Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 42



Edit: Đào Sindy

“Trường Thanh Vương điện hạ.” Dung Hà nhìn vị khách không mời mà đến này, đẩy một ly trà lên trước mặt hắn: “Điện hạ đến nhà, rồng đến nhà tôm.”

“Hà ” Trường Thanh Vương ý vị không rõ mà cười một tiếng, nâng chung trà lên uống một ngụm: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ghét bỏ ta đây là khách không mời mà đến.”

“Điện hạ nói đùa.” Dung Hà thấy nước trà trong chén của hắn chỉ còn phân nửa, lại giúp hắn châm trà.

Tay Dung Hà rất trắng, từng khớp xương rõ ràng, đây là một bàn tay sống an nhàn sung sướng, chỉ cần y nguyện ý cầm bút lên vẽ ra một bức họa, nhất định có thể dẫn đến vô số người chạy theo như vịt, vung nghìn vàng mua.

Trường Thanh Vương và Dung Hà đã có giao tình nhiều năm, nhưng quan hệ cũng không coi là đặc biệt thân mật. Đối với Trường Thanh Vương mà nói, hắn có thể giao hữu rộng lớn, nhưng lại không thể có bạn thân, cho nên hắn thưởng thức Dung Hà, cũng vẻn vẹn thưởng thức mà thôi.

“Quan hệ giữa ngươi và Tĩnh Đình Hầu phủ có vẻ không tệ nhỉ?” Trường Thanh Vương mở ra cây quạt, đong đưa trước mặt.

“Hả?” Dung Hà để bình trà xuống, cười nhạt nói: ” Tại hạ may mắn có thể ở trước mặt Hầu Gia nói được mấy câu.”

“Ta còn tưởng rằng ngươi và vị Quận Chúa kia…” Trường Thanh Vương để ý Dung Hà ngẩng đầu nhìn hắn cười một cái, hắn cười cười: “Nói giỡn thôi, đừng coi là thật.”

“Điện hạ,  không nên lấy chuyện chung thân đại sự của nữ nhi ra đùa giỡn. ” Dung Hà thu hồi ánh mắt, nâng chung trà lên đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, chuyển động cái chén nhưng không uống.

“Khi nào thì Kinh Thành chúng ta nói qua chuyện chính phòng nam nữ?” Trường Thanh Vương khép lại cây quạt, cây quạt được ném trên bàn: “Lại nói hiện trong Kinh Thành có chuyện giữa Phúc Nhạc Quận Chúa và ấu tử Tả Tướng, coi như tin đồn xôn xao, trò đùa của ta lại không tính là gì.”

Chén trà trước mặt Dung Hà đột nhiên nhoáng một cái, y đặt chén trà xuống không nói gì.

Trường Thanh Vương biết Dung Hà đối với mấy chuyện nam nữ lông gà vỏ tỏi không có hứng thú, nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng hứng trò chuyện bát quái của hắn vừa uống trà vừa dài dòng.

“Cũng không biết Nghiêm gia dạy nhi tử như thế nào, vừa nhìn thấy mỹ nhân liền không dời nổi bước chân rồi, nhất định phải cưới nha đầu Ban Họa  kia. ” Trường Thanh Vương nghĩ đến dung mạo Ban Họa, trên mặt toát ra mấy phần thưởng thức: “Nhưng quả thật dáng dấp nha đầu này mỹ mạo, nếu ta không phải biểu thúc nàng, cũng muốn… Khụ khụ.”

Dung Hà uống một ngụm trà, không nói gì như cũ.

“Lúc đầu cũng không phải là chuyện quan trọng gì. ” Trường Thanh Vương lắc đầu thở dài: “Chỉ tiếc Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm*, Nghiêm Chân đối với Ban Quận Chúa tình căn thâm chủng**, Ban Quận Chúa đối với Nghiêm Chân lại lạnh nhạt hờ hững, sau khi Nghiêm Chân trở về liền bị bệnh, nghe nói uống thuốc cũng vô dụng, Tả tướng phủ sầu vân thảm vụ***, chỉ còn thiếu cầu xin nữ nhi Ban gia đến nhà bọn họ thôi.”

*Xem ở  bác gồ nhé ^^

**dạng như nhất kiến chung tình.

***ảm đạm u buồn

“Nghiêm Chân bị bệnh?” Dung Hà nhíu mày: “Mấy ngày trước ở biệt trang Thạch gia, không phải còn rất tốt sao?”

