Sự lây nhiễm | The Infectious

Chương 30: Mâu thuẫn



“Chúng đang muốn bắn tan xác ta đấy thanh tra Kleton à.” – Josh quay sang và nói.

“Khốn thật, giờ hai phía của cầu đều bị bọn chúng chặn cả rồi.” – Dù cách nói có vẻ sợ hãi nhưng ánh mắt kiên cường của thanh tra Kleton thì không, đôi mắt của ông lúc này vẫn rất bình tĩnh và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

“Tôi nên làm gì đây, có nên bắn trả lại chúng không thanh tra Kleton ?” – Josh nói và lấy khẩu súng ngắn bên trong áo mình ra ngoài.

“Bình tĩnh đi Josh, chúng ta phải xem xét tình hình đã, để đề phòng thì trước tiên cậu hãy lên đạn khẩu súng đó đi.”

“Vâng, tôi sẵn sàng rồi.” – Josh lấy băng đạn của mình ra kiểm tra rồi nạp lại vào súng, anh lặng lẽ kéo cần gạt và lên đạn thật nhỏ để bọn cảnh sát bên ngoài không nghe thấy.

“Nghe này, nếu như tên khốn kia thật sự đã nhúng tay vào rồi thì ta nghĩ là chúng ta sẽ không có cách nào để thoát ra khỏi nơi này một cách yên bình được đâu.” – Thanh tra Kleton quay xuống và nói với hai người còn lại.

“Đúng là vậy, nhưng lần này có lẽ hắn ta đã giới hạn lực lượng xuống rồi.” – Henry nói.

“Phải, nếu không muốn xuất đầu lộ diện sớm thì hắn cần phải hành động lặng lẽ hơn trước, có lẽ lần này hắn hành động dứt khoát như vậy là vì hắn cho rằng chúng ta thật sự đang gây trở ngại cho hắn, hơn nữa mục tiêu lớn nhất bây giờ chỉ là ba người chúng ta mà thôi, vì vậy nên hắn cũng không cần phải tốn sức để–“

“Ô HÔ, THẬT LÀ TRÙNG HỢP QUÁ PHẢI KHÔNG NÀO, TIỀN BỐI CỦA TÔI.” – Tiếng loa của một trong hai chiếc xe bám đuôi phía sau họ bất ngờ phát ra tiếng động.

“Giọng nói này, có phải hắn là…” – Josh quay về phía sau và nói.

“Cái thằng khốn ngu ngốc đó.” – Thanh tra Kleton cũng quay ra phía sau và sắc mặt của ông ngay lập tức thay đổi, ông nói với một khuôn mặt thất vọng.

“Thôi nào, trả lời tôi đi chứ, lần trước gặp nhau vội vàng quá nên tôi và tiền bối vẫn chưa có dịp để chào nhau nữa đấy.” – Thanh tra Frank nói.

“CÂM MIỆNG LẠI ĐI THẰNG KHỐN.” – Thanh tra Kleton hét lớn.

“Ôi chà, hôm nay tiền bối có vẻ nóng tính quá nhỉ, chỉ một lời chào thôi mà lại khó khăn đến vậy sao, có lẽ tiền bối vẫn chưa biết mình đang ở trong tình cảnh như thế nào đâu nhỉ ?” – Thanh tra Frank nói bằng một giọng đe dọa.

“Biết, biết chứ, tao biết rất rõ là đằng khác nữa.”

“Vậy sao ? Nếu đã rõ vậy rồi thì tiền bối nên lết cái thân xác già nua đó của mình cùng với 2 con chó gác cửa kia ra ngoài này đi chứ.”

“Thằng khốn này.” – Khuôn mặt của Josh trở nên bực tức.

“Bình tĩnh đi Josh.” – Thanh tra Kleton nói.

“Tao biết mày là một thằng tính tình không được tốt nhưng tao không nghĩ rằng mày lại vì tiền mà quay lưng với công lý nhanh đến như vậy, rốt cuộc là tại sao, tại sao mày lại làm vậy hả Frank ?”

