Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 35: 35: Chương 27



Tư thế ngủ của cô hơi phóng khoáng, gối đầu không nằm mà ngược lại được ôm vào ngực, hai đùi kẹp chặt chăn, tóc xõa xuống, che khuất nửa khuôn mặt.

Tề Nhiên bước đến trước sofa, nhìn chằm chằm vào mặt cô, không nhịn được đưa tay nhẹ gạt lọn tóc trên mặt cô.
Rõ ràng vừa nói muốn quyến rũ anh cơ đấy, thế mà lại ngủ sớm như vậy.

Còn nữa, sống chung một nhà với một người đàn ông lại có thể an tâm ngủ như vậy.
Anh thở dài khe khẽ, giúp cô kéo chăn đắp kín, sau đó mới rón rén vào phòng tắm tắm rửa.
“Woa, động đất rồi, mưa to rồi, mau dậy đi, siêu nhân điện quang phải đánh quái vật rồi!”
Tiếng hét cao độ vang lên bên tai anh, màng nhĩ Tề Nhiên chấn động mạnh một cái, cả khuôn mặt nhăn lại thành một cục.

Anh che tai mở mắt ra, phát hiện màn đã được kéo ra, ánh mắt trời ấm áp nghiêng nghiêng chiếu vào.
“Woa, động đất rồi, mưa to rồi, mau dậy đi, siêu nhân điện quang phải đánh quái vật rồi!”
Giọng nói ngọt ngào lại vang lên lần nữa.
Tề Nhiên chỉ cảm thấy trên trán xuất hiện ba đường xám xịt, anh nhìn quanh, phát hiện trong phòng chỉ có một mình mình.

Trước khi tiếng chuông báo thức lặp lại lần thứ ba, anh đã không nhịn tiếp được mà tắt nó đi, sau đó nhức đầu xoa huyệt thái dương.
Phải vào những lúc thế này thì anh mới nhận thức rõ ràng rằng, thì ra Lưu Sở Họa thật sự vẫn là một cô gái mới hai mươi tuổi, cả người đầy thanh xuân hoạt bát, người nhà như bọn họ không cảm nhận được.
Anh mở điện thoại lên, phát hiện wechat do Lưu Sở Họa gửi tới.
“Thật xin lỗi, để lại một mình anh ở nhà, em đặt một cuốn hướng dẫn du lịch của thành phố này trên bàn trà đó, nếu anh thấy chán có thể đi dạo, hoặc là anh muốn đến studio của em tham ban, em cũng vô cùng chào đón.”
Lời giải thích nghiêm túc này, thật đúng là không giống với tiếng chuông báo thức do cô đặt gì cả.

Anh nhìn đồng hồ, đã là mười giờ rưỡi sáng.

Đứng lên rửa mặt thay đồ xong, rồi nhàn nhã ăn sáng ở đại sảnh khách sạn, một mình anh đứng trước cửa khách sạn ngây ra hồi lâu, trước khi đứa bé giữ cửa ở khách sạn đến hỏi thăm, anh gọi một chiếc taxi đến địa điểm gần khách sạn nhất trong hướng dẫn du lịch.
Ba giờ rưỡi chiều, anh nhận được điện thoại của Lưu Sở Họa.
“Anh ở đâu vậy?”
Tề Nhiên ngồi trên băng ghế dọc bờ biển ngắm bốn phía, “Anh cũng không biết nữa.” Lúc taxi lái qua vùng biển này anh đã kêu dừng xe, biển mùa này chỉ có trời xanh và hải âu làm bạn, nhìn ra xa yên tĩnh mà xinh đẹp.
Tề Nhiên hít mũi một cái, đẹp thì đẹp thật, nhưng gió biển cũng cực kỳ lạnh.

