Sớm Chiều

Chương 19



Cửa Nam Huân Điện đóng chặt, cung nhân bên hoàng hậu cùng người hầu của công chúa đứng cách nhau hơn ba bước, vây quanh Trịnh Mật và Minh Tô.

Minh Tô hiếm khi kiên nhẫn đến thế, chờ hoàng hậu mở miệng.

Sắc mặt hoàng hậu trở nên nghiêm nghị, như thể khó có thể mở miệng. Minh Tô cũng không thúc giục, chỉ nhìn nàng ấy, chờ nàng ấy nói ra.

“Ta……” Hoàng hậu khẽ mở môi đỏ, trong mắt nàng ấy mang theo sự khó khắn, đáy mắt gợn sóng, ngóng nhìn Minh Tô, phảng phất như muốn thu lấy dũng khí từ nàng.

Minh Tô rung động, cảm giác khó hiểu lượn lờ trong lòng nàng, nàng bỗng thấy hoảng hốt, bèn nở một nụ cười, mở miệng đánh vỡ sự yên lặng này: “Nương nương quan tâm nhi thần đến vậy thì phải có lý do gì mới đúng.”

Không biết có phải là do ảo giác của nàng không, mà Minh Tô chỉ cảm thấy khi nàng nói xong những lời này thì ánh sáng trong mắt hoàng hậu mờ đi. Nàng ấy cười một chút, tràn đầy bất đắc dĩ, lần thứ hai mở miệng: “Ta……”

Trái tim Minh Tô như vọt lên, vô thức nín thở, chờ hoàng hậu giải thích, thế nên mới không thấy vẻ mặt hoàng hậu đã khôi phục sự đoan trang như cũ.

“Ta và công chúa như vừa gặp đã thân. Ngày ấy khi gặp công chúa ở ngoài điện Tử Thần, thì đã cảm giác như là từng gặp qua nhau, nên mới cảm thấy thân thiết.” Hoàng hậu cười nói.

Tim Minh Tô như rơi xuống đáy vực ngay lập tức, có sự thất vọng không thể tả nổi.

Hoàng hậu vẫn đang nói tiếp: “Sau đó lại gặp nhau nhiều lần, bổn cung càng thêm cảm thấy thân thiết với công chúa……”

Dường như nàng ấy có rất nhiều điều muốn nói, Minh Tô lập cắt ngang lời nàng ấy: “Nhất kiến như cố, vừa gặp đã quen?”

Hoàng hậu mím môi, gật đầu.

Minh Tô nhìn cung nhân đang đứng cách đó ba bước, nàng tiến lại gần hoàng hậu thêm một bước, lại gần bên tai nàng ấy, cười nói: “Sao nương nương không nói là nhất kiến chung tình luôn đi?”

Thân hình hoàng hậu cứng đờ, lập tức lùi sau một bước, nhìn nàng đầy khiếp sợ, gương mặt dần dần nhiễm áng mây đỏ, sau một lúc lâu mới dấy lên uy thế, mắng một tiếng: “Lớn mật!”

Dáng vẻ này rơi vào trong mặt Minh Tô thì chính là chột dạ. Nụ cười của Minh Tô tắt dần, nhìn hoàng hậu, thầm nghĩ, sao nàng lại thấy người này đáng thương chứ, như nàng vừa mới thấy được bộ mặt khác của nữ nhân này, ai biết sự quan tâm vừa rồi có phải là giả vờ hay không. Vậy mà nàng lại mềm lòng với nàng ấy.

Trịnh Mật nhìn ánh mắt này của nàng ấy mà vô cùng khó chịu, nhưng cũng biết là dùng lý do nhất kiến như cố cũng không đáng tin lắm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì cũng tìm không được lý do khác. Nàng hạ giọng, nói: “Ta cùng với công chúa đúng là nhất kiến như cố, có lẽ là do kiếp trước có duyên nên đời này nối tiếp.”

Nàng nói thật sự rất nghiêm túc, như thể đó là sự thật là vậy. Minh Tô lại không muốn lại tin nàng, châm chọc: “Không nghĩ nương nương còn tin vào sự giả dối kiếp trước kiếp này nữa đấy.”

“Ta tin.” Trịnh Mật nghiêm túc nói.

Nàng ấy nói chắc như đinh đóng cột như thế, nhưng Minh Tô vẫn cảm thấy nàng ấy đang lừa gạt lấp liếm, lẽ ra nên chê cười nhưng lại chẳng nói nên lời.

Một làn gió thu thổi qua, lá bạch quả xào xạc rơi xuống theo gió thu.

Lúc này Minh Tô mới phát hiện nàng đang tranh luận cùng hoàng hậu việc gì, bỗng chốc chỉ cảm thấy hoang đường, lại càng thấy mất hứng thú. Nàng thu ánh mắt lại, hờ hững nói: “Nếu nương nương tin thì cứ tin đi.”