“Tại sao à ? Cũng dễ hiểu thôi mà tiền bối, nhưng mà lần này ông nói sai rồi, thằng Frank này không bao giờ làm việc cho lão ấy vì tiền đâu, chẳng qua ước muốn lớn nhất của tôi chỉ là muốn nhìn thấy tiền bối rơi xuống cái hố của sự tuyệt vọng mà thôi.”

“Ý mày là sao hả thằng đốn mạt khốn–“

“CÂM CÁI MIỆNG CỦA ÔNG VÀO ĐI KLENTON, CÂM VÀO NHANH ĐI.”

(Radio) Toàn thể đơn vị chú ý, xe chuyên chở tù nhân số hiệu 3112 Alex Nicolson đã gặp tai nạn trên đường số 15, tù nhân hiện đã trốn thoát, xin nhắc lại, tù nhân đã trốn thoát, toàn thể đơn vị nhanh chóng viện trợ cho xe 3112.

“…”

“Được rồi, giờ ta bình tĩnh rồi chứ ? Có muốn biết vì sao mà tôi lại ghét ông và cái thằng nhãi ranh Josh đó đến vậy không ?”

“THẰNG KHỐN-” – Josh bật dậy, lấy khẩu súng của mình ra và mở cửa xe, có vẻ như anh không muốn bị Frank xúc phạm thêm một lần nào nữa.

“Bình tĩnh lại đi Josh, đừng làm vậy !” – Thanh tra Kleton lập tức kéo tay Josh vào xe và dừng anh lại.

“Nhưng mà, ông không được để thằng khốn ấy tự tung tự tác như vậy được, tôi biết quá khứ của ông nhưng-.”

“Ta biết, nhưng giờ chúng ta đang trong tình thế khó khăn, trước mắt hãy cố gắng kéo dài thời gian và giữ cái đầu lạnh để tìm đường thoát ra đã, ta không được gây nguy hiểm cho Henry.”

“…”

“Đúng ra tôi phải tôn trọng sau những gì mà ông đã làm cho tôi phải không nhỉ ? Nào là giúp đỡ trong lúc làm việc, giải quyết hồ sơ này… Phải, đúng là tôi nên như vậy đấy, nhưng ông có bao giờ nghĩ rằng liệu tôi có cần đến những thứ mà ông đã “ban” cho không ? NHÌN TÔI THẢM HẠI ĐẾN MỨC ĐÓ SAO ?”

“Nhưng, ta làm tất cả những việc đó cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi mà ?”

“Phải, nghe thì có vẻ nhân hậu lắm, nhưng những việc mà ông cho là “tốt” cho tôi ấy, nó chẳng là gì ngoài một sự xúc phạm cả, giống như là ông đang nhổ từng giọt nước bọt vào mặt tôi vậy đấy ông có hiểu không ? Nhớ lại xem ông đã từng cướp công của tôi bao nhiêu lần rồi hả ? Biết bao vụ án hóc búa mà ông đã phá đều là công lao của tôi đấy TÊN KHỐN.” – Thanh tra Frank hét lên với một giọng đầy uất ức.

“…”

“Nhưng giờ thì không cần phải để bụng nữa, tất cả sự xúc phạm đó của ông đều sẽ được trả lại đầy đủ vào ngày hôm nay, vì 2 thằng nhãi kia chơi thân với ông nên rất tiếc là chúng cũng phải chịu chung kết cục giống như ông thôi, xin lỗi nhiều nhé, chủ nào tớ nấy mà.”

“Ý mày là sao ?”

“Cái này còn phải hỏi nữa sao ? Là lên thiên đường đấy, lên thiên đường bằng ống nghiệm, động đến George Kelly mà giờ đám chúng mày vẫn chưa chết hết thì đúng là khó tin đấy, hahaha.” – Thanh tra Frank nói và cười một cách điên loạn.

