Sớm Chiều

Chương 18



Mới qua giờ Sửu (1-3h), cả thành yên tĩnh. Trong phủ trừ thị vệ tuần tra thì tất cả đều đã nghỉ ngơi. Huyền Quá rời khỏi tẩm điện của công chúa, nhìn trời đêm đen như mực, lòng đầy sầu não, chỉ cảm thấy tóc sắp bạc trắng vì âu lo.

Hắn suy nghĩ một lát, đi qua phân nửa phủ đệ để tìm gia lệnh, nội vụ trong phủ đều do gia lệnh chấp chưởng, kho trong phủ có đồ gì, để ở đâu thì lão biết rõ nhất.

Gia lệnh đang say giấc nồng thì lại bị gọi dậy, tức giận nhìn Huyền Quá, có cảm giác nếu hắn không nói rõ lý do tới đây thì lão sẽ cho hắn đẹp mặt lắm.

Huyền Quá nói: “Điện hạ muốn một sợi xiềng xích to nặng, chẳng hay gia lệnh biết xiềng xích để ở nơi nào không?”

Xiềng xích? Gia lệnh sửng sốt, hỏi: “Trễ rồi, điện hạ sao lại cần xiềng xích?”

Huyền Quá trầm mặc một lát, nói: “Có lẽ là trong mộng mơ thấy gì đó.”

Gia lệnh liền hiểu rõ, thở dài, vừa về phòng phủ thêm quần áo, vừa nói: “Phủ chúng ta không hay dùng tư hình, làm gì có xiềng xích, đến lao ngục Đại Lý Tự hoặc là Hình Bộ mượn đi. Ta đi chung với ngươi.”

Trong thành có lệnh giới nghiêm, sau giờ giới nghiêm thì không được ra ngoài. Hai người lẻn ra khỏi cổng, tránh né quan binh tuần tra rồi đến gần nhà lao Đại Lý Tự. Tối nay người làm nhiệm vụ ở nhà lao Đại Lý Tự chính là Đại Lý Tự thiếu khanh, thấy người của phủ công chúa tới thì cực kỳ hoảng sợ, chỉ sợ Đại Lý Tự bị Tín Quốc công chúa theo dõi. Khi Huyền Quá nói là đến mượn dây xích, thì việc đầu tiên thiếu khanh làm là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại tò mò, hỏi: “Đã khuya rồi, quý phủ cần xích gấp là để làm gì vậy?”

*Thời xưa triều đình có phân lục tự, đứng đầu là Tự khanh, kế tiếp là Thiếu khanh. Tương đương với chức Vụ trưởng và Phó Vụ trưởng ngày nay.

Huyền Quá cũng không thể nói là do ban đêm công chúa nằm mơ nên khi tỉnh dậy thì muốn khoá xích được, đành phải nói: “Bắt được một tên trộm, khi muốn trói hắn thì lại phát hiện xiềng xích trong phủ đều vô dụng, nên bây giờ mới phải đến mượn của quý nha.”

Thiếu khanh kinh hãi: “Lại có kẻ trộm dám lẻn vào phủ công chúa sao? Chẳng hay ngọc thể công chúa có ổn không?”

Gia lệnh thầm nghĩ, xông vào phủ công chúa thì tính gì, tên trộm kia còn lẻn vào tim công chúa của bọn ta nữa, rồi lại còn lẻn vào giấc mơ của công chúa, làm công chúa nửa đêm bừng tỉnh muốn xiềng xích đấy thôi. Nhưng trên mặt lại ra vẻ khách sáo, chắp tay với thiếu khanh, nói: “Phượng thể công chúa không có việc gì, đa tạ đại nhân đã quan tâm.”

Bên trong có ba gã ngục tốt đem một sợi dây xích to ra, thiếu khanh hào sảng khoát tay: “Đây sợi xích to nhất, chắc nhất trong ngục này. Dù cho tên trộm kia có là Hạng Vũ bạt sơn khiêng đỉnh thì cũng không thoát ra được, cầm đi đi!”

