Siêu Cấp Đáng Yêu

Chương 13: Anh ấy ra trận



Bùi Tú Nhiên hỏi Lục Úc Niên: “Tại sao cậu phải giết đứa trẻ này đi?”

Cố Trạch Ngư đang ngủ trong vòng tay của Lục Úc Niên, hơi thở nhẹ nhàng khiến anh cảm thấy cậu cực kì bé nhỏ, khi Lục Úc niên ôm cậu bước vào, Bùi Tú Nhiên thậm chí còn không nhận ra rằng có một người đang ngủ dưới chiếc áo choàng bạc đó.

Lục Úc Niên nhìn xuống cậu, Alpha đang ngủ trông giống y như những Omega khác. Kể từ khi biết mình mang thai, áp suất không khí của Lục Úc Niên đã rất thấp, người cảm nhận rõ ràng nhất chính là Cố Trạch Ngư nằm trên người anh.

Cậu không biết mình đã làm sai điều gì nhưng để tránh thiệt hại nên cậu không dám động vào vảy ngược của Omega.

“Tôi là tướng quân, đại chiến còn chưa kết thúc cậu muốn tôi mang bụng to đi chiến trường sao?” Anh suy nghĩ một chút, lấy tay bịt lỗ tai Cố Trạch Ngư trầm giọng nói: “Hơn nữa, tôi làm sao có thể sinh con cho cậu ta.”

Bùi Tú Nhiên không biết làm thế nào để thuyết phục anh, chiến tranh giữa các vì sao chỉ đăng những hành động anh hùng của Lục Úc Niên khi đẩy lùi được cuộc xâm lược của bộ tộc biển trên bãi biển Hermandy ngày hôm qua. Hải tộc đe dọa rằng đợt xâm lược thứ ba sắp xảy ra, ngay cả tướng quân của hải tộc Hải Mộc Nhĩ cũng đã nói rằng nếu Lục Úc Niên không giao nộp vua của Hải tộc thì chiến tranh sẽ không bao giờ kết thúc.

Có ma mới biết vua của Hải tộc ở đâu, Lục Úc Niên thậm chí còn chưa từng thấy, nghe nói vua của bọn họ cũng là một Alpha vô dụng, vào ngày trăng tròn xa rời thủy triều cậu ta bí mật lên bờ rồi biến mất.

Vì còn non tháng nên Bùi Tú Nhiên đưa cho Lục Úc Niên một viên thuốc màu xanh lam. Anh có thể lấy nó rồi trực tiếp nuốt nó tại đây, nhưng anh đã bỏ cuộc vì Cố Trạch Ngư tỉnh dậy trong vòng tay của anh đang cố gắng đứng dậy.

Sau khi nhìn thấy bác sĩ Bùi, cậu vô thức trốn trong vòng tay của Lục Úc Niên, nửa khuôn mặt của cậu bị che khuất sau chiếc áo choàng trông giống như một con cá nhỏ đang hoảng loạn bơi trong ao.

Lục Úc Niên để cậu xuống, dùng bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Trạch Ngư, anh luồn năm ngón tay vào kẽ hở giữa các ngón tay của cậu, giữ chặt tay lại dẫn cậu ra khỏi phòng khám.

Sau khi trở về nhà, Cố Trạch Ngư ngồi giữa những con búp bê để chơi, Lục Úc Niên rót một cốc nước ấm, cầm viên thuốc màu xanh trong tay nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu. Suy nghĩ một lúc, khi anh định bỏ vào miệng thì không biết từ lúc nào Cố Trạch Ngư đã đứng sau lưng anh, từ phía sau ôm lấy Lục Úc Niên, thăm dò nắm lấy cánh tay mềm mại của anh nhưng không dám với tới lấy viên thuốc.

“Bảo bối, đau quá.” Cố Trạch Ngư dụi đầu vào cổ Lục Úc Niên, liếm phần da ở cổ anh như một chú cún con đang cố lấy lòng chủ nhân, cậu đã nói một điều gì đó khác ngoài việc thích anh từ khi cậu bị thương cho đến bây giờ.

Viên thuốc rơi xuống đất, Lục Úc Niên liếc mắt nhìn cũng không nhặt nó lên, từ phía sau ôm lấy Cố Trạch Ngư đặt ở trước mặt mình, để cậu ngồi ở trên người mình nặng nề nhìn chằm chằm cậu nói: “Bản thân cậu vẫn còn là một đứa trẻ.”