“Tên George đó, có phải hắn ta ban phát cơ hội cho những kẻ như mày không ? Tao nghĩ không chỉ vì ghét bỏ tao mà mày có thể quay lưng lại với luật pháp một cách dễ dàng như vậy được.”

“Đúng vậy, nếu chỉ vì một thằng như mày mà tao lại nhắm mắt làm ngơ trước những gì mà George đã gây ra thì đúng là không đáng mặt cảnh sát một tí nào, nhưng mà tiếc là tao không thể nào bắt ông ta được, đối với tao thì ông ta không phải là một tên điên, ông ta là kẻ đã khai sáng và giúp cho tao nhận ra được rất nhiều điều, ông ta chính là chiếc chìa khóa để thay đổi cái thế giới bẩn thỉu này, chỉ ông ta mới có thể quét sạch được những thứ gớm ghiếc đang nhởn nhơ trên Trái Đất này mà thôi.”

“…”

“Được rồi, thời gian trò chuyện đã hết, giờ tao sẽ đếm đến ba, từng thằng chết tiệt chúng mày hãy nhanh chóng nhấc cái mông ra ngoài đây ngay đi nhé.”

“Khốn thật rồi thanh tra Kleton à, chúng ta phải làm gì đây ?” – Cách nói của Josh bắt đầu trở nên hoảng loạn.

“Đừng hỏi gì cả, ta cũng cạn ý tưởng mất rồi.” – Dù vẫn giữ được đôi mắt kiên cường lúc trước nhưng Thanh tra Kleton giờ đây lại chẳng còn chút sức lực nào sau những lời buộc tội của Frank cả.

“Hay là, ta cứ vậy mà tiến thôi ?” – Henry dõng dạc nói.

“Hả, anh đang nói gì vậy Henry ?” – Josh quay sang Henry và hỏi.

“Ý tôi là chúng ta cứ vậy mà đâm thẳng vào bọn chúng thôi.”

“CÁI GÌ ? Cậu điên à, cậu không thấy bọn cớm đấy đã chặn đầy cả 2 lối thoát thân của chúng ta rồi sao, hay là cậu muốn chúng ta phóng xe xuống nước hả ?” – Thanh tra Kleton nói với Henry.

“Tôi biết, nhưng nếu không làm gì cả thì chúng ta cũng sẽ bị bọn chúng thủ tiêu mà thôi, rồi mọi thông tin quý giá mà chúng ta thu thập được từ trước đến giờ sẽ bị chôn vùi, và cái bệnh dịch kinh khủng đó sẽ lại lan tràn một lần nữa, thử hỏi xem khi đó cái chết của chúng ta chết có đáng hay không chứ ?” – Với tinh thần thép của mình, Henry giải thích mọi thứ.

“Anh nói phải, ta nên làm vậy thì đúng hơn.”

“…”

“Thôi nào thanh tra Kleton, đừng im lặng nữa, giờ mà ngồi yên thì chúng ta chỉ còn mỗi đường chết mà thôi, chẳng còn đường nào để mà lui nữa đâu.” – Josh nhìn thanh tra Kleton và nói.

“…”

“Ôi trời, không thể tin được là mình phải làm chuyện này, được rồi Josh, cậu hãy chuẩn bị súng đi.” – Thanh tra Kleton ngước mắt lên nhìn trời và thở dài.

“Vậy mới được chứ.” – Josh nói một cách hào hứng.

“Còn cậu Henry, cầm lấy này.” – Nói rồi thanh tra Kleton lấy ra và ném cho Henry khẩu súng ngắn của mình.

“Cái này, ông chắc chứ ?”

“Cứ dùng nó mà đẩy lùi bọn khốn bám đuôi ở phía sau đi, khi nào an toàn rồi thì trả cho ta nhé.”

“Vâng.”

“Được rồi hai cậu, khi tôi nhấn phanh và xe bắt đầu chuyển động, hãy ngay lập tức nổ súng để khiến bọn chúng nấp xuống, như vậy sẽ giảm được lượng đạn mà chúng bắn vào xe của ta, hiểu chứ ?”

