Lý Khắc Minh ngày hôm sau lập tức cho gọi Hạ Mẫn đến tra hỏi. Hạ Mẫn cả đời mang ơn Tạ Uyển Nhã, không can tâm nhìn nàng chết một cách oan uổng nên đồng ý nói ra hết sự thật. Lý Khắc Minh nghe xong khó khăn lắm mới có thể kiềm chế, không đập nát tất cả đồ đạc ở Đông Cung điện.
Ngay sau đó, những người có liên quan đến sự việc này đều được triệu tập vào cung. Bao gồm Triệu Nhi. Vương Huyền Trân và Vương Thừa Tướng. Triệu Nhi nhìn Vương Huyền Trân mà muốn bỏ chạy. Lòng cũng thầm đoán ra được mọi chuyện tới đây sẽ xảy ra.
Một lúc sau, Lý Khắc Minh trong trang phục thường ngày đã lấy lại được thần thái mà hắn vốn có. Hắn lạnh lùng bước ra từ sau điện, vẻ mặt sắc lạnh như hạ nhiệt độ toàn phòng xuống thấp tột cùng. Ba con người đứng trên điện đều không tránh khỏi run sợ. Duy chỉ có lão Vương là vẫn giấu được vẻ lo sợ đó bằng vẻ ngoài thản nhiên của mình. Lão cúi đầu, tỏ vẻ cung kính:
– Hôm nay Thái tử cho gọi lão thần cùng Trân nhi đến đây chẳng hay vì cớ sự gì?
Lời nói của lão Thừa tướng còn chưa kịp nói hết đã bị Lý Khắc Minh vung một kiếm đến gần cổ. Lão sợ đến toát cả mồ hôi sống lưng, run run nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn:
– Thái… thái tử! Người làm vậy với lão thần là có ý gì?
Vương Huyền Trân nhìn cha bị chĩa kiếm vào, lên tiếng can ngăn:
– Thái tử! Tuy ta không biết chàng làm vậy nhưng thân là Thái tử, chàng làm gì cũng phải suy nghĩ? Cha ta là Thừa tướng đương triều! Chàng suy nghĩ cho kĩ đi?
Những lời Vương Huyền Trân vừa dứt, thanh kiếm trên cổ lão thừa tướng cũng chuyển sang ả. Hắn liếc ả bằng con mắt lạnh lẽo đầy tà khí, khinh bỉ hỏi:
– Suy nghĩ cho kĩ? Vậy sao lúc làm ngươi không suy nghĩ? Trắc phi nương nương?
– Chàng… chàng nói vậy là có ý gì?
Thanh kiếm đặt trên cổ ả rời đi, bị hắn vứt sang một bên. Hắn nhìn cả 3 người một lượt bằng đôi mắt căm giận, gầm lên:
– Mấy người nói cho ta biết: Ai nói ta đi Bắc Hà là để thực hiện hôn ước với Triệu Nhi?
Mấy con người phía dưới im lặng, run sợ. Hắn không nhận được lời trả lời càng như điên lên, đạp đổ cái bình hoa bên cạnh, hét lên:
– Ai nói với nàng ta đã đồng ý thành thân với Triệu Nhi? Ai nói?
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, lão thừa tướng cất tiếng:
– Bẩm Thái tử, thần làm vậy cũng là muốn tốt cho Lý quốc chúng ta! Thần biết tuy Thái tử một mực sủng ái Thái tử phi. Nhưng chuyện lập thêm phi tần là không thể tránh khỏi. Hơn nữa lần này là quận chúa Triệu Nhi của nước Triệu rất thân thiết với chúng ta? Suy cho cùng cũng là lão thần nghĩ cho điện hạ nên mới hành xử như vậy!
Lý Khắc Minh quay lại, nhìn lão:
– Chuyện ta muốn thành thân với ai có cần ông quản sao? Chuyện ta kết thân với Triệu quốc hay không còn cần ông chỉ cách? Ông làm như vậy chính là chính thức muốn khai chiến với ta? Lão thừa tướng im lặng, không dám lên tiếng nhìn hắn. Triệu Nhi đứng một bên nãy giờ thấy hết được sự tức giận của hắn, lòng cực kì run sợ. Cũng vừa đó, hắn quay sang dùng giọng lạnh lùng nhưng có vẻ nhẹ nhàng hơn so với hai người kia:
– Muội mau chóng thu xếp về nước đi! Tạm thời ta sẽ không nói chuyện này với Triệu Hán. Ta biết muội có tham gia vụ việc này! Đừng để ta dùng những lời lẽ khiếm nhã khi nói chuyện với muội!
