Cùng cô gái đó ôm ôm ấp ấp?
Tô Tễ Tinh không hiểu gì hết, “Cậu nói tôi á?”
Hạ Xán nhìn cậu kiểu ‘không cậu còn ai’, lúc này Tô Tễ Tinh mới nhớ tới vừa rồi trên ban công, Sở Điềm quá kích động nên đã ôm chầm lấy cậu.
Trên ban công không có đèn, Hạ Xán ở dưới lầu không nhìn rõ tình huống, khó trách lại hiểu lầm.
Tô Tễ Tinh ghé người vào cửa sổ xe, vừa ký được hợp đồng với thị hậu tương lai, hiện tại tâm tình cậu đang rất tốt, cho nên cười đến đôi mắt cong cong, nói: “Cái gì ôm ôm với ấp ấp, đó là Sở Điềm.”
Nghe thấy cái tên này, Hạ Xán cũng không cảm thấy thoải mái hơn chút nào.
Tuy biết rằng Tô Tễ Tinh không có khả năng sẽ thích Sở Điềm, nhưng con thỏ ngốc với Sở Điềm quan hệ tốt đến mức có thể ôm ấp nhau từ khi nào? Sao anh không biết gì cả?
Nhưng anh không có lập trường để chất vấn Tô Tễ Tinh, chỉ có thể đè nén cảm giác ghen tuông trong lòng xuống, nói: “Lên xe trước đã.”
Tô Tễ Tinh bước chân nhẹ nhàng vòng đến chỗ ghế phụ, mở cửa ngồi lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Bên chỗ cậu kết thúc rồi à? Còn chưa đến nửa đêm, kết thúc sớm vậy?”
Hạ Xán khởi động xe, đảo tay lái chuyển xe ra làn đường chính, nói bình thản: “Còn chưa kết thúc, bọn họ ở KTV.”
Tô Tễ Tinh: “Cậu là nhân vật chính chuồn ra trước như thế có ổn không đấy?”
Hạ Xán: “Thích hợp hay không thì cũng ra rồi, giờ nói cũng đã muộn.”
Tô Tễ Tinh: “…” Sao cậu cảm thấy tên này nói chuyện như giấu đao cất kiếm vậy, cậu đắc tội với anh ta chỗ nào à?
Hừ, chắc là thấy Sở Điềm ôm cậu, nên cảm thấy không thoải mái nhỉ?
“Đúng rồi, có chuyện muốn nói với cậu.” Tô Tễ Tinh hạ cửa sổ xe xuống một nửa, chống khuỷu tay lên cửa sổ xe quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói bâng quơ, “Tôi tính ký hợp đồng với Sở Điềm, từ nay về sau cô ấy cũng là nghệ sĩ của Thước Tinh.”
Tô Tễ Tinh nói xong quay đầu thầm quan sát sắc mặt Hạ Xán, thấy anh không có phản ứng gì, thì thấy kỳ quái.
Cậu hỏi: “Cậu không có gì muốn nói sao?”
Hạ Xán nghiêng đầu liếc cậu, “Cậu muốn tôi nói cái gì? Chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Sao lại không liên quan? Tô Tễ Tinh bĩu môi, chờ đến khi hai người lâu ngày sinh tình thì cảm ơn tôi còn chả kịp ấy!
Tô Tễ Tinh bỗng nảy ra một ý tưởng, cậu ngồi thẳng người đôi mắt tỏa sáng nhìn Hạ Xán, “Đúng rồi, hay cậu xào CP với Sở Điềm đi? Đây có thể là biện pháp tốt nhất khiến cô ấy nổi tiếng nhanh chóng!”
Con người bản tính vốn thích gán ghép người khác, cho nên xào CP là phương thức lăng xê hay được dùng nhất trong giới giải trí, mặc kệ thật giả đều có thể mang đến độ nổi tiếng nhất định.
Mà Hạ Xán chính là diễn viên đang nổi, có anh kéo, rất nhanh Sở Điềm sẽ lọt vào tầm mắt của mọi người, cũng thu hút được sự chú ý của giới đầu tư, theo Tô Tễ Tinh thì đây là phương pháp đơn giản mà cũng hữu hiệu nhất để giúp Sở Điềm nổi tiếng.
