Tần Thiên đột nhiên bị Linh Nguyệt tấn công như vậy, lập tức sững sờ, lúc kịp phản ứng thì cái lưỡi của Linh Nguyệt đã cuộn vào đầu lưỡi của hắn, sau một khắc, cả người Linh Nguyệt tê liệt ngã vào trong lồng ngực Tần Thiên, cả người tìm đập thình thịch, toàn thân vô lực, không chịu được khí tức mạnh mẽ trên người Tần Thiên…
– Con mẹ nó, ngươi bị thần kinh rồi à.
Tần Thiên mạnh mẽ đẩy Linh Nguyệt ra.
“Hừ!”
Linh Nguyệt vẫn chưa trả lời, đằng sau đã truyền đến thanh âm của Triệu Chỉ Nhược, lập tức trong lòng Tần Thiên đã có dự cảm, tiêu rồi, nếu Triệu Chỉ Nhược thấy được, thì khó trách có xung đột xảy ra.
-… Chỉ Nhược, nàng phải tin ta, ta không có làm gì xằng bậy, tuyệt đối không có.
Tần Thiên vội vàng quay đầu lại muốn giải thích cho Triệu Chỉ Nhược, nhưng Triệu Chỉ Nhược đã xoay người bỏ đi, trong khi đó Tần Thiên còn phải đẩy con người đang dính mình ra, nhưng mà nàng ta vẫn cứ quất quit bám chặt cổ tay hắn, trên mặt còn lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
“Sắc lang chết tiệt, lần này coi ngươi giải thích ra sao?.”
Trong lòng Linh Nguyệt thầm nghĩ, hình như lần này mình bị lỗ thì phải…, bên trong bị Tần Thiên nhìn, còn bị hắn hôn một cái.
Kỳ thật tất cả việc mà Linh Nguyệt làm hết thảy đều bị Triệu Chỉ Nhược thấy được, bởi vì tốc độ Linh Nguyệt mặc dù nhanh, nhưng mà từ khi Tần Thiên bước ra ngoài Triệu Chỉ Nhược vẫn luôn nhìn ra ngoài nên tất nhiên thấy được tất cả.
Chứng kiến tất cả việc làm củaLinh Nguyệt làm, trong lòng Triệu Chỉ Nhược vô cùng khó chịu, ả hồ ly này lại tính quấy phá nữa rồi…, nếu cứ như vậy, Triệu Chỉ Nhược quyết định làm theo một cách, làm bộ tức giận, ngươi thích mê hoặc Tần Thiên đúng không, vậy cứ làm gì với hắn thì làm đi, dù sao Tần Thiên cũng không thích ngươi, đến lúc đó ai thiệt thì tự biết.
– Hì hì, nàng ta đã đi rồi, ngươi không có cách nào giải thích đâu.
Linh Nguyệt nhìn Tần Thiên đắc ý nói.
Loading…
– Mau buông tay ra, ngươi không buông tay ta sẽ giết ngươi.
Tần Thiên không thể làm gì, đành phải đe dọa Linh Nguyệt.
– Có bản lĩnh ngươi giết ta đi, đến đây…, đập vào chỗ này mới chết nhanh này!
Linh Nguyệt tia không sợ hãi chút nào, trực tiếp ngẩng đầu lên để cho Tần Thiên đánh, Tần Thiên vừa nhìn lại thấy cặp vếu trắng như tuyết đang lủng lẳng. Trong lòng đã ngọ nguậy, làm gì còn tâm tư mà suy nghĩ việc hù dọa.
– Được rồi, ngươi thắng, bất quá ta hiện tại thật sự không có thời gian chơi đùa với ngươi, ta phải về rồi, ngươi muốn chơi thì để lần sau đi.
Tần Thiên nhìn Linh Nguyệt nghiêm túc nói.
– Không được, ngươi đã làm chuyện này rồi thì phải chịu trách nhiệm chứ, cứ cong chân mà bỏ đi sao.
Linh Nguyệt xấu hổ nhìn Tần Thiên làm nũng, không có ý định buông tay, ngược lại có ý định cù nhây tới cùng.
– Ngươi đừng có mà nói bậy, ta có làm gì sai đâu…
Tần Thiên phiền muộn nói.
– Hừ! Ngươi vừa rồi còn hôn ta, sờ soạng ta, nhìn ta, chẳng lẽ tính bỏ đi sao.
Linh Nguyệt nhìn Tần Thiên bắt đầu kể tội hắn.
Tần Thiên thiếu chút nữa phát choáng, vừa rồi ngươi cố ý hôn ta mà lại nói vậy sao…, mở miệng ra là thay trắng đổi đen vậy…
– Ngươi chủ động quấn lấy ta, cũng không phải ta cố ý.
– Hừ! Ta mặc kệ, dù sao ngươi đã sờ soạng ta còn hôn, ta sẽ tính lên người ngươi!