” Biệt trang Thạch gia thú vị nha?” Trường Thanh Vương lắc đầu: “Người Thạch và họ giống nhau, không có ý gì. Nhưng Thạch Tấn, nhìn qua giống một nhân tài.”

Dung Hà nhíu mày, lười phản ứng với hắn.

“Đúng rồi, ta mới vừa nói đến Nghiêm Chân bị bệnh. ” Trường Thanh kéo lại đề tài: “Nghiêm gia mời ngự y đến, kết quả ngự y nói đây là tâm bệnh, uống thuốc cũng không hết.”

“Đáng thương cho một mỹ nhân như Phúc Nhạc Quận Chúa, nhưng dáng dấp đẹp chút, liền đưa tới tai họa này. Đạo lý hôn sự là bên tình bên nguyện, Nghiêm Chân náo thành dạng này, đơn giản muốn gác Ban gia lên lò nướng.” Trường Thanh Vương loại sách đối với loại mọt sách ngu ngốc như Nghiêm Chân thì chả có cảm tình gì: “Cho nên lão tử nói phiền nhất là loại đọc sách ngu ngốc này, cả ngày gật gù đắc ý học vẹt, nhìn thấy mỹ nhân thật liền không để ý tới gì cả, gì mà lễ nghĩa liêm sỉ, toàn bộ hiếu đạo nhân đức để sang một bên, khiến một cô nương bị liên lụy vì hắn.”

Người nói chuyện bát quái ghét nhất là khi mình đang hào hứng nói, người nghe lại không có chút phản ứng nào, Trường Thanh Vương thấy bộ dáng Dung Hà vẫn nhàn nhạt, càng nói càng không hứng thú, cuối cùng chỉ có thể đứng dậy cáo từ.

Ra khỏi phủ Thành An Bá, Trường Thanh Vương cười châm biếm một tiếng, hắn còn tưởng rằng Dung Hà có mấy phần tâm tư với Phúc Nhạc Quận Chúa kia, hiện tại xem ra hết thảy đều là hắn suy nghĩ nhiều.

Phàm là nam nhân bình thường, nếu nghe được nữ nhân mình cảm thấy hứng thú bị người khác nhớ thương, sao lại có phản ứng như thế? Đáng thương cho Ban Quận Chúa tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, bởi vì khiến một nam nhân trầm mê, lại lâm vào tin đồn thất thiệt.

Mỗi lần xuất hiện loại chuyện này, người thế gian luôn trách tội nữ nhân hồng nhan họa thủy. Thế nhưng dung mạo vốn là trời cao ban cho người hậu lễ, có người vì thế si mê, không thể tự trách  định lực của mình không đủ, chỉ trách đối phương quá đẹp, sao mà hoang đường, thật buồn cười.

Từ trước đến nay hắn luôn yêu cái đẹp, cho nên không chào đón những người lạnh nhạt với sắc đẹp.

Trường Thanh Vương nói cũng không khoa trương, Nghiêm gia giờ phút này đúng là sầu vân thảm vụ*. Nghiêm phu nhân thấy nhi tử hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, kém chút khóc câm cuống họng, trong miệng bà ta tuy mắng nhi tử không có ý chí, nhưng trong lòng hận lại là Ban Họa, mọc ra một khuôn mặt họa thủy, quyến rũ con của bà ta, nhưng vì giáo dưỡng từ nhỏ đến lớn mà nuốt những lời này vào trong bụng.

*ảm đạm u buồn

Đại ca Nghiêm Chân và đại tẩu nhỏ giọng khuyên Nghiêm phu nhân, lại lo lắng thân thể đệ đệ, loay hoay sứt đầu mẻ trán.

Đại ca Nghiêm gia Nghiêm Trà bây giờ đang trực ở hộ bộ, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, hắn chỉ có thể nộp thư xin nghỉ. Lúc hắn rời đi hộ nộ, những ánh mắt đồng liêu nhìn hắn vô cùng không thích hợp, nhưng hắn chỉ có thể giả bộ như không biết, vội vàng chạy về.

Loại chuyện này mà nói, mất mặt mũi Nghiêm ga bọn họ, bây giờ toàn bộ Kinh Thành, không biết có bao nhiêu người xem chuyện cười của bọn họ.