*Hạng Vũ: hay còn gọi là Tây Sở Bá Vương, nổi tiếng là người dũng mãnh hơn người, sức mạnh vô song, nâng được đại đỉnh nặng ngàn cân.

Sợi dây xích này, thoát không được thì đúng là thoát không được đấy, nhưng chỉ sợ là không dễ mang đi. Huyền Quá và gia lệnh nhìn nhau, trong lòng tràn đầy chua xót, còn phải cười cười nói cảm tạ thiếu khanh.

Minh Tô tỉnh mộng thì vẫn chưa ngủ lại, chờ Huyền Quá lấy xiềng xích về. Đợi hồi lâu vẫn không thấy đâu, nàng có hơi mất kiên nhẫn, khoác áo ngoài, xuống giường, nhìn chằm chằm chân giường một lát, càng nhìn càng giận.

Trong mộng dám nói biến mất là biến mất ngay, ngoài mộng thì lại càng không cần phải nói.

Màn đêm lạnh lẽo, Minh Tô thoát ra khỏi giấc mơ, nhưng dường như lại rơi vào một giấc mơ hỗn loạn tối tăm khác.

Nàng xoa xoa tóc, ngồi dưới đất, dựa vào mép giường, lòng đầy u phiền. Trước kia Trịnh Mật vẫn hay xoa đầu nàng, chỉ là hiện giờ nàng đã lớn, tóc đen đã kết thành búi tóc, nếu sờ nữa thì chỉ sờ phải châu ngọc lạnh băng, xúc cảm không còn thoải mái nữa.

Minh Tô có chút hoảng sợ, nếu xúc cảm không tốt, nàng ấy không thích thì phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến chuyện Trịnh Mật sẽ không thích thì Minh Tô chỉ thấy như gặp phải nan đề, đứng ngồi không yên, hoảng sợ không thôi.

Mãi đến khi Huyền Quá và gia lệnh khệ nệ khiêng khoá xích về thì nàng mới đột nhiên bừng tỉnh, không thích thì khóa nàng ấy lại, không cho nàng ấy đi đâu cả, buộc nàng ấy phải thích.

Tẩm điện của công chúa, nên gia lệnh không tiện vào trong, bèn để Huyền Quá tự mình gồng sức lôi sợi xích vào.

“Xích này nếu không phải phạm tội nghịch phản thì không thể dùng, thiếu khanh hào phóng tặng nó cho điện hạ, điện hạ muốn dùng bao lâu cũng được.” Huyền Quá kéo sợi xích đến tường, vừa ổn định hơi thở, vừa cung kính nói.

Khi hắn vừa vào, Minh Tô chỉ nhìn xiềng xích kia, hoàn toàn không nghe nghe hắn nói gì.

“Lúc đi mượn sợi xích này thì tiểu nhân nói dối là trong phủ có kẻ trộm xông vào, ngày mai sẽ có người tới hỏi chuyện mất trộm. Điện hạ chỉ cần nói là đã thẩm vấn rồi thả đi, trong phủ tự có tiểu nhân sẽ sắp xếp thỏa đáng ạ.”

Minh Tô cúi người xuống, chạm vào xiềng xích, đúc từ huyền thiết, cảm giác lạnh lẽo, rất vững chắc, nàng hơi gật đầu, cho người lui ra.

Huyền Quá chỉ đành phải hành lễ rồi lui xuống.

Trong điện chỉ còn lại mình Minh Tô, ánh nến dường như càng tối hơn. Nàng vẫn thấy hỗn loạn như cũ, ngồi ở cạnh chân giường, thỉnh thoảng chạm sẽ chạm vào sợi xích to lớn kia một chút, cảm thấy cực kỳ an tâm.

Bỗng nhiên, đôi mày của nàng nhíu chặt lại, trong mắt không còn sự hài lòng, mà lại chuyển sang vẻ nghiêm túc soi xét.

Xích này nặng như vậy, nếu đeo vào người Trịnh Mật thì liệu có đau không?

