Tay phải của Lý Hải Vân được băng bó treo trên cổ, sắc mặt cũng có chút tiều tụy. An Trường Kha vào tiền sảnh, thấy hắn thực sự hơi kinh ngạc. Nàng chỉ nghe Vương Phú Quý nói hai người đánh một trận, không nghĩ rằng một trận này đánh đến rất lợi hại.
Lý Hải Vân thấy nàng, vội vàng đứng dậy, có chút chật vật mà vái chào, hướng nàng tạ lỗi: “Đã liên lụy Công Chúa phi, Công Chúa không vì tối qua hiểu lầm trách cứ ngài chứ?”
Hắn cẩn thận đánh giá An Trường Kha, thấy khí sắc của nàng không khác, cũng không nhìn ra bộ dáng có thương tích trên người, lúc này mới yên tâm.
An Trường Kha thấy điệu bộ của hắn, biểu tình cũng rất thành khẩn, tâm tư xem náo nhiệt vơi đi. Có vẻ vị biểu ca này cũng không giống đích mẫu Lý thị, bởi vậy An Trường Kha đối đãi hắn cũng chân thành.
“Làm sao vậy? Ta nghe nói tối qua biểu ca tranh chấp với đại ca?”
“Quả nhiên chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.” Lý Hải Vân cười khổ một tiếng: “Cũng không gạt Công Chúa phi, vẫn là vì hiểu lầm tối qua. Tối qua ta uống quá nhiều rượu, chính là đại biểu ca xúi giục ta đi tìm Công Chúa phi, hắn thay ta trông chừng. Sau đó Công Chúa phi và ta nói rõ hiểu lầm, ta vốn muốn đi tìm đại biểu ca uống rượu, không ngờ không tìm được người. Lúc đó mới phản ứng được, có thể hắn cố ý xúi giục ta đi tìm ngài, sau đó đợi Công Chúa quay lại, hãm hại chúng ta.”
“Vì vậy ta đi chất vấn hắn, ai ngờ hắn thật sự thừa nhận.” Lý Hải Vân lộ vẻ chua xót: “Ta nhất thời khó chịu, mới đánh nhau với hắn.”
An Trường Kha kinh ngạc: “Trước nay đại ca không thích ta, hãm hại ta thì thôi. Thế nào đến biểu ca cũng……”
Lý Hải Vân buồn bực: “Bởi vì không bao lâu ta trúng song nguyên, cô phụ thường lấy việc này răn dạy hắn. Vì thế đại biểu ca mang oán với ta đã lâu. Chỉ là hiện giờ mới tìm cơ hội……”
Hắn luôn coi biểu ca như bạn tốt tri tâm, dù là yêu thích thuở nhỏ hay buồn khổ vì liên tiếp thủ tang không thể thi cử, đều thổ lộ với hắn. An Tri Dục cũng giống một đại ca đáng tin cậy khuyên hắn. Nhưng không ngờ thật ra hắn đã sớm giấu dã tâm.
“Vậy lão thái quân xảy ra chuyện gì?”
An Trường Kha nhớ rõ, thân thể lão thái quân rất khỏe mạnh. Lúc này đời trước không nghe nói bà có tai bệnh gì, sống đến năm gần bảy mươi mới buông xuôi hai tay.
“Chuyện ta với đại biểu ca cãi vã tới tai cô phụ cô mẫu và lão thái quân. Ta báo việc này cho bọn họ, ai ngờ bọn họ không chỉ không răn dạy biểu ca, ngược lại cảm thấy ngài…… Là ngài ly gián huynh đệ chúng ta, tất nhiên ta không phục, nói phải báo việc này cho phụ thân, ai biết cô mẫu không chịu, còn răn dạy ta mấy câu. Lão thái quân cũng trách cứ ta bất kính trưởng bối. Ta không nhịn được chống đối vài câu…… Lão thái quân liền tức giận ngất đi.”
