Ngô Tuyển Thư nghe người báo tin, nói Am ni cô ngoài thành gặp hoả hoạn, vội vội vàng vàng cưỡi ngựa chạy đến. Ai biết sẽ gặp phải Lục thúc ôm Kiều Oanh. Ánh mắt dừng trên cái bụng hơi phồng của Kiều Oanh, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, nhưng vẫn vươn tay ôn hòa nói: “Kiều Oanh, đến chỗ ta.”
Kiều Oanh hốt hoảng, theo bản năng đi về trước một bước. Một tay khác lại bị Ngô Lục nắm lấy, Ngô Lục cười lạnh nói: “Nàng muốn đi đâu? Trong bụng nàng còn mang con của ta, nàng không được đi đâu hết!”
Ngô Lục gần 40 tuổi, dưới gối chỉ có một con gái. Không phải ông ta không muốn khai chi tán diệp, nhưng đại phu nói ông ta khi trẻ thâm hụt quá mức, rất khó để nữ tử thụ thai nữa, vốn dĩ ông ta cũng không ôm hy vọng gì, không ngờ Kiều Oanh sẽ mang thai con của mình.
Kiều Oanh vốn là vợ của hạ nhân trong phủ, một lần Ngô Lục ngẫu nhiên đụng phải ả đang đi đưa thức ăn cho mã phu, mã phu kia thấp bé xấu xí, ngày thường bảo sao nghe vậy, Ngô Lục liền nổi ý, nửa cưỡng bách nửa dỗ dành người lên giường.
Từ đó về sau Kiều Oanh thường lui tới với ông ta. Ngày nọ, Kiều Oanh khóc sướt mướt tới tìm ông, nói mã phu phát hiện, muốn giết ả. Khi đó ông ta nóng giận, liền tìm người diệt trừ mã phu. Nghĩ khi qua những ngày sóng gió, sẽ đưa người vào phủ.
Nhưng không biết kỹ nữ này thông đồng với cháu trai mình khi nào, không chờ ông ta đưa người vào phủ, Ngô Tuyển Thư đã nhanh tay giấu người ở Am ni cô. Ngô Lục tốn không ít thời gian mới tìm được.
Hai người ở trong Am ni cô củi khô lửa bốc, Ngô Lục thấy thú vị, cũng không sốt ruột đưa người về. Chỉ thường xuyên tới Am ni cô ở một đêm. Không ngờ rằng bụng Kiều Oanh lại to lên, hình như có mang, Ngô Lục tính ngày, chính là trong mấy ngày ông ta tìm được Kiều Oanh, là hạt giống của ông ta.
Trong lòng ông ta mơ ước con trai, sắc mặt càng thêm khó coi, kéo người về đẩy cho hạ nhân, nói: “Đưa người đi cho ta, cẩn thận bụng.”
“Lục thúc!” Ánh mắt đảo qua thôn dân chung quanh xem náo nhiệt, Ngô Tuyển Thư đè thấp thanh âm nói: “Ông muốn vỡ lở hết ở đây sao? Nếu để phụ thân biết……”
Nhắc tới Trung Dũng Hầu, Ngô Lục rụt rụt cổ, nhưng nghĩ đến Kiều Oanh rất có thể sinh cho ông ta đứa con trai, sống lưng ông ta lại thẳng tắp, bất mãn nói: “Mặc kệ ngươi nói thế nào, người thuộc về ta, nếu ngươi thích, chờ hài tử sinh ra trả ngươi là được!”
“Ngươi!” Ngô Tuyển Thư nghẹn lời, trước nay Lục thúc của hắn lăn lộn không tiếc, chỉ có bị phụ thân hắn đè đầu, mới không dám làm càn ở ngoài. Hắn khẽ cắn môi: “Sinh con cho ông, làm sao ta đưa nàng vào cửa!”
Ngô Lục giễu cợt: “Ồ, không nhìn ra ngươi là kẻ si tình? Thứ không sạch như vậy ngươi cũng muốn, đúng là không kén chọn.”
Ngô Tuyển Thư bị ông ta nói cho mặt đỏ tai hồng, nhưng đối diện ánh mắt yếu đuối đáng thương của Kiều Oanh, cây gai trong lòng hắn cũng đè xuống. Hắn tiến lên hai bước, duỗi tay đoạt người, thanh âm vẫn kiềm chế: “Không bằng đưa người tới chỗ ta trước, muốn thế nào chúng ta nói sau!”
“Khó mà làm được!”
Ngô Lục nhưng không ngu, lập tức duỗi tay đoạt Kiều Oanh. Hai người ngươi đẩy ta xô, không biết ai bỗng thả sức lực, Kiều Oanh kẹp ở giữa không đứng vững ngã xuống một bên, hơi gồ lên bụng vừa lúc đụng phải cục đá.