“Chúng ta sẽ lớn lên, chúng ta sẽ cùng nhau trưởng thành.” Cố Trạch Ngư đã quen với việc ngoan ngoãn nghe lời trước mặt Lục Úc Niên trong khoảng thời gian này, nhưng lần đầu tiên đối mặt với Lục Úc Niên khiến cậu vẫn có chút run sợ: “Đừng gây rắc rối cho Lục Úc Niên nhé, ngoan đi.”

Cậu nhẹ nhàng cắn vào da thịt sau gáy Lục Úc Niên, khi răng nanh của cậu xuyên qua lớp biểu bì, một trận tê dại cùng ngứa ngáy truyền đến toàn thân Omega. Lục Úc Niên chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Trạch Ngư sẽ đánh dấu tạm thời, không bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ dám đánh dấu tạm thời mình.

Pheromone của Alpha yếu ớt liên tục truyền qua mạch máu, mắt Lục Úc Niên tối sầm lại, anh duỗi ủng da giẫm lên viên thuốc nghiền nát nó thành bột.

Khi đánh dấu xong, cả hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa vì nóng, Cố Trạch Ngư ngửi thấy mùi sữa quấn quanh người Lục Úc Niên, cứ như vậy nhón chân hôn lên khóe miệng anh. Lục Úc Niên sờ lên tuyến thể vẫn còn nóng hổi, ​​nhớ lại Cố Trạch Ngư điên cuồng đêm đó khóe miệng hơi nhếch lên: “Không phải cậu nói tôi không xứng để cậu đánh dấu sao?”

Cố Trạch Ngư làm sao có thể hiểu ý của anh, đôi mắt cậu mở to như thể đang nghe một điều viễn vông, cậu móc ngón tay của Lục Úc Niên nói một cách thờ ơ: “Lục Úc Niên siêu siêu mạnh.”

Tâm trạng Lục Úc Niên rất tốt, nắm lấy tay Cố Trạch Ngư đặt lên cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình, tay kia xoa xoa thái dương đang đau nhói: “Sinh ra nó sẽ là kẻ ngốc, hay là kẻ mất trí mang một trong hai bệnh đó? Quên đi, hết thảy đều được cả, dù sao nó cũng là con của lão tử.”

Lục Úc Niên là một người bướng bỉnh, người duy nhất trong doanh trại quân đội biết rằng anh có thai là bác sĩ Bùi. Anh mặc áo giáp để huấn luyện như bình thường, thậm chí còn vào cabin mô phỏng để trực tiếp chiến đấu, không có bất kỳ cảm giác nào của Omega đang có thai. Truyện Việt Nam

Cố Trạch Ngư dần trở lại bình thường sau ngày hôm đó, nhưng sự phụ thuộc của cậu vào Lục Úc Niên vẫn tiếp tục không suy giảm. Khi Lục Úc Niên ra khỏi cabin chiến đấu, anh luôn có thể nhìn thấy Cố Trạch Ngư ngồi xổm ở cửa với vẻ mặt lo lắng vội vã chạy đến, sau đó pheromone xoa dịu yếu ớt được giải phóng ngọt ngào đến nỗi xung quanh không ai dám đến gần.

Trong bốn tháng đầu tiên, anh không thể tránh khỏi việc ốm nghén, đội trưởng Voi cho rằng các món anh ấy nấu không ngon nên đã thức cả đêm để nghiên cứu các món ăn mới, nhưng Lục Úc Niên ăn gì cũng nôn ra.

Vị tướng quân vạm vỡ vừa ôm thùng rác vừa bịt miệng khi ngửi thấy mùi thơm của rau đã nôn khan, cảnh tượng này từng trở thành cơn ác mộng kinh hoàng trong doanh trại.

Vào tháng thứ năm, thai nhi dường như đã ổn định, sự thèm ăn của Lục Úc Niên đã được kích thích đến nỗi anh muốn ăn tất cả thức ăn mà anh đã nôn ra trong bốn tháng trước.

Đội trưởng Voi đắc thắng vung mũi khi đi bộ trong lớp học nấu ăn trong thời gian đó, cho Lục Úc Niên thấy kỹ năng nấu ăn tuyệt vời của anh ấy bảy lần một ngày.

Cố Trạch Ngư cũng ăn, đến nỗi cả người tròn vo, quần áo mang theo mặc không vừa, nhìn như một con cá béo. Omega nhện đưa cho cậu quần áo mới, khi nhìn vào gương Cố Trạch Ngư đau lòng thề rằng cậu sẽ giảm cân, nhưng khi món súp gà mà Lục Úc Niên không thể ăn được đẩy đến trước mặt, cậu vẫn uống một hơi cạn sạch.

