Khương Hằng trầm mặc.
“Thiên Nguyệt Kiếm Khương Chiêu.” Tôn Anh lại đã mở miệng, lười nhác nói, “La tiên sinh biết người này?”
Sau một hồi, Khương Hằng đáp: “Biết, không lâu trước đây nhận được ân tình của Chiêu phu nhân, chính là cố nhân, nhiều năm qua vẫn luôn nhớ mong trong lòng.”
Vừa nói như vậy, Công Tôn Võ cũng nghĩ tới, nhiều thế hệ họ Công Tôn ở đất Việt làm nghề y, mà nhà họ Khương lại là danh môn vọng tộc, khó trách thấy cái tên này quen như vậy.
“Chiêu phu nhân,” Công Tôn Võ nói, “Biết đến. Lúc trước nghe nói nàng ở ngoài thành Tầm Đông, một kiếm giết chết Mị Hà tướng quân nước Dĩnh, bảo vệ tánh mạng hơn mười vạn bá tánh toàn thành.”
Thái Tử Linh hơi kinh ngạc, đối Khương Hằng hỏi: “Tiên sinh làm sao quen biết được Khương phu nhân?”
Khương Hằng lại an tĩnh trong chốc lát, đáp: “Lúc trước sư phụ mang ta xuống núi rèn luyện, bèo nước gặp nhau mà thôi.”
“Sư phụ ngươi là Hạng Châu sao?” Tôn Anh lại đột nhiên hỏi nói.
“Không phải.” Khương Hằng cười nói, nói, “Chuyện cũ không muốn nói thêm, thứ lỗi.”
Tôn Anh cùng Thái Tử Linh trao đổi ánh mắt, lời nói Khương Hằng tuy che giấu không ít chuyện, lại ở trong lòng Thái Tử Linh được đến suy đoán mới. Đã là người của Hải Các, theo lý nên cùng Hạng Châu quen biết, mà Tôn Anh lại biết, Hạng Châu cùng Khương Chiêu từng có một đoạn quá khứ.
Việc này vẫn là lúc trước sau khi Dĩnh Quân lui binh, Thái Tử Linh nhiều nơi nhờ người hỏi thăm, suy đoán được, hai người này cũng không từng bị nghi ngờ.
“Khương phu nhân chính là quốc sĩ đại Trịnh ta,” Thái Tử Linh thở dài, đáp, “Đáng tiếc, lúc trước bởi vì cùng Cảnh Uyên cầm sắt hòa minh, cũng bị nhân duyên này làm cho mỏi mệt, không thể xứng danh cho nàng, sớm hay muộn cũng có một ngày, nên thay bá tánh Tầm Đông hảo hảo tế điện nàng mới được.”
“Đúng vậy.” Khương Hằng thấp giọng nói.
Trong điện một trận yên lặng, an tĩnh đến Tôn Anh đều cảm thấy có chút không được tự nhiên, cho đến khi Công Tôn Võ điều chế xong thuốc, tới gần ngồi.
Khương Hằng nhìn thoáng qua, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Thuốc làm người mù mắt.” Công Tôn Võ nói, cũng đem ánh mắt hướng Thái Tử Linh, ý tứ là hắn không biết?
Thái Tử Linh nói: “Tiên sinh nhưng xin yên tâm, thuốc này tất nhiên sẽ không làm người mù cả đời, bất quá hơn một tháng, liền có thể chậm rãi khôi phục.”
Khương Hằng đã không còn tâm tình nói chuyện, yên lặng gật đầu, tiếp nhận sự bài bố này. Công Tôn Võ liền làm Khương Hằng ngẩng đầu, đem thuốc mỡ cẩn thận mà đắp lên hai mắt hắn.
Tôn Anh giải thích: “La tiên sinh, vừa lúc nói đến Chiêu phu nhân, liền giải thích một chút về thân phận kế kiếp của ngài, sẽ là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ lưu lạc nhân gian của Cảnh Uyên.”
“Ừm,” Khương Hằng ngữ khí bình tĩnh dị thường, “Đã biết.”