Linh Nguyệt quyết định cù nhây tới cùng.
Tần Thiên nhìn cô ta như vậy thì bó tay rồi, nghĩ một hồi, nhìn Linh Nguyệt nói:
– Vậy được rồi, ngươi theo ta trở về, nhưng mà mặc quần áo lại cho đàng hoàng, đừng hở hang để ngươi khác thấy được nữa, ta có không hi vọng nữ nhân của mình thấy mấy cái đó.
Tần Thiên nói xong liền lấy một cái áo từ trong giới chỉ đưa cho Linh Nguyệt.
Linh Nguyệt thấy Tần Thiên thỏa hiệp, lập tức đại hỉ, lập tức buông tay hắn ra, lập tức thay cái áo kia vào.
– Ai, đúng là cô gái ngốc nghếch!
Tần Thiên nhìn Linh Nguyệt thở dài một hơi, lắc đầu, lập tức thuấn di trở về biệt thự.
– Khốn khiếp! Ngươi lại gạt ta a…!
Tần Thiên vừa mặc quần áo tử tế vào, đã thấy Tần Thiên mất dạng, tức giận chửi ầm lên, đáng tiếc thủ phạm của vụ án này đã cao chạy xa bay.
– Hừ! Dù sao ta cũng biết nhà của ngươi, ngươi đợi đấy!
Linh Nguyệt lầm bầm lầu bầu nói một câu, lập tức xé nốt cái váy của mình, do chiếc áo của Tần Thiên đưa cho nàng khá dài vừa vặn che hết phần mong nàng, cho nên nàng quyết định không mặc quần, chạy đến nhà hắn.
…
Tần Thiên trở lại biệt thự, lúc này Tiêu Du đã trở lại, đang đứng bên cạnh ghế sô pha, mà trên ghế sô pha có một nữ nhân mặc đồ trắng như tuyết đang ngồi đó, trên mặt che một tấm vải trắng, chỉ lộ ra con mắt, nhìn không rõ mặt nhưng cho Tần Thiên một cảm giác một thần bí. Nữ nhân ngồi im, cho Tần Thiên một loại ảo giác nữ nhân này giống như hòa tan vào không khí, hoặc là nói nữ nhân này giống như là một ảo ảnh vậy.
Tần Thiên vừa tiến đến, Tiêu Du và nữ nhân kia cùng quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt nữ nhân kia bắn ra một tia cực kỳ sắc bén, làm cho Tần Thiên không tự chủ được rung mình từ đầu tới chân.
Trong nháy mắt, Tần Thiên cảm giác bản thân như trần trụi tất cả bí mật của hắn đều bị người phụ nữ này nhìn thấu.
“Thật đáng sợ!” Tần Thiên trong nội tâm thầm nghĩ, nữ nhân này thực lực sâu không lường được, cho hắn một loại cực kì khủng bố cảm giác, phảng phất đưa tay đang lúc liền có thể đủ lập tức Hủy Thiên Diệt Địa bình thường, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
– Đúng rồi, ta không nhìn lầm người!
Nữ tử nhìn Tần Thiên, khẽ gật đầu, loại ánh mắt sắc bén lập tức biến mất, lộ ra một bộ dáng ôn hòa, tiếng nói như từ xa truyền tới, cực kỳ ma mị.
– Tiểu Thiên, mau tới đây!
Tiêu Du nhìn Tần Thiên nhẹ nhàng cười, bước lại gần kéo hắn tới.
– Tiểu Thiên, vị này chính là Côn Luân cung chủ Mộ Dung Tuyết mau tiếp kiến cung chủ đi.
Tiêu Du giới thiệu cho Tần Thiên.
Tần Thiên nghe xong, trong lòng chấn động một mảng lớn thì ra lại là chưởng môn của Tứ đại Thánh Địa, khó trách khủng bố như vậy.
– Vãn bối tiếp kiến Mộ Dung cung chủ!
Tần Thiên cũng không biết cách chào hỏi của người tu hành như thế nào, cho nên bắt chước theo mấy bộ phim cổ trang hay coi, chấp tay cúi đầu xuống một tí.
– Ừ, không cần đa lễ, ngồi xuống đi!
Mộ Dung Tuyết nhìn Tần Thiên nói khẽ, giọng nói như chẳng có tí cảm xúc gì.
Tần Thiên nhẹ gật đầu, liền ngồi xuống.
– Tỷ tỷ cũng ngồi đi.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du nói.
– Không sao, ngươi ngồi là được rồi!
Tiêu Du cười cười nói.
– Du nhi, nơi đây không có ngoại nhân, con cứ ngồi xuống đi.
Mộ Dung Tuyết nhìn Tiêu Du nói.
– Vâng, sư phụ!
Nghe Mộ Dung Tuyết nói…, Tiêu Du mới ngồi xuống.