Sư Tôn Của Ta Lại Giận Dỗi Rồi!!!

Chương 24



Đang trong cơn mê, Lưu Phong mơ thấy bản thân đang nằm tận hưởng trên 1 đống tiểu thuyết, và vô số đồ ăn vặt vây quanh a! Cô còn chưa kịp “thị tẩm” quyển sách nào, thì đột nhiên tiếng của hệ thống đáng chết kia lại phá hỏng chuyện tốt của cô:

– “Ting! Nhiệm vụ hoàn tất! Chúc mừng thí chủ nhận được 200 điểm hành trình! Mong thí chủ tiếp tục phát huy!”

Hệ thống!!!!!!!!!! Mắc gì người ta đang trong mộng đẹp mà chú cứ phải phá cho bằng được vậy???????? Ta thao!!!!!! Ta thao cả nhà ngươi!!!!!!!!!!

Hỏi thăm xong 18 vị tổ tông của hệ thống, Lưu Phong từ từ mở mắt, nhận ra đây là đường hầm hồi trước đã cùng nữ chính đi vào. Cô ngồi thẳng dậy, sau đó đứng lên vươn vai, giãn 1 chút gân cốt. Vừa lúc đấy Xuyên Giang cũng vừa đi vào, nàng đặt chén thuốc mới pha xuống, chạy đến đánh “Bốp” 1 phát vào đầu Lưu Phong, sau đó nàng cằn nhằn:

– Được! Ngươi khá lắm Lưu Phong! Giờ ngươi còn luyện được thêm chiêu “nước đổ đầu vịt” à????? Ta nhắc ngươi còn chưa được nửa canh giờ đâu đấy, vậy mà chưa gì ngươi đã mắc luôn sai lầm rồi a!

Ninh Hinh đi vào, trông thấy cảnh tượng đấy, vội nín cười, nhanh chóng chấn chỉnh hành vi của mình, sau đó lãnh đạm nói:

– Thôi không sao đâu sư tôn, đại sư tỷ tỉnh lại là được rồi a! Sư tôn không nhất thiết phải khắt………

– Ngươi muốn qua đây chịu tội chung với đại sư tỷ của ngươi không?

Ninh Hinh vội ngậm chặt miệng, không dám hó hé thêm câu nào ra nữa. Tình thế nguy cấp, đường ai người đấy đi thôi sư tỷ a, muội không biết gì hết, không biết gì hết! Còn Lưu Phong thì gào thét trong âm thầm, mới tỉnh dậy mà đã bị giáo huấn đến te tua rồi a!!!!!

Cũng may, không lâu sau đó Xuyên Giang dừng lại việc giáo huấn, đưa chén thuốc kia cho Lưu Phong, vẫn dùng tông giọng cao ngạo thường ngày nói:

– Mau uống đi, không nguội mất!

Lưu Phong đón lấy chén thuốc kia, uống hết sạch. Sau cô cô lè lưỡi than:

– Thuốc đắng thế, đắng muốn rớt nước mắt luôn a!

Xuyên Giang nghiêm túc nói:

– Nếu ngươi vẫn còn muốn bệnh tật đầy người, thì không uống cũng được. Ngươi chết ở đâu cũng chẳng ai thèm tới dọn xác cho ngươi đâu.

Chỉ than thở có tí mà nữ chính nghiêm túc dữ vậy??????? Nghiêm túc quá tại hạ không quen a. Mà thuốc đắng thật nha, không giỡn tí nào đâu!

Xuyên Giang nhìn Lưu Phong uống chén thuốc đấy xong, nàng mới nói tiếp:

– Có vẻ thương thế của ngươi cũng gần khỏi rồi. Việc cần truyền đạt cũng đã làm xong, chúng ta mau trở về tông môn sớm, chuẩn bị cho Giao Kiệt đại hội sắp tới.

Lưu Phong gật đầu đồng tình:

– Đệ tử tuân lệnh!

Ninh Hinh do dự hồi lâu, sau đó mới nói:

– Thưa sư tôn, tạm thời còn gần 2 tháng nữa đại hội mới diễn ra. Đồ nhi muốn nhân thời gian này đi đến thêm vài nơi nữa để điều tra rõ chút việc riêng, nên tạm thời đệ tử sẽ không về tông môn cùng sư tôn. Mong sư tôn chiếu cố a!