“Đây cũng là kế sách cảm thấy tốt nhất sau khi ta cùng với Tôn tiên sinh thương nghị.” Thái Tử Linh nói, “Trung Nguyên đồn đãi, Trấp Tông ở bốn năm trước suất quân nhập quan, khắp nơi tìm kiếm đứa con năm đó của Cảnh Uyên……”
Khương Hằng ngữ khí mang theo lãnh đạm, nói: “Cảnh Uyên trả giá sinh mệnh vì Ung quốc ngủ đông bảy năm, ám sát thượng tướng quân cùng thừa tướng các quốc gia, phần ân tình này, họ Trấp nhất định lúc nào cũng nhớ rõ.”
“Không sai.” Thái Tử Linh nói, “Mà tiên sinh ngài, đến lúc đó đem hai mắt che kín miếng vải đen, mang theo một cái đàn, cùng Tôn Anh Tôn tiên sinh tiến đến gặp Trấp Tông một lần. Nói cho y, ngài chính là con của Cảnh Uyên.”
Khương Hằng bỗng nhiên nói: “Giả trang con của cố nhân, xác thật là biện pháp thực thông minh, các ngươi có từng điều tra qua, Cảnh Uyên thật sự để lại hậu nhân sao?”
Tôn Anh buông tay, nhưng trước mắt Khương Hằng đã là một mảnh trắng xoá, nhìn không thấy động tác của y, Tôn Anh liền bước lên trước, một tay ở trước mặt Khương Hằng nhẹ quơ, đáp: “Có lẽ có, nhưng hơn phân nửa đã chết, hiện giờ duy nhất biết được tung tích hậu nhân họ Cảnh, hẳn là chỉ có nước Ung. Đây là chúng ta thông qua hành động của nước Ung, tiến hành phỏng đoán định ra mưu kế.”
Công Tôn Võ an tĩnh mà rịt thuốc cho Khương Hằng, vẫn chưa đưa ra bất luận cái đánh giá gì.
Thái Tử Linh lại nói: “Người này, tên là gì, trông như thế nào, ta nghĩ trên đời này không có người nào biết. Tiên sinh liền đơn giản sửa cái họ, như cũ gọi ‘Cảnh Hằng’ cũng không sao.”
Khương Hằng nói: “Có lẽ ta lớn lên không giống Cảnh Uyên, tuy đã qua mười ba năm, nhưng hài tử đi tới trước mặt, cùng Cảnh Uyên giống hay không giống. Trấp Tông liền nhận không ra sao?”
“Đây là nguyên nhân vì sao, ta để ngươi làm cái người mù,” Tôn Anh nói, “Che hai mắt, liền không dễ dàng phân biệt.”
“Xong.” Công Tôn Võ cầm lấy miếng vải đen, một đầu khác giao cho Tôn Anh, hai người dùng miếng vải đen, đem hai mắt Khương Hằng che lại.
Khương Hằng trên mặt che miếng vải đen, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt —— mũi cao ngất, khuôn mặt trắng nõn, cùng với đôi môi ôn nhuận. Trong điện mọi người đều không có lên tiếng.
Công Tôn Võ nói: “Công tử giống một khối ngọc đẹp.”
Không người nói tiếp.
Lại sau một thời gian dài yên lặng, Thái Tử Linh nói: “Mặt hình như không giống lắm.”
Khương Hằng nói: “Ngươi từng gặp y?”
Thái Tử Linh nói: “Gặp một lần, khi còn nhỏ, phụ thân mang ta đi qua An Dương, khi gặp biểu huynh đã thấy qua Cảnh Uyên…… Ta cũng không nhớ rõ, nhưng chỗ này…… Có thể ở bên trên vẽ một chút.”
Công Tôn Võ mang tới bút, ở trên khóe miệng Khương Hằng vẽ lên.
“Điện hạ?” Khương Hằng trầm giọng nói.
Thái Tử Linh thu hồi tay, đưa tay đặt ở trên mu bàn tay Khương Hằng, sau khi Khương Hằng ngồi quỳ về chỗ, suy nghĩ thật lâu.
Thái Tử Linh nói: “Tiên sinh mời nói.”
Khương Hằng luôn mãi châm chước, mới nói: “Cảnh Uyên đã có hậu nhân trên đời, nói vậy Khương Chiêu lúc còn sống, tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực bảo hộ đứa nhỏ này, không có khả năng để hắn lấy họ Cảnh, để tránh kẻ thù tới cửa. Cho nên ta cảm thấy, đã muốn giả người này, hắn nên gọi là ‘Khương Hằng’.”
“Đúng!” Tôn Anh vỗ bàn nói, “Ngươi nghĩ thật chu toàn!”