Thiệt là, từ xa tới đây, thì ra chỉ để ngồi chỗ này hóng mát sao?
“Mở định vị đi, em tới tìm anh.”
“Em không cần quay phim à?”
Dường như Lưu Sở Họa nghe ra ấm ức mơ hồ trong giọng nói của Tề Nhiên, vì vậy cô cười khẽ bảo, “Khó khăn lắm anh mới tới đây một chuyến, đương nhiên phải ở bên anh rồi!”
Lúc Lưu Sở Họa tìm được Tề Nhiên thì anh đang ngồi trước biển rộng cầm điện thoại chơi piano tiles, ngón tay nhanh đến mức tạo thành vệt ảnh trên màn hình, cô như đùa dai mà ra sau lưng anh, đột ngột vỗ vai anh một cái, “Một mình anh vẫn rất vui vẻ nhỉ!”
Ngón tay Tề Nhiên run lên, lập tức game over! Rõ ràng thiếu chút nữa đã phá kỷ lục, anh bất đắc dĩ thở dài, quay đầu lại nói, “Kết thúc công việc sớm vậy?”
“Bởi vì phải dành thời gian ở bên anh đó!” Hình như tâm trạng cô không tệ lắm, vòng qua ngồi xuống cạnh anh, tự nhiên lấy điện thoại di động của anh mà mở màn mới, hết sức chăm chú chơi tiếp.
Tề Nhiên giả bộ vô tình liếc màn hình điện thoại, vừa liếc đã không nhịn được ghé cả người lại, “Tay em nhanh quá, bài này khó lắm đó.”
Lưu Sở Họa đắc ý nhướng mày, dễ dàng phá kỷ lục, bấy giờ mới phát hiện một hơi thở ấm áp đang phả lên cổ mình.

Cô mỉm cười đưa vai, Tề Nhiên lập tức ngồi thẳng người lại, “Ai cho em tùy tiện phá kỷ lục của anh.”
Lưu Sở Họa trả điện thoại lại cho anh, bật cười, “Trên đường tới đây em đã tìm thử, cách đây không xa có một hòn đảo không người, chúng ta lên đảo chơi đi!”
“Đảo không người?” Mắt Tề Nhiên lóe lên, Lưu Sở Họa biết anh đã xiêu lòng.

“Ừm.” Cô cười lộ lúm đồng tiền như hoa, hăng hái giơ cái hộp nhựa trên tay lên, “Em đã chuẩn bị đồ ăn sẵn rồi.”
“Chuẩn bị đầy đủ vậy à? Thì ra lúc em đóng phim luôn nghĩ đến mấy chuyện này, quá không tập trung rồi.” Ngoài miệng Tề Nhiên vẫn trêu chọc, nhưng trong lòng lại sung sướng khó đè nén.
Bọn họ mới hàn huyên được hai câu thì cano Lưu Sở Họa thuê từ lâu đã chạy tới chỗ cách bọn họ không xa, người điều khiển đứng lên vẫy tay với bọn họ.
“Đây là…” Tề Nhiên hơi kinh ngạc.
“Đi thôi.” Cô kéo tay anh đứng dậy, đưa cái hộp nằng nặng cho anh, “Không phải bảo anh tới tham ban ư? Sao lại không tới?”
“Không phải hôm qua ai đó mới kêu anh đừng làm chuyện khiến người khác hiểu lầm đấy hả?” Vẻ mặt Tề Nhiên bình tĩnh, vươn tay cảm nhận cảm giác man mát của bọt nước tóe lên.
Lưu Sở Họa cười, “À, thì ra là giận dỗi à!”
“Anh không có.” Tề Nhiên quay đầu liếc cô.
Nhưng Lưu Sở Họa chỉ cười thản nhiên, không thèm để ý thái độ của anh.
Sau khi xuống cano, dặn người đúng thời gian đến đón bọn họ, Lưu Sở Họa kêu Tề Nhiên cầm hộp đi theo mình.
“Định đi đâu vậy?”
“Tìm một chỗ đào lỗ nhóm lửa đã.”
Không hiểu sao bước chân của Tề Nhiên nhanh hơn một chút, thoạt nhìn hình như có chút hưng phấn.
Bọn họ tìm một nơi cách bờ biển không xa để đào lỗ, Lưu Sở Họa mở hộp nhựa, lấy hai cái ghế gấp ra trước, sau đó lấy một con gà bọc mấy lớp lá sen đã ướp gia vị và nhét hương liệu trước, dùng giấy bạc chuẩn bị sẵn bọc bên ngoài một lớp, đổ ra một túi đất sét nhỏ rồi trộn với nước.
“Để anh làm cho.” Tề Nhiên nhìn thấy mà thèm, hai mắt tỏa sáng, “Muốn làm gà ăn mày đúng không.”
Lưu Sở Họa đưa cho anh làm, mình thì tới rừng cây cách đó không xa tìm một chút lá khô và cành cây.