Bộ dạng của nàng ấy, so với sự châm chọc mỉa mai vừa rồi càng làm Trịnh Mật khó chịu hơn. Trịnh Mật chỉ cảm thấy trong ngực có một cỗ uất khí nghẹn lại. Người nàng muốn ở bên cả đời lại hận nàng, không muốn nhắc tới nàng, nàng có được sinh mạng mới, nhưng lại coi nàng như người dưng nước lã, không dám nhận nhau.

Bỗng nhiên Trịnh Mật muốn hỏi cho rõ: “Vậy còn ngươi?”

Minh Tô đã tính sai người tới gõ cửa thì nghe hoàng hậu đặt câu hỏi, nàng nhíu mày hỏi lại: “Cái gì?”

“Giả sử có kiếp trước kiếp này, công chúa có tiền kiếp, vậy thì có người mà đời đời kiếp kiếp ngươi không muốn buông tay không?” Trịnh Mật nhìn nàng, hỏi.

Trong đầu Minh Tô lập tức hiện ra dáng vẻ của Trịnh Mật, nhanh đến mức dù nàng muốn phủ nhận cũng làm không được.

Hoàng hậu này thật là đáng ghét, cái hay thì không nói, chỉ toàn nói cái dở.

Minh Tô càng thêm tức giận, nói: “Tất nhiên không có rồi.”

Đáp án của nàng ấy nằm trong dự kiến của Trịnh Mật, nhưng vẫn mạnh mẽ làm nàng tan nát cõi lòng, mười mấy năm xuân thu tuế nguyệt, tình ý quấn quýt cùng sinh tử, vậy mà nói không có là không có.

Trịnh Mật cũng không biết bản thân bị làm sao, tự chủ cùng trấn định nhiều năm qua đã đi đâu mất rồi. Tâm trí nàng tràn đầy hình ảnh nhiều năm trước, dáng vẻ Minh Tô nhỏ bé đứng dưới tàng cây ngoài Côn Ngọc Điện chờ nàng, nghiêm túc nói với nàng: Ngươi không nên gả cho ngũ hoàng huynh.

Thật ra khi đó, lòng nàng thầm mong Minh Tô sẽ nói với nàng là: Ngươi phải gả cho ta.

Chỉ là nàng cũng biết khi ấy người còn nhỏ như thế, nào biết chuyện cưới gả có ý nghĩa như nào. Thế nên sự mong đợi này cũng chỉ là chợt lóe qua mà thôi.

Nhưng nàng không nghĩ tới là Minh Tô lại trả lời tốt đến thế. Người liệt kê từng điều mà nàng không hợp với ngũ hoàng tử, lại liệt kê từng điều một nói các nàng mới xứng đôi nhất. Giọng nói non nớt của người vang lên bên tai nàng, bướng bỉnh mà dịu dàng, nàng ấy nói: Ngươi có ta mà, ta rất đáng tin cậy đó.

Minh Tô đúng là rất đáng tin cậy, đến nỗi Trịnh Mật hồi tưởng lên, mọi điểm của người đều rất tốt.

