Hừm… Vu Quỳnh phái à? Trong nguyên tác không hề đề cập tới môn phái này, giao hữu với người của tông môn đấy chắc là ổn thôi a!
Vậy là vòng đầu tiên của trận tứ kết đã kết thúc 1 cách êm đẹp.
Hiện những người tiếp tục tiến vào vòng trong, hiện chỉ còn Anh Kiệt, Niệm Chân, Tử Đằng, Dương An và Lưu Phong.
Đi 9 người giờ còn 5 người, không ngờ đại hội lần này lại khốc liệt đến thế a—
Lưu Phong từ chối đến thực đường cùng mọi người, cố nhịn đau ôm cái chân bị thương nặng kia về phòng. Cô đinh ninh hiện giờ nữ chính không ở trong phòng, nên có thể về lén về được. Nhưng khi mở cửa phòng ra, đập vào mắt Lưu Phong là cảnh tượng Xuyên Giang tay cầm Đông Quân, nhàn nhã ngồi trên ghế, đằng đằng sát khí nhìn mình.
Hình như cô đã phạm phải luật không được cười với người lạ mất rồi aaaaaaaaaa!
Thôi hỏng rồi! Lần này khó thoát tội rồi, chuẩn bị chờ nữ chính biến mình thành gỏi thôi!
Lưu Phong nhẹ nhàng đóng cửa, gãi má cười hì hì rồi đi đến chỗ Xuyên Giang, quỳ xuống nhận tội.
Xuyên Giang vẫn nhìn chăm chăm vào Lưu Phong, sau đó nàng đã nói 1 câu khiến cô đứng hình:
– Cởi váy ra.
– ???
Ủa cái gì vậy? Vừa mới gặp lại đã bảo người ta cởi váy ra là sao???
– Ừm… dạ thưa…
– Ta nói cởi là cởi! Ngươi thích lòng vòng không?
Hết đường trốn, Lưu Phong đành chật vật cởi ra. Nhưng đến giữa chừng, đột nhiên Xuyên Giang thu hồi Đông Quân rồi đứng dậy, di chuyển đến phía cô và bế Lưu Phong theo kiểu công chúa lên giường. Nàng gằn giọng:
– Phiền phức! Có cái váy cởi cũng không xong!
Nói thế, nhưng nàng ta vẫn giúp Lưu Phong cởi ra. Khi lộ diện đôi chân trắng ngần, thì lại hiện ra vệt đỏ thẫm sâu hoắc, còn tứa máu, khiến cô hóa đá tại chỗ.
Có hòn đá thôi mà mắc gì vết thương nghiêm trọng dữ vậy???
Nhìn miệng vết thương đấy, Xuyên Giang lại quay qua hỏi Lưu Phong:
– Lọ đan dược ta từng đưa cho ngươi đâu?
Lưu Phong lại nhớ lại. Xem nào… thôi hỏng rồi! Cô lỡ đưa cho người ta mất rồi còn đâu!!!
Lưu Phong mồ hôi đổ ròng ròng, lắp bắp trả lời:
– Dạ thưa… đồ nhi… lỡ… đưa cho người khác mất rồi ahaha…
Xuyên Giang vốn lúc mới đầu sát khí đã vô cùng nhiều, nhưng sau khi nghe câu trả lời của cô, sát khí đột ngột tăng gấp đôi, dọa cho Lưu Phong hồn phách bay 4 phương 8 hướng. Nàng đánh mạnh vào đầu cô mấy cái, rồi cằn nhằn:
– Phế vật! Đúng là phế vật! Bị thương thì không thèm chạy chữa, đan dược chữa thương ngươi lại cho người khác, bộ ngươi muốn chết sớm thế à?
Tuy rằng nàng ta mạnh miệng, nhưng Xuyên Giang lấy từ túi càn khôn của nàng 1 lọ đan dược khác, rồi ném vào mặt Lưu Phong.
– Cho ngươi mượn. Dùng xong lập tức ra góc phòng quỳ ở đấy đến sáng cho ta!
Lưu Phong bắt kịp lọ đan dược đấy, sau đó chắp tay thi lễ:
– Đệ tử tuân mệnh!
Sau khi dùng xong lọ đan dược ấy, Lưu Phong lại ngoan ngoãn quỳ ở góc phòng. Lúc đấy cũng đã khuya, Xuyên Giang chuẩn bị đi ngủ. Nhưng nàng cứ xoay đi xoay lại mãi mà vẫn không ngủ được. Nhìn Lưu Phong ngoan ngoãn quỳ thế kia nàng không đành lòng lắm a!