“Bụng ta!” Ả đau đến cong người, đôi tay gắt gao ôm bụng.
Ngô Lục vội vội vàng vàng đỡ ả, trên đất nhiễm một mảnh máu, sắc mặt ông ta trắng nhợt: “Con của ta……”
Ngô Tuyển Thư cũng hoảng sợ, quát: “Mau đi tìm đại phu!”
Các thôn dân vốn chỉ xem náo nhiệt, hai nam tranh một nữ, mà nữ nhân có thai nữa. Ai biết đang xem đến sôi nổi, đã ầm ĩ đến mạng người.
Không biết là ai trong đám người kêu một tiếng: “Quan lão gia, quan lão gia ở đây, xảy ra án mạng rồi ——”
Ngô Tuyển Thư nghe thấy liền biết không tốt, muốn trốn trên xe ngựa, nhưng người tới đi rất nhanh, Kinh Triệu Doãn đưa người vội vã tới: “Sao lại xảy ra án mạng?” Hắn nghe nói ngoài thành có người phóng hỏa liền vội vàng đuổi tới, rốt cuộc sắp cuối năm rồi, nếu xử lý không tốt hắn lại mất vị trí đứng đầu. Ai ngờ người còn chưa tới, đã nghe thấy có người hô lên có án mạng, hắn đến cỗ kiệu cũng không ngồi, một đường thở dốc chạy tới.
Ai biết tới nơi, chỉ thấy một nữ tử ôm bụng ngã trên đất.
Kinh Triệu Doãn chỉnh mũ quan, bày ra uy nghiêm: “Ở đâu có người chết?”
Người bên cạnh nói: “Hai nam nhân này tranh một nữ nhân, làm người ta ngã, sợ là sảy thai.”
Lúc này Kinh Triệu Doãn mới phát giác trên dưới váy của nữ nhân này nhiễm không ít máu, ra hiệu sai dịch đưa người đi chữa trị trước, hắn híp mắt nhìn hai nam nhân đưa lưng về phía mình, lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi, quay đầu lại!”
Trán Ngô Tuyển Thư toát mồ hôi, đưa mắt ra hiệu với Ngô Lục. Ai ngờ Ngô Lục cũng một bộ dáng chim cút, muốn chui đầu vào lưng quần.
Kinh Triệu Doãn thấy hai người họ không chịu quay đầu, càng thêm khó chịu, bảo sai dịch áp giải người đến đây.
Sai dịch không chút khách khí mà áp giải hai người, hai người này cũng rất kỳ quái, không giãy giụa, chỉ dùng sức lấy tay che mặt. Kinh Triệu Doãn càng cảm thấy hai người này sợ làm ra thủ đoạn gì. Lạnh lùng nói: “Bỏ tay xuống, lộ mặt ra, tên họ là gì ——”
Sau khi sai dịch mạnh mẽ bỏ tay hai người đột nhiên im bặt.
Ngô Tuyển Thư cùng Ngô Lục nhìn thẳng hắn, sắc mặt ba người đều một lời khó nói hết.
Da mặt Kinh Triệu Doãn run rẩy một lúc lâu, cuối cùng mới tìm được biểu tình thích hợp, khom lưng thấp giọng hỏi: “Hai vị……”
Sắc mặt Ngô Tuyển Thư biến hóa, nói: “Chỉ là chút hiểu lầm……”
Ngô Lục cũng liên tiếp phụ họa: “Đúng đúng đúng, đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Ai ngờ lời này bị đám người xem náo nhiệt nghe thấy được, lập tức có người ồn ào nói: “Đại nhân đừng bị hắn lừa gạt, hai bọn họ đều nhìn trúng tiểu quả phụ ở Am ni cô, vừa rồi còn tranh giành cơ. Cũng không biết đứa bé trong bụng tiểu quả phụ kia là của ai……”
Ngay sau đó lại có người nói chân tướng tiểu quả phụ Kiều Oanh vào Am ni cô, Kinh Triệu Doãn càng nghe tâm càng lạnh, trong lòng biết việc này e không che giấu được.
Nghiệp Kinh ai không biết, gia phong của phủ Trung Dũng Hầu cực kỳ đứng đắn, dù con cháu không tiền đồ, nhưng cũng không ăn chơi trác táng như các phủ khác. Thê thiếp của Trung Dũng Hầu hòa thuận nhiều con cháu càng được mọi người ca tụng.
Nếu giờ do hắn mà chuyện hai thúc cháu chơi một nữ nhân bị truyền ra ngoài, đường làm quan của hắn cũng chấm dứt.
Tâm Kinh triệu doãn như lửa đốt, trên mặt vẫn bày ra uy nghiêm: “Thả người trước. Người phóng hỏa là ai?”