– Nhưng ta….
Lời tiếp đó đều bị Triệu Nhi nuốt gọn vào trong lòng khi thấy ánh mắt lãnh khốc của Lý Khắc Minh. Hắn cho Triệu Nhi và lão Thừa tướng lui xuống trước, còn mình và Vương Huyền Trân trong điện.
– Rốt cuộc điện hạ còn muốn nói gì với thiếp nữa? Mọi chuyện vẫn chưa vừa ý chàng sao?
– Vương Huyền Trân! Thực sự ngươi phải độc ác như vậy mới thỏa lòng? Nhất định đẩy nàng ra xa ta mới chịu ngồi yên?
Vương Huyền Trân cười nhạt, nhìn thẳng vào mắt hắn:
– Đúng vậy! Ta muốn có được chàng! Vì ta yêu chàng! Tại sao chàng không để ý ta? Tại sao luôn để ý đến con ả đó!? Tại sao?
Càng nghe Lý Khắc Minh càng thấy nực cười. Hắn đứng ở trên bục, không một chút khoan nhượng nào nói:
– Ngươi muốn chiếm hữu ta? Nói cho ngươi hay một điều! Trừ khi là nàng, không ai có thể làm hoàng hậu của ta! Ngươi có thể có được thân xác ta? Nhưng trái tim của ta thì không thể! Đừng làm những điều vô nghĩa nữa!
Hắn nói xong thì phất áo bỏ đi, bỏ mặc Vương Huyền Trân một mình trong điện. Vương Huyền Trân nghe những lời vô tình đó của hắn, thân thể không chịu được gục ngã. Nàng ta khóc, gào lên trong vô vọng.
Con người ta khi yêu thì có thể mê muội mà làm hết việc này đến việc khác không biết đó là đúng hay sai. Dù có làm gì đi chăng nữa, mục đích cuối cùng cũng chỉ là làm người mình yêu thuộc về mình. Đó chính là điều khác biệt giữa người được yêu và người khao khát tình yêu.
—
Sau hôm nay, rốt cuộc Lý Khắc Minh cũng hiểu cái cảm giác của gồng mình mạnh mẽ khi vết thương lòng vẫn còn đang rỉ máu. Hắn đi lại trên con đường xưa, nơi mà hắn và nàng vẫn thường hay đi. Nó không còn cái dư vị cảm giác hạnh phúc như khi còn nàng nữa mà nó mang những thứ cảm giác lạnh lẽo khi gió đông đang ùa về.
Nhớ về những khi cõng nàng đi dạo, cùng nàng trò chuyện thật vui vẻ. Giờ đây đã thu gọn sâu trong 2 chữ “ Quá khứ “. Hắn nhớ rất rõ cái cảm giác ấm áp của cái ôm đằng sau của nàng. Vòng tay nhỏ bé của nàng vòng từ đằng sau, ôm lấy hắn thật chặt. Nhớ cả khi nàng thủ thỉ vào tai hắn rằng: “ Chúng ta đừng bao giờ xa nhau nhé! “.
Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hắn. Nhìn lại hồ nước trong xanh ở Ngự Hoa viên, nơi mà nàng vẫn hay đến. Nhớ cả khu giặt đồ năm xưa hắn và nàng còn vui đùa cười nói. Giờ hóa ra chỉ là một mình hắn đứng đây, nhớ về những ký ức năm xưa.
Bước chân hắn tựa như nhanh hơn. Bởi vì nơi này đều là hình bóng nàng, hắn chẳng thể nào xóa nhòa. Cho đến khi hắn đứng trước cửa cung Nguyệt Hà. Cửa cung vẫn đóng kín, nến thì vẫn được thắp đều đặn. Hắn mở cửa ra, bước vào một cách chậm rãi.