Hạ Xán nghe cậu nói xong không nói câu gì bỗng dẫm mạnh chân phanh, Tô Tễ Tinh không kịp đề phòng cứ theo quán tính ngã dúi về phía trước, cũng may có thắt dây an toàn nên không bị đập đầu vào trước xe.
Lúc đầu cậu tưởng Hạ Xán gặp tình huống giao thông gì nên mới phanh gấp, sau khi ngồi ổn định lại nhìn ngó bốn phía, mới phát hiện xung quanh đến bóng một chiếc xe cũng không có.
Tô Tễ Tinh mở to hai mắt nhìn Hạ Xán, “Cậu đột nhiên phanh gấp thế để làm gì?”
Hạ Xán nhấn ga tiếp tục lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, nói với vẻ mặt vô cảm: “Trước kia không phải tôi đã nói với cậu, tôi không thích xào CP với người khác sao?”
Đương nhiên Tô Tễ Tinh nhớ Hạ Xán từng nói vậy, nhưng vẫn phản bác: “Nhưng Sở Điềm không phải người khác.”
“Cô ấy thì có gì khác biệt?” Hạ Xán vặn lại.
Tô Tễ Tinh giơ ngón tay liệt kê ra từng lý do: “Thứ nhất, cô ấy là bạn học cấp ba với chúng ta.”
Hạ Xán lạnh lùng nói: “Thì sao, tôi với cô ấy không có chút giao tình nào hết.”
Tô Tễ Tinh liếc anh một cái, lại giơ thêm một ngón tay, “Thứ hai, cô ấy bị công ty quản lý của mình áp bức, rất đáng thương…”
“Người đáng thương trên đời nhiều như vậy, chẳng lẽ muốn tôi giúp đỡ hết sao?” Hạ Xán bật ra tiếng cười lạnh, “Tôi không phải chúa cứu thế, không có tâm địa từ bi đến vậy.”
Tô Tễ Tinh: “…” Thật là một người đàn ông vô tình.
Cậu bị anh nói đến á khẩu không nói được gì.
Cô ấy còn là bạn gái tương lai của cậu đó! Cái lý do này đã đủ hay chưa hả!
Nhưng dĩ nhiên Tô Tễ Tinh không thể nói lý do này ra, chỉ đành yên lặng giận dỗi trong lòng.
“Thôi, nếu cậu không muốn thì coi như tôi chưa nói gì.” Tô Tễ Tinh khoanh tay nằm dựa vào ghế ngồi, quay đầu sang một bên không thèm để ý đến Hạ Xán nữa, hứ, ông đây giúp hai người đến như vậy, tên này còn không thèm cảm kích, tức chết người mà!
Trong xe lâm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng mô tơ xe thể thao còn vang vọng bên tai, gương mặt Hạ Xán lạnh như băng sương, anh nắm chặt tay lái, dùng sức đến mức các khớp xương nhô cao, anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như một tia chớp đen trên đường quốc lộ vắng người, dường như chỉ có làm vậy anh mới phát tiết được chút ít phiền muộn trong lòng.
***
Tô Tễ Tinh phát hiện, hình như sau cái đêm cậu nói muốn để Hạ Xán xào CP với Sở Điềm, Hạ Xán giận cậu thì phải.
Phim của Hạ Xán tuy đã đóng máy, nhưng sắp có một phim điện ảnh ra rạp, nên mấy ngày nay anh đều chạy khắp các nơi trong nước, để tham gia các hoạt động tuyên truyền phim.
Không gặp mặt được thì cũng thôi, nhưng Tô Tễ Tinh nhắn tin wechat mà anh cũng không trả lời, gọi điện hai lần đều là trợ lý của Hạ Xán nhận, trợ lý không dám nói gì, chỉ vâng vâng dạ dạ nói Hạ Xán rất bận không rảnh nghe điện thoại, bảo cậu lát nữa gọi lại.
Bận đến cỡ nào mà đến thời gian nghe điện thoại cũng không có? Đây không phải rõ ràng đang trốn cậu sao?
Tô Tễ Tinh gọi điện hai lần Hạ Xán không nghe, cũng không gọi lại nữa, bởi vì cậu thật sự không biết Hạ Xán giận mình chuyện gì, vì cậu bảo muốn để anh xào CP với Sở Điềm? Có đến mức vậy không?