Lý Hải Vân rất là khó chịu: “Ta tưởng rằng cô mẫu thâm minh đại nghĩa, không ngờ bà ấy cũng giúp thân không giúp lý. Việc này rõ ràng là đại biểu ca rắp tâm muốn hãm hại ngài và ta, bà ấy lại đẩy hết tội lên người Công Chúa phi…… Thật sự khiến người ta tức giận, bất luận thế nào, ta sẽ báo việc này cho phụ thân.”
An Trường Kha không ngờ còn có một phen rối rắm như vậy, nhưng người An gia nghĩ như vậy nàng không chút ngoài ý muốn. Rốt cuộc từ nhỏ đến lớn, ở trong mắt người An gia, nàng chưa từng làm đúng chuyện gì.
Bởi vậy nàng không quá tức giận, dò hỏi Lý Hải Vân: “Biểu ca và An gia ầm ĩ, sau này định đặt chân ở đâu?”
Lý Hải Vân nói: “Phụ thân đã hết nhiệm kỳ ở Thường Dương, hiện giờ đã khởi hành về Nghiệp Kinh, ít ngày nữa sẽ đến. Ta sẽ ở tạm nhà mới mấy ngày.”
“Lần này mạo muội cầu kiến, cũng vì lo lắng chuyện hôm qua liên lụy Công Chúa phi. Muốn tự mình tới cửa giải thích, bây giờ nếu Công Chúa phi mạnh khỏe, ta cáo lui trước, không quấy rầy Công Chúa phi.”
Hắn nói xong vái chào thật sâu: “Việc này ta nợ Công Chúa phi một cái tình, nếu sau này có nơi dùng đến, Công Chúa phi chỉ cần phân phó.”
Lời hắn khẩn thiết, An Trường Kha cũng không khước từ, giữ hắn lại dùng trà, tán gẫu vài câu, mới gọi Vương Phú Quý đưa người ra phủ.
Khi Tiêu Chỉ Quân hồi phủ, vừa lúc đụng phải Lý Hải Vân ra phủ.
Lý Hải Vân tiến lên hành lễ, nghĩ thầm giải thích chuyện hôm qua vài câu, lại nghĩ đến biểu tình không để ý của An Trường Kha hôm nay, cũng không vẽ rắn thêm chân, sau khi hành lễ bèn tránh sang một bên, chờ Tiêu Chỉ Quân đi hắn mới rời đi.
Tiêu Chỉ Quân quay đầu lại nhìn hắn, sắc mặt đen xì. Chờ tới tiền sảnh nhìn thấy An Trường Kha. Lại đảo qua bàn, nước trà còn chưa nguội, liền biết An Trường Kha chiêu đãi.
Nàng như lơ đãng nói: “Lúc ta về gặp được Lý Hải Vân ở cửa, sao hắn tới?”
“Vì hiểu lầm tối qua tới xin lỗi.”
An Trường Kha cũng tiện kể lại trò cười ở An phủ với chuyện An Tri Dục làm việc thất đức cho Tiêu Chỉ Quân nghe. Tiêu Chỉ Quân càng nghe càng nhăn chặt mày: “Phụ thân nàng giở thủ đoạn không kém, cả nhà trái lại là một đám hồ đồ. Hai con trai cũng theo ông ta, một lũ xu nịnh hết sức lành nghề.”
Lần đầu tiên An Trường Kha thấy nàng chửi người như vậy, trợn mắt há hốc mồm lại không nhịn được cười nhạo: “Vậy đứa nữ nhi thì thế nào? An tướng quốc có tận mấy đứa con.”
Tiêu Chỉ Quân nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc nói: “Tam tiểu thư theo mẹ đẻ, đương nhiên là tốt.”
An Trường Kha phụt một tiếng cười lên, thầm nghĩ hũ nút này ngày thường không khen người, một khi khen hết sức có hiệu quả, ngay cả mẹ nàng cũng nịnh bợ.
Tiêu Chỉ Quân không biết nàng đang cười cái gì, nhưng nhìn nàng tươi cười liền thư giãn chân mày, nói tiếp: “Ít ngày nữa phụ thân Lý Hải Vân sẽ về Nghiệp Kinh, khả năng cao thăng nhiệm lên phủ Thiếu Khanh. Thái Phủ Tự nắm giữ thu chi vàng bạc thuế ruộng quốc khố, quyền cao chức trọng, tất nhiên Thái tử và Lão Tam sẽ cực lực mượn sức, vì tránh hiềm khích, ngày sau nên ít tiếp xúc.”
