Ta Cổ Đại Làm Danh Sư

Chương 4: 4: Quân Hộ



Editor: thỏ bíu
Dương Hề nhắm mắt lại,áp xuống thống khổ đáy mắt lại lần nữa mở mắt ra, cha chồng xem nàng như khuê nữ nuôi lớn, nàng luôn coi cha chồng như phụ thân thân sinh.

Vân Nhã sợ cực kỳ rất sợ đại nương tử có cái gì sơ xuất, thiếu phu nhân,thiếu phu nhân”
Dương Hề thanh âm tràn đầy đau thương, “Chúng ta đi qua xem đi.


Chủ viện đã truyền ra từng trận tiếng khóc, Dương Hề cẩn thận nghe từ xa lạ đến quen thuộc, trong phòng có tiếng khóc của mẹ chồng, còn có tiểu thúc cùng tiểu cô, cuối cùng tiếng khóc hài tử là trưởng tử của nàng Chu Tử Hằng, bên trong duy nhất không có tiếng khóc của tướng công Chu Ngọc.

Hạ nhân chủ viện thấp thỏm lo âu, Dương Hề làm lơ hạ nhân vội vàng đi vào nội thất.

Trong nội thất cha chồng Chu Hoài nằm ở trên giường trên người toàn huyết y, mùi máu tươi dày đặc xông vào mũi, cùng đời trước giống nhau như đúc, quan viên không thể tự sát, cha chồng cố ý chọc giận Hoàng Thượng.

Dương Hề nước mắt chảy xuống gương mặt, nàng vì sao không trở về sớm một chút, nàng không nghĩ lại một lần đối mặt cha chồng ly biệt, thẳng tắp quỳ xuống thanh âm bi thương, “Cha.


Chu Hoài đã không còn thời gian nữa, nhìn thấy khuê nữ mà mình đã nuôi lớn trở trưởng tức, cố chịu đựng đau trấn an, “Dọa tới con rồi, đừng sợ cha không có việc gì.


Nước mắt làm mờ tầm mắt của nàng, đời trước lừa gạt nàng, lúc này đây càng sẽ không đã lừa gạt nàng, “Cha.


Trong giọng nói nồng đậm không cam lòng, nàng không cam lòng a, về sớm tới một ngày cũng tốt!
Chu Ngọc nắm lấy tay thê tử, “Đừng sợ.


Dương Hề trái tim đập thình thịch, đối mặt với ánh mắt của tướng công, đồng dạng nàng đôi mắt không cam lòng, nước mắt nàng rơi càng nhiều, chẳng sợ có suy đoán không được chứng thực nàng thấp thỏm như cũ, hiện tại nàng không phải lẻ loi một mình.

Chu Ngọc cầm tay thê tử càng khẩn trương, quay đầu nhìn về phía cha trái tim giống như lăng trì, “Cha, nhi tử cứu không được ngài.


đáy mắt Chu Hoài sáng rọi rất nhiều, “Ngươi đã làm rất tốt, cha trốn không thoát.


So với tính toán của ông thì tốt hơn nhiều, trước kia cảm thấy nhi tử mới vừa vào con đường làm quan quá non nớt, hôm nay nhi tử biểu hiện rất tốt.

Ông chết cũng có thể yên tâm.

Dương Hề nghe hiểu, Chu Ngọc nhất định làm cái gì đó chỉ là vô pháp cứu mệnh cha.

Chu Ngọc rốt cuộc đau khóc thành tiếng, “Nhi tử vô dụng, nhi tử hận a!”
Hận người tốt không trường thọ, hận tiểu nhân đắc thế, hận hôn quân giữa đường, hận vì sao không trở về sớm một ngày.

Dương Hề cũng khóc thành tiếng, loại không cam lòng này quá tra tấn người.

Chu Hoài sửng sốt, hắn ánh mắt nặng nề nhìn về phía nhi tử, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài, “Các ngươi đều đi ra ngoài, ta cùng Ngọc nhi nói nói mấy câu.


Dương Hề quỳ không nhúc nhích, nàng đã từng một lần rời đi, lúc này đây nàng muốn lưu lại.