Tô Tễ Tinh không nghĩ mình sai, nên cũng giận không muốn đi dỗ Hạ Xán, cậu cũng muốn nhìn thử xem Hạ Xán nhịn được tới khi nào!
Lại qua hai ngày, tới ngày công chiếu đầu tiên phim điện ảnh mới của Hạ Xán, dĩ nhiên Tô Tễ Tinh được nhà sản xuất phim mời đến tham gia, cách gần nửa tháng, Hạ Xán và Tô Tễ Tinh mới gặp lại nhau ở lễ ra mắt phim.
Hạ Xán cùng dàn diễn viên và tổ sản xuất phải ở lại bên ngoài thảm đỏ một chút để chụp ảnh, còn những người khác đã vào trước đợi trong phòng chiếu phim.
Tô Tễ Tinh ngồi ở hàng ghế VIP đầu tiên, câu được câu không trò chuyện với người ngồi bên cạnh, bỗng nghe một trần ồn ào từ phía sau truyền đến, thì ra đã xong phần thảm đỏ, những người hâm mộ đến xem phim bắt đầu vào chỗ ngồi.
“A a a a a Hạ Xán đẹp trai quá! Hôm nay rốt cuộc nhìn thấy người thật rồi!”
“Tôi thấy anh ấy với Đinh Linh rất có cảm giác cặp đôi nha! Mấy cậu có chú ý thấy không, lúc bước trên thảm đỏ Hạ Xán còn cầm váy cho Đinh Linh, quá phong độ!”
“Đừng nói bậy, cảm giác cặp đôi cái gì, Hạ Xán còn độc thân biết chưa!”
“Xí, anh ấy nói với cậu còn độc thân à? Nghệ sĩ yêu đương đều phải lén lút, làm sao có thể cho cậu biết.”
“Tôi cũng thấy trông họ rất xứng đôi, nếu ở bên nhau thật, tôi chắc chắn sẽ chúc phúc họ!”
Tô Tễ Tinh yên lặng nghe người hâm mộ nghị luận, trong đầu cố nhớ lại xem Đinh Linh là ai, hình như là nữ phụ của phim điện ảnh này, trong phim là một đôi với Hạ Xán.
Tô Tễ Tinh cũng không để mấy lời nghị luận này ở trong lòng, bởi vì Hạ Xán không có khả năng yêu đương gì với Đinh Linh, nếu không, sao cậu có thể không biết?
Mọi người ổn định chỗ ngồi, dàn diễn viên chính mới đi lên sân khấu nhận phỏng vấn của người dẫn chương trình, khi đến lượt Hạ Xán, người dẫn chương trình tựa hồ cố ý hướng đề tài lên quan hệ của hai người Hạ Xán và Đinh Linh, hỏi Hạ Xán thấy Đinh Linh làm cộng sự thế nào.
Trong những clip lộ ra trước khi phim được công chiếu, Hạ Xán và Đinh Linh đã có rất nhiều cảnh diễn chung phối hợp vô cùng ăn ý, cho nên khán giả rất kỳ vọng vào màn tương tác giữa hai người.
Sau khi nghe xong người dẫn chương trình đặt câu hỏi, Hạ Xán nhìn sang Đinh Linh đang đứng bên phải mình, Đinh Linh cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn anh, cả hai không khỏi nhìn nhau cười, màn tương tác này lập tức khơi dậy những tràng pháo tay cổ vũ từ khán giả.
Hạ Xán mỉm cười đáp lại giữa tiếng vỗ tay: “Đinh Linh là một diễn viên xuất sắc, được làm việc với cô ấy là một điều rất vui vẻ, tôi rất mong sau này chúng tôi còn có cơ hội hợp tác.”
Sau đó người dẫn chương trình hỏi gì Tô Tễ Tinh cũng không còn chú ý tới nữa, bởi vì cậu bị những lời nghị luận của khán giả ngồi phía sau hấp dẫn.
“Cái cách hai người nhìn nhau vừa rồi ngọt ngào quá đi! Đây chắc chắn là ánh mắt chỉ có khi nhìn người yêu!”
Tô Tễ Tinh cau mày, có sao? Không phải chỉ là giao tiếp bằng mắt bình thường à?