Các thôn dân thấy hắn rõ ràng không muôn truy cứu, tức khắc không thú vị tản ra, sai dịch áp giải bà điên kia đến: “Chính là bà ta.”
Bà điên mặc xiêm y rách tung toé, tóc rối tung như ổ gà, khi bị sai dịch áp giải còn ha hả cười ngây dại. Kinh Triệu Doãn nhíu mi: “Lửa do bà ta phóng?”
Sai dịch còn chưa kịp đáp lời, liền thấy bà điên này vốn an phận bỗng la lên một tiếng, hung ác nhào về phía Ngô Lục, thê lương kêu: “Trả mạng cho con trai ta!”
Ngô Lục không kịp trốn tránh, lập tức bị bà ta cắn lỗ tai, tức khắc kêu lên như heo bị giết. Sai dịch vội vàng kéo ra, nhưng bà điên kia gắt gao không chịu nhả, cắn rớt một tai của Ngô Lục. Thôn dân vừa mới tản ra nghe tiếng nháy mắt xúm lại, nhìn Ngô Lục lăn lộn trên đất kêu rên, không biết là ai bỗng nhiên nói: “Đây không phải nam nhân thông dâm với Kiều Oanh sao?”
Còn có kẻ lắm chuyện nói: “Ta biết hắn là ai! Hắn là Lục lão gia của cái gì hầu phủ ấy! Lúc ta làm việc ở Nghênh Xuân Lâu từng gặp hắn!”
Vừa nghe lão gia của hầu phủ, mọi người liền kinh ngạc.
Kinh Triệu Doãn nhìn bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, thầm nghĩ xong rồi. Sợ là việc này hoàn toàn không giấu được!
Vội vội vàng vàng bảo sai dịch nâng người lên xe ngựa, Kinh Triệu Doãn cũng không rảnh lo chuyện khác, mang theo một đám người nhanh chóng rời đi.
……
Đám người tan đi, An Trường Kha mới kêu mã phu trở về. Tận mắt nhìn thấy một tuồng như vậy, tâm tình của An Trường Kha rất tốt, nghĩ việc này không bao lâu sẽ truyền khắp Nghiệp Kinh, mà phủ Trung Dũng Hầu gia phong thanh chính nghiêm minh, rốt cuộc phải kéo xuống lớp da người kia.
Đời trước, An Trường Kha hận người nhà đó bao nhiêu, hiện tại thống khoái bấy nhiêu.
An Thi còn tấm tắc cảm khái: “Kiều Oanh này cũng lợi hại, có thể dụ được hai thúc cháu. Nhưng chờ việc này truyền ra, e rằng ả không được kết cục tốt.”
“Ở ác gặp ác.”
Phủ Trung Dũng Hầu xảy ra chuyện, ả là đầu sỏ gây tội, Trung Dũng Hầu sẽ không bỏ qua cho ả.
An Trường Kha rũ mắt, trong mắt không có một tia ấm áp. Đời trước An Như Ngọc nhận hết tra tấn, một xác hai mạng chết thảm, đời này, phải cho ả nếm thử khổ sở muội muội nàng đã từng chịu.
***
Trở về vương phủ, vừa lúc gặp An Như Ngọc tới tìm nàng. Muội muội cầm hai chiếc hà bao, tươi cười thanh thoát, ở vương phủ mấy ngày, nàng quá tự tại, sự e dè trên người cũng giảm bớt, càng thêm hoạt bát.
“Đây là muội và mẹ thêu. Tỷ và Công Chúa mỗi người một cái.”
An Trường Kha nhìn khuôn mặt nàng hơi đỏ, không nhịn được xoa đầu nàng: “Không phải nói để mẹ nghỉ ngơi nhiều sao? Đừng mệt nhọc.”
An Như Ngọc chu môi: “Muội nói mẹ cũng không nghe, muội chỉ có thể giành thêu nhiều hơn.”
Kỳ thật nàng không thích thêu hoa, so với làm nữ hồng, nàng tình nguyện đọc nhiều sách hơn. Nhưng mẫu thân cứ nhắc mãi sao nữ nhi có thể không làm nữ hồng, sau khi đến nhà chồng sẽ bị khinh bỉ. Nàng đành phải làm theo.
“Vất vả cho muội muội rồi.” An Trường Kha nói: “Hôm trước kim phô* mang tới trang sức mới, đợi lát ta bảo An Thu đưa đến cho muội. Muội và mẹ chọn dùng.”
(*phô: cửa hàng, cửa tiệm)
An Như Ngọc lập tức vui mừng, đưa hà bao cho nàng: “Muội đi về trước.”
An Trường Kha nhìn nàng tung tăng, khóe miệng không khỏi ngậm một nụ cười. Nàng nhìn bầu trời xanh biếc trên đỉnh đầu, rõ rõ ràng ràng cảm nhận được, hết thảy, đều chuyển biến theo chiều hướng tốt.
