Chào các bạn mình là Mộc Dung, có đôi lời muốn gửi đến các bạn.
_ Thứ nhất: Truyện Soái Ca Dưới Lớp Quân Trang là do MỘC DUNG mình tự viết, không dịch lại từ ai cả.
_ Thứ hai: Mình sẽ ra truyện khi rãnh vì công việc của mình không có nhiều thời gian.
_ Thứ ba: chắc có lẽ mình bị nhiễm quá nhiều với lối ngôn từ của các truyện được dịch bên trung quốc cho nên về cách viết lẫn câu từ khá giống với truyện được dịch.
_ Thứ tư: Một lần nữa nhắc lại, Mộc Dung là tác giả tự viết không dịch hay chuyển thể truyện của người khác, Tất cả truyện được đăng lên trang của Mộc Dung đều là tự Mộc Dung viết.
_ Thứ 5: Hai nơi Mộc Dung đăng truyện đó là: santruyen.com và wattpad.com chính chủ chính quyền.
_ Thứ 6: đây là hai trang cập nhật các chap truyện đầu tiên, các bạn có thể vào đây để liên hệ trực tiếp.
http://santruyen.com/thanh-vien/nhannhan2202-26406.html
https://www.wattpad.com/user/nhannhan2202
_ Mọi thắc mắc này đều gửi đến các bạn ở santruyen, sstruyen, fulltruyen và những webtruyen khác. chỉ riêng wattpad là các bạn biết rõ truyện do Mộc Dung viết thôi.
______________________________
Nói đến diễn tập chiến tranh thì người mệt nhất đó là các bộ đội, họ phải ngày đêm thao luyện canh phòng, chiến lượt đủ kiểu chỉ có riêng các bác sĩ phòng y tế là nhàn rỗi cả ngày.
Đến tham gia diễn tập này đối với họ giống như là được đi nghỉ dưỡng vậy đó, ngày ngày chỉ có một vài người cảm ho nhẹ hay trong lúc luyện tập bị chấn thương nhẹ mới mò đến đây, còn lại chẳng có gì là ghê gớm cả.
Đến được 5 ngày rồi, 5 vị bác sĩ y tá điều dưỡng của chúng ta có phần bận rộn lắm nha, người thì bận ngủ, người thì bận chơi game, người thì tăng cân vì đồ ăn phong phú và lạ nên ăn hơi bị nhiều.
Khả Khả của chúng ta cũng không kém phần lười biếng, cô thấy đời thật mắc cười lúc thì bận tối mặt tối mày, lúc thì rãnh đến mệt lã trong người.
2 ngày đầu mới đến đây, 2 vị điều dưỡng đáng yêu của cô không thể nào ngồi yên được cả hai cứ nháo nhào lên ngó đông rồi ngó tây, lâu lâu lại lén lén đi vòng vòng xem các anh lính tập luyện.
Đối với Khả Khả từ nhỏ đến lớn cô đều là tiếp xúc với họ, mở mắt ra cũng là doanh trại, ăn cơm cũng là doanh trại, đi học cũng là doanh trại….. haizzz phát chán luôn a.
Cho nên cô thà ngủ chứ không xuất đầu lộ diện, ngủ mấy ngày liên tiếp khiến cho tinh thần của cô cũng từ ngủ đủ mà tốt thành ngủ nhiều mà mệt, cô đang tự hỏi mình là có phải sai lầm quá không khi tham gia cái này thà bận mổ sẻ ở bệnh viện còn hơn đến đây ngồi phát mốc thế này.
Cách cô 15 phút đi bộ là ngôi nhà gỗ cũ kỹ có một nhóm người trên vai toàn là huy chương chói mắt đang cùng nhau thảo luận chiến lược.
Đứng giữa đám người là vị thiếu tướng oai phong lẫm liệt, anh là một kim chủ bài của doanh trại này, mỗi một đội sẽ có một vị tướng cấp cao ở đó hướng dẫn dàn xếp mọi thứ cho nên dù rằng anh không ra trận nhưng ngược lại anh bận hơn họ nhiều.
5 ngày liền anh chỉ ngủ được 2 tiếng đồng hồ mỗi ngày, nhưng mà tinh thần của anh lại không có một dấu hiệu gì gọi là sa xúc cả, chính vì tinh thần này của anh mà đoàn lính của anh một mực kính nể không dám trì trệ công việc của mình.
Hơn 30 phút sau, công việc cuối cùng cũng kết thúc mọi thứ đã được chuẩn bị sẳn sàn, toàn đội luôn nằm trong tư thế phát chờ là chiến đấu.
_ Thiếu tướng, ngài nên nghỉ ngơi một chút – Đại đội trưởng Ngạo nhìn thấy vẻ mặt của anh có chút biến sắc liền thận tay đưa tách trà đến đặc bên bàn làm việc của anh.
_ Cô ấy sao rồi? – Anh ngồi xuống ghế gỗ, tay day day hai bên thái dương của mình.
_ Ngài hỏi bác sĩ Lâm? – Đại đội trưởng Ngạo này không sợ chết, liều mạng hỏi ngược lại anh.
Anh không thèm trả lời cậu ta, chỉ quăng cho cậu ta một cái liếc. Tiểu tử thối này biết rõ còn dám hỏi, để xem 20km việt dã có làm cho cậu thông minh hơn không.
_ A, bác sĩ Lâm hiện tại rất tốt, chúng tôi bố trí cho cô ấy trong lều y tế rất thoải mái. – Đại đội trưởng Ngạo gãi gãi đầu cười cười.
Ha ha, anh là xếp riêng cho vị này một cái giường rất êm ái trong lều y tế như vậy là đãi ngộ quá lớn rồi, còn mong rằng dưới sự thu xếp đó sẽ được khen thưởng.
