Bầu không khí vừa dịu đi đôi chút lại trở nên khó xử.
Thường Trường nhìn Linh gần trong gang tấc, một cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng, sau đó vững vàng giữ chặt trái tim cậu.
Chuyện gì đã xảy ra với mình vậy?
Trong không khí gần như tĩnh lặng, chỉ truyền đến tiếng đồng hồ tích tắc.
Thường Trường bỗng nhiên ý thức được một chuyện.
Cậu không thể tin được: “Nó…sao nó bắt đầu hoạt động lại rồi. ”
Linh nghe vậy mở nắp đồng hồ ra, kim đồng hồ quả thật giống như đồng hồ bình thường bắt đầu di chuyển.
Nhưng vừa rồi lúc lấy được đồng hồ rõ ràng đã dừng lại.
Một lúc sau, Linh thì thầm, “Bởi vì thời gian đã trở lại.”
“Khi nào?” Thường Trường hỏi.
“Thời gian của anh.” Linh trả lời xong, bỏ đồng hồ quả quýt vào trong túi Thường Trường, cũng ôm cậu rời khỏi giường.
Thường Trường còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn chân đã đụng phải sàn nhà lạnh lẽo, lạnh đến mức cậu run rẩy. Trong khi cậu muốn tìm một đôi giày, nơi nào đó đột nhiên chạm vào một nguồn ấm áp.
Linh nắm lấy tay cậu.
Ngay sau đó lôi kéo cậu đẩy cửa ra, nhìn qua có chút sốt ruột.
…… Không có nhiều thời gian.
Hóa ra trời đã về đêm.
Bên ngoài yên tĩnh đến đáng sợ, trên bầu trời đen tối không thể nhìn thấy ngôi sao nào. Chính xác hơn mà nói, xung quanh một chút ánh sáng cũng không có.
Nhưng Linh không hề bị quấy nhiễu, may mắn mấy lần giúp Linh vòng qua chướng ngại.
Thường Trường bị kéo đi một hồi, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi đâu vậy? ”
Không có câu trả lời.
“Cái kia tôi phí sức nửa ngày mới lấy được, cậu đưa cho tôi được không?”
Vẫn không trả lời.
“…… Không, cậu vừa nói tôi sẽ về đâu?”
“Suỵt!” Linh bỗng nhiên ngừng lại, che miệng Thường Trường, mặt không chút thay đổi nhìn về phía nơi bọn họ đã rời đi.
Miệng bịt kín, Thường Trường cũng không quay đầu lại được, nhưng vi diệu, cậu nghe được một ít thanh âm.
Thình thịch…. thình thịch…thình thịch.
Binh binh. Binh binh. Binh binh.
Nếu hỏi Thường Trường âm thanh này là gì, phản ứng đầu tiên của cậu là: Đây là âm thanh của quả bóng.
Qua một làn sóng chuyện kinh khủng như vậy, cậu bỗng nhiên nghĩ tới: Dù sao cũng là một trong số đám yêu ma quỷ quái đi.
Ầm ầm ——
Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng sấm, như là trời là sắp mưa.
Đêm mưa… sấm chớp.
Quả bóng.
Ký ức cậu cố gắng quên đi giờ giống như rắn rết cuộn lại, sẵn sàng cắn xé cậu bất cứ lúc nào.
Thường Trường hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua phía sau.
Tối đen như mực
Không sao đâu. Không sao đâu. Mình từng bước một đi về phía trước là được…
Thình thịch. thình thịch. thình thịch.
Cảm giác kỳ dị luôn quanh quẩn trong lòng Thường Trường, cậu ma xui quỷ khiến nghĩ: “Quay đầu lại nhìn một lần nữa đi. ”
Vì vậy, cậu từ từ, cẩn thận –
Vẫn là màu đen đưa tay không thấy năm ngón.
Nhưng trong giây tiếp theo, một tia sét mạnh xuyên thủng bầu trời.
Trong nháy mắt đó, máu Thường Trường lạnh ngắt từ đầu đến chân.
Chỉ cách họ ba bốn mét, một người đang đứng sau lưng họ.
…Nếu đó có thể được gọi là một con người.
Tất cả đều là giả! Tất cả đều là giả! Thường Trường nhịn không được gầm thét trong lòng, nhưng sự hoảng sợ vẫn không giảm bớt chút nào.
Cậu đã thấy gì?
Một người đàn ông, không có bàn tay – đứng lộn ngược.
Đầu như một quả bóng da, đập trên mặt đất phát ra tiếng “bịch bịch”.
Đúng lúc này, Linh túm lấy tay cậu chạy như bay!
Thường Trường chật vật không chịu nổi đi theo, nhiều lần thiếu chút nữa té ngã. Đầu óc cậu hiện tại giống như bột nhão, một mớ hỗn độn.
“Người” bị lật ngược thực sự có khuôn mặt của ba mình.
