“Nhiệm vụ ‘thôn xóm tuyệt tích’ chính là bảo chúng ta dạy cho thôn dân cách mang thai, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.” Văn Bác liếm nốt ruồi sau vành tai Giang Y Kính.
Nếu như những thôn dân này không phải là do thần thức huyễn hóa mà ra thì hắn mới không để cho bọn họ nhìn sư tôn đâu.
Trong lòng Giang Y Kính biết lời Văn Bác nói rất có lý, thịt non xoắn chặt chậm rãi thả lỏng, tiếp nhận Văn Bác chinh phạt.
Bụng nhỏ phồng lên đè lên thân cây che kín rêu xanh, lỗ *** trơn trượt, thịt mềm ra sức phun ra nuốt vào *** lớn dữ tợn.
Cuối cùng đám thôn dân phía dưới cũng phát hiện ra bọn họ.
“Là tiên nhân sao?”
Khuôn mặt Giang Y Kính thanh lãnh, khí chất siêu phàm thoát tục, tôn lên da thịt trắng nõn phát sáng, bị thôn dân nhận lầm là tiên nhân.
Chờ đến khi nhìn thấy cái bụng nhỏ phồng lên của y thì càng thêm hưng phấn hò hét.
“Tiên nhân tới cứu vớt Chúc gia trang chúng tôi sao?”
Giang Y Kính ngốc lăng, hoàn toàn không đoán được chuyện lại biến thành như vậy.
“Sư tôn… đáp lời đi chứ.” Văn Bác dán sát vào vành tai y nói.
Hơi nóng triền miên phun lên vành tai, giọng nói từ tính nhẹ nhàng gãi vào lòng y.
Giang Y Kính không chống đỡ được, đồ đệ từ trước đến nay vốn kiêu ngạo phóng túng, bây giờ lại nhẹ giọng nói nhỏ bên tai y, y cơ hồ muốn cho rằng trước mặt đã biến thành người khác mất rồi.
“Bản tôn… cố ý đến Chúc gia trang… Là vì giải quyết… Ưm… Chuyện Chúc gia trang mười năm… không có trẻ con ra đời, các ngươi cứ yên tâm, bản tôn sẽ giúp đỡ các ngươi sớm ngày mang thai.” Giang Y Kính cố bình tĩnh nói.
Giọng nói Giang Y Kính mát lạnh êm tai, xuyên thấu qua cành lá truyền tới, thật sự rất giống như tiên nhân.
“Cảm tạ tiên trưởng…”
“Cảm tạ tiên trưởng…”
Thôn dân dập đầu quỳ lạy về hướng Giang Y Kính.
Giang Y Kính bị ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm, bên trong lỗ *** lại phân bố ra nước dâm, xương hông vặn vẹo khát vọng thanh niên thọc vào rút ra.
Y không chỉ giao hoan với đồ đệ vào ban ngày ban mặt, mà còn phải để cho thôn dân nhìn xem.
Hơi nóng xông lên khuôn mặt, thiêu đốt Giang Y Kính thành con tôm bị nấu chín.
*** bự của thanh niên cứng ngắc nóng rực như là thanh sắt đang chiếm đóng căn cứ, điên cuồng khuấy đảo bên trong vách thịt mềm mại ướt át, *** nhỏ yếu ớt đáng thương bị *** đến đỏ bừng, khóc thút thít phân bố ra dịch dâm.
Khoái cảm giống như thủy triều bao phủ Giang Y Kính, toàn thân trên dưới bị mồ hôi mỏng bao trùm.
Chờ đến khi thanh niên thỏa mãn rút *** ra, Giang Y Kính đã bị chịch tới không còn chút sức.
Y bị ôm xuống khỏi thân cây, trong *** nhỏ còn chảy xuôi nước dâm.
Ánh mắt thôn dân dừng trên bóng dáng xinh đẹp của nam nhân, mông vểnh trắng nõn, núm vú hàm xuân.
Ánh mặt trời chiếu lên thân thể Giang Y Kính, khuôn mặt tựa trích tiên hiện lên vết đỏ hồng của tình dục.