Chu Ngọc cũng không buông ra tay, Chu Hoài thấy ý bảo thê tử mang theo tiểu nhi tử cùng khuê nữ đi ra ngoài.

Phòng ngủ an tĩnh, Chu Hoài mới mở miệng, “Ngươi hồi hương vì ta giữ đạo hiếu, Ngọc nhi nhớ lấy không thể lỗ mãng hành sự.


Dương Hề nghe được,trong lòng trầm trọng, cha bị tiểu nhân tính kế, còn muốn đem Chu gia vào ở quân hộ,quân hộ so với bá tánh càng tồn tại đê tiện, quân hộ thập phần thê thảm, nam tử tới rồi tuổi liền phải phục binh dịch, phụ chết nhi thế cưới vợ khó không nói, quân hộ không được sửa đổi hộ tịch, trừ phi Hoàng Thượng cùng Binh Bộ thượng thư sửa đổi.

Bình thường bá tánh như thế nào thấy được Hoàng Thượng cùng Binh Bộ thượng thư.

Đây là tước bỏ toàn bộ Chu gia chưa hết giận, muốn nhiều thế hệ Chu gia chịu tra tấn.

Dương Hề nắm chặt tay, tiểu nhân mưu đồ giết cha chồng, Chu gia phải vào quân hộ rồi cũng không buông tha cho bọn họ.

Chu Hoài giải thích rằng hậu sự của ông không cần tổ chức, cuối cùng nhìn về phía trưởng tức, đối với nhi tử nói: “Chiếu cố tốt tức phụ của con cùng hài tử.


Dương Hề nghe di ngôn nước mắt không ngăn được chảy ra, nàng biết cha muốn nghe cái gì, khàn khàn giọng nói, “Cha, chúng ta sẽ sống tốt, Chu gia cũng sẽ tốt.


Chu Ngọc nghẹn ngào nói tiếp, “Cha, tiếc nuối trong lòng ngài nhi tử sẽ hoàn thành.


Chu hoài cười, “tốt, tốt.


sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại!
– ——————-
Editor: 888 từ hiu hiu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ta Cổ Đại Làm Danh Sư

Chương 4: Ký ức



Editor: Thỏ bíu

Chu Hoài qua đời ở tuổi 42, chủ viện từng tiếng khóc vang lên, hạ nhân càng là thấp thỏm lo âu, bọn họ biết Chu gia hoàn toàn xong rồi.

Chu Ngọc tự mình vì cha sửa sang lại dung nhan đổi áo liệm, sau đó mới mang theo Dương Hề về sân viện của mình, bọn họ phải về đổi tang phục.

Phu thê hai người nắm tay ai cũng không nói chuyện, hai người đều cần yên lặng một chút, thẳng đến trở về sân viện Chu Ngọc mới mở miệng.

Chu Ngọc thanh âm khàn khàn, “Ta là cùng ngươi trùng sinh trở về.”

Dương hề đoán được, “Ân.”

Chu Ngọc nhìn thê tử, “Ta mang theo ký ức của hiện đại.”

Lần này dương hề mở to hai mắt, nàng nhịn không được che miệng lại, mang theo ký ức trùng sinh cũng không hẳn là chuyện không tốt, đồng thời phải thừa nhận vô vàn thống khổ, sau khi bình ổn cảm xúc rồi hỏi, “chàng có tìm kiếm ta?”

Chu Ngọc hồng con mắt, “Tìm, nếu không làm sao sẽ làm sao gặp được.”

Dương Hề sáng tỏ, người này không thâý nàng, cho nên vội vàng tìm nàng, kết quả người tìm được rồi bọn họ về tới cổ đại, cũng không biết bọn họ ở hiện đại là đã chết hay là hôn mê?

Chu Ngọc biết đây không phải là thời điểm nói chuyện, tuy rằng hắn có rất nhiều lời muốn nói, hắn cảm thấy may mắn vì thê tử không mang theo ký ức trùng sinh, nếu không quá thống khổ.

Bây giờ thê tử có được ký ức mặc dù cũng đau đớn,nhưng bây giờ chuyện chưa xảy ra, bọn họ vẫn còn cơ hội.

