Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Hao phí nửa ngày, Vân Phi Dương mới phá vỡ trận pháp, bên trong điện cũng không có bảo vật mà chỉ có một nữ nhân đang ngồi xếp bằng vận công.
Cái này khiến hắn bất ngờ.
Đương nhiên, nhìn thấy nữ nhân hắn vô cùng phấn khởi, thấy rõ từng mảnh da thịt trắng ngần của nàng, trong lòng không khỏi thầm hô, cực phẩm nha.
Phá trận, lại có phúc lợi như thế!
Tất nhiên Mục Oanh cũng nhìn thấy quần áo nữ tử không chỉnh tề, vội vàng ngăn trước người Vân Phi Dương:
– Vân đại ca, phi lễ không nên nhìn, không nên nhìn a!
Không nên nhìn?
Ngu mới không nhìn!
Vân Phi Dương đẩy tay nhỏ Mục Oanh ra, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Theo hắn mà nói, hắn thưởng thức nữ tử xinh đẹp trước mặt đang theo góc độ nghệ thuật.
– Chậc chậc.
Vân Phi Dương cảm khái:
– Da cô nàng như tuyết, dáng người uyển chuyển khẳng định là mỹ nhân tuyệt sắc.
Vừa dứt lời.
Nữ tử ngồi xếp bằng rung động lông mi, mở mắt ra, trong mắt dần toát ra vẻ lạnh lùng.
– Không tốt!
Vân Phi Dương giật mình, lúc này kéo Mục Oanh ra sau.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
…
– Đáp, đáp.
Bên ngoài mưa tạnh, nước theo mái ngói rơi xuống nền nhà.
Trong hậu điện.
Mục Oanh tránh sau lưng Vân Phi Dương khuôn mặt kinh hoảng, phía trước nàng, Vân đại ca bị nữ tử kia cầm kiếm gác lên cổ.
Vân Phi Dương giơ tay, một mặt vô tội:
– Cô nương, ngươi ta không cừu không oán, ngươi làm như vậy không tốt đâu?
Để người ta nhìn nửa người.
Còn nói không có thù?
Giờ phút này mục quang nữ tử lãnh lệ nhìn hắn.
Không thể không nói.
Vân Phi Dương phán đoán không sai, ánh mắt nàng trong suốt, khuôn mặt tinh xảo, dù giờ phút này trong lòng tràn ngập phẫn nộ, nàng vẫn xứng với bốn chữ mỹ nữ tuyệt sắc.
Mục Oanh so ra kém hơn cùng nàng này một đoạn.
Đại tiểu thư Lương Âm xem ra cũng kém nàng này khá nhiều.
Đương nhiên.
Không phải nói Mục Oanh cùng Lương Âm không đẹp, chủ yếu vì đối phương trong lúc vô hình tản mát ra một cỗ khí chất cao quý lạnh nhạt.
Loại khí chất này rất khó bắt chước.
Hữu Tướng diện mạo, khí chất suất.
Nữ tử dạng này, tuyệt đối là vưu vật nhân gian.
Khó trách, Vân Phi Dương bị kiếm gác trên cổ, mắt vẫn không thành thật nhìn ngó còn âm thầm suy đoán:
– Nàng mỹ mạo cũng không thua Cữu Nhật thần nữ.
Cữu Nhật thần nữ.
Chưởng quản chín vạn cương thổ Thần Giới, thần giới đệ nhất mỹ nữ được người người ca tụng.
Vân Phi Dương năm đó một lòng tu luyện nhanh chóng đột phá tu vi, cũng chỉ vì xâm nhập khuê phòng của Cữu Nhật thần nữ nhìn nàng đôi chút.
Về sau bị phát hiện, Cữu Nhật thần nữ tức giận phái binh truy sát mấy trăm năm.
– Nhìn đủ chưa?
Mỹ mạo nữ tử lạnh lùng nói.
– Chưa đủ.
Vân Phi Dương chân thành:
– Ngươi mỹ nữ dạng này, ta nhìn cả đời cũng không đủ.
Da mặt này, thật không có thuốc cứu.
Nữ tử lạnh lùng quát khẽ.
– Dâm tặc, xuống địa ngục xem diêm vương đi.
Nói xong, ngọc thủ giương nhẹ.
Dâm tặc?
Đối với xưng hô thế này, Vân Phi Dương cự tuyệt:
– Này này, nói cho rõ ràng nha, chính ngươi mặc y phục không hoàn chỉnh, có thể trách ta nhìn à, ngươi hẳn phải cảm tạ ta đã nhìn thấy ngươi mới đúng chứ, do ngươi muốn ta nhìn mà!
– Ngươi có thể chết rồi.
Nữ tử lạnh mặt, sát tâm nổi lên, huy kiếm đâm đến.
– Xoát.
Đột nhiên, cổ Vân Phi Dương co rụt lại, hữu chưởng đẩy ra, tay trái thi triển Tam Thức Cầm Long Thủ quấn trên cánh tay nữ tử, trở tay chế trụ nàng.
Toàn bộ quá trình phát sinh trong tích tắc.
Nữ tử lấy lại tinh thần, lợi kiếm trong tay đã rơi xuống, người cũng bị Vân Phi Dương triệt để trói buộc.
– Ngươi…
Đôi mắt đẹp của nàng lóe ra vẻ giận dữ.
Vân Phi Dương khóa trái nắm lấy ngọc thủ nàng, cười nói.
– Ngươi cũng bị thương thành dạng này rồi, đừng lãng phí Linh lực tới giết ta, ngươi giết không được đâu.
Thực ra lúc bắt đầu, hắn đã biết nàng thụ thương nặng, nếu không sao lại bố trí trận pháp tại phá miếu như thế này chứ.