Trong lúc hoảng hốt, bọn họ xuyên qua ao nước trước đó, lại đi qua ký túc xá cũ rách nát, rốt cục đến một chỗ bùn đất.
Thường Trường lập tức nhớ lại đây là núi rừng mình đã từng đi qua trong mộng.
Ngay khi cậu định nói chuyện, bàn tay đang nắm giữ được nới lỏng.
Linh từ trong phòng đi ra cũng không có nói chuyện nữa, lúc này rốt cục mở miệng.
“Sau khi vào rừng, tiếp tục chạy đến nơi có ánh sáng.”
“Nghe được âm thanh gì cũng đừng quay đầu lại.”
Trong lời nói bình tĩnh, Thường Trường nghe ra lời chia tay.
Cậu muốn nắm lấy tay Linh, nhưng Linh tránh được.
Ánh sáng nơi này thật sự quá mờ, cậu không thấy rõ biểu cảm của Linh.
“Cậu không đi cùng tôi à?” Thường Trường hỏi.
Mặc dù câu trả lời, cậu đã biết từ lâu.
Linh lắc đầu, lại nói: “Em phải đi đây.”
“Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?” Thường Trường lại hỏi.
Linh nghe xong giọng điệu mang theo ý cười: “Có lẽ đi. ”
Thường Trường dường như biết hắn đang cười cái gì: “Hình như tôi biết cậu là ai rồi. ”
Sau đó, cậu nói thêm: “Tôi muốn nhìn thấy cậu. Nếu có cơ hội. ”
Vừa dứt lời, Linh đã ôm cậu vào lòng. Nhẹ nhàng êm ái, trong đêm đen bị tử vong và bầu không khí khủng bố bao phủ, vẫn quật cường lộ ra hương vị của ánh mặt trời. Cổ cũng có chút ẩm ướt, giống như bị cắn một cái.
“Vừa rồi nói sai rồi, nhất định sẽ.” Linh thì thầm.
“Đi.”
Cậu bị đẩy mạnh giẫm lên bùn.
Một cước này giống như ma chú giải trừ phong ấn, thoáng chốc tiếng thình thịch thình thịch như sóng thần bốn phương tám hướng bao trùm mà đến, sau đó đột ngột biến mất, rồi lại vang lên!
Sức mạnh vô hình đang chiến đấu với những con quái vật này!
Thường Trường nhận ra điều gì đó, liều lĩnh chạy về phía trước!
Tôi muốn sống, tôi muốn ra khỏi đây – cho đến khi chúng ta gặp lại nhau.
Gió, mưa, sấm sét.
Mưa lạnh đập vào mặt Thường Trường.
Xung quanh truyền đến tiếng thét chói tai liên tiếp.
” Nóng quá ——”
Thối quá. Nó bốc mùi quá. ”
“Mẹ, con có chết không?”
“Không muốn cứu sao ——”
Giữa vô số ngôn từ vô nghĩa, Thường Trường rõ ràng cảm thấy, những lời này đang nói với cậu.
Thường Trường dừng bước, nhớ tới những lời dặn dò kia, cố nén dục vọng quay đầu lại tiếp tục chạy về phía trước.
Những âm thanh đó nhỏ dần theo khoảng cách xa.
Lại qua mười mấy phút, xa xa có ánh đèn màu cam u ám.
Thường Trường mạnh mẽ lau đi bùn nước trên mặt, sải bước đi về phía nơi có ánh sáng.
Đẩy cỏ mèo sang một bên, Thường Trường bước lên một nền xi măng vững chắc.
Cậu ngẩng đầu, thì ra là một ngọn đèn đường mờ ảo.
– Ầm ầm ————.
Ngay khi cậu thở phào nhẹ nhõm, một tiếng nổ lớn kèm theo sóng khí quét qua từ đầu bên kia khu rừng, nơi Thường Trường vừa đi qua.
Thường Trường còn chưa thoát khỏi trạng thái hoảng sợ, nhất thời không đứng vững ngã ngồi tại chỗ, sau đó kinh ngạc nhìn về phía xa xăm.
Trong ngọn lửa hừng hực, khách sạn Mỹ Lệ bất ngờ sụp đổ.
Pháo hoa màu cam thắp sáng một nửa bầu trời, cuối cùng chôn hết tất cả oan hồn lầm lạc đó.
Tất cả đã kết thúc.
“Ha…” Thường Trường nặng nề thở ra một hơi, nhưng giây tiếp theo lại hít mạnh trở về.
Một chiếc xe lẳng lặng dừng lại cách đó không xa, giống như một u linh đã theo dõi từ lâu.
Khi nó dừng lại, cậu thế nhưng không hề phát hiện.
Trong lòng Thường Trường cảm thấy có tiếng chuông báo động, cố gắng gượng dậy.
Đèn xe trong nháy mắt bật lên, ngay cả tiếng động cơ cũng không có đã lao thẳng về phía Thường Trường
Sao có thể được
Rầm!
Dưới cơn đau dữ dội, Thường Trường mất đi ý thức.