“Đã rõ.”

“Chuẩn bị…3…2…1…”

“LÀM ĐI.”

Chiếc xe của họ nhanh chóng được khởi động và phóng thẳng về phía rào chắn trước mặt, Josh và Henry cùng với hai khẩu súng của mình cũng đưa người ra ngoài và liên tục nổ súng vào những chiếc xe tuần tra, một người ở phía trước và một người ở phía sau. Trước hành động bất ngờ của họ, những tên cảnh sát đang áp sát xe ngay lập tức bị tông trúng và ngã ra đường, bọn chúng đã nhanh chóng dùng vũ khí của mình và nổ súng liên tiếp về phía chiếc xe. Dưới làn đạn bắn ra từ phía trước của xe, những tên cảnh sát ở phía rào chắn đã phải nấp xuống đằng sau những chiếc xe tuần tra và khó có thể bắn trả, nhân cơ hội đó thanh tra Kleton đã điều khiển xe để tông nát rào chắn và đầu của hai chiếc xe tuần tra, cú tông mạnh đã tạo ra khoảng trống đủ để họ rời khỏi chốt chặn trên cầu và chạy thoát.

“Nhanh lên, nhanh nữa lên nào thanh tra Kleton.” – Josh nói.

“Ta biết rồi, đừng có hối chứ, không thấy ta đang chạy hết tốc lực sao, bọn chúng vẫn bám đuôi chúng ta hả ?”

“Vâng, bọn chúng vẫn đang đuổi theo chúng ta, có cả xe của thanh tra Frank nữa.” – Henry vẫn đang dùng súng và bắn trả những chiếc xe bám đuôi ở phía sau.

“Cậu đừng dùng từ thanh tra nữa, thằng khốn ấy đã không còn là một thanh tra nữa, những tên đó đã mất đi tư cách của một con người đại diện cho luật pháp rồi.”

“Rẽ trái ở đây đi thanh tra Kleton.” – Josh nhìn vào GPS và nói.

“Sao ? Nhưng đây là đường hẻm mà ?” – Thanh tra Kleton nói.

“Cứ chạy vào đi, từ giờ hãy dùng đường tắt để cắt đuôi chúng.”

“Không, hãy chạy như bình thường đi.” – Henry nói.

“Tại sao vậy ?” – Josh quay về sau và hỏi Henry.

“Vì tôi nghĩ bọn chúng không ngốc đến vậy đâu, kiểu gì chúng cũng sẽ dồn ta vào hẻm rồi chặn đầu ta thêm lần nữa thôi, vả lại đường từ đây đến Highland cũng không còn xa nữa đâu.”

“À, tôi hiểu rồi.”

“…”

“Ngay kia rồi thanh tra Kleton.”

“Ta thấy rồi.”

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ngay trước sở cảnh sát Highland, cả ba người ngay lập tức nhảy xuống xe và chạy thẳng vào bên trong.

“PHÒNG GIAM CỦA CÔ GÁI ĐÓ Ở ĐÂU, NÓI MAU ?”

“Xin lỗi, nhưng tôi-“

“NÓI MAU LÊN THẰNG KHỐN.” – Với khẩu súng ngắn trên tay, Josh hét vào mặt một tên cảnh sát đang trực.

“Được….Được…rồi…các anh hãy rẽ trái…đi thẳng một chút rồi rẽ phải, xuống cầu thang rồi thì sẽ thấy phòng giam của cô ấy thôi…tha cho tôi…”

“Đi nào hai người.”

Trước sự truy đuổi của những tên cảnh sát biến chất ở phía sau, họ đã nhanh chóng chạy đến phòng giam để tìm kiếm cô gái bí ẩn mà Josh nói đến.

“Cô ấy ở đâu vậy hả hai người ?” – Josh hỏi.

“Tôi thấy rồi, cô ấy ở– NÀY TÊN KIA, DỪNG LẠI !!”

“CÓ CHUYỆN GÌ VẬY HENRY ?”

“ĐOÀNG.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.