Hihi, không ngờ sư tôn “thưn iu” của ta lại phóng khoáng như vậy a, lại cho ta quay về Vân Hương Pháp. Hehe, nhân đây bổn tôn sẽ học hết tất cả đống sách này. Hahahaha…….
Nhân tiện đang khá rảnh, Lưu Phong nhân tiện khám phá luôn cái hệ thống kia.
– “Ting! Người chơi Chi Lưu Phong, là “tân binh mới nổi”, hiện là đệ tử chân truyền của Phùng Chu phái, thu được 50 điểm hành trình, đã thu thập được 1 danh hiệu “Khó thế cũng làm được”. Xin thí chủ tiếp tục phát huy!”
– Hệ thống, có cái gì gì như cửa hàng hay là khu trao đổi không?
– “Có. Xin thí chủ chờ trong giây lát!”
Nửa nén nhang sau, cô mắt sáng lấp lánh nhìn giao diện của hàng. Nhưng càng về sau, ánh mắt cô dành cho hệ thống là sự khinh bỉ đan xen với sự coi thường.
– Hệ thống, cho ta hỏi chút. Ngươi…… là biến thái à? Hay là máu M?????
– “Hệ thống không phải biến thái, cũng không phải máu M. Xin thí chủ hãy tự trọng!”
Chắc ta tin?! Hết cái *** *** size * đến cái *** ***** size * trong đây nữa, bộ ngươi coi ta là chấn bé đù à hệ thống??????? Ngươi càng làm ta khinh bỉ hơn đấy hệ thống thối tha!!!!!!!
Đang chăm chú khám phá, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Lưu Phong chạy ra, thấy Duơng An đang tần ngần đứng ở đấy, sau đó cậu ta vội lấy cái túi bé bé xinh xinh chứa đầy đồ bên trong đưa cho Lưu Phong và nói với giọng vui vẻ xen lẫn chút mong đợi:
– Đại sư tỷ, chuyện sáng nay……. thực sự đệ cảm ơn tỷ rất nhiều. Cái này……. tỷ không thích thì vứt đi cũng được, không sao cả!
Lưu Phong cười khì khì:
– Ai da, ai lại quan trọng trong đó có đắt đỏ hay rẻ tiền hay không, chỉ là có tấm lòng là được rồi a~
Nghe thấy thế, Dương An đã vui vẻ lại còn vui vẻ thêm, sau đó lại lẽn bẽn xì xào với Lưu Phong:
– Ừm……. Đại sư tỷ, chúng….. chúng ta có thể làm bạn được chứ?
– Việc này cần gì phải to nhỏ đâu Dương An sư đệ? Cứ nói to lên cũng có chết ai đâu?
– Nhưng……. nhưng ta sợ khi kết bạn với tỷ, thì bọn họ lại khinh bỉ, chê cười tỷ, thậm chí còn……
– Hahaha……. không ngờ đệ lại có trí tưởng tượng phong phú như vậy a~ Đệ đừng lo, tỷ là Đại sư tỷ của Phùng Chu phái này kia mà, ai dám nói xấu hay làm điều gì gây bất lợi cho tỷ chứ? Thế nhé, tỷ chấp nhận làm bạn với đệ!
Dương An không nói gì cả, nhưng nhìn qua đôi mắt của cậu ta, Lưu Phong lại hiểu cậu ta muốn nói gì. 1 đôi mắt long lanh, có sự xen kẽ hài hòa giữa sự vui vẻ, mừng rỡ với sự chân thành, thật thà.
Trò chuyện đến 1 khắc, Lưu Phong và Dương An tạm biệt nhau và Lưu Phong trở lại Vân Hương Pháp để tiếp tục chép sách. Nhưng có vẻ như cả 2 người không để ý, cách đó không xa có người lén theo dõi họ, rồi lại rời đi. Người kia vừa bỏ đi kia, không ai khác chính là Xuyên Giang, nàng ấy lén đến xem xem “nghịch đồ” của mình có chịu chăm chỉ chép phạt không, hay là lại trốn đi chơi. Nhưng sau khi thấy cảnh tượng đấy, nàng không hề muốn thấy, hay muốn nghe bất cứ thứ gì nữa, chỉ vội chạy bỏ đi, trong lòng nàng cứ bứt rứt, khó chịu không thôi, thậm chí, nàng còn đang cảm thấy….. ganh ghét với Dương An.
1 tuần sau, trời trong veo, ánh nắng chan hòa.
Lưu Phong tay xách một làn điểm tâm, đến trước cửa phòng Xuyên Giang, đang tính 1 phát xông vào luôn thì sợ vị sư phụ tính nóng như kem này lôi vũ khí ra tẩn mình một trận, nên cô nhóc này nhẹ nhàng thục nữ gõ cửa, rồi nói vọng vào:
– Sư tôn! Sư tôn! Người vẫn còn trong phòng chứ? Đệ tử vào được không?
Một lúc lâu sau, Lưu Phong nghe thấy tiếng quát:
– Bộ ta khóa cửa đi ngủ rồi à? Ngươi lăn vào đây cho ta!
Lưu Phong cười khì khì, rồi đẩy cửa đi vào.
Trong phòng sư phụ, nội thất cũng giản đơn. Đơn giản thì…….. trong phòng sư phụ ngoài giường, bộ bàn ghế gỗ, tủ quần áo với tủ trang điểm kia, còn lại chỉ toàn binh khí ngổn ngang. Xuyên Giang đang ngồi trên ghế, tay đang cầm sách, bên cạnh lại chất đầy thêm chồng sách khác. Lưu Phong mở lời trước luôn:
– Sư tôn, thực ra hôm nay đệ tử có làm chút điểm tâm, muốn mang qua mời sư tôn trước a. Sư tôn ăn thử đi~
Xuyên Giang nhìn Lưu Phong 1 cách nghi hoặc, sau đó cũng cầm 1 chiếc bánh lên ăn thử.
– Không ngon! Rõ ràng ngươi rảnh như thế, sao không đi luyện tập cùng các sư huynh sư đệ đi, lại còn ở đây làm mấy cái vô vị này! – Xuyên Giang vẫn làu bàu, nhưng tay lại bốc thêm miếng nữa.
“Có thực sự là không ngon không vậy sư tôn?” Lưu Phong cười trừ.