An Trường Kha “ồ” một tiếng, cười tủm tỉm nhìn nàng: “Công Chúa muốn tránh hiềm khích, hay là không muốn ta lui tới với biểu ca?”
Tiêu Chỉ Quân hơi cứng sắc mặt, im lặng một lát, mới thong thả nói: “…… Ta không thích hắn.”
Tươi cười trên mặt An Trường Kha lớn hơn nữa, nheo mắt nói: “Người không thích, vậy về sau ta ít lui tới với hắn là được.”
Môi Tiêu Chỉ Quân mím thành một đường thẳng tắp lặng lẽ cong lên, không mặn không nhạt mà “ừ” một tiếng. An Trường Kha thấy thế cũng không nói với nàng chuyện của Lý Hải Vân, ngược lại nói: “Hôm sau mẫu thân và Ngọc Nhi sẽ đến thôn trang. Hộ vệ ở thôn trang đều là người nhà nông hộ, ta muốn điều mấy thị vệ trong phủ đến thôn trang trông nom. Nói với người một tiếng trước.”
“Việc nhỏ này, nàng làm chủ là được, không cần nói cho ta.” Ánh mắt Tiêu Chỉ Quân hơi sâu: “Ta có chính sự muốn nói với nàng.”
“Hở? Chính sự gì?” Mắt An Trường Kha lộ nghi hoặc.
“Nơi này không tiện nói chuyện.” Tiêu Chỉ Quân nói rồi cùng nàng trở về chính viện. Trở về phòng, đóng hết cửa lại, mới lấy phương thuốc cùng thuốc điều dưỡng Hồ Thị Phi viết đặt lên bàn.
“Đây là phương thuốc điều dưỡng ta hỏi đại phu, điều dưỡng theo trên phương thuốc.”
“???”An Trường Kha mê mang, cầm lấy phương thuốc trên bàn nhìn mấy hàng, tức khắc sắc mặt đỏ lên, như bị phỏng tay ném phương thuốc về mặt bàn: “Làm cái này làm gì?”
“Viên phòng a”. Tiêu Chỉ Quân hết sức nghiêm túc, như đang nói đại sự quân cơ.
An Trường Kha nhìn đồ vật trên bàn, lại nhìn nàng. Trong lòng thầm mắng, người đứng đắn này mà không đứng đắn lên thật khiến người khác không chống đỡ được. Cầm phương thuốc xem qua một lần, lại thu những thứ khác cho vào trong ngăn tủ thứ hai ở đầu giường, thấp giọng nói: “Ta biết rồi.”
Tiêu Chỉ Quân vẫn chưa yên tâm, dặn dò nói: “Phải theo chỉ dẫn của phương thuốc này uống hàng ngày, chờ cơ thể nàng tốt, mới có thể viên phòng.”
An Trường Kha vừa nghe tức khắc bực bội, mặt đỏ lên trừng nàng: “Ai muốn cùng người viên phòng?!”
Nói xong liền tức giận đẩy cửa ra ngoài.
Lưu lại Tiêu Chỉ Quân ngơ ngác trong phòng. Tối qua rõ ràng còn hỏi muốn viên phòng không, sao hôm nay liền thay đổi……
***
Ra năm, tháng giêng đã qua một nửa, còn lại một nửa cũng không giữ được, khi đám người phản ứng lại, đã vào hai tháng. Mùng tám tháng hai là kinh trập, chính là xuân lôi hưởng, vạn vật sinh sôi thời tiết tốt. Qua kinh trập, sau đó là tiết hoa triêu.
Thời tiết năm trước, băng tuyết tan, mưa xuân lất phất, vạn vật sinh sôi, đầu đường nhuộm xanh. Phố lớn ngõ nhỏ bắt đầu chuẩn bị tiết hoa triêu.