Nàng nghĩ như vậy, thế là trực tiếp tự mình thử, vừa thử thì mới biết sợi xích này thật sự rất nặng. Nàng khóa một đầu vào chân giường, lại cầm lấy đầu khóa còn lại khóa vào mắt cá chân mình.

Minh Tô cảm nhận một lát, mày đẹp cau lại như ngọn đồi nhỏ, cực kỳ nghiêm túc.

Xiềng xích không chặt, đeo vào cổ chân thì vẫn còn hơi dư, nhưng góc cạnh có hơi sắc, lại còn nặng, cọ xát thì sẽ làm da thịt đau, chỉ một lát thôi sẽ bị đỏ ửng vì ma sát. Cứ như thế thì không bao lâu sẽ bị trầy da vì bị mài mất.

Minh Tô tháo xiềng xích ra, lại tìm mấy tấm vải gấm, còn lấy kim chỉ, bông, cẩn thận bọc lại một đầu sợi xích.

Tiếc là chuyện thêu thùa này nàng không giỏi làm, dù có tỉ mỉ cỡ nào thì vẫn may sơ sài cẩu thả.

Bọc lại xong, nàng lại thử đeo vào lần nữa, tốt hơn rất nhiều, vẫn nặng như cũ nhưng lại không bị cọ xát, chỉ cần không lộn xộn thì sẽ không bị thương, cũng sẽ không đau. Lúc này Minh Tô mới vừa lòng, cũng không đem gỡ khóa xích xuống, nàng ngồi dựa vào chân giường, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Ngủ vậy mà lại thoải mái dễ chịu hơn khi nằm trên giường rất nhiều.

Nàng thậm chí còn mơ thấy Trịnh Mật, nàng ở trong mộng đối xử với Trịnh Mật lãnh khốc chân thực, tự ngươi quay về thì ta sẽ bớt hận ngươi một chút đấy.

Hoàng hậu phạt nặng Triệu mỹ nhân, mạch nước ngầm mãnh liệt trong hậu cung bất chợt tĩnh lặng, cùng lúc đó, toàn bộ hoàng cung nội viện dường như có vô số cặp mặt tò mò, nhìn chằm chằm Triệu mỹ nhân và hoàng hậu, chờ xem các nàng sẽ giao phong như thế nào.

Triệu mỹ nhân đương nhiên không phục chuyện bị trách phạt rồi, tích tụ rất nhiều nước mắt rồi chạy tới Tử Thần Điện kêu oan, câu trước câu sau đều là hoàng hậu vô cớ làm khó, nàng ta chưa từng có chỗ nào bất kính với hoàng hậu.

Mọi ánh mắt trong lục cung đều đang chú ý gắt gao, Triệu mỹ nhân vừa đến Tử Thần Điện thì các phi tần đã nhao nhao phái cung nhân đắc lực đi tìm hiểu. Chẳng mấy chốc thì con đường trong cung uyển có không ít cung nhân tụm năm tụm bảy, bước nhanh lui tới.

Triệu mỹ nhân quỳ gối bên ngoài Tử Thần Điện khóc lóc kể lể, tư thái mềm mại, tiếng khóc yêu kiều, từng lời nói thấm đẫm nước mắt đó làm xương khớp của những tên hoạn quan đứng hầu ngoài Tử Thần Điện mềm nhũn, nhưng hoàng đế lại chưa từng triệu kiến.

Tận đến một canh giờ sau, Triệu Lương mang theo khẩu dụ của thánh thượng ra ngoài, nói Triệu mỹ nhân nói năng bất kính hoàng hậu, phạt thêm nửa năm bổng lộc, lệnh nàng ta hồi cung, đóng cửa tự ngẫm.

Kết quá này, không chỉ có lục cung bất ngờ, mà ngay cả hoàng hậu cũng thấy khó hiểu.