Tề Nhiên dùng bùn đất trộn xong đắp vài lớp bên ngoài giấy bạc, sau đó nhẹ nhàng xoa đều, tựa như đối xử với một tác phẩm nghệ thuật.

Đợi đến lúc rốt cuộc anh cũng thỏa mãn định cầm đi tranh công với Lưu Sở Họa thì phát hiện cô đã nổi lửa lên rồi.
“Nào nào nào, mau lại đây, ném vào đi.” Tề Nhiên lên tiếng ném gà ăn mày vào đống lửa.
Cô lấy thêm hai củ khoai lang từ trong hộp, vùi xuống cạnh đống lửa.
Sau đó là thời gian yên tĩnh chờ đợi.
Đôi chân dài của Tề Nhiên không có chỗ để đặt bèn dùng hai tay ôm đầu gối, mong đợi nhìn chằm chằm vào đống lửa.

Lưu Sở Họa không nhịn được nhếch môi, “Anh có biết bộ dạng anh hiện tại khiến em nhớ tới cái gì không?”
Tề Nhiên nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.
“Học sinh tiểu học ngày mai sẽ đi chơi xuân nên hưng phấn không ngủ được.”
Tề Nhiên đảo mắt khinh thường, tiếp tục nhìn chăm chú vào lớp bùn đất đang nứt ra từng chút kia, “Bình thường em cũng ăn như vậy à? Ngon không?”
“Đợi lát nữa anh sẽ biết.”
Bọn họ đào khoai lang cháy sém đã tỏa ra mùi vị ngọt ngào trước, Tề Nhiên vừa kêu “Nóng nóng nóng nóng nóng”, vừa nhe răng trợn mắt mà ăn hết cả củ khoai, sau đó giơ bàn tay dính nhọ đen sì ra bờ biển rửa tay.

Trước khi ăn Lưu Sở Họa đã lót một lớp giấy ăn nên bây giờ đang cầm điện thoại vui vẻ chụp ảnh.
“Đáng lẽ anh nên cho người hâm mộ của mình nhìn dáng vẻ mình hiện tại, để bọn họ biết anh chẳng phải thiếu gia tao nhã gì!”
“Em đăng ảnh lên mạng thử xem?” Tề Nhiên hung dữ uy hiếp.
“Anh đoán xem em có dám không?”
Tề Nhiên bất mãn hừ một tiếng, “Video ai đó uống say còn lưu trong điện thoại anh đấy, không biết lấy đâu ra dũng khí khiêu khích anh?”
Lưu Sở Họa lập tức ngậm miệng.
Mùi hương đặc trưng của thịt gà và hương thơm tươi mới của hương liệu và lá sen xuyên qua khe nứt bùn đất mà trêu chọc khứu giác của bọn họ.
“Chín chưa?” Lúc Tề Nhiên mở miệng hỏi lần thứ mười tám, cuối cùng Lưu Sở Họa cũng gật đầu tỏ vẻ ok, anh vội dùng nhánh cây bới gà ăn mày ra, đập bể bùn đẩy, gỡ lớp giấy bạc, rồi lột lớp lá sen đi, thịt gà vàng óng phát sáng tỏa hơi nóng hầm hập xuất hiện trước mắt.
Tề Nhiên gần như hai mắt tỏa sáng mà chụp mấy tấm hình trước rồi mới trực tiếp đưa tay chuẩn bị xé đùi gà.
“Bỏng đó!” Lưu Sở Họa vừa lên tiếng cảnh báo đã thấy Tề Nhiên rút phắt tay về đau đến vung vẩy.
“Phì.” Tiếng cười lần này có vẻ cực kỳ giễu cợt.