Nhưng mùa đông năm nay chung thủy không đi, ngày xuân cũng chậm chạp không tới, tuyết đọng trên tường cũng chưa tan.
An Trường Kha ngồi bên lò sưởi, ngắm nhìn tuyết đọng trên nóc nhà, biết được lúc này giống như đời trước. Trước đó Tiêu Chỉ Quân đã từng tiến cung một lần, hướng An Khánh Đế góp lời: Chiêu cáo các nơi, bảo bá tánh gần đây ít ra cửa, chuẩn bị tốt phòng lạnh ngự đông.
Nhưng mà An Khánh Đế triệu tiên sư Thái Thanh Quan mình tín nhiệm, bảo tiên sư bói quẻ tính toán tại chỗ, tiên sư nói ít ngày nữa sẽ tuyết hóa xuân về, lời ven đường toàn là nói bậy, không thể tin.
Tiêu Chỉ Quân góp lời bị bác bỏ không nói, còn bị An Khánh Đế răn dạy một phen.
An Trường Kha nghe xong, trong lòng nổi tư vị khó nói. Bỗng có loại cảm giác số mệnh, tai họa gặp đời trước, chung quy vô pháp tránh.
Tiêu Chỉ Quân an ủi nàng, đồ ngự đông tích trữ trước đây có thể cứu trợ không ít bá tánh, nếu thật sự giống mộng cảnh nàng gặp, Tiêu Chỉ Quân nàng sẽ lại nghĩ cách, đến lúc đó triều đình cũng không thể bỏ mặc.
An Trường Kha nghĩ đến kho hàng chất đầy y lương than lửa, lúc này mới an tâm một chút.
Rõ ràng đã đầu xuân, thời tiết bên ngoài lại càng ngày càng lạnh, An Trường Kha lo lắng mẫu thân cùng muội muội ở thôn trang, phái người đến thôn trang Dư thị và An Như Ngọc cư trú đưa đủ lương thực và than lửa. Ngay chiều hôm đó khi hạ nhân vương phủ đưa đồ trở về, bầu trời bỗng rơi mưa đá lớn bằng nắm tay.
Mưa đá lộp bộp nện xuống, mái ngói không kiên cố liền bị đập thủng.
An Trường Kha nhìn hạ nhân bên ngoài dựa theo dặn dò của nàng trước đó tìm phòng tránh né, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng không bao lâu, lại chậm rãi nhấc lên.
Chuyện đời trước thật sự quá xa xăm, nàng chỉ nhớ tai hoạ bắt đầu bằng một trận mưa đá, nhưng mưa đá rơi xuống ngày nào giờ nào, nàng lại không nhớ rõ. Vào tháng hai, mỗi ngày lo lắng đề phòng mà đợi.
Hiện giờ rốt cuộc đã rơi, khiến nàng nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại lo lắng tình hình thôn trang bên ngoài.
Mưa đá lộp bộp gần hai canh giờ mới ngừng, sau đó liền rơi tuyết lớn. Gió Bắc gào thét, tuyết xoáy bay trong gió. Hạ nhân sớm có chuẩn bị thừa dịp nóc nhà chưa bị tuyết phủ, dựng thang bò lên sửa mái ngói.
Mà lúc này, trên đường phố Nghiệp Kinh càng binh hoang mã loạn.
Nhà ở không vững chắc, nóc nhà đều bị đập thủng, chủ nhà đang vội vàng tu sửa; cũng có người đi đường không tránh kịp bị đập thương, trước y quán thành Nghiệp Kinh đầy người đứng chờ. Cũng có người thấy thời tiết dị thường, sớm ngửi được tiên cơ, ngầm bắt đầu mua than lửa……
Mà trong hậu cung, An Khánh Đế tức giận. Gọi người áp giải tiên sư xuống hỏi tội, lại hạ một khẩu dụ, triệu Tiêu Chỉ Quân vào cung.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Tâm của Nhạ Nhạ, kim dưới đáy biển……
Nhạ Nhạ::)
Tiêu Chỉ Quân sớm đoán trước, nắm tay An Trường Kha trấn an nàng, sau đó thay y phục, ngồi xe ngựa tiến cung diện thánh.