Cầm hai hà bao, An Trường Kha đi tìm Tiêu Chỉ Quân.
Khi tìm kiếm, Tiêu Chỉ Quân đang đánh quyền trong viện, An Trường Kha không lên tiếng, cười tủm tỉm đứng một bên nhìn. Tiêu Chỉ Quân đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của nàng, đánh xong một bộ quyền mới đi đến phía nàng: “Xử lý xong rồi?”
An Trường Kha cười tươi như hoa kéo nàng ấy vào phòng, vừa đi vừa nói trò khôi hài trước Am ni cô cho nàng áy nghe, dứt lời, vui sướng khi người gặp họa nói: “Ngày mai sẽ có trò hay xem.”
Tiêu Chỉ Quân trầm ngâm một lát, nói: “Còn chưa đủ.”
An Trường Kha khó hiểu: “Cái gì không đủ?”
Tiêu Chỉ Quân giải thích cho nàng: “Thúc cháu tranh giành tình cảm ầm ĩ ra chỉ là gièm pha, nhưng không đủ rung chuyển phủ Trung Dũng Hầu.”
Tiêu Chỉ Quân đưa một phong thư đã sớm chuẩn bị xong cho An Trường Kha: “Nàng phải học mượn lực đả lực.”
An Trường Kha nhận phong thư mở ra, thấy bên trong liệt kê đủ loại chuyện xấu mà phủ Trung Dũng Hầu làm ra, lại nhìn phần ký tên, không có ghi ai viết, cũng không ghi người nhận.
“Thư này phải dùng thế nào?”
“Trước đây Trung Dũng Hầu có một vợ cả, là đích thứ nữ nhà Ngự sử Trung thừa. Vị phu nhân này gả đến ba năm, vì bệnh qua đời.”
“Giữa hai chuyện này có quan hệ gì?” An Trường Kha suy đoán nói: “Hầu phu nhân trước đây chết có kỳ lạ?”
Ánh mắt Tiêu Chỉ Quân nhu hòa mà nhìn nàng: “Từ khi tiền Hầu phu nhân qua đời, Ngự sử Trung thừa và phủ Trung Dũng Hầu không lui tới. Cho đến nay, vị Ngự sử Trung thừa này, đã thăng nhiệm Ngự sử Đại phu.”
Trong này tiết lộ quá nhiều tin tức. An Trường Kha suy tư lúc lâu: “Ý của người là…… đưa thư này đến tay Ngự sử Đại phu, mượn tay ông ta, đối phó phủ Trung Dũng Hầu?”
Ngự sử Đại phu đứng hàng tam công, có trách nhiệm giám sát đủ loại quan lại. Nếu ông ta ra mặt tham tấu, đến tai thiên tử, chuyện ở phủ Trung Dũng Hầu sẽ không thành nhỏ được, nếu lại nhổ củ cải khỏi bùn, dính dáng đến chuyện cũ năm xưa…… Cũng đủ làm Trung Dũng Hầu tốn sức.
An Trường Kha càng nghĩ càng hưng phấn, đáy mắt phiếm hưng phấn sáng rọi.
“Ngày mai rồi đưa.” Tiêu Chỉ Quân từ trong tay áo rút phong thư khi nãy, lấy ra một bao giấy dầu bỏ vào trong tay nàng, nói: “Khen thưởng.”
An Trường Kha kinh ngạc mở ra, phát hiện là một túi kẹo đậu phộng bóng mượt.
Tác giả có lời muốn nói:
# Cuối cùng tặng được kẹo đậu phộng #
Túng Túng: Nhạ Nhạ thật thông minh, thưởng một túi kẹo đậu phộng (âm thầm vui vẻ)
Vỏ ngoài kẹo đậu phộng màu hổ phách long lanh, bên trong bọc nhân hạt, cầm trong tay, tản ra vị ngọt thơm. An Trường Kha lấy một viên bỏ vào miệng, vị ngọt cùng mùi hương nhè nhẹ lan tràn đầu lưỡi, nhưng không cảm thấy ngấy. Nàng hơi nheo mắt, nói: “Rất ngọt.”
Tiêu Chỉ Quân chuyên chú nhìn nàng, nghe thấy nàng nói “rất ngọt”, đỉnh mày mới chậm rãi nằm ngang. An Trường Kha thấy nàng nhìn chằm chằm mình, nhân cơ hội lấy một viên đưa tới bên miệng nàng, học nàng ấy nói: “Khen thưởng.”
Nhìn viên kẹo đưa tới trước mặt, Tiêu Chỉ Quân hơi chần chừ, liền há miệng ăn. Vị ngọt tan trong khoang miệng, nhưng nàng chỉ bắt giữ được vị ngọt giống như viên kẹo trên đầu ngón tay hơi lạnh.