Ánh mắt của Tề Nhiên lia tới, Lưu Sở Họa cười vô cùng dịu dàng, kéo tay anh qua đổ nước khoáng lên để hạ nhiệt độ.
Tề Nhiên ngoan ngoãn để mặc cô làm, cảm thấy tai hơi nóng.
Rốt cuộc bọn họ vẫn trực tiếp chia ra ăn cả con gà như người nguyên thủy.
Lúc còn ngồi ở sân bay đợi lên máy bay, Tề Nhiên đã không nhịn được đăng toàn bộ ảnh biển và gà ăn mày trông rất ngon lên weibo.
Tề Nhiên v: Bữa tối tuyệt vời nhất của tôi.
Anh thề, anh thật sự chỉ muốn bày tỏ bữa tối lần này rất tốt đẹp, bất kể là phong cảnh hợp lòng người, thời tiếp thích hợp, hay là đồ ăn ngon, tất cả đều hoàn mỹ như vậy.
Chỉ có điều, đến khi máy bay hạ cánh, lúc mở weibo ra lướt bình luận của người hâm mộ đã phát hiện chuyện bọn họ để ý hoàn toàn khác với chuyện anh để ý.
“Không phải thiếu gia đang quay phim ở Tân Cương hả? Sao tự nhiên lại đến bờ biển nấu cơm dã ngoại?”
“Nghe nói gần đây Lưu Sở Họa đang quay 《 Thất Sát 》, hình như địa điểm quay là thành phố nào đó ven biển thì phải.”
“Khụ khụ, các người đang nói gì đó, dù sao tui cũng không hiểu.”
“Bữa tối tuyệt vời nhất là vì có người tốt đẹp nhất làm bạn chứ sao.”
“Má ơi, vạn dặm tìm vợ là đây!”
“Thiếu gia, tôi nói chứ, anh thực sự quá mê muội rồi.

Tự nhiên có cảm giác mất mặt là sao?”
“Quá mê muội +1, thiếu gia, phải rụt rè một chứ!”
Tề Nhiên nghiến răng nghiến lợi lật vài trang bình luận, càng lật càng cảm thấy nóng mặt.

Nhất là khi anh refresh trang chủ weibo của Lưu Sở Họa nhiều lần, weibo mới nhất vẫn là cái được đăng vào năm ngày trước.
Hồi lâu, Tề Nhiên hối hận thoát khỏi weibo, càng cảm giác mình không nên làm chuyện ngu xuẩn này.
Nên mới bảo lúc trước rốt cuộc tại sao anh lại nổi điên, còn tốn ba bốn ngày nghỉ mà vất vả khổ cực hơn nửa tháng có được, Tiểu Trần thân là trợ lý của anh, anh đưa ra quyết định hoang đường như vậy không không chịu cản, trở về phải đuổi việc anh ta mới được.
Mặc kệ, dù sao cũng là lỗi của anh ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 35



Lời cô nói như có ma lực, Tề Nhiên cúi đầu che dấu sự khác thường của mình, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, đột nhiên dâng lên ý thức trách nhiệm cũng khiến người ta kiên định, không thể kiềm nén được hoan hô nhảy múa trong lòng.

“Yên tâm, có anh cùng đội với em, sẽ dễ dàng giành được quán quân thôi.” Anh sửa sang lại cảm xúc xong, lúc ngẩng đầu sắc mặt không có cảm xúc gì và thêm vẻ kiêu căng.