Giang Y Kính thu hồi hàm dưới, tùy ý để cho Văn Bác đặt y trên mặt cỏ.
“Đầu tiên cởi đồ ra, nữ nhân nằm trên mặt đất.” Văn Bác ra lệnh.
Chung quanh vang lên tiếng cởi đồ sột soạt, không đến nửa khắc, tất cả đều cởi đến trắng bóng.
Trong lòng Văn Bác thầm mắng gã chủ nhân của bí cảnh là tên biến thái, sáng tạo ra cái bí cảnh như thế này giao hoan với thê tử.
Hắn mới không muốn nhìn cơ thể của người khác đâu, cay mắt chứ được gì.
Không ai có thể đẹp hơn sư tôn của hắn cả.
Văn Bác yêu thương hôn lên mặt Giang Y Kính.
“Tách hai chân của các nàng ra, thấy khe thịt bên dưới mép *** chưa?”
Gió thổi qua, cây nhân duyên lại rào rào rơi xuống cánh hoa nhỏ, rớt xuống bụng nhỏ của nam nhân.
Hương thơm nhạt nhẽo tươi mát của hạt sen chui vào dưới chóp mũi Văn Bác, sư tôn hắn thật sự là tiên nhân.
“Tiên phu, mép *** là cái gì?” Một vị thôn dân to gan giơ tay lên.
“Vừa rồi ngươi kêu ta là gì?” Văn Bác nhướng mày.
“Tiên… Tiên phu…” Thôn dân kia thấp thỏm nói.
Khóe miệng của Văn Bác cong tới mang tai, ngón tay thon dài đẩy khe thịt của Giang Y Kính ra.
Lỗ *** non mềm giống như nụ hoa đang hé mở, hai mảnh thịt mềm mỏng đến trong suốt còn dính sương sớm, mơ hồ có thể thấy được thịt mềm đỏ bừng trong động nhỏ, cùng với dịch đục Văn Bác đã phun vào.
“Thấy không, khe thịt nằm ở đây.” Ánh mắt của Văn Bác dừng trên lỗ *** của Giang Y Kính, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, hắn còn chưa có hưởng qua đâu.
Ma xui quỷ khiến, hắn khom người, cánh môi đè lên hai mép *** đang hé mở, vươn đầu lưỡi thọc vào lỗ nhỏ non mềm của nam nhân, đầu lưỡi nhấm nháp hương vị của y.
“Ưm…” Giang Y Kính bị kích thích đến ngón chân cuộn lên, hơi thở nóng bỏng phun lên hột le, khoang miệng nóng rực liếm láp thịt mềm yếu ớt.
Trước bàn dân thiên hạ, Văn Bác thế nhưng lại liếm *** của y.
Khuôn mặt Giang Y Kính đỏ như nhỏ máu.
“Đồ nhi… Đừng liếm…”
Văn Bác sao có thể buông tha được, chưa học đã thông, chuyên tâm liếm láp trong vách *** của Giang Y Kính, thịt *** kẹp lấy đầu lưỡi của hắn, nước sốt ngon lành rót vào khoang miệng.
“Sư tôn thật ngọt.” Văn Bác nói xong còn nuốt hết dịch dâm vào trong bụng.
Giang Y Kính nhắm hai mắt, y không còn mặt mũi nào gặp người ta nữa.
Thôn dân xung quanh cũng học theo Văn Bác, quỳ gối dưới háng nữ nhân liếm láp lỗ ***, trong lúc nhất thời, tiếng rên rỉ vang lên hết đợt này đến đợt khác.
“Tiên phu, sao ta nếm lại không ngọt?” Thôn dân chạy đến bên người Văn Bác, khát vọng nhìn khe thịt trắng nõn như cánh hoa của Giang Y Kính.
“Thứ ta uống là tiên lộ, tất nhiên mùi vị khác với người thường.” Văn Bác tức giận nói, hắn để cho bọn họ coi đã là tốt lắm rồi, còn mơ tưởng chạm vào sư tôn của hắn.
Thôn dân vừa nghe thấy hai chữ tiên lộ, tất cả đều vây lại đây quan sát lỗ *** của Giang Y Kính.