Thái Tử Linh gật đầu, nói: “Tiên sinh quả nhiên suy nghĩ thận trọng.”
Khương Hằng lại nói: “Lúc Trấp Tông nhìn thấy ta, nhất định tâm thần vô cùng chấn động, ý niệm đầu tiên, cho là đề ra nghi vấn về quá khứ của ta và ta từ đâu tới. Khương Chiêu đã từng ở Tầm Đông, đứa nhỏ này tất nhiên cũng ở Tầm Đông, ở dưới sự bảo vệ của mẫu thân, suốt ngày không được cùng người bên ngoài giao tiếp, lúc thơ ấu nhất định cô tịch.”
Tôn Anh nói: “Đây là vấn đề hôm nay chúng ta cần thảo luận, đến lúc đó Trấp Tông sẽ hỏi như thế nào, nên trả lời như thế nào, khi nào y phân tâm, khi nào động thủ, sẽ tung ra mồi câu nào, đều cần phải xác định rõ ràng trước để ra chủ ý.”
Khương Hằng gật gật đầu, Tôn Anh lại nói: “Ngươi biết tấu cầm không?”
Thái Tử Linh chuyển đến cầm, Khương Hằng hai mắt đã không thể thấy, Thái Tử Linh liền nắm tay hắn, làm hắn ấn ở trên cầm. Khương Hằng nhẹ nhàng khảy lên dây cầm, đáp: “Khi ở sư môn, đã từng đi theo sư phụ học qua.”
“Thực tốt.” Thái Tử Linh đáp, “Nhiễu Chỉ Nhu nhưng có thể bôi lên kịch độc ở mũi kiếm, giấu ở dưới cầm, hoặc cuốn ở trong cổ tay.”
Tôn Anh nghĩ nghĩ, nói: “Nếu có thể tìm được Hắc Kiếm năm đó của Cảnh Uyên, cọc hành thích này liền càng có nắm chắc.”
Công Tôn Võ thu thập xong hòm thuốc, đối Thái Tử Linh nói: “Tại hạ liền cáo lui trước.”
Thái Tử Linh cùng Tôn Anh hơi khom người tiễn đi Công Tôn Võ, Công Tôn Võ trước khi đi, lại đối Khương Hằng nói: “Cho dù có người tự mình cởi bỏ miếng vải đen này kiểm tra thực hư, mắt mù của công tử cũng có thể giấu diếm được, chỉ cần nhớ rõ mấy ngày này, chớ rơi lệ, nếu không sẽ làm tổn thương đến hai mắt.”
Một lát sau, Khương Hằng lại nói: “Con của cố nhân, hai mắt mù giống như cha, mắt không thể nhìn, đến lúc đó Trấp Tông muốn thể hiện sự thân mật, sẽ tiến lên tự tay cởi bỏ ta miếng vải đen che mắt, nhìn thấy đôi mắt này của ta sẽ tự trách vạn phần. Ta lại chợt ra tay giết y, một kiếm chấm dứt tánh mạng.”
Trong điện yên tĩnh, tiếng châm rơi cũng có thể nghe.
“Đúng là như vậy.” Thái Tử Linh nói, “Dựa vào tiên sinh, chuyện sau khi xuất kiếm, liền giao cho bọn ta, Tôn Anh sẽ lấy sinh mệnh làm tiền đặt cược, tới bảo hộ tiên sinh an toàn.”
Cuối thu, Tung huyện hạ trận tuyết đầu tiên.
Gió lạnh từ hướng Nam thổi tới hướng Bắc, bao trùm toàn bộ Thần Châu, khi tới Tung huyện dưới chân núi Ngọc Hành, trung tâm của Trung Nguyên, đã hóa thành nửa mưa nửa tuyết, cổ ướt lạnh này của phương Nam còn khó chịu hơn gió lạnh của phương Bắc, đại tuyết lông ngỗng càng rơi càng dày, tìm đủ mọi cách từ ngoài áo giáp chui vào trong áo.
Cảnh Thự sau khi tiến vào vùng đồng bằng Cầm Xuyên, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, rõ ràng là Tung huyện lưng dựa núi Ngọc Hành, mặt hướng sông Cầm Giang.