Viên kẹo nhỏ hòa tan, vị ngọt lại không tiêu tan quấn quanh đầu lưỡi.
An Trường Kha cẩn thận gói lại giấy dầu, nhét vào hà bao mới, đeo ổn thỏa túi kẹo bên hông. Đưa một hà bao khác cho Tiêu Chỉ Quân: “Mẹ và Ngọc Nhi thêu hà bao, mỗi người một cái.”
Trên túi tiền thêu song lí hí thủy, hai cá chép một vàng một đỏ thân mật mà dựa gần, dưới góc phải còn thêu một chữ “Tiêu”. Ánh mắt Tiêu Chỉ Quân đảo qua bên hông An Trường Kha, trên hà bao chứa đầy kẹo đậu phộng thêu một chữ “An”.
Lặng lẽ nhấp môi, Tiêu Chỉ Quân cũng đeo hà bao bên hông.
***
Hôm sau trời còn chưa sáng, An Trường Kha đã phân phó An Phúc tìm tiểu ăn mày, chờ Ngự Sử đại phu ra cửa thượng triều, đưa thư đến tay ông ta. Theo tiểu ăn mày hồi bẩm, nói sau khi nhận thư, đối phương không có động tĩnh khác, cũng không tìm hắn hỏi chuyện, như thường đi thượng triều. Trái lại An Phúc từ trên đường trở về, phát hiện chuyện thúc thúc và cháu trai của phủ Trung Dũng Hầu tranh tiểu quả phụ đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Không chỉ bá tánh tán gẫu, có thuyết thư tiên sinh thông minh, biên tập lại câu chuyện, nước miếng tứ tung mà kể. Trong nhất thời, phủ Trung Dũng Hầu bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió. Thanh danh trước đây tốt bao nhiêu, sau khi việc này ầm ĩ ra, thì có bấy nhiêu người chê cười.
Bá tánh đều như vậy, đừng nói giữa nhà cao cửa rộng tranh đấu gay gắt.
Hôm đó bãi triều, sắc mặt Trung Dũng Hầu đen thùi lùi, so với đáy nồi còn đen hơn ba phần. Không nói chuyện với người khác, phất tay áo nổi giận đùng đùng rời đi. Quan viên không thích lão cười nhạo một tiếng, nhỏ giọng nói chuyện với Ngự Sử đại phu bên cạnh: “Trước kia vẽ da mặt quá tốt, bây giờ rách một chút, thì phải sụp đổ rồi.”
Nói xong tấm tắc hai tiếng, vui sướng khi người gặp họa.
Ngự Sử đại phu là người trung niên cao gầy, nghĩ đến phong mật thư buổi sáng nhận được, trong mắt hiện tinh quang: “Còn chưa xong đâu, chờ xem đi.”
***
Chỉ hai ngày, phủ Trung Dũng Hầu liền trở thành đề tài nói chuyện của bá tánh Nghiệp Kinh.
Lúc đầu chỉ nói hai thúc cháu tranh tiểu quả phụ, mọi người đều cảm khái Trung Dũng Hầu gia môn bất hạnh, thanh danh tốt đẹp bị hai kẻ không nên thân làm hỏng. Sau đó không biết là ai, từ đâu nghe được tin, nói: “Cũng không thể hoàn toàn trách hai người họ, châm ngôn nói ” thượng bất chính hạ tắc loạn “, lần này cầu sắp sập, trên cầu có thể không có chuyện sao? Ta nghe nói…… bản thân Trung Dũng Hầu lập thân bất chính, các ngươi biết trước kia ông ta có một vợ cả không? Bọn họ nói với bên ngoài vợ cả bị bệnh chết, nhưng ta nghe người ta nói, kỳ thật vợ cả kia, là bị Trung Dũng Hầu đánh chết!”
Bá tánh nghe náo nhiệt hít một ngụm khí lạnh, liên tiếp hỏi han.
Người bị vây ở giữa, kể lại chuyện mình nghe được, còn thêm mắm thêm muối một phen.
Chờ truyền tới tai Trung Dũng Hầu, chuyện đã bay xa vạn dặm, nhưng lão chỉ nghe một câu “Vợ cả kia, là bị Trung Dũng Hầu đánh chết”, cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Việc này đã qua nhiều năm như vậy, chứng cứ cũng đều bị tiêu hủy, rốt cuộc là ai đào lên?