Lục Úc Niên ôm con cá mập nhỏ trong tay, với cái bụng to của anh áp vào cái bụng nhô ra của cậu, nhéo cái cằm của Cố Trạch Ngư, sau đó nhéo cái mông tròn của cậu nói với vẻ mặt chán ghét: “Béo còn xấu hơn.”

Cố Trạch Ngư bật khóc, khi Lục Úc Niên có thêm bữa ăn trong vài ngày tới, cậu ngậm chặt miệng như một con ngao nhìn Omega của mình với vẻ oán hận.

Sau khi ăn nhiều như vậy mà trên người Lục Úc Niên vẫn không có một chút mỡ thừa nào, trong quá trình kiểm tra sức khỏe khi sinh, anh cũng nói rằng đứa bé có kích thước bình thường, Cố Trạch Ngư tức giận đuổi theo bác sĩ Bùi hỏi liệu cậu cũng có thể nhét một con búp bê nhỏ vào bụng không.

Bảy tháng sau, đợt xâm lược thứ ba của Hải tộc đã đến, Lục Úc Niên định ra chiến trường nhưng Cố Trạch Ngư đã ôm đùi anh để ngăn anh đi ủng. Cậu đặt tay lên bụng anh, bào thai cũng phản ứng lại sự đụng chạm của cậu một cách tinh nghịch, Cố Trạch Ngư dường như được khích lệ cao giọng nói với Lục Úc Niên: “Baby sẽ không cho anh đi đâu.”

Lục Úc Niêm dùng một tay nâng cổ áo của Cố Trạch Ngư lên, thấy cậu lo lắng cho mình, không muốn tấn công mình, anh liền đặt cậu xuống, ấn vào sau đầu trao cho cậu một nụ hôn kiểu Pháp, nụ hôn không thể dứt cho đến khi Cố Trạch Ngư thở hổn hển, anh nói: “Tôi là tướng quân của bọn họ.”

Cố Trạch Ngư biết rằng lời nói của mình không quan trọng đối với Lục Úc Niên, cậu đã nói về công dụng thần thánh của việc áp trán vào cái bụng cao của Lục Úc Niên, nói nhỏ với Omega và em bé của mình: “Phù a ba.”

Lục Úc Niên biết rằng đây là ngôn ngữ của Cố Trạch Ngư, cậu nói: “Bình an trở về.”

___________

Tiểu kịch trường

Quân địch: Lục tướng quân mang theo một bao thuốc nổ đến rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Siêu Cấp Đáng Yêu

Chương 13: Anh ấy ra trận



Bùi Tú Nhiên hỏi Lục Úc Niên: “Tại sao cậu phải giết đứa trẻ này đi?”

Cố Trạch Ngư đang ngủ trong vòng tay của Lục Úc Niên, hơi thở nhẹ nhàng khiến anh cảm thấy cậu cực kì bé nhỏ, khi Lục Úc niên ôm cậu bước vào, Bùi Tú Nhiên thậm chí còn không nhận ra rằng có một người đang ngủ dưới chiếc áo choàng bạc đó.

Lục Úc Niên nhìn xuống cậu, Alpha đang ngủ trông giống y như những Omega khác. Kể từ khi biết mình mang thai, áp suất không khí của Lục Úc Niên đã rất thấp, người cảm nhận rõ ràng nhất chính là Cố Trạch Ngư nằm trên người anh.

Cậu không biết mình đã làm sai điều gì nhưng để tránh thiệt hại nên cậu không dám động vào vảy ngược của Omega.

“Tôi là tướng quân, đại chiến còn chưa kết thúc cậu muốn tôi mang bụng to đi chiến trường sao?” Anh suy nghĩ một chút, lấy tay bịt lỗ tai Cố Trạch Ngư trầm giọng nói: “Hơn nữa, tôi làm sao có thể sinh con cho cậu ta.”

Bùi Tú Nhiên không biết làm thế nào để thuyết phục anh, chiến tranh giữa các vì sao chỉ đăng những hành động anh hùng của Lục Úc Niên khi đẩy lùi được cuộc xâm lược của bộ tộc biển trên bãi biển Hermandy ngày hôm qua. Hải tộc đe dọa rằng đợt xâm lược thứ ba sắp xảy ra, ngay cả tướng quân của hải tộc Hải Mộc Nhĩ cũng đã nói rằng nếu Lục Úc Niên không giao nộp vua của Hải tộc thì chiến tranh sẽ không bao giờ kết thúc.

Có ma mới biết vua của Hải tộc ở đâu, Lục Úc Niên thậm chí còn chưa từng thấy, nghe nói vua của bọn họ cũng là một Alpha vô dụng, vào ngày trăng tròn xa rời thủy triều cậu ta bí mật lên bờ rồi biến mất.