– Lăn lên đây ngủ đi. Mai tiếp tục chịu phạt! – Xuyên Giang nói vọng ra.
Lưu Phong hiện vẫn đang quỳ, 2 mắt của cô đã muốn khép lại rồi. Nhưng nghe Xuyên Giang nói xong, đột nhiên cô bừng tỉnh, rồi lại lon ton chạy lên giường, miệng vẫn không quên nói:
– Sư tôn là tốt nhất nga~
Lưu Phong không ngờ vì câu nói đấy của cô, tim Xuyên Giang hiện đã muốn nhảy vọt ra ngoài rồi a! Tai nàng ta đã đỏ bừng lên rồi, Xuyên Giang vội chuyển mình, xoay mặt vào trong, rồi gằn giọng:
– Nhanh lên, nhớ tắt nến!
– Đệ tử tuân mệnh! – Lưu Phong vui vẻ đáp lời.
Sau đó, cô đã leo lên giường, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng đang lim dim chuẩn bị vào mộng, thì cô đột nhiên nhớ ra: cô vẫn chưa đi làm cái nhiệm vụ hóa trang làm trộm đột nhập vào nhà người ta a!
Mà thôi kệ đi, Giao Kiệt đại hội diễn ra những mấy ngày kia mà, từ từ mà làm cũng được~
Vậy là lại 1 ngày dài trôi qua.
Trong mộng, cô thấy bản thân mình đang bị Khốn Tiên Tác trói, treo lên 1 cái cột. Xung quanh cô hiện giờ có khá nhiều người dân, nhưng chỉ toàn tiếng trù ẻo, nguyền rủa chỉ hướng về phía cô mà cắm. Khương Liên thì khuôn mặt đẫm lễ, đang quỳ trước mặt sư tôn, mếu máo không lên lời. Còn Xuyên Giang, nàng ta hiện đang được Dương An dìu, đôi mắt toát rõ vẻ lạnh lùng, thờ ơ, không màng quan tâm.
Nhìn thấy đôi mắt đó, Lưu Phong khẽ giật mình.
Xuyên Giang nhìn về phía cô, sau đó nói:
– Ả ma đầu Lưu Phong đã cấu kết với ma tộc, khiến cho giới tu tiên chao đảo, chúng sinh lầm than. Ta – tông chủ phái Phùng Chu xin tuyên bố, trục xuất ả khỏi tông môn, phế bỏ tu vi, làm trâu làm ngựa cho dân chúng trút giận, bù lại lỗi lầm năm xưa.
Cô hoang mang đảo mắt nhìn, sốt sắng tìm lại dáng vẻ vốn có của sư tôn cô.
Như đã cảm nhận được ánh mắt đấy, Xuyên Giang vẫn lạnh lùng nói:
– Ngươi đừng hòng tìm chi viện a, bọn chúng hiện đã bị giam cầm rồi, sẽ chẳng ai tới cứu ngươi đâu.
Dân chúng dưới đấy nghe được lời định tội của tông chủ phái Phùng Chu, thì đều hò reo phản ứng. 1 số người khác còn ném đá lên người Lưu Phong, nguyền rủa cô:
– Đồ độc ác nhà ngươi mau chết đi!
– Phải đó, lấy mạng đổi mạng đi!
– Mau trả lại con ta đây!
– Ta nguyền rủa thứ ma quỷ nhà ngươi không thể siêu sinh, chết không toàn thây!
Tim Lưu Phong đập thình thịch, đôi mắt ươn ướt, lén nhìn sư tôn của cô.
Nếu là Xuyên Giang hồi trước, thì cô sẽ luôn tìm đủ mọi cách chọc ghẹo, kể cả bị phạt nặng thế nào đi chăng nữa. Nhưng Xuyên Giang này, lại khiến cho cô có cảm giác sợ sệt, thậm chí còn muốn tránh ra xa nhất có thể.
Đấy không phải là Xuyên Giang mà cô biết!
Xuyên Giang đưa mắt nhìn Dương An. Cậu ta hiểu ý, gật đầu đáp lễ, rồi lao lên, tụ linh lực về phía cánh tay, 1 phát xuyên thủng bụng Lưu Phong, bóp nát kim đan trong người cô!
– Không!!!