Nghĩ đến gương mặt nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh của Ngự Sử đại phu, Trung Dũng Hầu liền thấy hãi hùng khiếp vía, năm đó sau khi lễ tang của vợ cả xong xuôi, Nhạc gia đã chặt đứt lui tới với lão. Khi đó nhạc phụ chỉ là Ngự sử Trung thừa, tất nhiên lão không bỏ vào mắt. Nhưng hiện giờ……
Trung Dũng Hầu càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, lão dứt khoát đứng lên, lấy roi ngựa treo trên tường, đi nhanh đến phòng củi. Ngô Lục và Ngô Tuyển Thư đã ở phòng củi ba bốn ngày.
Từ ngày bọn họ được Kinh Triệu Doãn đưa về thành, sau đó đưa về phủ Trung Dũng Hầu, đã bị nhốt ở đây. Ngô Lục bị bà điên cắn rớt một lỗ tai cũng chỉ qua loa bọc thuốc lên.
Hai người đói ba bốn ngày, cũng không còn sức cãi vã, uể oải dựa vào củi.
Một tiếng phá cửa lớn đột nhiên truyền đến, tiếng hét phẫn nộ của Trung Dũng Hầu vang lên bên tai: “Đứng lên cho ta!”
Ngô Lục cùng Ngô Tuyển Thư cả kinh, theo bản năng ngồi dậy quỳ gối trên đất. Sắc mặt Trung Dũng Hầu trầm ngưng, hung hăng quất roi ngựa lên người họ: “Mười mấy năm của ta, đều bị hai tên ngu xuẩn các ngươi làm hỏng!”
Roi dừng trên lưng, chỉ một thoáng da tróc thịt bong.
Ngô Tuyển Thư run rẩy, khớp hàm cũng run lập cập. Ngô Lục tốt xấu có bối phận, kiên cường hơn hắn, né tránh la hét nói: “Cha bảo mẫu thân tới! Con muốn gặp mẫu thân!”
Trung Dũng Hầu lạnh lẽo cười: “Hôm nay mẫu thân cũng không thể cứu được ngươi!”
……
Khi từ phòng củi ra, tức giận trong lòng đã gần trút hết, Trung Dũng Hầu khôi phục bộ dáng nghiêm túc đoan chính. Thong dong chỉnh y phục, đi đến thư phòng, tiểu tư phía sau im như ve sầu mùa đông.
“Quả phụ kia thế nào?”
“Hồi hầu gia, hài tử mất. Người còn ở y quán.”
“Tìm cơ hội làm ả im miệng, đừng để người khác phát hiện. Ngoài ra đến nói vài câu với Kinh Triệu Doãn, những thuyết thư tiên sinh nói hươu nói vượn trên đường, cũng nên quản.”
“Vâng.”
“Khoan đã……” Trung Dũng Hầu dừng bước chân, lại nói: “Cho người chuẩn bị một phần hậu lễ đưa đến tướng phủ, nói qua mấy ngày ta sẽ tự mình đưa nghiệt tử tới phủ bồi tội.”
***
Sau khi chuyện phủ Trung Dũng Hầu rùm lên, An Trường Kha đặc biệt kêu thợ may của Thiên Y Phường tới, may bộ đồ mới cho Dư thị và An Như Ngọc. Mấy ngày nay bên ngoài rất náo nhiệt, nhưng trong phủ được nàng nghiêm lệnh, không được thảo luận chuyện phủ Trung Dũng Hầu. Cho nên mấy ngày nay An Như Ngọc không biết được gì.
Nhìn An Như Ngọc hoạt bát ngây thơ, An Trường Kha cân nhắc một lát, nói: “Hôm nay con sẽ đi tìm phụ thân, nói với ông ấy chuyện từ hôn.”
Dư thị có chút lo lắng: “Phụ thân con sẽ đồng ý sao?”
Quan hệ giữa An tướng quốc và Trung Dũng Hầu cực gắn bó, hiện giờ tuy phủ Trung Dũng Hầu bị gièm pha, nhưng đối với hai nhà cũng không ảnh hưởng lớn, ngược lại từ hôn vào lúc này, khả năng sẽ khiến hai nhà trở mặt.
An Trường Kha cũng nghĩ đến điểm này, nhưng ầm ĩ như bây giờ chỉ là món khai vị, nếu An Tri Khác đồng ý từ hôn thì tốt, nếu không đồng ý…… cũng luôn có biện pháp buộc ông ta lui.
Nàng lập tức nói: “Con có biện pháp. Hai người chỉ cần chờ tin tốt thôi.”
Dư thị còn có chút lo lắng, An Như Ngọc thấy thế ôm lấy cánh tay bà cười nói: “Tỷ tỷ nói vậy, khẳng định có biện pháp. Mẹ cũng đừng lo nghĩ linh tinh.”
…..
Rời khỏi Thanh Vu Viện, An Trường Kha liền gọi người chuẩn bị ngựa xe đi An phủ.
Khi đưa mẫu thân và muội muội tới đây, nàng vẫn chưa về nơi đó thêm lần nào. An Trường Kha xuống xe, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, mang theo người chậm rãi đi vào.
