“Đừng mà…” Giang Y Kính nằm ngửa dưới tàng cây nhân duyên, thấp giọng khóc nức nở.
Y không biết bộ dáng khóe mắt rưng rưng khàn giọng xin tha của mình sẽ chỉ làm cho người khác muốn *** y đến nức nở không ngừng mà thôi.
“Cái miệng nhỏ phía sau của sư tôn… So với… sư tôn… thành thật hơn nhiều…” Văn Bác bị hút đế vòng eo tê dại.
Lúc dùng hình rồng chịch sư tôn, trên *** của hắn vốn đã mọc đầy gai ngược, hơn nữa cán *** lại vô cùng thô to, bởi vậy cảm giác đối với lỗ đít của Giang Y Kính không có nhạy bén như bây giờ.
Hiện giờ đầu óc hắn tỉnh táo, có thể rõ ràng cảm nhận được tầng tầng thịt dâm bên trong lỗ đít đang vỗ về chơi đùa đầu *** của hắn.
“Sư tôn… thật là biết hút…” Văn Bác cắn răng thật chặt mới không làm cho mình tiết sớm.
Giang Y Kính nức nở, không biết nên mở miệng như thế nào, đã ở chung với Văn Bác lâu rồi, y cũng biết đồ đệ của mình có vài sở thích tà ác.
Văn Bác thích nhất là trong lúc làm tình nói mấy lời hạ lưu, ép cho y phải xấu hổ buồn bực mới thôi.
“Đồ nhi thật thoải mái… Sư tôn có thoải mái không?” Văn Bác nâng chân Giang Y Kính lên, ngang ngược ra vào trong lỗ nhỏ của y.
Hơi nóng lan đến khuôn mặt, Giang Y Kính thật sự không biết nên đáp như thế nào.
Vốn dĩ y không phải là người mồm miệng lanh lợi, huống chi lại đối mặt với Văn Bác không sợ trời không sợ đất.
Lúc trước còn có thân phận sư phụ đè nặng, bây giờ mình ở trước mặt Văn Bác chỉ là một con hổ giấy, tùy ý hắn bắt nạt.
Giang Y Kính nghi ngờ Văn Bác chính là biết y xấu hổ về quan hệ thầy trò này, nên mới một hai phải gọi y là sư tôn.
“Sư tôn không nói lời nào… Vậy chính là thoải mái… Ưm…”
Văn Bác bày ra vẻ mặt khoa trương, Giang Y Kính xấu hổ nhắm mắt lại, không dám nhìn hắn.
Òm ọp – –
Òm ọp – –
…
Lúc trước Văn Bác còn lo lắng nước dâm bên trong lỗ đít không đủ sẽ làm sư tôn bị thương, bây giờ xem ra là hắn lo lắng vô ích rồi, vách tường bên trong chứa rất nhiều nước sốt, như là bọt biển mềm mại, cắm xuống là có thể ép ra lượng lớn dịch dâm.
Giang Y Kính bị khoái cảm đánh sâu vào, đại não trở nên trống rỗng.
Ở lỗ *** phía trước, quả trám lại va chạm vào cửa tử cung. Lỗ nhỏ mặt sau, *** lớn nóng bỏng đang đè ép tuyến tiền liệt của y.
Cảm giác nghẹn nước tiểu khiến đáy mắt Giang Y Kính đỏ bừng, bụng nhỏ của y bị tinh dịch lấp đầy không thể giải thoát, còn phải thừa nhận khoái cảm điểm n*ng bị nghiền nát và quả trám cọ xát tử cung.
Điểm mẫn cảm bị nghiền qua nghiền lại, lỗ đít được mở rộng đến cực hạn.
Vòng eo của y bị thanh niên đâm đến sụp xuống, lộ ra lõm eo tinh xảo hình cung, ngón tay nắm lấy cỏ xanh, bóp ra chất lỏng màu xanh.
“Ưm…”
Y bị Văn Bác liên tục ** ***, bên trong *** nhỏ đã không còn tinh dịch nữa, đáng thương bất lực đứng thẳng.