Ngoài cửa sổ cảnh xuân ấm áp, Lưu Sở Họa cười nhẹ: “Được thôi, sẽ cùng anh giành được quán quân.”

Về phần bên tổ tiết mục, người chịu trách nhiệm chuyên mục vừa mới chủ động hỏi người đại diện của Tề Nhiên về kế hoạch của chương trình thực tế để báo cáo cấp trên. Trong nháy mắt, cả đài truyền hình chấn động, cấp trên hết lượt này đến lượt khác dặn dò xuống, nhất định phải dốc hết sức tìm kiếm sự hợp tác. Hôm nay có cơ hội lớn đập thẳng vào đầu, nếu không nắm bắt thì sẽ bị kết tội.

Vì thế, chưa đầy hai ngày, trên dưới Đài Truyền Hình đều biết rõ Tề Nhiên và Lưu Sở Họa có thể gia nhập liên minh 《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》. Bên phía Tề Nhiên vẫn chưa chính thức trả lời tổ tiết mục, trên mạng cũng đã sôi nổi bàn tán, nói Tề Nhiên dẫn theo bạn gái Lưu Sở Họa cùng tham gia chương trình truyền hình thực tế《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》của đài truyền hình Tây Dữu, nói vô cùng chắc chắn, có mũi có mắt.

Ngay khi tin tức được đưa ra, fans lập tức xếp hàng từ chối, thái độ vô cùng lạnh lùng.

“Không tin, tin giả chúng tôi không tin.”

“Làm ơn đi, các bạn cần phải soạn ra một tin tức thật chút chứ? Ví dụ như có khả năng diễn một vai nam chính hay gì gì đó, vậy thì tôi còn có thể nể mặt mà nửa tin nửa ngờ một phen.”

“Ôm thiếu gia nhà tôi đi, thông báo không chính thức.”

“Báo cáo rồi.”

“Thiếu gia tham gia show truyền hình thực tế sao? Nếu là thật thì tôi nằm mơ cũng cười thức dậy.”

Thần tượng nhà khác ba ngày hai bữa tham gia các tiết mục của bộ phận phim truyền hình để tạo độ hot trước, Tề Nhiên lại có thể ở ẩn gần một năm trời. Tuy mỗi lần ra khỏi cửa đều có động tác lớn, còn ngày thường cũng không có hành động gì lộ liễu ra ngoài ánh sáng. Không thể không nói, dưới tình huống như vậy mà anh còn có được nhiều fans và độ trung thành của fans lại cao như vậy thì có thể nói là một kỳ tích trong giới giải trí, trừ anh ra thì không ai có thể là người thứ hai có được.

Dưới tình huống như vậy, mỗi lần các trạm tiền tuyến của Tề Nhiên đăng một ảnh ở sân bay đều có thể khiến fans cuồng vui sướng cả ngày, huống chi là tin tức tham gia truyền hình thực tế này. Chính vì như vậy nên mỗi một show truyền hình thực tế đều thích lôi kéo tên tuổi của Tề Nhiên để thu hút fans, chỉ còn thiếu không trực tiếp nói với họ rằng muốn được mắng để tăng chủ đề.

Cho nên, sau vô số lần khờ dại ngây thơ, họ liền không tin vào những thứ gọi là yêu sách này rồi.

Mãi đến khi Weibo của《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》 chính thức đăng, sau đó Tề Nhiên và Lưu Sở Họa cũng trích đăng, lập tức gây ra một trận động đất mạnh 8 độ richter trong nhóm fans và quần thể nhóm khán giả qua đường.

Suốt hai ngày, fans khó có thể nói gì ngoài lời cảm thán.

“Nào nào nào, thực hiện lời hứa, phát rút thăm trúng thưởng!”

