Tê Sơn, chính như kỳ danh, rất nhiều chim quý hiếm tẩu thú cư trú ở núi rừng sâu thẳm, ngửa đầu nhìn là chi chít cành lá, cắt vòm trời thành từng khối nhỏ.
Bốn phía thực vật sinh trưởng um tùm, ánh sáng lọt vào rất ít, dị thường tối tăm.
Vào sâu trong núi, Thẩm Kỳ Khi cảm giác chính mình đã nửa mù, cả người cứng đờ, chỉ có thể lò mò bước đi: “Yểm cảnh như thế nào sẽ ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này?!” A! Cái bệnh quáng gà đáng chết!
Vừa dứt lời, mu bàn tay chợt lạnh, có người đột nhiên cầm cổ tay nàng, tiếp theo nắm chặt bàn tay.
Thẩm Kỳ Khi sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ: Wtf, ai?!
Trong tầm nhìn tối tăm bỗng nhiên nhảy ra
một tia quang diễm, ánh lửa lay động, chiếu sáng gương mặt thanh lãnh của Liễu Sương, vết máu trên gò má lại tăng thêm vài phần diễm lệ.
Liễu Sương nhấc ngón tay, một cụm lửa nhỏ bay tới trước mặt Thẩm Kỳ Khi, quay dạo một vòng quanh nàng.
Thẩm Kỳ Khi:…..bị doạ choáng váng, quên mất ta có pháp thuật chiếu sáng.
Nàng trợn tròn hai mắt, kinh hồn chưa định mà vỗ vỗ ngực: “…… Sư tỷ, ngươi làm ta sợ muốn nhảy dựng, còn tưởng rằng gặp phải quỷ á!”.
Liễu Sương dắt nàng hướng phía trước đi, nhàn nhạt nói: “Sẽ không.” Chỉ cần nàng ở chỗ này, quỷ thần đều không dám tới gần Thẩm Kỳ Khi.
Ánh lửa kia bay vòng, chiếu rõ xung quanh. Thẩm Kỳ Khi thấy mấy đội người đi trước vượt qua cây cỏ càng lúc càng tiến sâu vào vùng hắc ám.
Nàng lại cúi đầu nhìn xuống dưới chân, đều là cỏ cây phân huỷ thành mùn đất, giẫm lên phi thường mềm xốp, ánh mặt trời ít ỏi xuyên thấu qua kẽ lá rơi trên mặt đất, hình thành từng khối lấm tấm kỳ dị.
Nhìn nhìn, ánh mắt không tự chủ được mà dừng ở hai bàn tay đang nắm lấy nhau.
Tuy rằng ánh sáng lúc này đã đủ thấy rõ cảnh vật chung quanh, không cần phải dắt tay nữa, nhưng các nàng không ai buông tay ra.
Lòng bàn tay Liễu Sương lạnh băng, chặt chẽ bao lấy năm ngón tay mềm ấm của Thẩm Kỳ Khi, phảng phất hong đến hơi chút nóng lên.
Tất cả mọi người thẳng tiến không ai chú ý tới các nàng nắm tay, một chút thân mật nho nhỏ không người phát hiện.
Thẩm Kỳ Khi đột nhiên cảm thấy tâm trạng lâng lâng. Loại động tác lén lút ở nơi công cộng thế này làm nỗi lòng nàng chợt cao chợt thấp, giống như đang ngồi xe bay lên tận trời.
Liễu Sương nhìn về phía nàng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đang cười cái gì?”.
Thẩm Kỳ Khi sờ sờ mặt, phát hiện miệng mình cư nhiên liệt tới rồi mang tai.
“Không có gì!” Nàng nhanh chóng nén cười, tận lực dời đi chú ý, nhìn chằm chằm tay Liễu Sương.
Khớp ngón tay Liễu Sương tinh tế rõ ràng, trắng nõn như ngọc, cực kỳ xinh đẹp, là cái loại xinh đẹp mà tay khống nhìn đều thấy sung sướng cả về thể xác và tinh thần. Khuyết điểm duy nhất chính là nắm lên có hơi lạnh, cứ như là mới lấy ra từ hầm băng.
Thoáng giây lơ đãng, một chân nàng giẫm lên nhánh cây, xém chút té ngã.
Liễu Sương đỡ nàng, nhíu mày hỏi: “Làm sao đi mà không nhìn đường?”.
