Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 24



Dương thị cũng cầm lấy một miếng vải lụa màu đỏ, mặt vải mềm mại tinh tế, nếu bình thường được một miếng vải như vậy, nàng khẳng định muốn cao hứng vài ngày.

Nhưng người trong nhà không biết, nàng chính là rõ ràng, cô em chồng này năm nay trữ lương thực kiếm lời hơn một ngàn lượng bạc, kiếm nhiều như vậy, chỉ một miếng vải liền định đem bọn họ đuổi đi.

Trong lòng Dương thị không dễ chịu, nhìn Tân thị lôi kéo tay Phó Chỉ Toàn không bỏ, nàng cũng không có tiện nói gì, đơn giản nói: “Nương, A Toàn, các ngươi chậm rãi nói chuyện, ta đi phòng bếp nhìn xem.”

Dương thị đi rồi, Tân thị cầm tay Phó Chỉ Lan cùng ba hài tử, đem Phó Chỉ Toàn gọi vào trong phòng bà, sau đó từ đáy hòm móc ra một vật đưa cho Phó Chỉ Toàn.

Phó Chỉ Toàn mở ra chỉ nhìn thoáng qua, tức khắc mặt đỏ tai hồng, vội vàng khép quyển sách nhỏ lại, xấu hổ mà nói: “Nương, ngươi như thế nào lại cho ta cái này!”
Tân thị đem đồ vật nhét lại vào trong tay của Phó Chỉ Toàn, đè thấp tiếng nói nói: “Năm đó còn chưa có viên phòng thì Văn Minh đã đi rồi, khi xuất giá nương có nói cho ngươi, chắc là ngươi đã sớm quên đi. Đừng ngượng ngùng, chờ đến khi Văn Minh trở lại, nhanh nhanh sinh một tiểu tử béo tốt , như vậy thì nương liền an tâm.”

Có người sẽ sinh tiểu tử béo tốt cho Quý Văn Minh , nhưng không phải nàng.

Thấy biểu tình của Phó Chỉ Toàn uể oải, Tân thị không yên tâm, giữ chặt tay nàng tha thiết khuyên nhủ: “Ngươi đứa nhỏ này, đừng cùng Văn Minh giận dỗi, thân phận Văn Minh nay đã khác xưa, ngươi nếu không hảo hảo nắm chặt, sau này bị tiểu yêu tinh khác quấn lên, thì ngươi chỉ có khóc.”

Nương của nàng thật đúng là biết tiên đoán, Quý Văn Minh sẽ bị tiểu yêu tinh cấp cuốn lấy.
Phó Chỉ Toàn ở trong lòng thở dài, thử dò hỏi: “Nương, vạn nhất Quý Văn Minh ở bên ngoài có người khác , thì làm sao bây giờ?”

Tân thị xua tay: “Như thế nào sẽ như vậy ? Văn Minh không phải người như vậy, ngươi cùng Văn Minh là thanh mai trúc mã, hắn lại ở trong quân doanh đánh giặc, đi chỗ nào mà tìm nữ nhân chứ?”

“Bảy năm không gặp cũng không nhất định.” Phó Chỉ Toàn nhếch miệng khinh thường mà nói.

“Ngươi nha đầu chết tiệt này nói cái gì đâu, nào có người mong phu quân của chính mình bên ngoài có người khác!” Tân thị tức giận nhéo nàng một cái.

Thấy Phó Chỉ Toàn không buồn hé răng, Tân thị thở dài, lại dặn dò nàng: “Lời này ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng nói ở trước mặt cha của ngươi . Cha ngươi năm đó cùng cha chồng của ngươi có giao tình tốt, cho nên đã đáp ứng việc hôn nhân này, ai ngờ cha chồng của ngươi lại mất sớm, Văn Minh xuất chinh bảy năm không có tin tức, cha ngươi ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy thực xin lỗi ngươi. Hiện tại Văn Minh đã trở lại, cục đá ở trong lòng của cha ngươi rốt cuộc cũng rơi xuống, ngươi lại nói loại chuyện xui xẻo này , đem cha ngươi tức giận thành bị bệnh thì làm sao bây giờ?”
“Nương, ta đã biết.” Phó Chỉ Toàn không biện giải, dù sao một tháng sau, bọn họ liền sẽ thấy rõ gương mặt thật của Quý Văn Minh.

Rốt cuộc là từ trong bụng của chính mình sinh ra tới, Phó Chỉ Toàn đáp ứng đến thống khoái như vậy , Tân thị ngược lại sinh nghi: “Ngươi sẽ không phải đã nghe được cái tiếng gió gì chứ? A Toàn, nương cùng ngươi nói, chẳng sợ Quý Văn Minh thật ở bên ngoài có tiểu yêu tinh, ngươi cũng cần phải ổn định, ngươi là nguyên phối, là chính thất, dã nữ nhân bên ngoài không dao động được địa vị của ngươi. Thời điểm ngươi gả cho hắn, hắn cái gì cũng không có, chịu hết mọi khổ sở, thật vất vả mới hết khổ, sao có thể tiện nghi cho tiểu yêu tinh bên ngoài……”

“Không có, nương, ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ là cảm thấy bảy năm không gặp , không biết nên như thế nào cùng Quý…… Văn Minh ở chung.”
Phó Chỉ Toàn lấy cái lý do bậy bạ ngăn chặn suy đoán của Tân thị .

Một chuyến về nhà mẹ đẻ , nàng muốn thăm dò thái độ người nhà, cha mẹ thương nàng như thế nào cũng đều sẽ không duy trì cho nàng hòa li, liền càng miễn bàn huynh tẩu.

Con đường gian nan này ,nàng cũng chỉ có thể một mình độc hành.

Tân thị còn muốn nói thêm cái gì, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng nói giòn giã của Dương thị “Nương, A Toàn, ăn cơm.”

Tân thị đứng lên liếc mắt nhìn Phó Chỉ Toàn một cái: “ ngày lành mới bắt đầu, ngươi đừng có suy nghĩ miên man.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.