“Hạ Xán còn nói muốn cùng hợp tác với Đinh Linh lần nữa kìa, hai người có khi nào phim giả tình thật không?”
Tô Tễ Tinh đầu đầy dấu chấm hỏi, chẳng phải chỉ là lời khách sao thôi à? Sao lại coi là thật được?
“Đừng có đoán mò nữa được không? Hạ Xán sao có thể nhìn trúng Đinh Linh được, cậu nói anh ấy với Lục Miểu là một đôi tôi còn tin một chút! Đây rõ ràng chỉ là chiêu trò lăng xê tăng nhiệt cho phim thôi!”
Tô Tễ Tinh thấy mừng khi rốt cuộc cũng gặp được người thấu hiểu, nhưng sau đó lại nghe người nọ nói: “Yêu đương sẽ mất người hâm mộ, Hạ Xán đang trong thời kỳ phát triển, tên quản lý chuyên hút máu của anh ấy khẳng định sẽ không cho phép anh ấy yêu đương đâu!”
Tô Tễ Tinh:…!Tôi thật sự còn oan hơn Đậu Nga mà!
Là tôi không cho cậu ta yêu đương sao? Rõ ràng ông đây còn tạo cơ hội mà cậu ta còn không biết quý trọng kia kìa!
Một lát sau phỏng vấn kết thúc, kế tiếp là chiếu đoạn quảng cáo phim, các diễn viên đi xuống khỏi sân khấu ngồi về chỗ của mình.
Vị trí của Hạ Xán vốn dĩ ở bên cạnh Tô Tễ Tinh, nhưng cậu đợi một lúc vẫn không thấy Hạ Xán lại đây, liền vươn cổ ra trước nhìn xung quanh, phát hiện Hạ Xán đã sớm ngồi xuống bên cạnh Đinh Linh, hai người còn thường ghé tai nhau nhỏ giọng trò chuyện.
Hạ Xán quay lưng về phía Tô Tễ Tinh nên cậu không nhìn thấy biểu tình của anh, nhưng lúm đồng tiền nở rộ như hoa trên mặt Đinh Linh cậu thấy rất rõ ràng.
Được lắm, không quay về chỗ ngồi của mình, thì ra là vì còn bận dỗ mỹ nhân vui vẻ!
Tô Tễ Tinh chưa từng thấy Hạ Xán tỏ ra thân mật với nữ nghệ sĩ nào như thế này, khiến chính cậu cũng bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ Đinh Linh thật sự đặc biệt?
Tô Tễ Tinh lâm vào ngờ vực, cậu rất muốn tìm Hạ Xán hỏi cho rõ nhưng trên màn ảnh rộng đang chiếu đoạn quảng cáo phim, giờ không phải là thời điểm thích hợp.
Đoạn quảng cáo phim kết thúc lúc nào cậu cũng không chú ý, vẫn là người bên cạnh nhắc nhở, cậu mới nhận ra buổi lễ ra mắt phim đã kết thúc.
Trợ lý đạo diễn đến tìm Tô Tễ Tinh, nói đã đặt một bữa tiệc ở một nhà hàng nào đó, mời Tô Tễ Tinh cùng đi.
Tô Tễ Tinh theo bản năng quay người muốn tìm Hạ Xán, lại phát hiện anh đã biến mất từ lâu, liền hỏi trợ lý đạo diễn: “Hạ Xán đâu rồi?”
Trợ lý đạo diễn cười nói: “À, cậu ấy đã đi rồi, cậu ấy cùng Đinh Linh đi chung một xe về khách sạn trước.”
Lại là Đinh Linh! Hai người này tuyệt đối có vấn đề!
Tô Tễ Tinh cảm thấy Hạ Xán đang cố ý trốn tránh mình, cậu giận anh đi trước mà không nói với mình tiếng nào, cũng không muốn đến khách sạn nhìn Hạ Xán để mình thêm bực bội, nên từ chối lời mời của trợ lý đạo diễn nói mình còn có việc không đi được.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Sau khi trở về, Tô Tễ Tinh vốn còn định chờ Hạ Xán đích thân tới cho mình một lời giải thích, nhưng lời giải thích mãi không thấy đâu, sáng hôm sau lại chờ được tin cánh săn ảnh chụp được ảnh Hạ Xán đưa Đinh Linh về nhà lúc đêm khuya.
