Trong vài giây ngắn ngủi cả nhà hàng đều bất động sau khi nghe tiếng đập bàn lớn như vậy.
Lúc này Khả Khả tự nhiên cảm thấy sợ sệt vô cùng, cô không hiểu vì sao lại có cái cảm giác sợ như vậy. Một mình xa nhà đến nơi xa lạ mà cô không sợ, vậy mà giờ đây chỉ cần cái ánh nhìn kia cô lại sợ chứ.
Trong lúc mọi người còn đang bất động thì bóng hình cao lớn đã ra khỏi nhà hàng, theo sau đó là 3 người quân nhân.
_ Thật xin lỗi, mọi người cứ tự nhiên.
Một người trung tá cả người đen như than nở nụ cười lộ cả hàm răng trắng tinh.
Sau khi 4 người quân nhân rời đi thì không khí mới trở nên bình thường, cả thành phố T này ai lại chẳng biết đến quân nhân, ai ai cũng sùng bái những vị anh hùng này.
Bao nhiêu năm qua, cả thành phố T này yên bình là nhờ vào một phần công lao của họ mà ra. Cho nên tầm ảnh hưởng của họ khá lớn trong cuộc sống của người dân.
Lúc này, Khả Khả cả người lại rung lên từng cơn tự nhiên cô lại cảm thấy sợ về căn nhà kia.
Tô Thanh một bên nhìn thấy hết mọi biểu cảm từ đầu đến cuối, anh rút tay về từ lúc nào không hay.
Bữa cơm qua loa rồi cũng qua, cả hai rời khỏi nhà hàng sau đó cùng nhau đi một vòng dạo phố nói đông nói tây một chút.
Đến 7h thì Tô Thanh đưa cô về lại kí túc xá rồi tự lái xe về.
Khả Khả nhìn đồng hồ còn sớm cô quyết định sẽ về văn phòng xem chút bệnh án, đồng thời cố ý về trễ một chút để không phải gặp người nào đó.
_ Bác sĩ Lâm tốt lắm tôi có chuyện muốn nói với cô đây! – Viện trưởng vừa nghe xong cuộc điện thoại, quay lại nhìn thấy người cần tìm.
Khả Khả có chút tò mò, đi nhanh đến phòng viện trưởng.
_ Bác sĩ Lâm! Tôi biết cô là một nhân tài mà bệnh viện tôi có được, 2 ngày nữa là ngày diễn tập đối kháng lớn nhất của quân đội, họ cần có ít nhất 1 bác sĩ giải phẩu tốt qua đó. – Viên trưởng quân y là một người rất nhân hậu, lời ông nói luôn làm người khác rất thoải mái.
_ Được tôi đi! – Chuyện đi hỗ trợ diễn tập đối với cô vô cùng quen thuộc, thời sinh viên hầu như mỗi lần có chiến dịch người xung phong đầu tiên luôn là cô.
_ Tốt Tốt, vậy cô thu xếp 2 ngày nữa lên đường! – Viên trưởng vui vẻ đứng dậy vỗ vai cô.
Trở lại phòng làm việc thu xếp một chút đồ dùng rồi mới quay trở về nhà.
Khi xe về đến nhà, Khả Khả bước xuống mày nhíu lại đèn trong nhà không hề mở.
Căn nhà tối ôm không có dấu hiệu gì là có người quay trở lại.
Cũng nếu như vậy cô sẽ không cần phải đối mặt với tên hắc ám kia rồi. Bước vào nhà, mở đèn lên cô nhìn xung quanh nhà tự nhiên một cảm giác mất mát lạ thuờng vây quanh cô.
Bỏ qua tất cả cô chỉ nuốn ngủ một giấc thật tốt ngày mai lại thu thập một chút chuẩn bị lên đường.
Đêm nay, ở trên đồi núi phía sau thành phố những tiếng còi vang lên không ngớt, từng đợt từng đợt các binh sĩ leo lên những chiếc xe tải.