“Đại tiểu thư gả cho tôi đi, tôi yêu em một đời một kiếp, từ hôm nay trở đi tôi sẽ là fan cứng, siêu cứng của em! ! !”

“A a a a, thật kích động, sẽ không nói, xuống lầu chạy vài vòng, nức nở khóc lóc, Lưu Sở Họa, lúc thiếu gia công bố chuyện tình cảm tôi đã từng mắng cô, đúng! Không! Nói nổi!”

“Nếu sớm biết thiếu gia biết yêu sẽ trở thành như vậy thì tôi tình nguyện để anh ấy công bố tình cảm từ tám trăm năm trước rồi!”

Đương nhiên, fan kích động đồng thời, cũng khó tránh những phần tử đen bắt đầu hung hăng ngang ngược.”Vốn cho rằng Tề Nhiên rất có phong cách, hiện tại xem ra vì tâng bốc bạn gái mà phong cách cũng chẳng còn!”

“Ha ha, fan sẽ không cảm thấy tự làm mất mặt mình đấy chứ? Lúc trước các người bố trí người của Tề Nhiên, không phải nói diễn viên không phải ngôi sao, không phải nói một năm một bộ phim đã tốt còn muốn tốt hơn sao? Bây giờ không phải còn nhận một ít tiền của truyền hình thực tế sao.”

Đương nhiên, những lời nhận xét chua chát này nhanh chóng bị fan oán hận đáp trả.”Ôi trời, thiếu gia nhà tôi muốn cùng phu nhân hưởng tuần trăng mật cũng không được à!”

“[ mỉm cười ] Có phải người bạn này cảm thấy rất tức giận không? Thần tượng của mình đóng phim nhiều năm như vậy vẫn thối nát như cứt, cũng chỉ có thể chải mặt trên các show truyền hình. Bây giờ ngay cả cơ hội này Tề Nhiên cũng cướp đoạt mất, quá tức quá tức, tức chết mất.”

Fans của anh nhân lúc gặp chuyện vui tinh thần phơi phới, sức chiến đấu tràn đầy, từng giây từng phút phỉ nhổ những phần tử đen đến mức câm nín không nói nên lời.

Lần này, Lưu Sở Họa không quá chú ý đến tình hình chiến đấu, cô ngồi trong văn phòng Thư Nhã Bình, tiện tay lật đi lật lại mời đóng quảng cáo trên tay, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Chị Thư, gần đây hình như không hề nghe nói đến tin tức của Thang Chỉ San.”

Lần trước sau khi phát video clip kia ra ngoài, có một nhóm fans qua đường bị hấp dẫn, cảm thấy phim của cô ta rất hay và chỉ số cảm xúc cũng rất cao, lại căn cứ vào tâm lý đồng tình với kẻ yếu, mắng chửi dữ dội dưới Weibo của Thang Chỉ San.

Đương nhiên, Lưu Sở Họa biết, những người mắng Thang Chỉ San cũng không có yêu mến gì cô, nhưng cũng tìm được cơ hội để phát tiết những ngột ngạt tích tụ trong cuộc sống hằng ngày.

Khóe môi Thư Nhã Bình khẽ nhếch: “Chuyện này em phải về mà hỏi bạn trai em rồi.”

“Hả…?” Cô cúi đầu xuống, hơi có chút thất vọng nhẹ nhàng cười. Chỗ dựa vững chắc quá lợi hại cũng không tốt, lần nào cũng chưa được hưởng thụ cảm giác chiến đấu thì quân địch đã tan rã rồi.

Sau khi đắn đo một lúc, cô chọn một dự án bày ra trước mặt, là một thư mời làm người đại diện cho một thương hiệu túi xách xa xỉ trong hai năm, trước mắt xem như là quảng cáo cao cấp nhất cô có thể nhận được.

“Chọn cái này đi, em chỉ nhận một cái được không?” Lưu Sở Họa thăm dò nói.

Thư Nhã Bình từ chối cho ý kiến nhíu mày: “Em nói đấy?”