Bây giờ cuối cùng cậu cũng đã hiểu, chả trách Hạ Xán không muốn xào CP với Sở Điềm, thì ra anh đã sớm hẹn hò với Đinh Linh sau lưng cậu!.
Tô Tễ Tinh thấy rất khó chịu.
Yêu đương thì cứ yêu đương, cậu cũng đâu cấm cản gì Hạ Xán, vì sao phải gạt cậu?
Lại còn không làm tốt công tác bảo mật.
Giờ thì hay rồi, bị đám chó săn chụp được, hại cậu không kịp chuẩn bị gì hết, đám chó săn còn sử dụng công phu sư tử ngoạm, bắt cậu trả một triệu tệ mới chịu ỉm đi chuyện này.
Mất tiền còn chưa nói làm gì, nhưng cảm giác không được tin tưởng này khiến Tô Tễ Tinh như bị cái gì nghẹn ở cổ.
Nghệ sĩ và người quản lý là quan hệ đối tác với nhau, nếu ngay cả sự tín nhiệm cơ bản nhất giữa bọn họ cũng không còn, thì làm sao có thể tiếp tục hợp tác nữa?
Hơn nữa hai người bọn họ cũng không chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần, mấy năm nay, Tô Tễ Tinh đã sớm xem Hạ Xán như người thân quan trọng nhất của mình, cậu còn tưởng giữa bọn họ đã không còn bí mật nào nữa, nhưng kết quả, ngay cả việc yêu đương Hạ Xán cũng giấu cậu…
Tô Tễ Tinh cảm thấy buồn bã, trái tim trống rỗng như thiếu mất một khối, cậu như đã đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Nhưng đau buồn thì đau buồn, việc thì vẫn phải giải quyết.
Tô Tễ Tinh trả tiền cho đám săn ảnh, lấy ảnh chụp.
Ảnh chụp vào ban đêm, nên nhìn rất mơ hồ, người trong ảnh còn đeo khẩu trang, nhưng Tô Tễ Tinh nhìn thoáng qua đã nhận ra bóng dáng Hạ Xán, người còn lại là Đinh Linh đang đứng bên cạnh dáng người cao lớn của Hạ Xán, nhìn như chim nhỏ nép vào người.
Hai người mới xuống xe, đang đứng trước cửa khu chung cư Đinh Linh ở nói chuyện phiếm, tuy không có hành động thân mật gì, Hạ Xán cũng không lên nhà Đinh Linh, nhưng đều đưa đến tận cửa, quan hệ hai người khẳng định không tầm thường.
Nhìn những bức ảnh đó, trong lòng Tô Tễ Tinh đau như bị ngàn mũi kim châm, miệng cũng đắng chát.
Thôi, tìm Hạ Xán hỏi cho rõ ràng trước đã, bất kể thế nào, cậu đều muốn có đáp án rõ ràng, Hạ Xán rốt cuộc xem cậu là cái gì?
Gọi điện thoại qua, người nhận vẫn là trợ lý của Hạ Xán, lại nói rằng Hạ Xán bận không nhận điện thoại được.
Tô Tễ Tinh thầm cười lạnh, ngữ khí lạnh lùng: “Cậu nói cho cậu ta biết, nếu hôm nay tôi không gặp được người, thì về sau cũng đừng gặp nữa.”
Trợ lý lắp bắp nói Tô Tễ Tinh chờ một chút, một lát sau mới tiếp tục trả lời điện thoại: “Sếp Tô, ngài đừng giận, anh Xán nói đêm nay ở khách sạn A chờ ngài…”
Không đợi trợ lý nói hết câu, Tô Tễ Tinh đã cúp điện thoại.
Sau cuộc điện thoại, nỗi buồn phiền trong lòng đã hóa thành phẫn uất.
Ông đây còn chưa tìm cậu hỏi tội, cậu lại còn ra vẻ như tôi làm gì có lỗi với cậu lắm không bằng, nực cười!
Đáng giận! Đáng giận!
Tô Tễ Tinh không còn tâm trí làm bất cứ việc gì khác, cậu cứ ở nhà ủ rũ cả một ngày, như biến một con cá nóc giận dữ sưng phồng, chỉ cần một cây kim chọc trúng là sẽ nổ tung.