Chuyện náo động như vậy, cả thành phố dường như ai cũng bị nháo đến không ngủ được chỉ riêng một mình cô gái nhỏ kia thì lại ngon giất.
Reng reng….reng reng reng.
_ Ai… Ai… Điện thoại chết bầm – đang có giấc mộng đẹp bị tiếng điện thoại đánh vỡ.
_ Alooooo! – một tiếng nói lười biếng.
_ Bác sĩ Lâm, mau mau chuẩn bị 2 tiếng nữa chúng ta lên đường – Đầu dây bên kia gấp cực độ. Vừa nói chuyện với cô, vừa thu dọn đồ.
_ A! Không phải ngày mốt sao? – Khả Khả lắc lư ngồi dậy, vò đầu bức tóc.
_ Lệnh điều xuống cách đây 4 tiếng. Nhanh nhanh chúng ta đợi cô – vị bác sĩ kia rất vội, nói xong liền tắt máy.
Bực mình vô cùng, cô nhìn nhìn một chút quân trang chắc chắc phải mang theo suy nghĩ một chút liền lụm một bộ đầm bình thường nhét vào túi đồ, sau đó bỏ chạy.
Có tổng cộng 2 xe bác sĩ và y tá cả điều dưỡng, mọi người đều vì bị lệnh điều động bất ngờ như vậy làm cho không kịp chuẩn bị gì cả. Có người tối hôm qua trực suốt đêm, hôm nay không được nghĩ ngơi liền bị lôi lên xe.
Chỉ một lúc sau, tất cả mọi người đều ngủ lấy sức.
Dù sao thì cũng chỉ là diễn tập, nhưng mà sắc xuất bị thương cũng không thể loại trừ cho nên thà dư thừa chứ không thể thiếu.
Đi hơn 5 tiếng, cuối cùng đoàn xe bác sĩ đến được địa điểm diễn tập. Trước khi đến chỗ diễn tập, trưởng đoàn đọc danh sách phân bác sĩ vào đội.
_ Bác sĩ Lâm, cô vào đội Đỏ bên đó họ chỉ đích danh cô – Sau một hồi đọc danh sách trưởng đoàn nhìn sang cô, giọng điều có chút chọc ghẹo.
Trên xe nghe xong, mọi người đều Ồ lên một tiếng, mọi người liền không bỏ qua cơ hội chà mặt Khả Khả mỏng hơn một chút.
Cô bị chọc đến mặt đỏ như rượu, cái gì chứ chỉ điểm là thế nào cơ chứ.
_ Bác sĩ Lâm! Dù rằng cô được chỉ điểm đến đội đỏ nhưng mà trong đoàn cô là bác sĩ duy nhất của khoa phẩu thuật, cho nên khi có tình huống cần phẩu thuật xảy ra ở các đội khác cô cũng phải đến, có phần vất vả cho cô rồi! – Lúc này trưởng đoàn nghiêm túc hơn.
_ Tuân lệnh! – Cô nghe xong không nháo cũng không ý kiến.
Hai chiếc xe 50 chỗ ngồi lần lượt tiến vào nơi diễn tập. Một đoàn toàn áo trắng bác sĩ bước xuống xe.
_ Tiểu Dư, tiểu Hoà, tiểu Xuân, tiểu Nhan, 4 người cùng theo bác sĩ Lâm đến đội đỏ đi, xe cũng đến đón rồi.
Nghe đọc tên mình, 2 nam, 2 nữ người nào cũng tươi trẻ tuổi náo nhiệt.
Cả 4 người có chút ồn ào hướng về bác sĩ huyền thoại lạnh như băng kia, lúc đầu thì náo chứ càng đến gần cô thì càng trở nên im lặng.
_ Bác sĩ Lâm, xin chỉ giáo! – cả 4 cùng đồng thanh hét lên, chứng tỏ sự nhiệt huyết trong người.