“Vậy xem như chị đồng ý rồi nhé.” Cô cười sáng lạn, vỗ vỗ bả vai Thư Nhã Bình, nói: “Thời gian quay quảng cáo chị sắp xếp đi, vất vả cho chị Thư rồi.”

Sau khi đơn giản xử lý một vài việc ở công ty, cô lập tức về nhà. Thời gian trước nhóm chuyên mục 《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》 đã thông báo, nói muốn đến nhà quay cuộc sống hằng ngày, đến lúc đó làm phim dẫn đường để phát trước một tuần. Từ khi biết tin tức này, hội chứng OCD (Rối loạn ám ảnh cưỡng chế) của Tề Nhiên lại đến. Chưa kể đến việc anh lôi kéo Lưu Sở Họa bàn bạc công việc quay chụp lúc đó thế nào, bản thân lại còn viết ra từng kịch bản nhỏ,họ nên ngồi ở đâu, khi nào thì quay đầu, khi nào thì mỉm cười, khi nào thì nói theo lời thoại đều đã được bố trí rõ ràng, chuẩn bị đến lúc đó chỉ cần nghiêm túc dựa theo kịch bản mà hành động.

Lưu Sở Họa cầm lấy đưa mắt nhìn, lập tức phản bác.”Như vậy quá mất tự nhiên.”

Tề Nhiên mở to mắt, vẻ mặt như tín ngưỡng bị sụp đổ.

“Nhóm fan xem truyền hình thực tế là vì muốn thấy anh một cách chân thực nhất, không cần căng thẳng như vậy, cứ như bình thường là được rồi.” Cô cảm thấy con mèo nhỏ trước mắt có chút uất ức, cười sờ sờ đầu anh.

Tuy chưa sờ mó được đến hai lần đã bị cau mày nghiêng đầu né tránh: “Anh không có căng thẳng.”

“Tức giận sao?”

“Không có.” Anh đứng lên, đi ra tủ lạnh cầm chai nước lên lầu: “Anh về phòng trước đây.”

Nói không tức giận, nhưng thực ra là đang tức giận. Lúc nhóm quay phim《 Cuộc chiến chớp nhoáng》gõ cửa, mặt anh vẫn không chút thay đổi ngồi bên kia chơi game trên điện thoại, ánh mắt không hề nhúc nhích.

Lưu Sở Họa bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy đi mở cửa.

Cô vừa hé cửa ra đã có mấy camera nhắm ngay mặt cô, cô xem như không có, xinh đẹp ngọt ngào cười: “Mời vào.”

Thấy họ vào nhà, cuối cùng Tề Nhiên bỏ di động trong tay ra, đứng dậy nhẹ nhàng lịch sự chào hỏi, không nhìn ra được một chút buồn bực nào. Lưu Sở Họa đứng một bên, nhịn không được cười cười.

“Các bạn cứ tương tác qua lại như bình thường là được rồi.” Sau khi chào hỏi xong, tổ quay phim chuẩn bị sẵn sàng, người chế tác tiết mục mở miệng nhắc nhở.

Tề Nhiên quay sang cho Lưu Sở Họa một ánh mắt, như đang kiềm chế tức giận vì cô bác bỏ đề nghị hoàn hảo của anh.

Lưu Sở Họa chỉ vờ như không biết, giang tay về phía anh: “Bình thường chúng ta tương tác kiểu gì?”

Anh im lặng nhún vai, ý bảo mình cũng không biết.

“Này.” Thấy anh không trả lời, Lưu Sở Họa nhẹ nhàng đá đá chân anh: “Tiểu thiếu gia, nói chuyện đi, bình thường chúng ta là kiểu gì?”

Tề Nhiên lập tức chấn động, ném qua một ánh mắt sắc bén nói: “Trước ống kính không được nói anh như vậy.”

Lưu Sở Họa bật cười: “Nhưng không phải mọi người đều gọi anh như vậy à? Tiểu thiếu gia.”