Thẩm Kỳ Khi một lần nữa đứng vững vàng, nghiêm túc nhìn Liễu Sương: “Sư tỷ, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
“Cái gì?”
“Tay ngươi vì cái gì luôn là lạnh như vậy a?” Thẩm Kỳ Khi chà xát mu bàn tay Liễu Sương, lo lắng sốt ruột, “Có phải thân thể không tốt hay không?”.
Sau khi đoạ ma, nhiệt độ cơ thể tự nhiên sẽ biến lạnh, nhưng Thẩm Kỳ Khi không có nghĩ tới loại tình huống này.
Liễu Sương dừng một chút, nói: “…… Từ nhỏ đã như vậy. Không đáng ngại, thể chất thiên lạnh thôi.”
Thẩm Kỳ Khi mờ mịt: Nữ chủ có mang giả thiết thể chất thiên lạnh à? Sao ta không nhớ vụ này?!
“Đừng ngẩn ra đó.” Liễu Sương vươn tay còn lại, gõ nhẹ trên đầu nàng một cái, “Lo mà nhìn đường.”
Thẩm Kỳ Khi đành phải tạm thời đè xuống nghi hoặc, đi theo phía sau nàng.
Đoàn người đẩy ra tầng tầng lớp lớp bụi cây cỏ dại, vào trong khu vực ngày càng âm u, đi thêm mấy trăm bước cuối cùng đến một khoảng đất trống thập phần rộng lớn.
Trên đất trống đã có không ít người hội tụ, lướt nhìn qua đều là thiếu niên thiếu nữ cỡ 15-16 tuổi, từng nhóm người mặc giáo phục môn phái màu sắc khác nhau, trông đều có vẻ phấn chấn hăng hái.
Bốn phía đất trống dựng nên từng bậc thềm đá cao, đó là nơi các tiền bối tu sĩ không tham dự ngồi nghỉ ngơi quan chiến. Chưởng môn các phái thì ngồi ở tầng giữa cao nhất, vị trí ngắm cảnh rất tốt, quét mắt một cái liền có thể bao quát toàn bộ khu đất này.
Mỗi khi có đội ngũ đi vào, chung quanh sẽ có người cao giọng giới thiệu:
“Song Giác Lầu đã đến!”
“Tàng Hồng Viện đã đến!”
“……”
Lúc đội ngũ Thanh Lễ phái đến gần, thanh âm kia lại cất cao chót vót: “Thanh Lễ phái đã đến!”
Thẩm Kỳ Khi:……Sao có cảm giác vừa từ phim trường sinh tồn nơi hoang dã xuyên tới hội trường đại hội thể thao?!
Lúc này đội ngũ đột nhiên dừng lại, phía trước truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào, Thẩm Kỳ Khi không rõ nguyên do mà nhón mũi chân, đưa mắt nhìn, thấy có mấy người từ một bên đi tới, tựa hồ đang cùng Thẩm Quyết đáp lời.
“Thẩm chưởng môn, biệt lai vô dạng a!” Một nam trung niên mặc áo lam, súc râu dê dẫn một đội người phiêu nhiên đi tới, cười tủm tỉm chào hỏi Thẩm Quyết, đội phía sau hắn đồng dạng mặc y phục xanh đen, người nào cũng mang biểu tình cao ngạo, đứng thẳng tắp sống lưng.
Mặt mày Thẩm Quyết vẫn cứ lạnh băng, trông chẳng khác gì người chung quanh đều thiếu hắn một trăm vạn, “Nhạc quan chủ.”
Nam tử kia hình như cũng quen bản mặt khó ưa của Thẩm Quyết, hắn không thèm để ý, vẫn tươi cười xởi lởi, “Thẩm chưởng môn cũng là vừa mới đến? Khéo thật, không bằng theo chúng ta cùng nhau tiến đến đài quan chiến?”
Trong đám người truyền đến vài tiếng xì xầm nghị luận.
“Đây là môn phái nào a? Như thế nào một đám dáng vẻ ngạo nghễ?”
“Phục sức xanh trắng, chưa bao giờ gặp qua….chắc là tiểu môn phái nào đó?”
“Ô, khó trách nhìn lạ quá.”
