến giai trong công pháp tu luyện- tập ba ».Sau tìm một chỗ trống và ngồi xuống, Phong Kỳ bắt đầu đọc nội dung của cuốn sách.Theo thời gian trôi qua, Phong Kỳ dần dần bị mê hoặc mà chìm vào đại dương tri thức, quay đầu không thấy bờ.Tu luyện là một môn học tổng hợp bao gồm công pháp, tu thể, thuật pháp, chữa trị, …!trong đó nền tảng của tất cả các môn học là phải nắm vững các công pháp tu luyện, công pháp tu luyện khác nhau có thể mang đến cho người tu luyện năng lực khác nhau.Ví dụ như quyền Mãnh Hổ mà hắn nắm vững chính là một môn công pháp tu thể, có thể nâng cao thể chất của các học viên, thậm chí cho phép các học viên có được sức mạnh của các sinh vật trận địa cứng rắn.Trong đó thuật pháp là môn học phức tạp và thâm ảo nhất, được bắt nguồn từ nghiên cứu của con người về năng lượng để sinh vật trận địa thực hiện các khả năng siêu nhiên khác nhau.Trong quá trình nghiên cứu, người ta phát hiện ra rằng, việc các sinh vật trận địa thực hiện các khả năng siêu nhiên, trên thực tế là đang lợi dụng linh khí tích trữ trong cơ thể để vạch ra một quỹ đạo đặc biệt bên ngoài cơ thể, từ đó khiến linh khí bị biến chất và bùng phát lực lượng kỳ lạ.Ví dụ như một thuật Hỏa cầu đơn giản, người tu luyện chỉ cần dẫn đường linh khí trong cơ thể vẽ ra một quỹ đạo Tinh đồ đơn giản, linh khí sẽ bị đốt cháy, năng lượng được chuyển đổi hình thái biến thành quả cầu lửa.Kể từ khi thuật pháp phát triển đến nay, số thuật phát được nghiên cứu ra nhiều hơn rất nhiều so với số công pháp tu luyện, lên tới mấy vạn loại, vì vậy đây là ngành học thịnh vượng nhất trong tu luyện.Môn chữa trị là sự kết hợp nội dung của công pháp và thuật pháp.Ví dụ như người tu luyện « Mộc Ất khí », trong thân thể sẽ sinh ra một loại linh khí cực kỳ ôn hòa, loại linh khí này rất thích hợp để thi triển thuật pháp hệ chữa trị, có thể cứu sống người trong thời khắc nguy cấp.Vì vậy trong mỗi chiến đoàn trận địa đều sẽ có vài thành viên hệ chữa trị.Chị của Mạc Phi làm ở trong phòng y tế trường chính là một nhân viên chữa bệnh của chiến đoàn đã giải nghệ.Ngoài ra môn tu luyện còn bao gồm phụ trợ chiến đấu, kỳ môn*, trận pháp,…* Kỳ môn (hay kỳ môn độn giáp): là một kỹ thuật cổ của Trung Quốc, được ứng dụng nhiều trong phong thủy.Cần rất nhiều thời gian để tiêu hóa hết đống kiến thức này, trước mắt hắn chỉ đặt trọng tâm vào môn nghiên cứu công pháp, đây cũng là con đường mà hắn chọn để đi tiếp trong tương lai.Trong lúc học tập, thời gian vội vàng trôi qua.Ngẩng đầu nhìn qua đồng hồ treo ở vách tường đối diện, đã là 11 giờ, nhưng hắn vẫn chưa có ý định rời đi.”Dù sao cũng muốn trở thành nhân tài được toàn nhân loại công nhận, không cố gắng là không được mà!”.