Nhưng Minh Tô tốt đến vậy, nay lại hận nàng thấu xương.

~~~

Trịnh Mật bất ngờ nắm tay Minh Tô. Minh Tô hoảng sợ, muốn giãy giụa, nhưng lại chạm phải ánh mắt kiên định của nàng ấy.

“Ta có.” Trịnh Mật nói. Nàng có kiếp trước kiếp này, có người đời đời kiếp kiếp cũng không muốn buông tay, cho dù là khoảng thời gian ở trong giáo phường không thể không đẩy nàng ấy ra, thì nàng cũng không nghĩ tới việc giao phó cuộc đời này cho người khác.

Minh Tô đang không hiểu chuyện gì, nghe được lời này bỗng nhiên lại chấn động, cuống quýt quay đầu lại nhìn đám cung nhân đứng cách đó không xa, thấy sắc mặt những người đó vẫn như thường, tuyệt đối không nghe được câu nói của hoàng hậu, mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại hạ giọng trách cứ: “Nương nương nói năng cẩn thận!”

Một câu nương nương nói năng cẩn thận này làm Trịnh Mật bừng tỉnh. Nàng cúi đầu cười cười, lại cười thê lương bi ai.

Từ khi tỉnh lại trong thân thể này, nàng nhìn như có vẻ bình tĩnh thong dong, chủ động ứng phó, nhưng thật ra lại là kinh hoàng trốn tránh, không muốn thừa nhận là nàng đã không còn là Trịnh Mật, thứ ngăn cách nàng và Minh Tô là sinh tử cùng nhân luân.

*Nhân luân: Luân thường đạo lý, đạo làm người.

Trịnh Mật buông tay ra, như là đổi tính, ánh mắt quan tâm, ngữ khí bình tĩnh, hỏi: “Có bắt được thích khách chưa? Có phát hiện manh mối nào không?”

Sao nàng ấy bỗng nhiên lại nói chuyện thích khách rồi? Minh Tô căn bản là không kịp phản ứng, chỉ nghĩ đến lý do thoái thác trước đó, gật gật đầu.

Trịnh Mật nghe vậy thì yên tâm hơn chút, lại tỉ mỉ dặn dò nói: “Ngươi ở trong triều gây thù chuốc oán không ít, ngày thường nên cẩn thận một chút, ra ngoài phải mang đủ thị vệ, trong phủ giáp sĩ cũng phải đề cao cảnh giác.”

Minh Tô có hơi ngơ ngác, không biết này trong hồ lô của hoàng hậu có bán thuốc gì, đành phải lại gật đầu.

“Ngươi vào đi, Thục phi chắc chắn đang sốt ruột chờ đó.” Trịnh Mật lại nói.

Minh Tô cũng cảm thấy không có chuyện gì để nói với nàng ấy nữa, nhưng lúc này không hiểu sao lại không đành lòng rời đi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không rõ sự không đành lòng này đến từ đâu, thế là tự mình gõ cửa.

Cửa điện rất nhanh đã mở ra, tiểu hoạn quan ở bên trong ló đầu ra, thấy là Minh Tô thì vội vàng mở rộng cửa điện ra, nói: “Điện hạ tới rồi, nương nương chờ ngài đã nửa ngày rồi đó ạ.” Nói xong lời này thì lại thấy hoàng hậu đứng sau lưng Minh Tô, cuống quýt quỳ xuống, “Tiểu nhân cung thỉnh hoàng hậu nương nương đại an.”

Hoàng hậu gật đầu, ý bảo miễn lễ, lại nói với Minh Tô: “Ngươi đi đi.”

Minh Tô bước qua bậc cửa, đi vào.

Đi được vài bước, lại không nghe thấy động tĩnh phía sau, nàng vô thức quay đầu lại, liền thấy hoàng hậu đang nhìn nàng, ánh mắt của nàng ấy yên lặng mà lưu luyến.

Rất nhiều ban đêm của nhiều năm trước, khi nàng chưa làm xong công khóa, ngồi trên bàn sách dựa bàn viết nhanh, khi đó, trà trong chung luôn đầy, lại ấm, mực trong nghiên luôn đủ dùng, cây quạt ngày hè, lò sưởi trời đông, không bao giờ cần nàng phải nhọc lòng. Mỗi khi nàng mệt mỏi, ngẩng đầu lên, thì người kia vẫn đang ở bên nàng, nhìn nàng như vậy. Ánh mắt yên lặng mà lưu luyến đó dường như là vĩnh hằng.

Khi đó Minh Tô chưa bao giờ nghĩ tới, người vẫn luôn ở bên nàng sẽ rời đi.

Minh Tô đột nhiên thấy đau buồn, nhanh chóng quay đầu lại, bước chân nhanh hơn. Nàng cảm giác được ánh mắt kia vẫn luôn dõi theo nàng.

Nàng nóng lòng thoát khỏi, thế nên càng đi càng gấp, vội vàng đi đến tiền sảnh, vòng qua hành lang gấp khúc, đi vào hậu điện.

Khi chắc chắn hoàng hậu tuyệt đối không thể thấy nàng nữa thì Minh Tô mới dừng chân lại, nàng cảm thấy trên mặt ẩm ướt, giơ tay sờ thử, mới biết nước mặt nàng chảy đầy mặt.

“Con làm sao vậy?” Thục phi đi tới, kinh ngạc hỏi.

Minh Tô nhanh tay lau mặt vài cái, lau sạch nước mắt, rồi sau đó nói: “Mẫu phi, người còn rõ đêm đó, sau khi con nói với người là phụ hoàng muốn giết Trịnh Mật, người đã nói gì với con không?”

Thục phi khó hiểu, sao nàng ấy lại nhắc tới chuyện đã qua lâu rồi, nhưng vẫn nói: “Đương nhiên nhớ rõ, ta đã nói với con là con nên nghe theo lòng mình, phải dùng hết toàn lực, nếu không ngày sau nhớ lại tất sẽ hối hận.”

Nước mắt Minh Tô mới vừa lau khô đột nhiên lại rơi xuống, nàng quỳ xuống ở trước mặt Thục phi: “Con đã nghe lời người nói, dùng hết toàn lực, làm chuyện con có thể làm, nhưng sao con vẫn hối hận. Hối hận không đủ nỗ lực, hối hận vì sao không thể cường đại hơn, hối hận không thể giữ nàng lại. Mẫu phi, có phải nàng ấy thật sự… không cần cần con nữa không.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.