Con *** trắng nõn bị thanh niên niết ở trong tay thưởng thức, mấy điểm phía trước và phía sau có thể kích thích Giang Y Kính đều không được Văn Bác buông tha.
Khoái cảm gần chết đột nhiên kéo tới, khiến linh hồn Giang Y Kính bị xé rách thành hai nửa.
Y sa vào khoái cảm Văn Bác mang tới cho mình, lại bị dày vò bởi mối quan hệ sư đồ.
Số lần giao cấu càng nhiều thì càng làm y có loại cảm giác đã hòa hợp làm một thể với Văn Bác.
Giang Y Kính cố gắng hô hấp, quả trám và *** bự cách một tầng lá mỏng nghiền ép vách tường yếu ớt của y, vừa sướng vừa đau.
Nhanh hơn một chút.
Nhanh hơn một chút.
Con *** đang thọc vào rút ra trong lỗ đít chỉ còn lại tàn ảnh, chỉ có thể thấy được thịt mềm bị *** tới nát nhừ.
Dưới nắng ấm, thanh niên ngang ngược kiêu ngạo bừa bãi hôn môi sư tôn của mình, như đang liếp láp trân bảo của thế gian.
Giang Y Kính bị chịch đến cong eo, ngón chân cuộn tròn đạt tới cao trào.
Sắc trời xanh thẳm, mây trắng lơ lửng.
Hương thơm cỏ cây phiêu tán cùng với mùi hạt sen.
Giang Y Kính ôm chặt Văn Bác, nụ hôn môi vỗ về giữa hè rơi xuống khóe môi thanh niên.
…
Một tháng thời gian ở Chúc gia trang thoáng qua, bên cạnh cây nhân duyên hiện lên mấy hàng chữ nhỏ.
«Chúc mừng người chơi thông qua nhiệm vụ ‘thôn xóm tuyệt tích’, người chơi quỳ lạy trước cây nhân duyên, khẩn cầu sinh tử không rời, vĩnh kết đồng tâm thì có thể đi đến cửa ải kế tiếp.»
“Sư tôn.” Văn Bác nắm tay Giang Y Kính quỳ gối dưới tàng cây nhân duyên: “Loại nhiệm vụ này hoàn toàn không có chút khó khăn nào.”
Giang Y Kính chau mày, nhiệm vụ bên trong bí cảnh này nhìn như đơn giản, kỳ thật đều là những cửa ải được thiết lập để thử thách cảm tình của công chúa Hoài An.
Nếu y và Văn Bác thật sự là người yêu sinh tử gắn bó, thì cái bí cảnh này cũng chỉ là cái công viên trò chơi đưa cho bọn họ chơi mà thôi, nhưng nếu y và Văn Bác không phải người yêu…
Y và Văn Bác ăn mặc áo tang vải thô quỳ gối dưới tàng cây nhân duyên, như là những người dân trong Chúc gia trang ở đây.
“Nguyện ta và Văn Bác, sinh tử không rời, vĩnh kết đồng tâm.” Giang Y Kính ngẩng đầu nhìn cây nhân duyên đang lẳng lặng đứng.
“Nguyện ta và sư tôn Giang Y Kính, sinh tử không rời, vĩnh kết đồng tâm.” Văn Bác dập đầu quỳ lạy về phía cây nhân duyên.
Nếu là trước đây, tất nhiên Văn Bác sẽ vô cùng khinh thuờng làm loại chuyện nhàm chán này, hai người bên nhau mà còn cần một cái cây phù hộ sao? Nhưng bây giờ trong lòng của hắn đều là Giang Y Kính, cảm thấy loại chuyện này vô cùng thú vị.
Giống như là bọn họ đang hứa hẹn đời đời kiếp kiếp.
«Chúc mừng người chơi thông qua nhiệm vụ ‘thôn xóm tuyệt tích’, đi tới hốc cây là có thể đi tới cửa tiếp theo.»
Giang Y Kính khiếp sợ nhìn dòng chữ nhỏ nhắc nhở thông qua, chẳng lẽ trong lòng y cũng muốn cùng với Văn Bác sống chết không rời sao?