Nàng không hiểu hoàng đế nghĩ gì, một bên là mỹ nhân sủng ái đã lâu, một bên là hoàng hậu mới vừa vào cung, lúc trước còn từng chống đối hắn, dù có ra sao thì cũng nên là mạnh mẽ hoặc uyển chuyển bảo vệ mỹ nhân mới phải chứ.

Sao lại đứng về phía hoàng hậu, lại trừng phạt Triệu mỹ thêm?

Trịnh Mật nghĩ không rõ, nhiều năm trước, khi tổ phụ còn sống thì hoàng đế hành xử rất quy củ, trên theo đường lối thánh nhân, dưới lại yêu dân thương con, tuy không được xưng tụng là thánh minh, nhưng cũng là vị nhân quân rất được người đời ca tụng.

Khi đó hậu cung yên tĩnh tường hòa, các phi tần hành sự đều có quy củ, thi thoảng có tranh giành tình cảm thì cũng không làm quá mức. Hoàng đế cũng có phi tần yêu thích, có vài vị thường xuyên được thị tẩm, nhưng tuyệt đối không trầm mê sắc đẹp, thượng triều thính chính, phê duyệt tấu chương, xứng danh cần cù.

Nhưng chỉ năm năm ngắn ngủn, mà hậu cung đã chướng khí mù mịt, triều đình kết bè lập đảng, hoàng đế lại dường như không thấy, còn ra lệnh thúc giục nhân công tu sửa hành cung, mệnh tứ phương kính hiến vật quý mỹ nhân.

Triều đình còn chưa loạn thì thiên hạ vẫn còn an bình, tất cả đều dựa vào sự ổn định được tích lũy suốt mấy chục năm qua, nhưng nếu cứ kéo dài như vậy, thì chỉ vài năm nữa thôi triều đại này chắc chắn sẽ xuất hiện thế nhật bạc tây sơn.

*Trời ngã về Tây: ví von với việc một thứ gì đó suy tàn, người sắp qua đời.

Hoàng hậu cũng không biết sự biến hóa này xảy ra như nào, nhưng theo trực giác thì tất có quan hệ với án Trịnh gia. Không nghĩ ra, vật thì tạm thời gác qua một bên. Có tấm gương Triệu mỹ nhân này nên người trong cung đã cung kính với Nhân Minh Điện hơn rất nhiều, vài tên chưởng sự cung nhân cũng chăm chỉ lui tới điện Nhân Minh hơn nhiều.

Hoàng hậu đang khảo sát tính tình các hoạn quan, nữ quan, lại kết hợp với vị trí công việc của bọn họ, tính toán kết được một tấm lưới trải khắp tứ phương. Vân Tang chợt vội vàng đến bẩm: “Nương nương, hôm qua có kẻ trộm lẻn vào phủ công chúa, điện hạ bị ám sát đó ạ.”

Hoàng hậu đột nhiên đứng lên, chung trà trên bàn bị nghiêng: “Công chúa có bị thương không?”

“Nô tỳ không biết, nhưng nghe nói điện hạ mới vừa vào cung, đi về hướng Nam Huân Điện.”

Hoàng hậu lập tức đi ra ngoài, ngay cả y phục cũng không thay, cũng không nói muốn đi nơi nào, chỉ là chóng đi ra ngoài, ra khỏi đại điện, ra khỏi trung đình, ra khỏi điện Nhân Minh.

Đám cung nhân vội vã đuổi theo sau, Vân Tang biết hoàng hậu rất coi trọng Tín Quốc điện hạ, nhưng thấy ngài ấy quan tâm đến thế thì vẫn rất sửng sốt.

Hoàng hậu mím chặt môi, lập tức đi về phía trước, nàng đi qua một con đường nhỏ, đi ngang qua một hòn giả sơn, đi tới con đường gần nhất, nhanh chóng đi tới Nam Huân Điện.

Cửa Nam Huân Điện đóng chặt, hoàng hậu đang muốn tiến lên gõ cửa, thì phía sau có một giọng nói vang lên: “Sao nương nương lại ở chỗ này?”