_ Cái gì? lều y tế? – Lôi Chiến Phong anh nghe đến đây, hít một hơi lạnh vào ngừng mọi động tác chỉ để nhìn người kia.
_ Dạ? – Đang rất vui vẻ suy nghĩ đến chiến công của mình, nụ cười sáng ngời ngời mỗi ngày của Đại đội trưởng Ngạo liền tắt ngay sau đó.
_ Chạy Việt Dã 20km mang nặng 15kg! – Anh hiện rõ khuôn mặt tức giận đứng dậy bỏ đi, không quên hạ lệnh.
_ Nói với Phó đội trưởng của cậu, cũng cùng chạy đi! – Bước chân đi ra tới cửa anh chợt nhớ đến điều gì đó quay lại hướng về người đang hóa đá hạ thêm một cái lệnh khác.
Con bà nó, anh giao phó cho tên Hàn đó dẫn cô ấy đến khu nhà của anh, anh nguyện không về đó ngủ để cho cô ở đó thoải mái hơn nào ngờ cái bọn đầu gỗ này đương đương dám không làm theo lệnh của anh, dám để cho cô ấy ở trong lều ngủ như vậy.
20km là gì, xong chiến dịch anh về lại doanh trại lại trừng phạt họ tiếp.
Bước chân của người quân nhân rất nhanh, anh chỉ cần hơn 10 bước là đến nhà xe nhảy lên chiếc xe quân dụng lái đi một đường để lại khối bụi đằng sau xe.
Một lúc sau, ngoài lều y tế liền có tiếng xe thắng mạnh rất mãnh liệt, mọi người trong phòng y tế tò mò 4 người nhỏ này không có việc gì làm liền đút đầu ra xem chuyện gì xảy ra.
Cha sanh mẹ đẻ đến bây giờ họ mới thấy được cảnh oai hùng trước mắt, chiếc xe thắng gấp làm tạo một làn khói từ đằng sau xe xông lên, trên xe con người oai phong mãnh liệt bước xuống anh mang kính râm đen hình vuông rất hợp với khuôn mặt kèm với bộ quân phục kia, những bước đi hùng mạnh của anh làm cho mọi người không thể ngậm được mồm.
_ Oa! thật là soái a. – Tiểu Nhàn không thể nào giữ miệng được mà thốt lên.
Có phải là điều cô nói rất đúng cho nên không ai phán bát ngược lại gật đầu đồng ý với cô.
_ Bác sĩ Lâm Khả Khả ở đây? – Rất nhanh anh tiến đến lều, từ trên cao nhìn xuống 4 cái đầu nhỏ đang lú ra nhàn nhạt hỏi.
_ Ở… ở bên trong. – Tiểu Xuân ánh mắt không rời khỏi con người này được.
_ Xin phép! – Anh nghe xong liền gật đầu lách qua họ đi vào bên trong.
Cảnh tượng bên trong rất tốt, mọi thứ đều gọn gàn sạch sẽ, lều màu trắng nên nhìn rất sáng sủa, lêu y tế rất dài, trước là gian phòng khám bệnh, dài xuống là phòng giường bệnh, qua thêm một gian mới là phòng của bác sĩ nghỉ ngơi.
Bước chân của anh đi thẳng một đường rất nhanh đến gian phòng nghỉ ngơi của các bác sĩ, qua lớp rèn mỏng anh có thể thấy được con người anh nãy giờ lo lắng sợ cô ăn không ngon ngủ không yên, mấy ngày nay vất vả có vẻ sẽ gầy xuống nhiều.
Nào ngờ con người kia lại hoàn toàn trái ngược với anh, ăn rất ngon ngủ lại vô cùng ngon.
Anh bước đến chiếc giường của cô, quan sát một chút cái giường này thật có chút tốt không đến nổi nào xem ra tên tiểu tử kia cũng biết suy nghĩ một chút.
Anh không gọi cô dậy mà chỉ đứng đó nhìn cô, haiz, dáng ngủ của cô quả thật rất xấu a. Có lẽ đang mơ giấc mộng đẹp cho nên trên môi cô có nụ cười nhạt nhạt, anh bước thêm một bước nghiêng người xuống dùng bàn tay khô ráp to lớn của mình để lên má của cô nhéo nhéo xoa xoa.
_ Mẹ mẹ à! con muốn ăn canh gà cay – Bàn tay của anh nhéo nhéo được hai cái, cô nhóc kia mớ mớ gọi anh là mẹ mẹ còn đòi ăn ngon khiến cho anh trầm xuống không ít.
Cái gì chứ, xem anh là mẹ ư được rồi để coi anh chỉnh cô thế nào vừa nghĩ tay anh tăng thêm lực nhéo mạnh hơn.
_ A! mẹ mẹ con dậy liền – Cô bị nhéo đau, trong tìm thức cái cách gọi dậy mà đau đớn thế này thì chỉ có mẹ mà thôi, một thói quen cô liền kêu lớn.
_ A, anh… sao anh lại ở đây. -Mơ màng một hồi cô mới hoảng hốt nhìn người đang nhìn mình.
_ Đến đó người! – Anh từ sớm đã thu bàn tay của mình về, đứng nghiêm trang nhẹ nhàng thốt ra ba chữ.
_ Bệnh nhân hôm nay không có ai, anh đến đó anh? – Khả Khả ngồi dậy đứng thẳng người với anh, ánh mắt nhìn ra các giường bệnh không bóng người.
_ Tôi đến đón em! – Anh từ trên cao nhìn xuống cô, khuôn mặt không một chút biểu tình nào.
Khả Khả nghe xong câu này liền bất động, ngơ ngác nhìn người cao lớn trước mặt kia.