Trong Càn Chính Cung, địa long cháy rực, màn che màu vàng buông xuống đất, sau màn che trùng điệp, An Khánh Đế dựa nghiêng trên nhuyễn tháp, hai cung nữ một trước một sau đấm vai bóp chân cho ông. Cách đó không xa, một đạo sĩ trung niên mặc đạo bào bát quái đang đi quanh một cái lò luyện đan cẩn thận khống chế độ lửa, trong lò luyện đan thường phát ra tiếng nổ nhỏ, hương đan dược ẩn ẩn tản mát.
“Huyền Ất đạo trưởng nói, khả năng đạo hạnh của đạo nhân điên kia còn cao hơn ngươi?” An Khánh Đế thưởng thức một bình bạch ngọc nhỏ trong tay, ánh mắt hiện nóng rực.
Huyền Ất cẩn thận mở lò luyện đan, thu đan hoàn luyện thành vào bình bạch ngọc đậy kỹ, sau mới thật cẩn thận đưa đến trước mặt An Khánh Đế: “Không sai, có thể tính ra thiên cơ xem ra tai họa, bản lĩnh này ngay cả sư phụ của bần đạo cũng vô pháp làm được. Nếu lời Bắc Chiến Vương Công Chúa nói là thật, đạo nhân điên kia hơn phân nửa là cao nhân.”
“Cao nhân……” An Khánh Đế kích động vạn phần: “Vậy cao nhân có thể luyện chế ra đan dược trường sinh bất lão cho trẫm?”
Huyền Ất nhìn vẻ mặt của ông, cẩn thận đáp: “Tiên đan trường sinh bất lão, tuy bần đạo nghe nói không ít, nhưng chưa từng nhìn thấy. Vị cao nhân kia, cũng chưa chắc có thể biết……”
An Khánh Đế biến đổi sắc mặt, xua xua tay áo: “Vậy còn gọi là cao nhân gì?”
Huyền Ất chắp tay nói: “Nếu đạo pháp cao thâm, có thể nhìn thấy thiên cơ, cũng có thể xu lợi tránh hại cho bệ hạ. Dù không thể luyện chế tiên đan trường sinh bất lão, nhưng nếu kéo dài tuổi thọ, thì không phải việc khó……”
Lúc này An Khánh Đế mới cao hứng một chút, duỗi cổ nhìn ra bên ngoài, không kiên nhẫn thúc giục: “Bắc Chiến Vương Công Chúa còn chưa tới sao? Mau tuyên!”
Cung nhân hầu hạ ở cửa trả lời: “Đã tuyên Công Chúa vào cung.”
Đang nói chuyện, nghe cung nhân ngoài điện cao giọng nói: “Bắc Chiến Vương Công Chúa cầu kiến bệ hạ!”
“Mau tuyên!” An Khánh Đế hưng phấn mà đẩy hai cung nữ ra đứng dậy, đây hẳn là lần đầu tiên ông mong chờ gặp đứa con ông không hề thích.
Tiêu Chỉ Quân khoác gió tuyết mà đến, ở ngoài điện xua tan hàn khí, mới cất bước vào trong điện.
Trong điện ấm áp, trong không khí thấm mùi thơm lạ lùng, Tiêu Chỉ Quân đảo mắt qua lò luyện đan trong điện, sau đó cung kính hành lễ: “Nhi thần kiến quá phụ hoàng.”
“Đứng lên đi.” An Khánh Đế ôn hoà nhìn nàng, đáy mắt lộ nóng bỏng: “Lần trước ngươi nhắc đến đạo nhân điên, còn nhớ rõ bộ dáng thế nào không?”
Tiêu Chỉ Quân cười nhạo trong lòng, trên mặt vẫn rũ mắt vẻ suy nghĩ: “Lúc đó nhi thần trên đường đến đại doanh ngoại thành gặp được hắn. Ăn mặc hết sức nghèo túng, vào đông cũng không mặc quần áo mùa đông, một bộ đạo bào cũ nát, bên hông còn đeo hồ lô rượu. Nhìn tướng mạo có lẽ đã thọ tám chín mươi tuổi, nhưng tinh thần phấn chấn, bước chân hữu lực, không giống những cụ già khác.”