Núi Ngọc Hành phía Tây tiếp giáp nước Đại, phía nam kế Cầm Giang, mặt đông hướng Trung Nguyên, thời cổ gọi là đào nguyên “Võ Lăng”, xác thật là vùng giao tranh nghìn năm qua của binh gia, cũng nguyên nhân chính là nơi binh gia tất tranh, cho nên ba nước Lương Dĩnh Đại chậm chạp không muốn ra tay, chỉ sợ sẽ thu hút sự thù địch trong mắt các nước khác.
Cuối cùng tòa thành nhỏ bảy vạn hộ này, như cũ bảo tồn địa vị độc lập của nó. Huyện lệnh Tung huyện do thiên tử sai phái, kỳ thật là từ bá tánh trong thành tuyển ra. Đương nhiên, Tấn thiên tử 5 năm trước đã băng hà, thiên hạ lại không còn đế quân, mà ngày Tung huyện bị thâu tóm cuối cùng cũng đến.
Đất Tung đã có gần hai mươi năm chưa trải qua chiến sự, một lần gần nhất chính là trận chiến hai nước Lương Dĩnh hai mươi năm trước ở Cầm Giang. Hai mươi năm qua, người dân Tung huyện không có lòng chiến tranh, ở một địa phương nhỏ an cư lạc nghiệp. Quanh năm nhánh sông uốn lượn qua Cầm Giang đồng bằng bố trí không ít trạm gác cùng lầu quan sát, dựa vào địa lợi ngăn cản thuỷ quân nước Dĩnh, núi Ngọc Hành lại vì thế mà chặn lại binh mã nước Đại.
Nước Lương tự sau khi đại tướng quân Trọng Văn chết, đã không còn lòng dạ mở rộng lãnh thổ quốc gia.
Vì thế mảnh đất phong cuối cùng này của thiên tử, trở thành thế ngoại đào nguyên chân chính.
Chỉ là sự yên tĩnh này, rốt cuộc vẫn là bị kẻ xâm lược không thỉnh tự đến đánh vỡ.
Huyện lệnh Tung huyện ngoài ý muốn không có chút nào chống cự, cửa thành mở rộng bốn phía, nghênh đón Ung quân vào thành tiếp quản.
Cảnh Thự một đường xuôi Nam, cùng quân đội biên cảnh nước Lương vài lần giao chiến, Lương quân thực lực sớm đã không còn giống như năm đó, chỉ vừa chạm trán liền như chim thú chạy tán lạn, Ung quân không cần tốn nhiều sức, liền có thể khống chế được đường cổ từ Lạc Dương đến Tung huyện.
Cảnh Thự cưỡi chiến mã của Trấp Tông cho hắn “Bạch Dạ Kim Quang”, ngạo nghễ đứng ngoài thành chủ Tung huyện.
“Phụng di mệnh của thiên tử,” Cảnh Thự đưa ra eo bài, trầm giọng nói, “Tiến đến tiếp quản Tung huyện.”
Huyện lệnh Tung huyện là một người người trung niên hơn 40 tuổi, tên là Tống Trâu, rất có phong thái còn xót lại của Đại Tấn, khách khách khí khí nói: “Cung nghênh kỵ đô úy.”
Kế này là Thái Tử Lang đề ra, muốn dùng vũ lực đoạt lấy tóm lại phải có cái nguyên do, mà Cảnh Thự từng ở Lạc Dương nhậm chức kỵ đô úy, chính là lý do tốt nhất.
Trong triều suy đoán là, Tống Trâu hẳn là không đến mức không biết tốt xấu như vậy, dù sao Tung huyện từ trước đến nay chỉ quan tâm tánh mạng dân chúng chính mình, mặc kệ người khác chết sống, ngay cả khi Lạc Dương luân hãm, Tung huyện cũng không có xuất binh cần vương, nước Ung chỉ cần không ở trong thành giết người, cớ sao mà không làm?
Nhưng trước khi xuất phát phía, Thái Tử Lang luôn mãi nhắc nhở Cảnh Thự —— chuyện cũng không có đơn giản như vậy, nước Ung đem Tung huyện làm phạm vi đặt thế lực, cũng tức ý nghĩa, Tung huyện có lẽ sẽ ở không lâu sau nghênh đón chiến hỏa mới. Mà Tống Trâu có thể làm một cái huyện thành nhỏ phạm vi không tới bốn trăm dặm, nhiều năm cùng ba nước lớn như hổ rình mồi vẫn bình an không có việc gì, tất nhiên cũng là một kẻ có tài gan cũng lớn.