Vì còn non tháng nên Bùi Tú Nhiên đưa cho Lục Úc Niên một viên thuốc màu xanh lam. Anh có thể lấy nó rồi trực tiếp nuốt nó tại đây, nhưng anh đã bỏ cuộc vì Cố Trạch Ngư tỉnh dậy trong vòng tay của anh đang cố gắng đứng dậy.

Sau khi nhìn thấy bác sĩ Bùi, cậu vô thức trốn trong vòng tay của Lục Úc Niên, nửa khuôn mặt của cậu bị che khuất sau chiếc áo choàng trông giống như một con cá nhỏ đang hoảng loạn bơi trong ao.

Lục Úc Niên để cậu xuống, dùng bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Trạch Ngư, anh luồn năm ngón tay vào kẽ hở giữa các ngón tay của cậu, giữ chặt tay lại dẫn cậu ra khỏi phòng khám.

Sau khi trở về nhà, Cố Trạch Ngư ngồi giữa những con búp bê để chơi, Lục Úc Niên rót một cốc nước ấm, cầm viên thuốc màu xanh trong tay nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu. Suy nghĩ một lúc, khi anh định bỏ vào miệng thì không biết từ lúc nào Cố Trạch Ngư đã đứng sau lưng anh, từ phía sau ôm lấy Lục Úc Niên, thăm dò nắm lấy cánh tay mềm mại của anh nhưng không dám với tới lấy viên thuốc.

“Bảo bối, đau quá.” Cố Trạch Ngư dụi đầu vào cổ Lục Úc Niên, liếm phần da ở cổ anh như một chú cún con đang cố lấy lòng chủ nhân, cậu đã nói một điều gì đó khác ngoài việc thích anh từ khi cậu bị thương cho đến bây giờ.

Viên thuốc rơi xuống đất, Lục Úc Niên liếc mắt nhìn cũng không nhặt nó lên, từ phía sau ôm lấy Cố Trạch Ngư đặt ở trước mặt mình, để cậu ngồi ở trên người mình nặng nề nhìn chằm chằm cậu nói: “Bản thân cậu vẫn còn là một đứa trẻ.”

“Chúng ta sẽ lớn lên, chúng ta sẽ cùng nhau trưởng thành.” Cố Trạch Ngư đã quen với việc ngoan ngoãn nghe lời trước mặt Lục Úc Niên trong khoảng thời gian này, nhưng lần đầu tiên đối mặt với Lục Úc Niên khiến cậu vẫn có chút run sợ: “Đừng gây rắc rối cho Lục Úc Niên nhé, ngoan đi.”

Cậu nhẹ nhàng cắn vào da thịt sau gáy Lục Úc Niên, khi răng nanh của cậu xuyên qua lớp biểu bì, một trận tê dại cùng ngứa ngáy truyền đến toàn thân Omega. Lục Úc Niên chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Trạch Ngư sẽ đánh dấu tạm thời, không bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ dám đánh dấu tạm thời mình.

Pheromone của Alpha yếu ớt liên tục truyền qua mạch máu, mắt Lục Úc Niên tối sầm lại, anh duỗi ủng da giẫm lên viên thuốc nghiền nát nó thành bột.

Khi đánh dấu xong, cả hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa vì nóng, Cố Trạch Ngư ngửi thấy mùi sữa quấn quanh người Lục Úc Niên, cứ như vậy nhón chân hôn lên khóe miệng anh. Lục Úc Niên sờ lên tuyến thể vẫn còn nóng hổi, ​​nhớ lại Cố Trạch Ngư điên cuồng đêm đó khóe miệng hơi nhếch lên: “Không phải cậu nói tôi không xứng để cậu đánh dấu sao?”

Cố Trạch Ngư làm sao có thể hiểu ý của anh, đôi mắt cậu mở to như thể đang nghe một điều viễn vông, cậu móc ngón tay của Lục Úc Niên nói một cách thờ ơ: “Lục Úc Niên siêu siêu mạnh.”

Tâm trạng Lục Úc Niên rất tốt, nắm lấy tay Cố Trạch Ngư đặt lên cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình, tay kia xoa xoa thái dương đang đau nhói: “Sinh ra nó sẽ là kẻ ngốc, hay là kẻ mất trí mang một trong hai bệnh đó? Quên đi, hết thảy đều được cả, dù sao nó cũng là con của lão tử.”