Giỏi cho một nam tử, bởi vì nữ nhân tìm cái chết, đây không phải trò cười thì là cái gì?

Mặc dù Nghiêm Trà hận đệ đệ không có ý chí, nhưng khi nhìn đến sắc mặt đệ đệ trắng bệch, bộ dáng ngay cả canh sâm đều nuối không trôi, tâm lại mềm nhũn ra. Đây là đệ đệ mà hắn nhìn lớn lên, Nghiêm Trà sao có thể trơ mắt nhìn hắn suy yếu từng ngày.

“Ngự y cũng không có cách nào sao?” Nghiêm Trà trầm tư thật lâu: “Không bằng… Chúng ta lại đi cầu Ban gia, nếu có thể cưới được Ban Quận Chúa, thân thể đệ đệ nhất định có thể tốt lên.”

“Thế nhưng Ban gia không đồng ý vụ hôn nhân này, nếu không phải Ban Quận Chúa kia không đồng ý, đệ đệ ngươi sao lại biến thành bộ dạng này. ” Nghiêm phu nhân lau lệ ở khóe mắt: “Đây không phải là bớt lo nghiệt chướng, đối tốt với nó, ta còn đang muốn đánh gãy chân nó. Nữ nhân xinh đẹp trong thiên hạ nhiều như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác muốn chấp nhất một Quận Chúa không thả?”

Nghiêm gia đại thiếu nãi nãi Trần thị đứng bên người trượng phu không nói gì, quan hệ giữa nàng và bà bà không tốt lắm, thế nhưng thân là con dâu, nàng chỉ có thể chịu bà bà khắc nghiệt cùng bắt bẻ, nhưng nội tâm đối với Nghiêm phu nhân không có bao nhiêu tình cảm. Nghe bà bà nói Ban Quận Chúa như vậy, trong nội tâm nàng có chút xem thường, mỹ nhân khắp thiên hạ quả thực không ít, thế nhưng có bao nhiêu người có thể lóa mắt như Ban Quận Chúa chứ?

Khi nàng nhìn thấy Ban Quận Chúa, cũng không nhịn được có chút mất hồn, càng đừng đề cập tiểu thúc này đọc sách đến choáng váng.

Ban Quận Chúa phù hợp với hình tượng nữ tử tuyệt sắc trong  thơ văn, thân phận cao quý, dung mạo khuynh thành, trang sức hoa lệ, dáng người uyển chuyển, trừ tính cách của nàng ấy, thì nàng ấy chính là phi tử thần tiên tinh diệu vô song trong thơ ca.

Tiểu thúc nhìn thấy một lần, chẳng phải bị câu hồn nhi rồi sao?

Đừng nói tiểu thúc, chỉ sợ không ít nam nhân Kinh Thành đều bị Ban Quận Chúa kinh diễm qua, không vì thế sao lại có nhiều nữ nhân như vậy không thích Ban Quận Chúa?

Thân là nữ tử, có mấy người thích phu quân của mình hoặc là người trong lòng bị những nữ nhân khác câu thần đoạt ý? Có lẽ trong lòng các nàng rõ, sai là nam nhân háo sắc, nhưng tâm các nàng trao cho nam nhân đó, như vậy hận chỉ có nữ nhân đã câu mất hồn nam nhân đó.

“Chi bằng cứ đi mời người nói cùng ” Nghiêm Trà thực sự không đành lòng khi đệ đệ thành dạng này: “Rất có khả năng Ban gia sẽ thay đổi chủ ý.”

“Ai cũng không cho phép đi!” Nghiêm Huy từ bên ngoài đi vào, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn tiểu nhi tử trên giường: “Các ngươi ngại Nghiêm gia còn chưa đủ mất mặt đúng không?”

“Mất mặt, mất mặt, ngươi chỉ sợ mất mặt, hài tử làm sao bây giờ?!” Nghiêm phu nhân rốt cục không kềm được cảm xúc: “Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn hắn tìm chết sao?”

“Tự nó mấy ý chí, lại có thể trách ai?” Nghiêm Huy vừa tức vừa lo lắng, miệng đầy đắng chát: “Ban gia người ta vốn không muốn gả cho Nghiêm gia chúng ta, lúc này chúng ta tới cửa cầu xin, cùng cái chết bức bách có gì khác biệt.”