“Sau khi tiến vào Tung huyện, hết thảy cần phải vạn phần cẩn thận,” trước khi chia tay, Thái Tử Lang giúp huynh trưởng mặc áo giáp, nghiêm túc nói, “Không cần phiền nhiễu dân chúng, không cần đổi quan địa phương, càng không được giết người lung tung.”
“Đã biết.” Cảnh Thự tức giận mà đáp.
Quả nhiên giống như Thái Tử Lang dự liệu, Cảnh Thự không có gặp bất luận sự phản kháng gì, liền thuận lý thành chương mà tiến vào chiếm giữ bên trong thành, phủ thành chủ đã quét tước sạch sẽ, tôn hắn làm “Đại Tấn Kỵ Đô Úy”, huyện lệnh lại tự giác mà dọn ra ngoài.
Bá tánh Tung huyện không chỉ có không có chút nào mâu thuẫn, ngược lại hoan nghênh Cảnh Thự vào thành. Ung quân tức khắc hai mặt nhìn nhau, nhìn dân chúng trước mắt, sinh ra ảo giác chính mình là tới giải nguy khốn của vạn dân.
“Trấp tướng quân, mời.” Tống Trâu khách khách khí khí, theo chế độ Tấn, lấy lễ nghĩa sứ thần thay mặt thiên tử thị sát địa phương, đem Cảnh Thự mời vào phủ thành chủ, nói, “Nếu tướng quân không chê, mấy ngày này, liền mời ở lại Tung huyện.”
“Đương nhiên không chê.” Cảnh Thự nhìn quanh bốn phía, Tung huyện không có chiến sự quấy nhiễu, nhiều năm qua phát triển đến vô cùng giàu có và đông đúc, phủ Thành chủ lưng dựa núi xây lên, thanh u lịch sự tao nhã, lại có đại hoa viên tam tiến, nước ao trong xanh, tường phủ rất thấp, trong phòng khách trải thảm ngồi xuống đất, ngồi quỳ ở giữa nhìn ra bên ngoài, vừa lúc có thể thấy rõ ràng ruộng bậc thang ngoài Cầm Xuyên ngoài phủ, làm người vui vẻ thoải mái.
Thái Tử Lang từ nhỏ liền thích phương Nam, chỉ tiếc chưa bao giờ vượt qua Hoàng Hà, nơi này y nhất định thích. Cảnh Thự thầm nghĩ.
“Đây là danh sách phòng thủ thành,” Tống Trâu cùng quan viên chủ bộ dưới trướng, đưa lên danh sách quân phòng trong thành, “Nếu cần chiêu mộ binh lính từ bổn huyện, công việc cụ thể, còn thỉnh Trấp tướng quân định đoạt.”
“Chúng ta không ở nơi này chiêu mộ binh.” Một người phó tướng ngồi quỳ phía sau Cảnh Thự, quân nhân nước Ung cùng người nam có khác nhau rõ ràng, giọng nói như chuông đồng, sóng lưng đĩnh bạt, bất cứ lúc nào chỗ nào đều chú ý hình tượng đoan chính, quân kỷ nghiêm minh, không hề có chút nào lơi lỏng.
Cảnh Thự giơ tay, ý bảo câm miệng, đáp: “Có điều gì chúng ta có thể vì hương thân phụ lão làm không?”
Đây cũng là Thái Tử Lang dặn dò, bảo hắn sau khi tới Tung huyện, nghĩ cách thể hiện ý tốt với địa phương hòng thu mua lòng dân. Cảnh Thự không quen cùng người vòng tới vòng lui, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tống Trâu dựa vào bên bàn, nghĩ nghĩ, cười nói: “Thật đúng là cần nhờ cậy vào tướng quân, kênh mương cũ Cầm Xuyên lâu ngày thiếu tu sửa, chỉ sợ chống đỡ không được mấy năm, đường cổ cũng có cây tùng ngã đổ, tướng quân nếu có rảnh rỗi, có vui lòng giúp đỡ một chút?”
Vì thế Cảnh Thự để Tống Trâu viết công văn, phân phó thuộc hạ binh lính, làm cho bọn họ sửa kênh mương, sửa đường cho Tung huyện, toàn bộ kinh phí sử dụng trong lúc đóng quân, tự nhiên do Tung huyện cung cấp, quân dân cá nước, nhưng thật ra hoà thuận vui vẻ.