Lục Úc Niên là một người bướng bỉnh, người duy nhất trong doanh trại quân đội biết rằng anh có thai là bác sĩ Bùi. Anh mặc áo giáp để huấn luyện như bình thường, thậm chí còn vào cabin mô phỏng để trực tiếp chiến đấu, không có bất kỳ cảm giác nào của Omega đang có thai. Truyện Việt Nam

Cố Trạch Ngư dần trở lại bình thường sau ngày hôm đó, nhưng sự phụ thuộc của cậu vào Lục Úc Niên vẫn tiếp tục không suy giảm. Khi Lục Úc Niên ra khỏi cabin chiến đấu, anh luôn có thể nhìn thấy Cố Trạch Ngư ngồi xổm ở cửa với vẻ mặt lo lắng vội vã chạy đến, sau đó pheromone xoa dịu yếu ớt được giải phóng ngọt ngào đến nỗi xung quanh không ai dám đến gần.

Trong bốn tháng đầu tiên, anh không thể tránh khỏi việc ốm nghén, đội trưởng Voi cho rằng các món anh ấy nấu không ngon nên đã thức cả đêm để nghiên cứu các món ăn mới, nhưng Lục Úc Niên ăn gì cũng nôn ra.

Vị tướng quân vạm vỡ vừa ôm thùng rác vừa bịt miệng khi ngửi thấy mùi thơm của rau đã nôn khan, cảnh tượng này từng trở thành cơn ác mộng kinh hoàng trong doanh trại.

Vào tháng thứ năm, thai nhi dường như đã ổn định, sự thèm ăn của Lục Úc Niên đã được kích thích đến nỗi anh muốn ăn tất cả thức ăn mà anh đã nôn ra trong bốn tháng trước.

Đội trưởng Voi đắc thắng vung mũi khi đi bộ trong lớp học nấu ăn trong thời gian đó, cho Lục Úc Niên thấy kỹ năng nấu ăn tuyệt vời của anh ấy bảy lần một ngày.

Cố Trạch Ngư cũng ăn, đến nỗi cả người tròn vo, quần áo mang theo mặc không vừa, nhìn như một con cá béo. Omega nhện đưa cho cậu quần áo mới, khi nhìn vào gương Cố Trạch Ngư đau lòng thề rằng cậu sẽ giảm cân, nhưng khi món súp gà mà Lục Úc Niên không thể ăn được đẩy đến trước mặt, cậu vẫn uống một hơi cạn sạch.

Lục Úc Niên ôm con cá mập nhỏ trong tay, với cái bụng to của anh áp vào cái bụng nhô ra của cậu, nhéo cái cằm của Cố Trạch Ngư, sau đó nhéo cái mông tròn của cậu nói với vẻ mặt chán ghét: “Béo còn xấu hơn.”

Cố Trạch Ngư bật khóc, khi Lục Úc Niên có thêm bữa ăn trong vài ngày tới, cậu ngậm chặt miệng như một con ngao nhìn Omega của mình với vẻ oán hận.

Sau khi ăn nhiều như vậy mà trên người Lục Úc Niên vẫn không có một chút mỡ thừa nào, trong quá trình kiểm tra sức khỏe khi sinh, anh cũng nói rằng đứa bé có kích thước bình thường, Cố Trạch Ngư tức giận đuổi theo bác sĩ Bùi hỏi liệu cậu cũng có thể nhét một con búp bê nhỏ vào bụng không.

Bảy tháng sau, đợt xâm lược thứ ba của Hải tộc đã đến, Lục Úc Niên định ra chiến trường nhưng Cố Trạch Ngư đã ôm đùi anh để ngăn anh đi ủng. Cậu đặt tay lên bụng anh, bào thai cũng phản ứng lại sự đụng chạm của cậu một cách tinh nghịch, Cố Trạch Ngư dường như được khích lệ cao giọng nói với Lục Úc Niên: “Baby sẽ không cho anh đi đâu.”

Lục Úc Niêm dùng một tay nâng cổ áo của Cố Trạch Ngư lên, thấy cậu lo lắng cho mình, không muốn tấn công mình, anh liền đặt cậu xuống, ấn vào sau đầu trao cho cậu một nụ hôn kiểu Pháp, nụ hôn không thể dứt cho đến khi Cố Trạch Ngư thở hổn hển, anh nói: “Tôi là tướng quân của bọn họ.”

Cố Trạch Ngư biết rằng lời nói của mình không quan trọng đối với Lục Úc Niên, cậu đã nói về công dụng thần thánh của việc áp trán vào cái bụng cao của Lục Úc Niên, nói nhỏ với Omega và em bé của mình: “Phù a ba.”

Lục Úc Niên biết rằng đây là ngôn ngữ của Cố Trạch Ngư, cậu nói: “Bình an trở về.”

___________

Tiểu kịch trường

Quân địch: Lục tướng quân mang theo một bao thuốc nổ đến rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.