An Khánh Đế càng nghe cười càng lớn: Có thể nghĩ cách tìm được hắn.”
Tiêu Chỉ Quân chần chừ, không xác định nói: “Đạo nhân điên này vô cùng kỳ dị. Trước đây như cố ý chờ nhi thần trên đường. Đến khi nói xong, bước được hai ba bước liền biến mất không thấy. Ngày đó nhi thần từng muốn đi tìm hắn hỏi rõ ràng, không thể tìm được.”
An Khánh Đế biết đứa con này bản lĩnh. Học một thân võ nghệ giỏi, người có thể khiến nàng không truy được, nhất định rất có bản lĩnh.
“Gọi người đi tìm tiếp.” An Khánh Đế vui vẻ không thôi: “Nếu có thể mời người trở về, trọng thưởng!”
“Đạo nhân điên này thật sự có hai phần bản lĩnh, hiện giờ cảnh báo của hắn đã ứng nghiệm, có phải nên chuẩn bị ứng đối tuyết tai?” Tiêu Chỉ Quân thấy vậy thuận thế hỏi.
Ý cười trên mặt An Khánh Đế tức khắc phai nhạt không ít, nhíu mày không kiên nhẫn nói: “Tuyết tai nhỏ nhoi, có thể nháo ra chuyện lớn gì? Bên dưới đều có quan viên địa phương ứng phó.” Nói xong ông như nhớ tới cái gì, lại nói: “Ta nhớ mang máng, ngươi tích trữ không ít đồ ngự đông?”
“Phải. Là đạo nhân điên nhắc nhở nhi thần, nhân dịp này làm nhiều việc thiện, tiêu trừ sát nghiệt, để tránh họa đuổi đến thân nhân.”
“Vậy đúng lúc,” An Khánh Đế xua xua tay, tự nhiên nói: “Hiện giờ quốc khố trống không, ngươi đã có lòng, chuyện này giao cho ngươi làm đi. Cũng coi như tích nhiều phúc cho ngươi.”
Tiêu Chỉ Quân sớm thấu tính cách của An Khánh Đế, nghe ông nói vậy hoàn toàn không ngoài ý muốn, chỉ suy tư một phen rồi nói: “Nếu dựa theo lời đạo nhân điên, trận tuyết tai này kéo dài không ngắn, đồ nhi thần tích trữ, nếu cứu tế nạn dân, sợ chỉ như muối bỏ biển.”
An Khánh Đế lại không thèm để ý xua tay: “Một trận tuyết tai có thể có bao nhiêu nạn dân. Không đủ thì nói sau.”
Tiêu Chỉ Quân thấy thế cũng không cãi cọ, thần sắc cung kính mà đồng ý, hành lễ lui ra.
Mà đại thái giám đưa nàng ra, theo ý chỉ của An Khánh Đế, dán thông báo tìm kiếm đạo nhân điên.
Tiêu Chỉ Quân quay đầu nhìn cấm thành đèn đuốc sáng trưng, xa hoa lộng lẫy, trong mắt hiện một tia chế giễu, dừng lại chốc lát liền xoay người không chút lưu luyến mà rời đi.
Khi ra cung sắc trời đã đen, nửa ngày qua đi, trên mặt đất đã tích lớp tuyết thật dày, bánh xe đi qua, lưu lại vết bánh xe thật sâu. Tiêu Chỉ Quân xốc mành xe lên, dọc đường đi nhìn thấy không ít bá tánh còn đang sửa nóc nhà. Cũng có ít ăn mày không còn chỗ nương thân, chỉ có thể quấn chặt xiêm y ít ỏi, tìm nơi tránh gió.
Nghiệp Kinh phồn hoa là thế, nghĩ đến tình trạng của châu quận khác ở phía Bắc tuyệt không tốt hơn nơi này.