Đôi mắt hắn lướt qua mọi thứ. Bởi vì mọi thứ ở đây đều gắn với nàng. Hắn đi đến bên bàn trang điểm, nhìn ngắm hình ảnh mình trong gương. Rồi đầu óc chợt ùa về một kỉ niệm nào đó.
Khi đó là mùa đông, trời rất lạnh. Uyển Nhã đến rời chăn cũng không muốn rời mà hôm đó lại phải đến thỉnh an Thái hậu. Lý Khắc Minh có gọi kiểu gì, gọi thế nào người kia cũng không chịu tỉnh lại. Thế là hắn đành cuộn cả chăn cả nàng, bế ra chỗ bàn trang điểm, tự mình lau mặt trải tóc cho nàng. Uyển Nhã còn ngái ngủ, tóc vừa chải xong đã bị nàng làm rối. Cuối cùng, do sự nài nỉ của nàng, hắn đành đến thỉnh an một mình với cái cớ nàng nhiễm phong hàn.
Giờ đây nhớ lại hoàn cảnh khi đó, hắn thật sự đã không kìm nén được xúc cảm trong lòng mình. Lại ra đến chỗ bàn mà nàng vẫn hay tập viết. Những bản tập viết của nàng vẫn được xếp gọn gàng ở đó. Hắn cẩn trọng, cầm từng tờ giấy lên đọc. Những lời thơ rất hay đều được nàng viết rất nắn nót. Có vài tờ chắc là do tâm trạng không tốt nên có khi còn gạch đi trông rất lem nhem. Lật đến tờ giấy gần cuối, đọc có vẻ như là một bức thư:
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiểu Đông phong.
Tại sao chàng lại làm thế? Tại sao lại hôn Triệu Nhi? Tại sao thản nhiên đến thế? Chẳng phải đã bảo nếu có người khác sẽ nói với ta để ta tự nguyện ra đi sao? Sao lại lén lút như thế?
Những lời nàng viết làm hắn có chút ngưng lại. Thì ra hôm đó thái độ nàng cau có như vậy là nhìn thấy hắn và Triệu Nhi… Nhưng hắn cũng không thể nói ra. Triệu Nhi nói đây sẽ là lần cuối muội ấy theo đuổi hắn. Nụ hôn đó là nụ hôn từ biệt.
Ánh mắt Lý Khắc Minh lại chăm chú nhìn vào tờ giấy đó, ở bên dưới còn một dòng đã bị nhòe đi: Dù ra sao người ta yêu nhất vẫn chỉ có chàng! Đừng làm ta thất vọng!
Câu nói này của nàng như thể dao găm đâm sâu vào tim hắn. Lý Khắc Minh ngồi gục xuống bên giường nước mắt đầm đìa nhìn vào tập giấy nàng để lại. Hắn giở tiếp những trang sau đó đều là thư của nàng mỗi ngày ghi ra. Trên đó đều là những lời nhắn nhủ của nàng với hắn. Đều là những lời nàng nói với hắn.
Lý Khắc Minh chỉ hận rằng sao hắn lại không giữ nàng chặt hơn để giờ đây vuột mất nàng như thế. Nước mắt hắn rơi rất nhiều. Hắn chưa bao giờ yếu đuối thế này cả.
– Uyển Nhã rốt cuộc ta cũng biết khi khóc con người ta sẽ mệt thế nào rồi!
Hắn thở dài ngả đầu về đằng sau. Hắn muốn chạy đi khắp nơi tìm nàng để rồi khi tìm thấy nàng sẽ ôm nàng trọn vào trong vòng tay để nàng không thể rời xa hắn nữa. Nhưng nàng đang ở đâu? Hắn phải làm sao mới có thể tìm thấy nàng?
Mùa đông năm đó trời giống như rét hơn những mùa đông của năm trước. Vì hắn vắng nàng, vì hắn mất nàng. Hắn tự cảm thấy mình ngu ngốc. Tại sao lại để nàng lạc mất trong phút chốc như thế! Rốt cuộc sau tất cả, hắn vẫn không giữ được nữ nhân mà hắn yêu!
– Uyển Nhã! Chúng ta lạc mất nhau rồi!