Y được Văn Bác nắm tay đi vào hốc cây, không thể tin được mà quay đầu.
Y là sư tôn của Văn Bác, phụ thân của Văn Bác nhờ mình chăm sóc cho hắn, không phải là bảo mình bắt nạt Văn Bác.
…
Lực lượng trong bí cảnh cưỡng ép tách Văn Bác và Giang Y Kính ra. Giang Y Kính rơi xuống giữa một dây đằng.
Trong rừng rậm khắp nơi đều là chướng khí, y cũng không tiện hành động.
Lúc trước ở sơn động, Văn Bác bị chướng khí ăn mòn biến thành rồng lớn, giao phối với y mới có thể miễn cưỡng biến về hình người.
Nếu bây giờ y bị chướng khí ăn mòn biến thành hoa sen, y không thể tưởng tượng ra được mình nên giao hoan với Văn Bác như thế nào?
Giang Y Kính giãy giụa thoát khỏi gông cùm xiềng xích của dây đằng, lo sợ nhìn chướng khí quanh người, nhẹ giọng gọi Văn Bác.
“Đồ nhi.”
Y không nhìn thấy nhắc nhở nhiệm vụ, cũng không thấy Văn Bác đang ở đâu.
Nháy mắt mắt cá chân đã bị dây đằng quấn chặt mấy vòng, màu xanh càng tôn lên da thịt trắng nõn phát sáng của nam nhân.
Dây đằng quen thuộc cởi bỏ quần áo y, da thịt ấm áp lập tức bại lộ trong không khí.
“Sắc đằng!” Giang Y Kính mắng.
Dây đằng run rẩy, giống hệt như là bị Giang Y Kính chọc cho cười không ngừng.
Văn Bác không nghĩ tới Giang Y Kính còn đáng yêu hơn so với tưởng tượng của mình nữa, vốn dĩ hắn muốn dùng dây đằng viết tên hắn lên bàn tay của Giang Y Kính, kết quả y cứ luôn giãy giụa không thôi, thế là hắn chỉ có thể quấn chặt mắt cá chân của y trước.
Bây giờ thì hắn không muốn viết tên của mình nữa rồi, cứ làm ‘dây đằng háo sắc’ trước đã.
Bên trong bí cảnh, Giang Y Kính không thể sử dụng pháp thuật, tay chân đều bị dây đằng cuốn chặt.
Dây đằng hai ba cái đã cởi sạch quần áo của nam nhân, khiến cho y biến thành trần truồng, xếp y thành hình chữ đại.
Tim Giang Y Kính đập vô cùng nhanh, tất cả các cửa ải trong bí cảnh này đều dùng để phục vụ cho việc giao hoan, y đã có thể đoán được tiếp theo là tình huống thế nào rồi.
Bản thể của y là cỏ cây, dây đằng cũng là cỏ cây.
Nếu là tu sĩ bình thường bị dây đằng quấn tay quấn chân đùa bỡn, có thể sẽ cảm thấy là một loại tình thú, nhưng Giang Y Kính lại không như vậy, y cảm thấy bây giờ thật giống như mình là con hồ ly tinh tu luyện ngàn năm biến thành người, kết quả lại bị hồ ly khác chịch.
Cứ luôn cảm thấy vô cùng kì quái.
Nếu hồ ly không phải là người yêu của y, vậy không khác gì phản tổ giao phối.
“Buông ra!” Hai mắt Giang Y Kính đỏ bừng, khóe mắt đã phiếm nước mắt.
Dây đằng không có ý muốn buông tha cho y, ngược lại trói cơ thể của y càng chặt.
Một phần của dây đằng thít chặt hàm dưới của y, khuấy đảo trong môi lưỡi phát ra tiếng nước, bắt chước *** bự thọc vào rút ra trong miệng khiến cho y phải tiết ra nước miếng trong suốt. Dây đằng kia hình như là nhớ tới gì đó, rút khỏi miệng y, ai ngờ Giang Y Kính nhấp môi không lên tiếng, nó lại nắm chặt hàm dưới của y bắt đầu thọc vào rút ra.
