Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 25



Thân hình Phó phụ cao gầy, vai hơi hơi trùng, thời trẻ hắn đọc sách, thi cử nhiều lần không đậu, sau lại đi cửa sau, làm một đại sứ Công Bộ sài than tư.

Buồn bực, thất bại cùng sinh hoạt gian khổ làm hai bên tóc của hắn sớm nhiễm bạc, cũng hình thành nên tính tình nội liễm ít nói của hắn, dù nhìn thấy nữ nhi, sắc mặt của hắn cũng chỉ hoà hoãn một cứ chút, nhàn nhạt hỏi một câu: “Đã trở lại rồi sao, ngồi xuống ăn cơm đi!”

Phó Chỉ Toàn vấn an hắn xong, người một nhà xúm lại quanh cái bàn ngồi xuống. Hôm nay sắc thái thực phong phú, cua hấp, vịt nước muối, canh tàu hủ đầu cá, măng xào mùa đông……bày tràn đầy một bàn.

Tân thị đau lòng nữ nhi, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho Phó Chỉ Toàn: “Ăn nhiều một chút, ngươi xem ngươi gầy đi nhiều.”

“Nương, các ngươi cũng ăn đi.” Phó Chỉ Toàn không muốn ăn uống gì, nhưng vì để Tân thị không phải lo lắng, nàng vẫn miễn cưỡng ăn một ít.
Ăn cơm xong, phó phụ còn muốn đi Công Bộ thượng chức, Phó Chỉ Toàn vừa lúc có việc muốn cùng hắn nói, liền nói: “để ta đưa phụ thân một đoạn đường đi.”

Dương thị bên cạnh nghe xong, vội vàng duỗi tay khuỷu tay huých Phó Thiên Ý một chút.

Phó Thiên Ý sờ mũi, hắc hắc cười nói: “A Toàn, ngươi khó có dịp trở về một chuyến, không ở trong nhà nghỉ ngơi chốc lát đã, trễ chút ta sẽ đưa ngươi trở về.”

Phó Chỉ Toàn uyển chuyển từ chối hắn: “Không cần, hôm nay Mã thúc cũng lại đây đón ta.”

Phó Thiên Ý không tìm được lý do, đành phải ngượng ngùng mà lui ra phía sau đứng ở một bên, không lên tiếng.

Đồ vô dụng, Dương thị lườm hắn một cái, biết không thể trông cậy vào hắn được mà, nàng đi ra, xoa tay hỏi: “A Toàn, chuyện làm ăn mà hôm qua ca ca của ngươi nói với ngươi như thế nào rồi?”

Trên thực tế, Dương thị có thể kiên trì đến tận bây giờ, là đã ngoài dự đoán của Phó Chỉ Toàn, nàng còn tưởng rằng ngay lập tức, Dương thị liền sẽ đề cập đến việc này đâu.

“Tẩu tử, ngày hôm qua ta đã cùng ca ta nói rõ ràng, lương thực ta bán, ấn theo giá thị trường tới tính, 23 văn một thăng.”

“23 văn một thăng? Ngày hôm qua ngươi còn nói 22 văn, hôm nay liền tăng giá. A Toàn, ngươi làm buôn bán cũng không thể hố đến trên đầu người một nhà chứ!” Giọng nói của Dương thị bỗng dưng cất cao, đanh đá lợi hại, chỉ kém không chỉ thẳng vào mũi của Phó Chỉ Toàn mà mắng nàng hố người.

Phó Chỉ Toàn không dao động, thần sắc đạm nhiên nói: “Trước khác nay khác, ngày hôm qua giá lương thực trên thị trường là 22 văn một thăng, hôm nay lại tăng một văn, tẩu tử nếu không tin, nhưng có thể đi vào tiệm lương ở trong thành hỏi thăm.”
Dương thị nhìn vẻ mặt chắc chắn của nàng, hơn nữa hiện giờ xác thật là lương thực mỗi ngày một tăng, trong lòng đã tin bảy, tám phần, nhưng ngoài miệng lại không thuận theo, không buông tha: “Khó mà làm được, A Toàn, chúng ta ngày hôm qua đã cùng ngươi nói tốt, vậy nên dựa theo giá cả của ngày hôm qua tính mới đúng, ngươi nói có phải hay không?”