Chẳng qua An Khánh Đế trầm mê tìm tiên hỏi đạo, thích thanh sắc hưởng lạc, cũng không muốn hao tâm tốn sức quan tâm “việc nhỏ” này.
Trở về vương phủ, chính viện vẫn sáng đèn, Tiêu Chỉ Quân hoãn hoãn sắc mặt, phủi sạch sẽ tuyết trên người mới vào cửa.Từ lúc nàng tiến cung An Trường Kha vẫn luôn chờ, thấy người trở về, chạy nhanh ra đón, đánh giá thần sắc của nàng: “Không có chuyện gì chứ?” Tiêu Chỉ Quân nói chuyện trong cung cho nàng.
“Bệ hạ cũng quá ——” Mặt An Trường Kha hiện giận dữ, nhưng vẫn cố kỵ khép miệng, bất bình nói: “Rõ ràng đều là Công Chúa ra bạc……”
Tiêu Chỉ Quân thấy nàng bất bình cho mình, ngược lại rất thoải mái, an ủi nói: “Có thể đánh danh hào cứu tế của phụ hoàng, chúng ta vẫn chịu vài phần nghi kỵ, có được có mất. Danh ngoài thân mà thôi, không cần quá để ý.”
Đương nhiên An Trường Kha hiểu đạo lý này, bằng không Tiêu Chỉ Quân cũng sẽ không hao hết tâm tư tạo ra một đạo nhân điên. Nhưng hiểu thì hiểu, vẫn có chút tức giận.
Tiêu Chỉ Quân thấy thế nói: “Lúc này, chi bằng Nhạ Nhạ ngẫm lại, than lửa tích trữ có thể bán được bao nhiêu bạc.”
Lúc trước An Trường Kha tích trữ ba vạn bộ quần áo mùa đông, ba vạn thạch gạo trắng, một vạn năm ngàn thạch than lửa. Trong đó quần áo mùa đông cùng gạo trắng vẫn có thể thu hồi tiền vốn, nhưng than lửa nhiều người phú quý đang dùng, chỉ cần đánh đúng chuẩn bị đủ sẽ kiếm thêm về một khoản.
Hiện giờ mới chỉ là khởi đầu, đại tuyết rơi thêm mấy ngày, giá cả mấy thứ này ngày càng tăng.
***
Mà sự thật chứng minh Tiêu Chỉ Quân đoán không sai.
Trận đại tuyết này đứt quãng rơi mười ngày, tuyết dày không qua đầu gối. Vốn đã chuẩn bị thu hồi quần áo mùa đông đệm chăn đều phải đem ra. Đông qua đi, rất nhiều bá tánh không còn dư bao nhiêu lương thực. Mọi người đều bắt đầu vội vàng tranh mua quần áo mùa đông và lương thực. Trong sóng triều khủng hoảng, quần áo mùa đông, lương thực, than lửa đồ ngự đông vân vân bất tri bất giác tăng giá vùn vụt.
Còn có bá tánh nghèo khổ khốn cùng, vất vả chống qua một đông, đành dựa vào chút lương thực dư lại từ năm ngoái tiếp tục đau khổ chống đỡ, dày vò ngóng trông không biết khi nào mới có thể đến ngày xuân.
Mà đúng lúc này, An Trường Kha triệu tập các quản sự cửa hàng, sau khi thương nghị, chính thức lấy ra y lương than lửa tích trữ.
Quần áo mùa đông và gạo trắng không tăng giá, đều bán giá như trước, đồng thời còn dựng lều cháo ngoài thành, phát cháo và quần áo cho bá tánh nghèo khổ không có cơm ăn.
Tin tức này truyền ra, có động tĩnh trước tiên chính là các cửa hàng. Nhưng mà mấy quản sự đều được An Trường Kha chỉ thị, ưỡn thẳng lưng. Nếu có người tới cửa nháo, chỉ cần nói Bắc Chiến Vương Công Chúa phụng chỉ cứu tế, phụng hoàng mệnh hành sự, ai dám cản trở?