Thật vất vả chờ đến tối, Tô Tễ Tinh mới cầm theo ảnh chụp, một mình lái xe đến khách sạn Hạ Xán nói, trợ lý của Hạ Xán đã chờ dưới đại sảnh từ sớm, đưa thẻ phòng cho Tô Tễ Tinh rồi rời đi, Tô Tễ Tinh một mình lên tầng tìm Hạ Xán.
Tìm được phòng, quẹt thẻ vào cửa, đèn trong phòng sáng, Hạ Xán đang ở bên trong.
Tô Tễ Tinh đóng cửa phòng lại, đầu tiên hít sâu một hơi kiềm nén cảm giác không thoải mái trong lòng, rồi mới bước vào trong.
Cậu tìm được Hạ Xán ở phòng khách, anh vừa mới tắm xong, chỉ khoác một tấm áo choàng tắm ngồi trên sô pha chơi di động, nghe thấy động tĩnh thì buông điện thoại ngẩng đầu, cười như không cười nhìn cậu, “Việc gì mà nhất định phải gặp tôi, lại còn không gặp được sẽ tuyệt giao?”
Cậu sắp tức chết rồi mà cái tên vô tâm vô phế này còn có thể cười như không có việc gì?
Tô Tễ Tinh cởi áo khoác ném lên sô pha, lúc ném áo còn cố ý dùng sức, muốn Hạ Xán biết mình đang bất mãn, rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha, không thèm nhìn anh, khoanh tay hỏi: “Mấy ngày nay sao lại trốn tránh tôi?”
“Không trốn.” Hạ Xán nói, “Là bận thật.”
Tô Tễ Tinh cười lạnh: “Việc của cậu đều là do tôi an bài, cậu bận thế nào tôi còn không biết sao? Thôi đi, cứ việc thẳng thắn nói đi, rốt cuộc tôi đã làm gì khiến cậu không vui?”
Hạ Xán còn chưa nói gì, Tô Tễ Tinh đã liếc anh như thể nhìn thấu trong lòng anh nghĩ gì, nói tiếp: “Còn không phải vì chuyện tôi nói muốn cậu xào cp với Sở Điềm hôm đó sao? Nhưng cậu nói không muốn rồi tôi cũng có ép buộc gì đâu, cậu còn giận dỗi cái gì hả? Tự cậu nói xem, từ lúc chúng ta quen biết nhau đến giờ, tôi có bắt cậu làm chuyện gì mà cậu không muốn chưa? Cậu có biết mình làm vậy khiến người khác thất vọng lắm không?”
Tô Tễ Tinh dần dần không kiểm soát được cảm xúc, giọng điệu hùng hồn của cậu dần biến thành tủi thân oán trách, phẫn uất như thể vừa bị người nào đó bỏ rơi
Cơn giận trong lòng Hạ Xán đã hoàn toàn biến mất sau khi anh nghe thấy giọng cún con của Tô Tễ Tinh, đối mặt với khuôn mặt này, anh chẳng còn giữ nổi nguyên tắc gì hết.
Thấy môi Tô Tễ Tinh có chút khô khốc, Hạ Xán cầm lấy một bình nước khoáng trên bàn vặn lắp đưa cho cậu, bất đắc dĩ nói: “Không phải giận cậu bảo tôi xào cp với Sở Điềm.”
Tô Tễ Tinh nhận chai nước uống một ngụm, không tin hỏi: “Chứ còn có thể vì chuyện gì?”
Hạ Xán là giận Tô Tễ Tinh chậm hiểu, càng giận chính bản thân mình vì không làm gì được cậu.
Thỏ ngốc căn bản không có ý yêu đương gì với anh, cho nên mới đưa ra đề nghị để anh xào cp với người con gái khác với vẻ đương nhiên như vậy, còn anh có miệng mà khó nói thành lời, nên mấy ngày qua chỉ đành dứt khoát trốn tránh không gặp.
Hạ Xán cảm thấy mệt mỏi, anh xoa xoa trán nói: “Cậu tự nghĩ đi.”
Tô Tễ Tinh nghĩ thầm chắc Hạ Xán còn chưa biết chuyện giữa mình với Đinh Linh đã bị cánh săn ảnh chụp được, còn nghĩ cậu không biết gì.