Vốn là thảo luận bình thường, dừng ở trong tai đám đệ tử cao ngạo kia liền thành ý vị khác, bọn họ tức khắc thay đổi sắc mặt. Nụ cười của nam trung niên cũng trở nên gượng gạo, nhưng hắn vẫn kiệt lực duy trì phong độ.
Thẩm Quyết ánh mắt lãnh đạm, không chút do dự từ chối: “Không cần.”
Vẻ mặt nam nhân kia có chút đình trệ, ngay sau đó bình tĩnh mà cười cười, dẫn nhóm xoay người rời đi.
Thẩm Kỳ Khi hóng hớt xong rồi, rụt cổ về, thuận tay kéo kéo ống tay áo Liễu Sương: “Sư tỷ, những người đó có địa vị thế nào a?”.
Liễu Sương thấy đối phương mang vẻ tín nhiệm nhìn mình, bỗng nhiên nổi lên chút tâm tư trêu đùa, nàng hỏi ngược: “Làm sao ngươi chắc chắn ta sẽ biết?”.
Thẩm Kỳ Khi nghĩ thầm: Này không phải đương nhiên sao? Đây chính là trực giác. Nàng giả thiết nữ chủ cùng ốc biển thần kỳ không sai biệt lắm.
Nàng gãi đúng chỗ ngứa bắt đầu nịnh nọt, “Sư tỷ tri thức uyên bác, kiến thức rộng rãi. Ngươi nếu là không biết thì làm gì còn ai biết nữa.”
Liễu Sương nhướng mày, cố ý làm khó dễ: “Nếu ta không biết thì sao?”.
Thẩm Kỳ Khi mặt không đổi sắc, nói hươu nói vượn: “Ngay cả sư tỷ cũng không biết, vậy thuyết minh môn phái này quá không biết cố gắng, là bọn họ không đủ nỗ lực, cùng sư tỷ không quan hệ.”
Liễu Sương nghe vậy lắc đầu, bên môi tràn ra một tia cười nhạt bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Thôi được rồi, chỉ có ngươi mồm mép nhất.”
Thẩm Kỳ Khi mắt trông mong nhìn nàng: “Sư tỷ, vậy đến tột cùng ngươi có biết hay không nha?”.
Liễu Sương nói: “Xem quần áo những người đó, dẫn đầu hẳn là đương nhiệm quán chủ Trích Tinh Quan, Nhạc Tư Khung.”
Thẩm Kỳ Khi sờ sờ cằm, cân nhắc nói: “Trích Tinh Quan? Sao nghe quen tai vậy nhỉ…”
Liễu Sương nhắc nhở: “Mộ Vân Tích.”
Thẩm Kỳ Khi bừng tỉnh, xụ mặt nói, “Chậc, chính là môn phái của nàng ta a?” Thoáng chốc, hảo cảm độ đối với Trích Tinh Quan lả tả rơi rụng.
Đừng có nói là Mộ sư muội bạch liên bông kia cũng tới à nha?!
Nàng nhìn chung quanh một vòng, người ở đây quá nhiều, đứng kề vai nhau, ước chừng có hơn một ngàn người. Đội ngũ phía sau Nhạc Tư Khung hẳn là các đệ tử Trích Tinh Quan, khoảng cách khá xa, ngóng qua khó lòng phân biệt trong đó có thân ảnh Mộ Vân Tích hay không.
Liễu Sương như là nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hoãn thanh an ủi: “Ở chỗ này không phải chỉ có mỗi môn phái Trích Tinh Quan, còn có vô số tiên môn bách gia, nhân số đông đảo. Vận khí tốt thì chắc sẽ không chạm trán nhau đâu.”
Thẩm Kỳ Khi rầu rĩ không vui: “……Vậy nếu vận khí không tốt thì sao?”
Liễu Sương nói: “Vậy chúng ta tránh chút là được.”
Thẩm Kỳ Khi nhìn nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Lúc nàng ta kêu ngươi sư tỷ, ngươi có thấy cao hứng không?”
Liễu Sương sững sờ: “Cái gì?”
“Trông nàng có vẻ rất thích ngươi a.” Thẩm Kỳ Khi không vui nhấp môi, chăm chăm nhìn biểu tình Liễu Sương, ý đồ tìm ra dấu vết gì đó, “Ngươi trong lòng có thích thú hay không?”.