An Tri Khác đã hạ triều, đang ở thư phòng xử lý công văn. Nghe hạ nhân tới báo Công Chúa phi đến, lập tức trầm mặt. Từ lúc An Trường Kha gả vào phủ Bắc Chiến Vương, mỗi lần về, đều không có chuyện tốt.
Trong phòng khách, Lý thị đã bồi ngồi một bên.
An Trường Kha đánh giá bà ta, thấy sắc mặt bà ta vàng như nến, mặc dù vẫn trang điểm khéo léo, nhưng không che giấu được mỏi mệt. Nhìn dáng vẻ…… có vẻ Tôn thị tìm không ít phiền toái cho bà ta.
Uống nửa chén trà nhỏ, An Tri Khác mới đến, thoạt nhìn ông không khác trước, nho nhã đoan chính, khiêm khiêm quân tử: “Công Chúa phi tới, sao không phái người thông báo một tiếng trước? Trong phủ sẽ chuẩn bị tốt.”
“Không cần phiền toái như vậy.” An Trường Kha đi thẳng vào vấn đề nói: “Đồn đãi ngoài kia phụ thân đều nghe thấy rồi?”
Tươi cười trên mặt An Tri Khác hơi phai nhạt: “Nghe được một ít.”
“Phụ thân nghe nói rồi thì tốt. Ngô Tuyển Thư trong ngoài không đồng nhất, đức hạnh thiếu sót, thật sự không phải lương phối. Không bằng mượn cơ hội này, hủy bỏ hôn sự.” An Trường Kha nhàn nhạt nói: “Phụ thân nghĩ như thế nào?”
Thần sắc An Tri Khác u ám không rõ, nhíu mày đánh giá nàng, sau một lúc lâu bỗng cười lạnh một tiếng: “Lúc trước ngươi một hai muốn đón Như Ngọc đi, không phải vì có chủ ý này chứ?”
Ông ta nhìn thẳng An Trường Kha, ánh mắt sắc bén như muốn phá vỡ lớp vỏ của nàng, nhìn thẳng nhân tâm.
“Phụ thân nói đùa.” An Trường Kha không nhanh không chậm nói: “Ngoại thất là Ngô Tuyển Thư nuôi, đoạt người cũng là Ngô Tuyển Thư và Ngô Lục đoạt, ta có gì làm gì đâu?”
Ánh mắt An Tri Khác thâm trần, càng nhìn không thấu thứ nữ này. An Trường Kha thẳng lưng mà ngồi đó, tư thái thong dong, càng ngày càng khác đứa nữ nhi sợ hãi nhát gan trong trí nhớ của ông.
Nếu là lúc trước, ông sẽ không tốn sức để mắt. Nhưng An Trường Kha bây giờ, không thể không khiến ông đề phòng.
Trong mắt ông mang hai phần tán thưởng ba phần tiếc nuối, nghĩ lại rất lâu trước kia. An Trường Kha là nữ nhi của ông, tình cảm của ông và Dư di nương vẫn nồng nàn. Lúc mới sinh ra nàng đáng yêu trắng như tuyết, cũng từng được ông ôm, nếu không phải vì……
Không muốn nhớ lại chuyện cũ, An Tri Khác ngừng suy nghĩ, nói ra đáp án trong dự kiến của An Trường Kha: “Phủ Trung Dũng Hầu đã phái người đưa hậu lễ tạ lỗi, hai nhà An Ngô mấy đời thân nhau, không đến mức vì chút việc nhỏ xé bỏ hôn ước. Lần này tuy Tuyển Thư hành sự khác người, nhưng có nam nhân nào không ăn trộm. Phủ Trung Dũng Hầu sẽ xử lý tốt nữ nhân kia, Như Ngọc an tâm gả là được.”
Lý thị cũng ở một bên phụ họa: “Đúng vậy, dõi mắt nhìn lại, con cháu trong Nghiệp Kinh, xem như Tuyển Thư đã giữ mình trong sạch. Chỉ cần hắn không đưa người vào phủ, mặc hắn lăn lộn thế nào, cũng không vượt qua chính thất phu nhân được.”
Phu thê hai người kẻ xướng người hoạ, tựa như Ngô Tuyển Thư là lương phối khó có được.
An Trường Kha cười nhạo một tiếng, nhìn Lý thị, lại cười nói: “Hôn sự của muội muội có ta. Mẫu thân vẫn nên chăm sóc bản thân nhiều hơn, ta nghe nói Đức Nhân Đường đổi chủ rồi?”
Theo tai mắt truyền lại tin tức, sau lễ tang của An Tri Tề, Tôn thị về nhà mẹ đẻ mấy ngày, sau khi trở về không bao lâu, Đức Nhân Đường liền đổi chủ. Đức Nhân Đường là sản nghiệp kiếm nhiều tiền nhất của Lý gia, hiện giờ bị Tôn thị giữ trong tay. Không biết Lý thị đau lòng thành cái dạng gì.