Chu Ngọc hít sâu một hơi, “Ngày mai xét nhà không thể tránh được.”

“ thiếp biết.”

Liền tính bọn họ tránh thoát xét nhà, bọn họ mang theo tiền bạc cũng không thể ra khỏi kinh thành, không bằng buông tha tiền bạc đổi lấy cơ hội thoát đi.

Chu Ngọc tiếp tục nói: “Chúng ta số bạc có thể mang đi.”

Lần cuối cùng xét nhà đột ngột, cha cho rằng ông đã chết, lại bị đoạt công danh, Chu gia có thể hồi hương bình an, cha không tính đến việc xét nhà, Hoàng Thượng một chút thể diện của ông đều không cho.

Bọn họ đều ăn mặc tang phục trên người không đeo trang sức, kết quả bị đuổi ra ngoài trên người không có cái gì giá trị, Chu Ngọc nghĩ đến đây đột nhiên đi tới bên thê tử, cẩn thận vươn tay lại nhanh chóng rụt trở về.

Chu Ngọc thanh âm khàn khàn, “ hài tử,hắn có khỏe không?”

Dương hề khóe mắt rưng rưng, “ tốt, hài tử sẽ bình bình an an sinh ra.”

Chu ngọc hít sâu một hơi đứng dậy tìm cái gì có thể mang theo bạc, Dương Hề cũng đem chuyện mình cất giấu bạc nói cho chàng, Chu Ngọc cau mày, “Vẫn là giao cho ta đi, trong bụng nàng còn có hài tử.”

Dương Hề lắc đầu, “ thiếp cùng hài tử rất tốt, chàng không cần lo lắng.”

Đồ vật Chu Ngọc có thể mang theo không có nhiều, cuối cùng mang theo chút bạc cùng ngọc bội, còn cẩn thận giấu đi.

Dương Hề còn muốn đi xem nhi tử, mở miệng nói: “ thiếp đi xem hài tử, chàng bảo tiểu đệ cùng tiểu muội mặc nhiều một chút.”

Chu Ngọc ngừng lại, “ được.”

Dương Hề đến sân viện nhi tử, nhi tử đã đổi xong quần áo chờ, đây là trưởng tử của nàng, trưởng tử đã năm tuổi, nàng cập kê sau liền gả, hiện giờ đã gả vào Chu gia bảy năm, nàng đã 22 tuổi, Chu Ngọc so với nàng lớn hơn hai tuổi, năm nay 24.

Kỳ thi mùa xuân năm nay tướng công trúng tuyển nhị giáp tiến sĩ, Chu gia đại hỉ sự, kết quả hiện tại cha chồng mất, tướng công tiến sĩ cũng không còn.

Chu Tử Hằng là trưởng tử trưởng tôn sinh ra đã chú định phải ghánh trên vai trách nhiệm, tuổi nhỏ lại thập phần trưởng thành sớm, thấy nương đứng ở cửa chậm chạp không tiến vào, hài tử nói, “Nương, ngài làm sao vậy?”

Dương hề bước nhanh đi đến trước mặt nhi tử ôm nhi tử, “Tử Hằng, Tử Hằng.”

Tử Hằng cảm nhận được nương bất an, vươn tay vỗ nương bối trấn an, “Nương, ngài đừng sợ, trong nhà còn có cha cùng nhi tử.”

Dương Hề sửng sốt, đáy mắt tràn đầy ôn nhu, “Nương cũng sẽ bảo vệ tốt con cùng cha ngươi.”

Tử Hằng trừng lớn đôi mắt, đôi mắt nhanh chóng đỏ, “Nương, gia gia như thế nào sẽ vứt bỏ chúng ta đi rồi?”

Hắn không rõ, rõ ràng ngày hôm trước gia gia còn nói dẫn hắn ra khỏi thành, hôm nay gia gia như thế nào liền đã chết, hắn trong đầu toàn là một thân máu của gia gia.

Dương Hề kìm nén nước mắt, “Bởi vì gia gia phải bảo vệ chúng ta.”

Cho nên không thể không chết!

– ———————————–

Editor: mệt quá hazz


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.