Nha đầu này như thế nào giống đứa ngốc lúc mưa lúc nắng, phát giận lung tung?
Liễu Sương nhìn nàng, rủ mắt nở nụ cười: “…… Ta không cần nàng kia thích.”
Thẩm Kỳ Khi chớp mắt, vẻ mặt rối rắm: “Ngươi đừng có cười với ta như vậy!”
“Tại sao?”
Thẩm Kỳ Khi nói: “Ngươi không có tự nhận thức gì hết, trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Vì thế Liễu Sương phối hợp thu liễm tươi cười, khôi phục thần thái băng sương giá lạnh, nhàn nhạt liếc nàng một cái.
“Tốt, cứ vậy bảo trì.” Thẩm Kỳ Khi cảm thấy mỹ mãn, “Đúng rồi sư tỷ, Trích Tinh Quan lại là môn phái nào, thực lực ra sao?” Nàng viết giả thiết quá nhiều, ba cái việc nhỏ không đáng kể hầu như không nhớ rõ.
Liễu Sương mở miệng, nghe không ra cảm xúc, “Chẳng ra sao.”
“Trích Tinh Quan ở tiên môn bách gia có lịch sử không tính là lâu dài, địa vị cũng chỉ có thể nói là ở tầm trung. Bất quá Nhạc Tư Khung rất có dã tâm, đem môn phái xử lý đến không tồi, gần đây thế chính thịnh, dẫn tới rất nhiều môn phái nhỏ đi theo.”
Thẩm Kỳ Khi thầm nghĩ, trách không được Thẩm Quyết vừa rồi lười phản ứng bọn họ, còn không phải một cấp bậc level.
Thanh Lễ phái tuy rằng một lời khó nói hết, nhưng tốt xấu cũng là bằng thực lực chen vào tam đại tiên môn thế gia, nội tình hùng hậu, thanh danh hiển hách, căn bản không phải Trích Tinh Quan cái loại môn phái mười tám tuyến nằm liệt giữa đường có thể ăn vạ lên mặt trăng.
“Trích Tinh Quan lấy đồng thuật cùng xem sao nổi tiếng.” Liễu Sương lại nói, “Lúc đó ở Vô Đồng trấn, ngươi hẳn là đã lĩnh giáo đồng thuật từ Mộ Vân Tích.”
Thẩm Kỳ Khi hồi tưởng lại, không quá rõ ràng, nàng thế nhưng còn viết loại giả thiết này? Không phải là chìm trong giấc ngủ mê mệt gì đó chứ….
Nàng thuận miệng hỏi: “Cái đồng thuật mà ngươi nói, nó lợi hại không?”
“Ngươi đã quên?” Liễu Sương ngẩn ra, “…… Lúc ấy ngươi say rượu. Mộ Vân Tích cùng ngươi nói chuyện, ngươi không có cảm giác chỗ nào không đúng sao?”.
Thẩm Kỳ Khi vỗ đầu, nghĩ ra tới, “Bởi hèn chi…..lúc ấy ta cảm giác đầu váng mắt hoa, còn tưởng rằng là do uống quá nhiều.”
Liễu Sương nói: “Đồng thuật am hiểu mê người tâm trí, kẻ thi thuật có thể tùy ý thao tác ý tưởng cùng hành vi người khác, vì thế Trích Tinh Quan bị rất nhiều người bất mãn. Lúc ấy ngươi không hề phòng bị, nếu ta không kéo ra, ngươi đã trúng chiêu.”
“……Thật đê tiện a!” Thẩm Kỳ Khi không khỏi cảm thán nói, “Nữ nhân xấu xa kia rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta nên cách xa nàng ta một chút.”
Trong lúc nói chuyện, tiếng hô giới thiệu từng đoàn người vang lên liên tiếp, nhân số ngày càng đông đúc lấp đầy khu đất trống.
Tiên môn bách gia đệ tử tự phát trạm thành cánh quân chỉnh tề, nhiệt huyết xoa tay hầm hè, giống như người chơi xui xẻo mộng tưởng rút ra được thẻ ssr trong Onmyoji, khát vọng một đêm phất nhanh.
(dòng game Âm Dương Sư, ssr là thẻ hiếm nhất, tỉ lệ 1%)
Không lâu, một lão giả tóc bạc râu trắng, khoác áo bào xám tro từ trong đám người đi ra, hắn dường như đã đạt thành hiệp nghị cùng các vị tiên trưởng khác, đứng ở đài cao trung tâm.