Phó Chỉ Toàn buồn cười, ngày hôm qua đại ca của nàng chỉ đề nghị ra một chút, nói thẳng là thay cừu muội phu thăm dò, bởi vì giá cả kém quá lớn, đại ca của nàng cũng vô pháp làm chủ, liền từ bỏ, hai bên đã không đạt thành hiệp nghị miệng gì, nàng cũng chưa thu một văn tiền đặt cọc, như thế nào đến tai Dương thị nơi này liền biến thành đã bàn bạc xong rồi.

Thấy vẻ mặt của con dâu hung dữ, Tân thị sợ nữ nhi có hại, vội vàng túm lấy tay áo của nàng, nhỏ giọng nói: “Chỉ là một văn tiền, ngươi coi như cho tẩu tử ngươi đi, kém bao nhiêu, nương sẽ bù lại cho ngươi.”
“Nương, cái này cũng không phải chỉ là một văn tiền, một thăng lương thực một văn, một ngàn thăng chính là một lượng bạc, mấy trăm thạch lương chính là mấy chục lượng bạc.”

Tân thị bị dọa ngốc: “Nhiều như vậy?”

Bà nhìn về phía Dương thị: “Ngươi mua nhiều lương thực như vậy để làm gì?”

Cái này Dương thị xem như tìm được cơ hội, nàng cầm lấy khăn tay che mắt lại, ô ô ô khóc lên: “Ta làm như vậy còn không phải là vì cái nhà này sao. Muội phu của ta làm quản sự cho Đồ đại nhân của Lễ Bộ, Đồ đại nhân phụ trách thi hương, bao nhiêu người muốn kết giao với hắn đều không tìm được biện pháp, nếu không phải Cừu Sinh là muội phu của ta, nhà chúng ta còn không có cơ hội này đâu!”

Nàng khóc đến cực kỳ thương tâm, Tân thị liền dao động. Nhi tử vẫn luôn thi không trúng, là một khối tâm bệnh của nhà bọn họ, nếu tiêu mấy chục lượng bạc là có thể cùng giám khảo leo lên giao tình, Tân thị là một ngàn, một vạn lần nguyện ý.
Chỉ là mấy năm nay nhi tử niệm thư tiêu không ít tiền, gả chồng cho hai nữ nhi, lại cưới tức phụ, còn sinh ba cháu trai, cháu gái, một nhà tám người tính cả hai đứa tôi tớ, tổng cộng là mười người, mỗi ngày chi phí ăn mặc đều là một bút chi tiêu không nhỏ.

Nhưng trong nhà, tiền thu lại không tăng là bao nhiêu, đặc biệt là tiểu nữ nhi cũng sắp tới tuổi kết hôn, cũng cần phải chuẩn bị của hồi môn.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Tân thị không làm sao há mồm hướng nữ nhi muốn bạc, nhưng nàng cũng không đành lòng nhìn tiền đồ của nhi tử mới vừa có hy vọng, lại bởi vì bọn họ không có bạc liền bị chôn vùi như vậy.

Tân thị quyết tâm một phen: “Ai, Nhất Mai, ngươi…… Ngươi đừng vội, nếu không chúng ta bán đất, đem mấy chục lượng bạc thiếu này bổ sung cho A Toàn.”
Phó gia ở vùng ngoại ô còn có hai mươi mấy mẫu ruộng tốt, mỗi năm tiền địa tô là khoản thu lớn nhất của Phó gia.

Chỗ ruộng đó chính là căn bản sinh tồn của cả Phó gia, nếu không, chỉ dựa vào số bổng lộc ít ỏi của Phó Tùng Nguyên ở Công Bộ, thì làm sao nuôi dưỡng được cả gia đình như vậy.

Dương thị đương nhiên không đồng ý: “Nương, này sao được, trong nhà ta toàn bộ đều dựa địa tô để sống qua ngày!”

Tân thị không để bụng: “Không có việc gì, chờ sau khi Thiên Ý trúng tuyển, chúng ta lại đem tiền mua trở về là được.”

Nói rất đúng, giống như Phó Thiên Ý là nắm chắc thi đỗ vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.