Không biết bản thân cô đã mất ý thức bao lâu nữa, cô cứ chìm vào khoảng đen tĩnh lặng đấy. Sau đó cô từ từ mở mắt, đang tính ngồi dậy, nhưng không ngồi dậy nổi. Toàn thân cô ê ẩm, cứ cảm giác như gãy từng khúc xương a!
Bỗng tiếng nói từ đâu phát ra làm cô giật mình:
– Nghịch đồ! Ta nói rồi mà không nghe! Suốt ngày ngươi chỉ ham chơi, không chịu tập luyện, để cho 1 tên yêu ma đánh cho trọng thương! Nhục nhã chưa?????
Lưu Phong chỉ cười trừ, hỏi Xuyên Giang:
– Sư tôn, đây là đâu a?
– Nhớ cái quán trọ hôm đầu tiên ta thuê không? Nó đấy.
– Ta….. ta ngủ bao lâu rồi sư tôn?
– Chắc cũng tầm 3 4 ngày gì đấy rồi a!
Cô hốt hoảng, không thể tin vào mắt mình được. Trúng có 1 chưởng thôi mà hôn mê lâu vậy???? Bộ lẽ nào bản thân mình gặp vấn đề rồi à????????
Lưu Phong im lặng 1 lúc lâu, Xuyên Giang cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi cạnh sườn giường, nhìn cô. Lưu Phong nói với sư tôn, giọng có chút hoang mang:
– Sư tôn, cái hôm bị cướp mất túi càn khôn đấy, người cướp túi càn khôn của ta lại biết hết thân phận chúng ta a!
Xuyên Giang kinh ngạc, im lặng không nói lời nào. Nàng hồi trước khi làm tông chủ, hay tham gia mấy đại hội so tài, và luôn đứng nhất bảng, cho nên tên tuổi của nàng người ta biết là chuyện thường. Nhưng đối với Lưu Phong, cô tuy là đại sư tỷ của Phùng Chu phái, nhưng cô là người không hay ra ngoài giao du, hay tham gia bất kì sự kiện nào. Chính vì thế, ít ai biết được thông tin của vị đại sư tỷ Phùng Chu phái này. Có thể, hắn ta đã mai phục lâu, hoặc là ẩn mình trong tông môn từ lâu, hoặc là mua chuộc đệ tử.
Suy luận mà không có chứng cứ thì cũng chẳng có tác dụng gì. Xuyên Giang tuy chất giọng vẫn cao ngạo như ngày thường, nhưng bên trong đó lại chứa 1 tia ôn nhu:
– Ngươi ở đây dưỡng thương, chờ khỏi hẳn rồi chúng ta tiếp tục hành trình.
Vì bây giờ cũng quá bữa, nên trong quán cũng hết thức ăn rồi. Nàng xuống dưới phòng bếp, đút 3 lượng bạc vào tay chưởng quầy, mượn bếp của quán, để nấu cháo mang lên chăm người bệnh a!
Sau khi nấu xong, cháo còn nóng hôi hổi, nàng bê vào phòng, đưa cho Lưu Phong, rồi lại cằn nhằn:
– Ngươi hôn mê 3 4 ngày rồi, ăn chút đi rồi đi nghỉ sớm cho ta! Đừng có cố chấp làm điều ngu ngốc gì đó nữa! Ta mà phát hiện được thì sẽ chặt chân ngươi!
Lưu Phong nhận lấy, thổi từ từ, rồi đưa lên miệng ăn. Xuyên Giang giả bộ không quan tâm, nhưng nàng ta vẫn lén xem phản ứng của “nghịch đồ” mình sau khi ăn xong bát cháo kia nó như thế nào.
Lưu Phong cười cười, hỏi Xuyên Giang:
– Sư tôn, người…….. đặc cách nấu cháo cho ta sao a?
Xuyên Giang nhắm mắt định thần nãy giờ, nghe đồ nhi hỏi thế không khỏi giật mình, chối bỏ luôn trách nhiệm:
– Không phải ta nấu đâu, tiểu nhị dưới kia nấu đấy.
Lưu Phong nghe vậy, mặt ỉu xìu. Xuyên Giang đang tính xoa đầu cô, thì lại giật mình, chấn chỉnh lại hành vi của bản thân, rồi nói với Lưu Phong:
– Ta về phòng trước. Lát ngươi ăn xong cứ để đấy, khắc sẽ có người đem ra giúp ngươi!
Sau khi chắc chắn Xuyên Giang đã rời xa, Lưu Phong mặt tái mét, phun thẳng ngụm máu lên trời. Ngay khi nếm vị đầu tiên, cô đã biết là sư tôn làm, lại còn là lần đầu tiên vào bếp nữa. Cảm giác sư tôn vào bếp vì mình làm Lưu Phong cảm động muốn khóc lớn a!
Chứ có tiểu nhị nào nấu cháo lại đổ hàng tá gia vị vào đây đâu a! Nước mắm hay bột ngọt thì chẳng nói, đằng này lại còn có cả mắm tôm nữa! Nếu không phải nữ chính làm thì Lưu Phong lại nghi ngờ có người thấy mình đổ bệnh thì lại có mưu đồ thích sát cô!
Mặc dù chén cháo đó có hơi………. bất ổn 1 chút, nhưng là vì sư tôn, nên Lưu Phong đã………. ăn hết sạch chén cháo đó, rồi lại lên giường đi ngủ. Trong lòng cô mặc dù có hơi cảm động thật, nhưng lần sau có chết cô cũng không để nữ chính xuống bếp lần nữa đâu a!
Chính Lưu Phong cũng không ngờ rằng, hành động này lại cứu cô 1 mạng a! Cô không ngờ tới, vị sư tôn đáng kính kia giả vờ rời đi, nhưng thực chất nàng vẫn đứng trước cửa phòng cô, lén theo dõi cô ăn hết chén cháo đó. Trong lòng Xuyên Giang lúc này đột nhiên lại vui vẻ, hoa nở khắp nơi. Nàng nhẹ nhàng rời đi, thầm lặng về phòng mình, sau đó tự nhủ trong lòng nhất định phải học nấu nhiều món hơn nữa.
Lại 1 ngày dài trôi qua.
Lưu Phong cảm giác bản thân đã ổn hơn khá nhiều rồi a. Ngày nào cô cũng vận linh lực, uống thuốc mà Xuyên Giang mang đến, nên cô hồi phục nhanh chóng, có thể lao vào đánh nhau luôn rồi!
Cô lúc này mới nhớ ra túi càn khôn, vội sờ soạng bản thân kiểm tra thử. Cũng may là tên bí ẩn che khăn đen kia đã trả lại túi càn khôn cho cô, bên trong nguyên vẹn, không mất hay tổn hại thứ gì cả. Lưu Phong lại triệu hồi Nhã Tịnh kiếm, xem xét hết chỗ này đến chỗ nọ, rồi lại, thở phào nhẹ nhõm:
– May là thanh Nhã Tịnh này vẫn còn nguyên vẹn a! Nếu không chắc nữ chính lại bẻ cổ ta mất!
Sau khi sắp xếp lại đồ đạc, Lưu Phong rời đi, đóng cửa phòng lại, rồi cùng Xuyên Giang xuống trả phòng, sau đó lại tiếp tục hành trình đi tìm kiếm nhị sư muội a.