Lão giả nhìn nhìn bốn phía, lên tiếng nói: “Chư vị, thỉnh yên lặng.”
Khí tức hắn đầy và dài, chấn vang khiến mọi người phải tập trung. Thẩm Kỳ Khi kinh ngạc phát hiện người này cũng không có hé miệng, thanh âm lại từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến, tất cả mọi người có thể nghe được rành mạch, có thể thấy được bản lĩnh thâm hậu.
Mấy vị chưởng môn phối hợp quản lý đội ngũ, hiện trường sôi nổi như đại hội dần dần an tĩnh xuống, ai nấy đều chuyên chú lắng nghe.
Lão giả trước tiên giới thiệu tư lịch, nói mình là một trong các trưởng lão của Đan Pháp Ti, vì bảo đảm thí luyện bình đẳng cùng công chính, bọn họ sẽ làm trọng tài cơ cấu, phán định mỗi người tham dự có phạm quy hay không.
Đương khi thí luyện bắt đầu, tất cả chưởng môn không được đi vào, nhưng có thể xuyên thấu qua ngoại giới thủy kính quan sát đánh giá trạng huống bên trong yểm cảnh.
Ngay sau đó, hắn lại nói một ít quy tắc, ví như không thể tự mình đánh nhau cùng lợi dụng thủ đoạn cướp đoạt thành quả người khác, đại khái không khác gì Thẩm Quyết đã nói qua trước đó, có điều Thẩm Quyết diễn đạt tốt hơn, lời ít ý nhiều.
“Một khi phát sinh trí mạng nguy hiểm, có thể thông qua truyền âm thuật chủ động hướng bên ngoài phát ra kêu cứu, nhưng một khi kêu cứu tức là chủ động từ bỏ thí luyện…… Thỉnh chú ý, người tham dự tuyệt đối không thể làm trái các quy định nói trên.” Lão giả biểu tình nghiêm túc lặp lại lần thứ ba, “Nếu có người đả thương người khác, trong vòng ba năm không được bước chân vào yểm cảnh!”
Ba năm, cũng chính là sáu lần cơ hội tham dự.
Mọi người âm thầm rùng mình, thu liễm thần sắc, cao giọng tuyên thệ.
Tuy mỗi người đều nghiêm túc tỏ vẻ chính mình tuyệt đối không phạm quy, nhưng chân chính tiến vào yểm cảnh rồi, đối mặt kỳ trân dị bảo, này đó nội quy khuôn sáo không nhất định có khả năng quản thúc được.
Mỗi năm số người tham dự vi phạm bị trục xuất yểm cảnh không phải ít.
Thẩm Kỳ Khi bất chợt nhớ đến năm lớp 12, cảnh mọi người hùng hồn tuyên thệ lúc này quả thực cực kỳ giống lễ trước khi xuất quân thi đại học.
Tuyên bố xong xuôi, lão giả rời khỏi đài cao, đồng nghĩa đã đến lúc chính thức nhập yểm cảnh. Núi rừng yên lặng dần dần lại khôi phục náo nhiệt, doạ hết chim chóc thú nhỏ xung quanh xa khỏi nơi này.
Mặt đất dưới chân thình lình chấn động, có người phát ra kinh hô, chỉ vào phía trước nói: “Mau xem, đó là cái gì!”
Chỉ thấy bốn phía không khí giống như mặt nước, nổi lên một vòng lại một vòng sóng gợn. Thẩm Kỳ Khi ở gần đó, nhịn không được duỗi tay đụng thử, từ chỗ nàng chạm vào, nơi đầu ngón tay gợn sóng liên miên tràn ra, một vết nứt hẹp dài bỗng nhiên xé rách không khí.
Vết nứt đó từ từ triển khai, càng lúc càng lớn, cuối cùng hình thành một cánh cửa hình trứng cực lớn.
Trừ bỏ cái cửa này, quanh khu đất trống còn có hơn mười vết nứt khác, các gợn sóng biến màu tím sậm như là hoa văn trên các thân cây trăm tuổi.
Thẩm Kỳ Khi để sát vào đi xem, trên mặt ánh từng vòng sáng màu