“Nếu nhi tử ta chết thì làm sao?” Nghiêm phu nhân dụi mắt một cái, nghiêm nghị nói: ” Ta có cầu cũng phải cầu Ban gia gả nữ nhi đến, nếu lão gia  ngăn cản ta, ta liền chết trước mặt ngươi.”

“Ngươi, ngươi!” Nghiêm Huy che ngực, tức giận đến sắc mặt trắng bệch: “Nếu hôm nay ngươi bước ra khỏi cánh cửa này, ta liền bỏ ngươi!”

“Phụ thân!” Nghiêm Trà đỡ lấy Nghiêm Huy, vội vàng khuyên nói: ” Người ngồi xuống trước, đừng khiến thân thể tức giận.”

Trần thị cũng đi qua khuyên bà bà, lại bị Nghiêm phu nhân đẩy ra, nàng né không kịp, lại bị đâm vào cạnh bồn cây cảnh.

“Đại nãi nãi!” Nha hoàn của Trần thị bị dọa vội đến đỡ nàng.

“Ta không sao.” Trần thị vuốt bụng dưới đang đau âm ỉ, nhìn bóng lưng Nghiêm phu nhân nổi giận đùng đùng, quay đầu mắt nhìn trượng phu đang ngồi cạnh công đa*, giọng điệu bình tĩnh đến lạnh nhạt: “Đi gọi đại phu.”

*ba chồng

“Đại nãi nãi, ngươi thế nào rồi?” Nha hoàn bị dọa đến sắc mặt thay đổi, nguyệt sự của đại nãi nãi đã muộn hơn mười ngày, sẽ không phải là…

“Không có việc lớn gì, có lẽ là sảy thai. ” Trần thị cảm giác được bụng dưới có cái gì chảy ra.

Nghe nha hoàn bốn phía truyền ra tiếng kinh hô, Trần thị lại có cảm giác giải thoát, nàng nhìn thấy vội trượng phu vàng đi tới chỗ mình, nâng tay lên một chút, sử dụng hết khí lực toàn thân, đánh lên trên mặt nam nhân này.

“Chát!”

Cái tát thanh thúy vang lên, Trần thị bị máu nhuộm đỏ váy tản ra mùi tanh nồng đậm.

Mấy người Ban gia nghe hạ nhân báo lại nói Tả tướng phu nhân đã tới, trên mặt lại không có chút nào ngoài ý muốn.

Ban Hằng quay đầu nhìn tỷ tỷ, bàn tay sơn móng tay màu đỏ của nàng đang bưng một chén trà sứ trắng như tuyết,  cả người đẹp đến mức kinh người. Tả tướng phu nhân đến, hình như cũng không ảnh hưởng đến nàng, thậm chí nàng còn có chút hăng hái ăn một khối điểm tâm.

Âm thị cười lạnh một tiếng: “Nhà họ nuôi một tên vô dụng,  còn muốn ta gả khuê nữ bảo bối đi, nhà bọn họ là thứ gì chứ.”

“Ta đi bảo bọn họ đuổi bà ta đi, miễn ồn ào.” Ban Hoài vỗ bàn một cái, liền muốn gọi hạ nhân đến.

“Vội cái gì. ” Lão phụ nhân ngồi ở vị trí đầu cuối cùng mở miệng, bà nâng chung trà lên, dùng nắp cạo nhẹ chén trà: “Có bản cung ở đây,  ta xem ai dám ép tôn nữ bản cung phải gả phu quân.”

Trưởng Công Chúa để chén trà nhẹ nhàng xuồng bàn, chén trà phát ra tiếng vang răng rắc.

Bà nói câu này giống như là Định Hải Thần Châm*, khiến tất cả người Ban gia an tĩnh lại.

*gậy như ý của Tôn Ngộ Không lấy ở Đông Hải ế:v

“Họa Họa là tôn nữ của bản cung, trên người chảy một nửa huyết mạch hoàng gia, người nhà họ Nghiêm không xứng với nàng.” Sắc mặt Trưởng Công Chúa nhàn nhạt, dùng khăn lụa lau nhè nhẹ khóe miệng: “Người Nghiêm gia hắn muốn tìm cái chết thì có liên quan gì.”

“Muốn chết thì chết xa một chút, đừng làm bẩn mắt bản cung.”

Giọng Trưởng Công Chúa lạnh nhạt, mang theo sát ý lạnh lẽo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.