Giang Y Kính bị chơi đến gốc lưỡi tê dại, đầu v* cũng không được buông tha, bị dây đằng nắm rồi lại buông, đưa đẩy qua lại.
đầu v* vốn đã đứng thẳng, nháy mắt đã bị chơi đến sưng đỏ, da thịt trắng nõn tràn đầy vết siết.
Dây đằng lớn lên ở đầm lầy còn mang theo hơi ấm, mặt ngoài còn có vài vết lốm đốm thật nhỏ, phía trên mọc ra vài phiến lá tươi mới và hoa cúc nhỏ không biết tên, cọ xát làm Giang Y Kính vừa đau vừa sướng.
Bắp đùi của y cũng hoàn toàn bị dây đằng bao lấy, có khóa lại *** của y rồi vuốt ve, có cọ xát hột le của y, có vói vào trong lỗ *** của y thọc vào rút ra, còn có phần đang chơi đùa lỗ đít của y.
Lúc bị chân thân rồng lớn của Văn Bác chịch tới dục tiên dục tử thì y cũng không thấy bất lực như bây giờ.
Trên trán đều là mồ hôi mỏng, cả người đắm chìm trong khoái cảm dây đằng mang đến.
Nó dường như đã biết hết tất cả những điểm mẫn cảm của mình, vui mừng dạo chơi từ trên xuống dưới.
Con *** của y bị nó chơi một hồi liền bắn ra tinh dịch, hương vị hạt sen phiêu tán trong không khí.
Giang Y Kính xấu hổ muốn chết, đóa hoa cúc nhỏ trên dây đằng hút lấy tinh dịch mà y phun ra, chỉ qua một lát nó đã liếm sạch trơn.
Giang Y Kính đột nhiên nghĩ đến Văn Bác, sau cái lần liếm *** y dưới tàng cây nhân duyên, Văn Bác liền vô cùng thích liếm y lúc đang giao hoan, từ đầu đến chân ăn sạch không chừa lại chút nào, trên người của y toàn là nước bọt ướt át của Văn Bác.
Cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu…
Rất nhanh y đã không còn sức tự hỏi nữa, dây đằng cuốn lấy eo y, đưa y tới trước hồ nước.
Nói là hồ nước, thật ra bên trong không có giọt nước nào.
Giang Y Kính ngồi bên cạnh hồ nước, đôi chân thon dài dán lên vách đá lạnh băng, khiến y co rúm lại một chút.
Dây đằng liền sột soạt quấn lại đây lót dưới chân y.
Cuối cùng Giang Y Kính cũng nhận ra không đúng chỗ nào, dây đằng mà thần thức huyễn hóa ra làm sao có thể tri kỷ được như vậy?
“Văn Bác.”
Dây đằng run run, làm bộ không nghe thấy, đâm chọc bên trong lỗ *** y.
“Ngươi!” Giang Y Kính tức muốn chết, mất công mình còn lo lắng cho hắn, kết quả hắn lại không tiếng động đùa giỡn mình: “Vi sư không để ý tới ngươi nữa.”
Văn Bác không nói được, lấy dây đằng cọ cọ mu bàn tay nam nhân.
Sau một lúc lâu, Giang Y Kính mới nhận lời ‘cầu hòa’ của Văn Bác, dây đằng liền vui sướng mà quấn lấy eo y cọ xát, mặc kệ là người hay là dây đằng, đều là một cái đức hạnh giống nhau.
Phía trên hồ nước hiện lên mấy hàng chữ nhỏ tuyên bố nhiệm vụ.
‘Nhiệm vụ lần này, dùng nước dâm rót đầy hồ nước, thời hạn là một tháng. Nếu đến hạn còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thì phải làm lại từ đầu.’
Diện tích của hồ nước khoảng chừng một cái đình viện, một tháng mà muốn rót đầy hồ nước, y chắc chắn sẽ bị chơi đến phế!
– —
Editor: Thiệt sự là tác giả biết chơi quá =)))