Giang Y Kính xấu hổ buồn bực không còn lời nào để nói.
Mấy chục đôi mắt chăm chú nhìn vào hạ thân y, tán thưởng nhìn *** non mềm mại của y.
“Đã thấy rõ ràng chưa?” Ngón tay Văn Bác tách khe *** ra càng rộng, tiện để cho thôn dân xem xét.
“Thấy rõ ràng.” Các thôn dân ngẩng mặt.
Gió nhẹ mát mẻ luồn vào trong cửa ***, thịt mềm ấm áp bị gió lạnh thổi qua cuộn thành một cục, nước dâm trong vách *** bị đẩy ra ngoài cửa động, rũ xuống dưới phần thịt mềm chín rục.
Tiếng nuốt nước miếng vang lên hết đợt này tới đợt khác.
Văn Bác quỳ gối dưới thân Giang Y Kính, đỡ lấy *** mình từng chút đâm rộng cái lỗ non nớt.
“Ưm…”
Thật ướt chặt quá.
Giang Y Kính bị cắm đến eo lưng loạn run, chỗ bị gió lạnh thổi quét qua lập tức trở nên tê dại, ê a gọi bậy.
“A…”
Mọi người vây xem cảnh đẹp Văn Bác thọc vào rút ra.
Tướng mạo của Văn Bác cũng không tầm thường, đường cong sắc nhọn, ngưng tụ khí thế chinh phạt, da thịt màu mật che kín mồ hôi, cơ bắp mạnh mẽ, cả người tràn ngập vẻ đẹp lực lưỡng.
Bụng nhỏ thon chắc hữu lực của thanh niên chụp đánh cái bụng phồng lên của tiên trưởng, cái bụng bị tinh dịch rót đầy, bị chịch đến lắc lư trước sau.
Nước dâm trắng đục theo bắp đùi nhỏ xuống mặt cỏ xanh miết, mồ hôi nóng của thanh niên tích lên phần rốn của y.
Giang Y Kính bị *** đến eo mềm chân mềm, vách *** nửa trong suốt bị chen rộng đến cực hạn, cảm giác đau đớn và tê dại ăn mòn thần kinh của y.
Nắng sớm ấm áp chiếu vào trên người y, trong không khí thoang thoảng mùi hoa dại.
Tình sự giằng co nguyên một ngày một đêm.
Dưới tàng cây nhân duyên đều là nam nữ đang làm tình, tiếng rên rỉ liên miên không dứt.
…
Giang Y Kính mệt đến mức hai mí không nâng được, chờ Văn Bác tìm đồ lấp kín cho mình.
Trong mắt thôn dân ở đây, y đã là người đang mang thai, lúc đứng lên chỉ có thể cố gắng co rút lỗ *** không cho tinh dịch chảy ra, nhưng tinh dịch đang lắc lư sao có thể nghe lời được, vẫn có một ít chảy xuôi theo bắp đùi đến mắt cá chân.
“Sư tôn, ngươi nhìn xem quả trám này như thế nào?” Văn Bác giơ một cái quả trám to cỡ nắm tay, chỉ nhìn qua đã thấy đau muốn chết.
“Có phải là quá lớn rồi hay không?” Giang Y Kính do dự.
“Không lớn, rất vừa vặn.” Văn Bác cầm quả trám đối chiếu với đầu *** của mình.
Giang Y Kính co rúm lui về phía sau, mắt cá chân lại bị thanh niên giữ chặt, cưỡng ép bẻ ra.
“Sư tôn, mấy loại khác đều quá nhỏ, chỉ có cái này là thích hợp nhất.” Văn Bác dỗ y, lỗ *** của sư tôn quá nhỏ, mỗi lần đều phải kích thích một lát mới có thể đi vào hoàn toàn, nói không chừng dùng quả trám có thể mở rộng ra một chút.
“Vi sư thử xem.” Giang Y Kính nhận lấy quả trám trong lòng bàn tay Văn Bác, đặt ở cửa ***.