Kể từ đó, những kẻ mang lòng bất mãn chỉ có thể ngừng công kích, trơ mắt mà nhìn rất nhiều bá tánh đến cửa hàng của vương phủ.
Cũng có người có tâm tư xem náo nhiệt, Nghiệp Kinh này lớn như vậy, nhiều người như vậy. Tất cả đều đến cửa hàng của Bắc Chiến Vương, bọn họ có thể có bao nhiêu gạo thóc cung ứng? Không đến mấy ngày, nhất định bán sạch. Đến lúc đó bọn họ có thể tăng giá bán đi.
Nhưng rất nhanh có tin tức truyền tới, lại đánh vỡ kế hoạch của họ.
Trước cửa các cửa hàng gạo thóc của Bắc Chiến Vương đều trưng bảng, nói vì bảo đảm nhiều bá tánh có thể vượt qua trời đông giá rét, mua gạo theo hộ, mỗi hộ mười ngày nhiều nhất chỉ mua mười đấu gạo. Sau khi mọi người đăng ký hộ tịch mới có thể mua gạo. Kể từ đó, áp lực gạo thóc cung ứng giảm bớt.
Lúc những người cùng nghề dậm chân, cửa hàng than lửa An Trường Kha mới mở cũng khai trương.
Lúc đầu vương phủ không có cửa hàng than lửa. Nghiệp Kinh cũng không sản xuất than lửa, mỗi năm đều phải chở từ phía bắc Kỳ Châu đến. Số lượng không nhiều không ít, vừa vặn cung cấp một đông cho Nghiệp Kinh, nếu không đủ, lại phải chở từ Kỳ Châu tới. Nhưng đại tuyết năm nay chợt rơi, đường thuỷ cùng đường bộ vận chuyển đều chịu ảnh hưởng. Hơn nữa Kỳ Châu cũng bị tuyết tai ảnh hưởng, giá cả than lửa tăng cao, rốt cuộc không rảnh lo phía Nghiệp Kinh.
Nghiệp Kinh nhiều thế gia cự giả, từng nhà chi tiêu phung phí, hiện giờ trời giá rét, các quý nhân thân kiều thịt quý không chịu nổi lạnh giá, quản sự các phủ đều vô cùng lo lắng tìm hiểu nơi nào có thể mua than lửa.
Một cửa hàng mới khai trương, cũng đã có người tin tức linh thông tìm tới.
Nhưng vừa hỏi giá, liền choáng váng: “Sao đắt như vậy? Ngày thường đắt nhất cũng mới mười lượng bạc.”
Vì nhân thủ không đủ, Chu Hạc Lam tạm thời đảm đương quản sự cửa hàng mới, thiếu niên thân hình mảnh khảnh mặc áo bông lam, đôi tay giấu trong tay áo, cười đến rất giống hồ ly: “Nay đã khác xưa. Ngài đừng kì kèo như vậy, phía sau còn có người chờ.”
Người đi đầu không cam lòng, đành lui qua một bên. Vốn tưởng người phía sau cũng ngại đắt, ai ngờ đối phương không thèm hỏi giá, nói thẳng: “Có than ngân ti không?”
Chu Hạc Lam nói: “Có, ngài muốn bao nhiêu?”
“200 cân than lửa bình thường, một trăm cân than ngân ti, đưa đến phủ Hiếu văn bá.”
Người nọ nói xong sợ mua không được, trực tiếp lấy ngân phiếu thanh toán, không thiếu một xu.
Người đằng sau thấy thế, sôi nổi tiến lên đăng ký, sau lại gọi tiểu nhị từ cửa hàng đưa đến các phủ.
Một ngày này, than lửa tích trữ bán đi hơn phân nửa, ba mươi lượng bạc một cân than lửa bình thường, trăm lượng một cân than ngân ti thượng hạng, chờ tới tối tính sổ, An Trường Kha tính toán, một ngày này, vẻn vẹn than lửa đã thu về 53 vạn lượng bạc.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạ Nhạ: Phát tài! Sau này ta kiếm tiền nuôi người nha.
Chỉ Quân:…… Ừ.