_ Được rồi, chúng ta đi – Cô cứ một dáng vẻ bình thường cầm túi xách và thùng thuốc của mình hướng về chiếc xe quân dụng gắng cờ đỏ.
_ Đúng là thiên thần băng giá! – Tiểu Xuân ủ rủ mặt mày bước theo cô.
_ Phấn chấn lên, tôi tin theo bác sĩ Lâm chúng ta sẽ làm lên kì tích – tiểu Hoà phía sau đi lên vỗ vỗ vai an ủi tiểu Xuân một cái.
Còn hai người kia lại không ý kiến gì, chỉ xách đồ theo sau.
_ Chào các đồng chí bác sĩ! – Trên xe có 2 người quân nhân trên mặt chét mấy thứ màu tùm lum.
_ Báo cáo, mong các đồng chí giúp đỡ! – Cô cũng đưa tay lên chào theo đúng kiểu quân nhân.
Cuối cùng 1 xe 7 người rời đi, trên xe tuổi trẻ vẫn là tuổi trẻ náo nhiệt vô cùng, tiểu Nhan và tiểu Xuân là lần đầu đi như vậy nên không thể nào dấu niềm hương phấn.
Tiểu Hoà có kinh nghiêm 1 lần đi thiên tai, 1 lần đi tác chiến thế này thì trầm tĩnh hơn.
Còn tiểu Dư thì không màn đến ai, cậu đeo tai phone vào nghe nhạc của mình.
Hơn 20 phút, chiếc xe mới đến chỗ của đội Đỏ đóng quân, Bước xuống xe cả 5 người được chào đớn bởi hai người đàn ông vạm vở, một người bước đến nhăn răng ra cười thật tươi
Khả Khả nhìn có chút quen nhưng không biết rằng quen ở đâu.
_ Vị này chắc là bác sĩ Lâm? – trung Tá Hàn phía sau bước đến trước mặt cô ánh mắt đầy hiếu kì.
_ Là tôi! – Cô không lạnh không nhạt trả lời.
_ Đúng là… Ha ha ha! – Trung tá Hàn này nghe xong, đập vai trung tá Ngạo đang đứng nhăn hết hàm răng phía trước một cái.
Cả hai người cùng cười thật lớn, trong bộ dạng sản khoái vô cùng.
_ Không phải chỉ mình tôi, chúng tôi đến 5 người! – Cô không hiểu hai người kia cười cái gì, nhưng mà cô không thích cái kiểu không giải thích mà cười như vậy.
_ Tiểu Dư? – Cả hai người đang cười nghe tiếng nói đầy bực mình của cô liền câm miệng lại tiếp tục làm việc.
_ Là tôi! – cậu nhóc này cũng lạnh nhạt trả lời.
_ Tiểu Hoà? – Đồng chí Ngạo đọc tên một tiếp theo rồi nhìn theo phản xạ.
_ Có! – tiểu Hoà vui vẻ giọng nói có chút lớn.
_ Tiểu Nhàn? – Người tiếp theo được đọc tên.
_ Có! – Cô gái trẻ tuổi vui vẻ cũng nhăn răng ra cười với vị trung tá này.
_ Tiểu Xuân? – Trung tá Ngạo đọc xong tên thì ngước lên nhìn.
_ Có tôi! – Cô bé này là nhỏ tuổi nhất trong 5 người, vóc dáng đáng yêu, khuông mặt càng đáng yêu hơn.
_ Tiểu Xuân! – Trung Tá Ngạo sau khi ngước nhìn cô thì đứng luôn ánh mắt trên người cô, miệng lại đọc tên cô một lần nữa.
_ Là tôi. – Cô bé có chút ngơ ngác với người đang mặc quân phục kia.