Hoàng hậu quay đầu lại, nhìn thấy Minh Tô bước ra từ phía sau.

Khi hoàng hậu đi ra ngoài, nếu như muốn đến chỗ phi tần thì chắc chắn sẽ có cung nhân báo trước, dặn dò tiếp giá, nào có lý do gì lại bị cửa cung lạnh lẽo ngăn cản như thế này.

Minh Tô đang thắc mắc hoàng hậu âm thầm hưng khởi điều gì, thì lại thấy nàng ấy nhìn mình chăm chú.

“Bị thương nơi nào?” Hoàng hậu hỏi.

Minh Tô bỗng chốc không hiểu nàng ấy có ý gì.

Hoàng hậu đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, hốc mắt có chút hồng, như là cố nén cảm xúc, hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”

Minh Tô ngơ ngác lắc đầu.

Hoàng hậu nhìn kỹ, lại nhìn khí sắc nàng, xác định nàng thật sự không có việc gì thì nhắm mắt, kiềm chế nhịp tim tăng nhanh khi nghe tin Minh Tô bị ám sát.

“Có bắt được kẻ trộm không” Hoàng hậu hỏi.

Lúc này Minh Tô mới hiểu là nàng ấy nói gì, không ngờ chỉ mới có hai ngày, mà tin ban đêm có kẻ trộm lẻ vào phủ công chúa lại biến thành công chúa bị ám sát rồi. Đã hiểu rõ tình huống, nên nàng bình tĩnh lại, ngữ điệu mang theo chút châm chọc, hỏi: “Nương nương rất lo cho ta sao?”

Tất nhiên là Trịnh Mật rất lo rồi, nàng cũng chết vì ám sát, lưỡi đao sắc bén đâm vào trái tim đau đớn, nàng vĩnh viễn khó mà quên được, chính vì đã biết rõ cảm giác đó, nên nàng tuyệt đối không muốn để Minh Tô nếm thử.

Thấy Minh Tô không trả lời, nàng lại hỏi tiếp: “Do ai phái đến, đã tra ra chưa?”

Nàng ấy hỏi rất gấp, sắc mặt rất khó nhìn, sự quan tâm nôn nóng trong đáy mắt không thể ngụy trang ra được. Minh Tô ngơ ngẩn, không biết vì sao mà nàng lại cảm thấy hoàng hậu có chút đáng thương.

Hoàng hậu đang mang một bộ y phục đơn giản, khi nàng ấy lập uy thì ăn mặc luôn trang trọng, y phục đơn giản nhẹ nhàng này, hẳn là nàng ấy mặc lúc nhàn rỗi ở trong điện.

Nàng ấy quan tâm như thế, sốt ruột như thế, vội vàng tới đây gặp nàng nàng, thế nên mới không thèm thay y phục.

Nhưng thật ra chẳng có chuyện gì cả, kẻ trộm là giả, ám sát cũng là giả.

Minh Tô nghĩ tới bản thân, chờ đợi một người không về suốt năm năm, mỗi khi có được một chút manh mối thì lập tức dốc sức điều tra, kết quả lại là tất cả đều công dã tràng.

Nàng muốn nói năng mềm mỏng một chút, an ủi hoàng hậu, nhưng nàng vẫn không hiểu, vì sao hoàng hậu quan tâm nàng như vậy, nàng nhìn hoàng hậu, hỏi ra nghi ngờ: “Vì sao ngươi quan tâm ta thế?”

Bấy giờ Trịnh Mật mới phát hiện là mình đã thất thố, theo lẽ thường thì các nàng chỉ mới gặp nhau vài lần mà thôi, lẽ ra không nên quan tâm nàng ấy như thế. Nàng hoảng hốt, tính mở miệng lấp liếm, lại thấy ánh mắt Minh Tô thẳng tắp, chăm chú nhìn nàng đầy khó hiểu, im lặng chờ nàng giải thích.

Tim hoàng hậu trầm xuống, Minh Tô không dễ lừa gạt đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.