Hơn nữa Tôn thị cũng gây không ít phiền phức cho Lý thị, hiện tại tướng phủ không có Tôn thị trợ cấp, bắt đầu trứng chọi đá. Cũng khó trách Lý thị tiều tụy thành như vậy.
Nàng chuẩn xác chọc trúng chỗ đau của Lý thị, sắc mặt Lý thị biến đổi, không cam lòng mà ngậm miệng, rõ ràng trong mắt ngâm độc, trên mặt vẫn giả bộ cười: “Vậy hai cha con trò chuyện, ta đến phòng bếp chuẩn bị cơm.”
Lý thị rời đi, An Tri Khác hừ lạnh một tiếng: “Chuyện từ hôn không cần nhắc lại. Ngày cưới đã định, sẽ không thay đổi.”
An Trường Kha không tức giận cho lắm, nghe vậy chỉ đứng dậy nói: “Chỉ hy vọng phụ thân sẽ không hối hận lời nói hôm nay.”
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, biểu tình của An Tri Khác biến hóa một trận, cuối cùng ngừng lại ở chán ghét, đứa nhỏ này, thật là sinh ra khắc ông. Sớm biết lúc trước…… không bằng trực tiếp dìm chết nàng.
***
Trên đường về vương phủ đi qua phố Vĩnh Nhạc, đường cái ngày thường náo nhiệt giờ có chút quạnh quẽ, ngay cả trà lâu quán rượu cũng không người, còn có mấy quan binh cầm vũ khí đang xua đuổi.
“Xảy ra chuyện gì?” An Trường Kha xốc màn xe lên nhìn bên ngoài.
An Thi cũng kỳ quái, gọi lại một người qua đường đang vội vàng chạy, hỏi: “Đang xảy ra chuyện gì?”
Người qua đường vốn có chút không kiên nhẫn, vừa nhấc đầu lại thấy xe ngựa vương phủ quen thuộc, nghĩ đến có lẽ người ngồi trong đó là Công Chúa phi, vừa kinh vừa vui, ngẩn người trả lời: “Ta cũng không biết, sáng hôm nay Kinh Triệu phủ phái quan binh đến trà lâu quán rượu bắt người, mấy thuyết thư tiên sinh đều bị bắt đi. Mọi người không dám làm ăn, đều chạy về nhà.”
Thuyết thư tiên sinh…… vậy chẳng phải là chuyện của Trung Dũng Hầu sao? Xem ra không áp được đồn đãi vớ vẩn, chỉ có thể ra hạ sách này.
An Trường Kha vẫy vẫy tay, cho người nọ đi. An Trường Kha về vương phủ trước.
Trở về vương phủ liền vội vàng tìm Tiêu Chỉ Quân, nhưng không ngờ mới vừa đẩy cửa, thấy Tiêu Chỉ Quân nhanh tay giấu thứ gì đó dưới án thư. An Trường Kha dừng bước chân, hồ nghi nói: “Công Chúa đang làm gì?”
Tiêu Chỉ Quân bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng nàng một cái liền chuyển: “Đọc sách.”
Nói xong thấy An Trường Kha vẫn quan sát nàng, ho khan một tiếng, hỏi: “Hôm nay đến tướng phủ thế nào?”
Tuy biết rõ nàng ấy đang nói sang chuyện khác, nhưng lúc này không phải lúc đánh vỡ nồi hỏi đến đáy, nàng còn chuyện quan trọng hơn, liền nói: “Không ngoài dự kiến, không chịu từ hôn.”
Tiêu Chỉ Quân nói: “Chờ mấy ngày nữa, không cần nàng nói, ông ta cũng sẽ sốt ruột phủi sạch quan hệ.”
“Nhưng……” An Trường Kha có chút lo lắng nói: “Bên Ngự sử Đại phu vẫn không có động tĩnh, lúc về lại thấy Kinh Triệu Doãn sai quan binh bắt những thuyết thư tiên sinh, nếu qua hơn hai ngày, phỏng chừng sẽ không ai dám xem trò cười của phủ Trung Dũng Hầu nữa.”
“Ngự sử Đại phu sẽ lội nước đục này sao?”
“Đào mồ chôn mình.” Tiêu Chỉ Quân lắc đầu, lại nói với An Trường Kha: “Nàng quá nôn nóng, hai quân đối chọi, đánh chính là nhẫn nại.”
Ai cuống cuồng trước, sẽ thua một nửa.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạ Nhạ: Công Chúa giấu ta làm gì rồi?
Túng Túng: Không, không làm gì (làm bộ trấn định)