Ấn tượng của cô bé là thứ nhất sùng bái quân nhân, thứ hai là sung bái quân nhân, thứ ba cũng là sùng bái quân nhân luôn, cho nên với cái kiểu này rất là làm cho cô bé phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ, lấp lánh của cô nhìn hướng anh.
Còn vị trung tá Ngạo này thì ăn phải cái ánh mắt này của cô mà đứng hình luôn rồi.
_ Ngạo! Còn ở đó, mau dẫn mọi người về vị trí, Ngài đang đợi chúng ta đó nha nha nha – Trung tá Hàn cố ý nhấn mạnh chữ cuối cùng.
_ Tốt tôi đưa mọi người về vị trí! – Ngạo bị làm cho tĩnh lại, khuôn mặt có chút ngượng ngượng.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì cả hai cũng nhanh chống quay về tổng bộ để báo cáo.
_ Báo Cáo! nhiệm vụ đã hoàn thành – Vừa bước vào cửa thì Trung Tá Ngạo đã hét lớn lên.
_ Tốt, các cậu được nghĩ 2 tiếng! – Con người phúc hắc kia, nổi tiếng luôn coi hình phạt là ban thưởng vậy mà hôm nay lại cho các anh nghĩ ngơi 2 tiếng, đùa chắc.
Sau khi nhận lệnh, cả hai cùng ra ngoài trong sự ngơ ngác.
_ Ngạo, cậu nói xem, có phải thiếu tướng uống nhầm thuốc? – Đến lúc tĩnh lại anh vẫn không tin.
_ Đúng rồi, uống nhầm thuốc của bác sĩ Lâm, cho nên sau này chúng ta phải coi trọng bác sĩ lâm có như vậy ngày tháng tươi đẹp sẽ kéo dài!
Từ đầu ở quán cafe nghe Thiếu Tướng hạ lệnh bảo anh phải liên hệ với Viện trưởng quân y V chỉ đích danh bác sĩ Lâm là anh đã nghi vấn rồi.
Chưa kể người con gái ngồi đối diện gốc trái chả thiếu tướng kia lại giống với bác sĩ Lâm.
Cộng với hôm nay thiếu tướng con bảo 2 người các anh một người đại đội trưởng, một người phó đội trưởng đi đón bác sĩ Lâm.
Ai nha, nhìn thôi đã rất rõ ràng rồi nha.
_ Còn cậu! Nuốt phải chữ Xuân phải không? – Trung Tá Hàn đổi chủ đề, trong báo trước liền đánh ấp ngay trọng điểm.
_ Cậu tránh xa chữ Xuân! – Nhớ đến cô bé lúc nãy, đại đội trưởng Ngạo của chúng ta lộ tâm tư một chút.
_ Cậu là gì mà cấm tui, chiến đấu công khai đi! – Phó đội trưởng Hàn thật ra nhìn tiểu Xuân rất đẹp, cảm giác về cô cũng tốt, nhưng mà tốt ở đây không phải kiểu nam nữ mà là anh em.
Nhưng mà cái tên đại đội trưởng này thường ngày không có điểm yếu, nay anh tin mắt một chút liền thấy điểm yếu của đại đội trưởng Ngạo hiện ra, ngu gì mà không chơi đùa một phen.
Đại đội trưởng Ngạo không trả lời, hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Phó đội trưởng Hàn phía sau cười tà ác đi theo.
Chỉ còn bên trong nhà gỗ còn lại đúng một người, trên tay anh cầm một sắp giấy, không phải là giấy tác chiến mà là hồ sơ của Lâm Khả Khả, trên đó có dáng hình của cô.
Ngón tay của anh vô thức vuốt nhẹ lên khuông mặt trên tấm hình, khoé môi của anh cũng không tự chủ được mà cong lên.
_ Hắc xì, con bà nó đứa nào dám nhắc ta! – lúc này tại liều y tế, có người ngồi hắc xì mấy lần, bực mình hét lên sau đó đi lấy viên thuốc cảm uống vào.