Anh hung dữ trợn mắt lên, uy hiếp nói: “Còn dám nói.”

Lưu Sở Họa lập tức giơ tay đầu hàng, thỏa hiệp nói: “Được, không nói nữa, mau qua đây xử lý chính sự, bình thường chúng ta tương tác với nhau kiểu gì. Em nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được các việc có liên quan bình thường của chúng ta, anh xem phim của anh, em đọc tiểu thuyết của em, hình ảnh như vậy có gì hay để quay đâu.”

Người chế tác giải vây nói: “Hay là Sở Họa cô dẫn chúng tôi đi thăm phòng Tề Nhiên được không?”

“Không được.”

Tề Nhiên kiên quyết như đinh đóng cột từ chối, nhất thời cục diện có chút xấu hổ.

Lưu Sở Họa đứng lên đến gần ống kính, vươn ngón trỏ chỉ chỉ về phía Tề Nhiên, làm mặt quỷ, che miệng nhỏ giọng nói: “Anh ấy cảm thấy nếu fan thấy được hình ảnh phòng anh ấy, chắc chắn sẽ vỡ mộng ngay, giận mà biến thành đen.”

“Vù” một tiếng, một cái gối ôm từ phía sau bay đến. Cô nghiêng đầu, phía sau như có mắt, phản ứng nhanh nhạy đưa tay bắt được gối.

Ánh mắt Tề Nhiên vô cùng sắc bén, bàn tay anh làm động tác đưa đến cổ, vẻ mặt như muốn nói “Em nói thêm gì nữa nhất định sẽ chết rất thảm”.

Lưu Sở Họa nhịn không được mỉm cười.

Sau một màn náo loạn, họ vẫn quay cảnh tương tác lẫn nhau rất đúng quy tắc, vào bếp nấu cơm, rồi cùng bơi lội, phỏng vấn riêng giới thiệu gì gì đó về đối phương.

Chỉ là, có lẽ Tề Nhiên không ngờ rằng, một tháng sau lúc phát tiết mục lên, vậy mà đã để lại một động tác chọc cười dài chỉ trong một giây của mình, bắt đầu từ “Bình thường chúng ta tương tác kiểu gì”, đến lúc Lưu Sở Họa bắt được gối ôm với vẻ mặt cưng chiều nhìn anh ngây thơ uy hiếp. Ngay cả những hình ảnh quay mấy tiếng sau đó, ngoại trừ phỏng vấn và màn để lộ da thịt trong bể bơi thì tổ tiết mục cũng chỉ giữ lại hình ảnh lúc Lưu Sở Họa xuống bếp sai bảo anh chạy tới chạy lui, còn anh thì không hề biết mệt, phối hợp với phụ đề đường dẫn trong tiết mục, cả người anh hoàn toàn sụp đổ.

Lúc anh mới vừa quay xong tập đầu tiên của 《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》, mấy ngày liên tiếp mặt không hề đổi sắc, lượn qua lượn lại trong phòng như âm hồn.

Ngược lại, Lưu Sở Họa xem bình luận của cư dân mạng thấy hết sức thú vị.

“Má ơi, thiếu gia đáng yêu làm tôi khóc luôn rồi.”

“Cảm thấy Lưu Sở Họa rất dịu dàng, cười lên cũng siêu cấp đáng yêu, tay chân lại nhanh nhẹn, thiếu gia tôi đánh cô ấy một trận, đánh thắng anh tặng cô ấy cho tôi có được hay không.”

“Ha ha ha ha, chỉ muốn gọi anh là tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia quá ngây thơ quá đáng yêu.”

“Trời ạ, tôi là ai? Tôi ở đâu?”

“Ăn xong một chiếc bánh ngọt nhỏ, tim cũng muốn tan chảy ra rồi.”

“Xem tiết mục xong rơi vào hố CP mới, có ai cũng rơi vào như tôi không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.