– Dâm tặc!
Nữ tử nghiến răng nghiến lợi:
– Thả ta ra.
– Xoát.
Vân Phi Dương thật buông nàng ra.
Sau khi Nữ tử thoát khốn, con ngươi nàng lạnh lùng như băng trong tràn ngập tức giận.
Nàng hận nam nhân này, nếu như không phải trong người có thương tích, khẳng định sẽ một kiếm giết chết hắn.
Bị một tuyệt sắc mỹ nữ ghen ghét, trong lòng Vân Phi Dương cũng rất bất đắc dĩ.
Hắn nhún nhún vai:
– Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao, ta chỉ tránh mưa đi ngang qua, tình cờ ghé vào ngôi miếu này thôi!
– Đúng vậy.
Mục Oanh vội giải thích:
– Ta cùng Vân đại ca tình cờ đi ngang qua thôi, thật đấy.
Nghe được Mục Oanh nói, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt cô nàng nhạt bớt, thầm nghĩ:
– Người này thực lực đạt Vũ Lực tam đoạn, không có cách phá vỡ trận pháp được, có lẽ thương thế mình quá nặng, trận pháp không được duy trì được mà sụp đổ, mới để bọn hắn vô ý xông vào.
Cuối cùng.
Nữ tử nhặt kiếm, thu vào trong vỏ.
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi, chân thành:
– Danh tiết nữ nhân rất trọng yếu, ngày hôm nay ta vô ý mạo phạm, nguyện ý phụ trách cô nương cả đời.
Tên này lại động tâm.
Nhưng lời ấy chẳng khác nào tuyên bố muốn tìm đường chết, nữ tử vừa mới tỉnh táo lại bị chọc giận, trực tiếp rút kiếm bổ tới.
Bất quá.
Trong nháy mắt xuất kiếm, sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể lảo đảo rồi mềm yếu ngã xuống.
Thời điểm sắp hôn mê.
Nàng cảm giác mình được người ôm lấy, bên tai truyền đến thanh âm êm ái:
– Bị thương nặng như vậy, không nên tùy tiện điều động linh khí.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
…
Lâm Chỉ Khê mơ một giấc mộng.
Trong mơ, nàng nhìn thấy trên bầu trời có một vòng xoáy khổng lồ, không gian không ngừng vỡ nát, vạn vật bị thôn phệ phảng phất như ngày tận thế.
Trong không gian rung chuyển ấy, một thủ trảo mơ hồ xuất hiện tại trung tâm.
Dần dần, bóng dáng ngày càng rõ ràng.
Nàng có thể xác định, thủ trảo kia của một người, hắn tay cầm một bức họa, đưa mắt nhìn về phía chân trời.
Nàng nỗ lực xem bức họa kia, nhưng thủy chung không thấy rõ.
Người kia phảng phất cảm nhận được nàng, hắn nhẹ nhàng xoay người nhìn lại, tóc đen trong gió tung bay, che khuất đi khuôn mặt cũng không biết nam hay nữ.
Bành..
Vòng xoáy bành trướng đến cực hạn, bỗng nhiên nổ tung thành ngàn mảnh nhỏ, tất cả như hóa thành hư vô, cũng chính bởi vì tiếng nổ này, Lâm Chỉ Khê từ từ tỉnh táo lại, nỉ non:
– Lại là giấc mộng này…
Vân Phi Dương cười:
– Ngươi mơ thấy cái gì?
Khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, làm cho Lâm Chỉ Khê kinh hãi, nàng theo bản năng nhấc tay đánh tới.
Cũng may Vân Phi Dương tay mắt lanh lẹ, chuyển đầu né được, nói:
– Đánh ta làm gì?
Thấy rõ hình dáng người này, Lâm Chỉ Khê nhớ tới sự việc phát sinh trước khi hôn mê, cắn răng nói:
– Dâm tặc, ta muốn giết ngươi!
Đang nói chuyện, nàng lặng lẽ vận chuyển Linh lực.
Vân Phi Dương thấy nàng vận chuyển linh lực, vội đưa tay điểm nhẹ vào mạch nàng, ngăn cản Linh lực nàng vận hành, nói:
– Ngươi bây giờ thụ thương rất nặng, nếu như lại tiếp tục vận chuyển linh khí, võ đạo hoàn toàn bị phế đấy!
Vũ giả để ý nhất đến võ đạo của bản thân.
Lâm Chỉ Khê nghe vậy, nhất thời tán đi Linh lực, đôi mắt đẹp hung hăng trừng nam nhân vô sỉ này.
Vân Phi Dương hỏi:
– Ngươi hận ta như vậy?
Ngươi nhìn thấy hết thân thể ta, giờ lại nắm tay ta không buông như thế, không hận ngươi mới lạ.
Vân Phi Dương cười cười.
– Ngươi tốt nhất đừng hận ta, bời vì nữ nhân hận ta đến sau cùng đều sẽ yêu ta đó.
– Vô sỉ!
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng quát khẽ.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, vô liêm sỉ đáp:
– Cám ơn.
– …
Lâm Chỉ Khê tức giận đến nổi thân thể run rẩy nhưng không thể làm gì được, sau cùng nàng dứt khoát nhắm mắt lại không nói một lời.
Nhìn thấy nàng không nói lời nào, Vân Phi Dương đành buông tay nàng ra, chậm rãi đi ra ngoài phòng, chợt quay người nói:
– Lâm Chỉ Khê, ngươi hôm nay may mắn gặp ta, nếu không võ đạo ngươi cả đời sẽ dừng lại không thể tiến thêm được nữa.