Hình dạng quả trám tựa như quả đào, một mặt nhòn nhọn, tỏa ra mùi vị ngây ngô mê người.
Giang Y Kính rũ mắt, ngón tay sờ soạng vị trí *** nhỏ, từng chút lấp quả trám vào trong khe hở.
Ngón tay nam nhân trắng nõn, lỗ *** hồng hào, trái cây ngây ngô, cảnh đẹp ý vui.
Văn Bác hận không thể đè y ở dưới háng lại *** mấy trăm hiệp nữa.
“Không vào được.” Khóe mắt Giang Y Kính rưng rưng, quả trám đặt nửa vời trước cửa ***.
Ngày thường đều là do Văn Bác cường thế đẩy nếp uốn trong thịt *** ra rồi cắm vào, bây giờ để cho y tự làm, không tàn nhẫn một chút thì sao có thể vào được
“Để ta.” Văn Bác ý bảo Giang Y Kính nằm xuống.
Cảm giác bị vật lạ xâm lấn làm cho Giang Y Kính không tự giác kẹp chặt hai chân, Văn Bác thuận thế nhét quả trám vào sâu bên trong.
“A…” Giang Y Kính không nhịn được phát ra một tiếng kinh hô.
Sau khi quả trám bị bỏ vào trong lỗ ***, giống như đã mở linh trí, liên tục va chạm bên trong vách *** mẫn cảm, kích thích lỗ nhỏ tiết ra nước dâm ào ạt.
Cửa tử cung bị dịch đục lấp kín, bụng nhỏ phồng lên càng cao, như là sắp lâm bồn.
“Đồ nhi, nó đang chạy loạn bên trong *** nhỏ của ta.” Giang Y Kính bị quả trám quậy đến đuôi mắt đỏ ửng.
“Để ta nhìn xem.” Văn Bác đẩy mép *** ra, nhìn quả trám đang nhảy nhót bên trong lỗ dâm, không có chút ý định giúp đỡ nào.
Bí cảnh này là dùng để tăng thêm tình thú, sợ rằng tất cả đồ vật bên trong đều có quan hệ đến việc giao cấu.
Trong lòng Văn Bác rất hối hận, rốt cuộc thì hắn đã bỏ qua bao nhiêu thứ tốt rồi?
“Vi sư khó chịu…” Giang Y Kính khóc nức nở, đuôi mắt phiếm hồng.
“Sư tôn muốn đồ nhi giúp ngươi sao?” Văn Bác cong khóe môi.
Văn Bác nâng đùi Giang Y Kính lên, ngón tay dính đầy nước dâm sờ sờ lỗ đít của nam nhân.
“Không phải…” Chân Giang Y Kính càng thêm run rẩy, lòng bàn tay thô ráp cọ xát làm y nhớ lại cảm giác bị rồng lớn xỏ xuyên ở bên trong sào huyệt: “Lấy quả trám… lấy ra…”
Lời còn chưa dứt, *** bự thô dài đã xâm nhập vào trong lỗ đít y.
Giang Y Kính bị cắm đến sắp đứt eo, nếp uốn đáng thương bị *** lớn căng đến cực hạn, trong lỗ *** phân bố nước sốt, nghênh đón thanh niên thọc vào rút ra.
“Sư tôn không nói rõ ràng, đồ nhi còn tưởng rằng mặt sau của sư tôn phát n*ng chứ.” Văn Bác nói: “Sư tôn yên tâm, đồ nhi sẽ dạy dỗ cái quả trám không nghe lời này.”
Hắn cách một tầng thịt hơi mỏng, đâm chọc quả trám đang tán loạn bên trong *** non, đôi lúc nó nhảy lên, ngẫu nhiên đè lên đầu *** mẫn cảm, chọc cho *** bự lại phồng to một vòng.
“Đồ nhi… Không phải…” Rất nhanh Giang Y Kính đã bị cắm đến không nói nên lời.
“Sư tôn… Ưm… Nhìn xem ta đẩy cái quả không nghe lời này ra ngoài đây…” Văn Bác đổ mồ hôi nóng đầy đầu, chơi trò ngươi đuổi ta chạy với cái quả trám kia.