Nếu nhị sư muội này có việc riêng cần đích danh đi làm mà không muốn tiết lộ cho ai biết, thì tốt nhất là đừng có gặng hỏi làm gì, bằng không thì bản thân người hỏi chỉ cảm thấy tức điên lên thôi! Vì Ninh Hinh sư muội thường xuyên im hơi lặng tiếng lắm, có chết nàng ta cũng không chịu tiết lộ bí mật của mình ra đâu a!

Xuyên Giang nghe thấy thế, cũng chấp thuận cho Ninh Hinh đi xử lý việc riêng của bản thân, còn mình với Lưu Phong trở lại tông môn sớm, chờ đám đại sư huynh Anh Kiệt kia về để bàn chính sự.

Ninh Hinh đã rời đi trước, nhóm của Xuyên Giang sẽ khởi hành sau. Khi nhóm của nàng đang chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên cô nhóc họ đã từng gặp xuất hiện, cùng 1 bà cụ trông khá đẹp lão đi tới. Bà cụ đấy khi thấy bọn họ, đang định hành lễ, thì Xuyên Giang đã đi tới trước, đỡ bà cụ. Bà lão đó giọng vui vẻ nói:

– Nhờ ân phúc của đạo trưởng cùng 2 vị đồ đệ của ngài, mà thị trấn chúng tôi mới được bình yên trở lại. Kẻ già hèn mọn này muốn mọi người ở đây chơi mấy ngày, sau đó hẵng rời đi. Chúng tôi còn muốn đãi ân nhân chút đặc sản nơi đây a!

Xuyên Giang không nói gì. Vì đây là lần đầu tiên nàng gặp tình huống này, mà nàng không biết nên làm sao cho phải phép, chỉ nhìn chăm chăm vào Lưu Phong. Cô nhận thấy ánh mắt kia, đỡ lời giúp Xuyên Giang:

– Thực ra thì hiện tại chúng ta có việc khá quan trọng cần rời đi, mong bà thông cảm. Ta hứa với bà, lần tới nếu có thời gian rảnh, nhất định chúng ta sẽ qua đây lần nữa a!

Biết là không thể giữ chân ân nhân lại lâu được, bà cụ vội kéo cô nhóc con bên cạnh ra:

– A Hương, nghe bảo hồi trước con lăn ra ăn vạ với ân nhân, hại họ tí thì không gặp nhau được, bây giờ con xin lỗi với họ đoàng hoàng cho ta!

Cô nhóc con tên A Hương kia lẽn bẽn xin lỗi:

– Xin lỗi các tỷ a! Tại lúc đấy muội sợ quá, tưởng các tỷ là kẻ xấu đến bắt mọi người đi! Thực sự xin lỗi các tỷ!

Lưu Phong cười khì khì, lấy ra trong túi càn khôn 1 viên kẹo, rồi đưa cho Xuyên Giang. Nàng liền đưa viên kẹo cho cô nhóc đấy, cao lãnh nói:

– Có tinh thần phòng bị là tốt, lần sau cứ vậy mà phát huy. Thấy kẻ xấu như vị sư tỷ kia, thì cần phải tránh xa, càng nhanh càng tốt!

Lưu Phong lại 1 lần nữa bị gán mác phản diện, nàng ỉu xỉu, giọng làm nũng:

– Sư tôn à, đâu cần phải lấy ta làm ví dụ điển hình đâu a! Đồ nhi buồn muốn rơi lệ luôn nè~

Thế là, cả khu đấy rộn rã tiếng cười.

Xuyên Giang và Lưu Phong cùng rời đi. Khi rời khỏi thị trấn, cô quay đầu lại, nhìn ngắm nó 1 lần nữa, rồi bất chợt trầm lặng.

Tuy thế giới này chỉ là 1 cuốn tiểu thuyết hoang đường, nhưng tại sao……… nó lại cảm giác chân thực như vậy? Cảm giác không muốn dứt ra này rốt cuộc là vì sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.