Tô Tễ Tinh hừ lạnh, “Tôi biết rồi.”
Hạ Xán ngẩng đầu nhìn cậu bán tín bán nghi, “Cậu biết cái gì?”
Tô Tễ Tinh nhìn chằm chằm vào anh vài giây, rồi lấy những tấm ảnh ra khỏi túi áo khoác để lên bàn, “Cậu muốn hẹn hò không phải không thể, tôi cũng không ngăn cản cậu yêu, nhưng cậu yêu thì cứ yêu, làm sao phải giấu giếm tôi? Cậu có biết chuyện nghệ sĩ yêu đương mà giấu người quản lý, nó nghiêm trọng tới cỡ nào không? Nhỡ mà bị lộ ra, thì tôi còn chẳng có thời gian làm quan hệ công chúng ấy chứ! Cậu yêu đến đầu óc mụ mị hết rồi à? Không còn biết phân biệt nặng nhẹ gì nữa?”
Tô Tễ Tinh nói một tràng dài làm Hạ Xán ngốc cả người, “Cậu đang nói cái gì thế? Yêu đương cái gì?”
“Còn vờ vịt?” Tô Tễ Tinh chỉ vào ảnh chụp, trợn mắt, “Bị chụp ảnh hết rồi, cậu tự xem đi!”
Hạ Xán ngồi dậy, duỗi tay cầm lấy xấp ảnh lật qua vài tấm, càng xem mày càng nhăn chặt.
Tô Tễ Tinh quan sát sắc mặt của Hạ Xán, nghĩ anh bị vạch trần bí mật nên mới cau mày, cậu liền lên tiếng khuyên bảo: “Không phải cấm cậu yêu đương, nhưng cậu cũng nên nói trước với tôi một tiếng biết không? Đây là quy định của công ty, cậu hiểu không?”
“Giả.” Hạ Xán ném xấp ảnh lại lên bàn cái ‘bụp’, lười biếng nằm trở về sô pha.
“Chụp được ảnh rồi mà cậu còn không thừa nhận? Là giả mà cậu còn đưa người ta về tận nhà?” Tô Tễ Tinh vỗ tay vịn sô pha, “Không phải tôi đã nói, lần này không trách cậu, nhưng lần sau nếu có việc tương tự không được giấu tôi, cậu có biết để lấy được những tấm ảnh này…”
“Tôi thích đàn ông.”
“Tốn bao nhiêu ——” Tô Tễ Tinh vốn đang bận nói không chú ý Hạ Xán nói gì, đến khi đầu óc vận hành lại, mới sững sờ tại chỗ, cậu chậm rãi quay đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, chớp chớp mắt, nhướn mày thật cao, “Cậu nói, gì cơ?”
Hạ Xán liếm môi, khóe miệng khẽ cong, “Tôi nói, tôi thích đàn ông, nên không có khả năng hẹn hò gì với Đinh Linh được.”
Mí mắt Tô Tễ Tinh giật giật, “… Cậu đùa kiểu gì vậy? Cho dù cậu không muốn thừa nhận, cũng đâu cần lấy lý do kiểu này chứ?”
“Không tin?” Hạ Xán nghiêng người về phía Tô Tễ Tinh, “Muốnt tôi chứng minh cho cậu xem không?”
Đầu óc Tô Tễ Tinh lập tức ngừng hoạt động, cậu theo bản năng hỏi lại, “Chứng minh như thế nào?”
Thắt lưng áo choàng tắm của Hạ Xán bị nới lỏng, vạt áo rộng mở, cơ ngực cùng cơ bụng bên trong như ẩn như hiện, cơ thể tràn ngập hương vị đàn ông, anh ghé sát vào bên tai Tô Tễ Tinh, ánh mắt nhìn chằm chú vành tai cậu, giọng nói khàn khàn: “Đồng tính luyến ái thì chứng minh như thế nào? Hay để tôi chơi một người đàn ông cho cậu xem?”
“Không, không, cũng không cần…” Hầu kết của Tô Tễ Tinh chuyển động lên xuống, nuốt một ngụm nước bọt ‘Ực’ một tiếng, nghiêng người sang bên cạnh, cố gắng tránh thoát khỏi phạm vi tấn công đầy mùi vị đàn ông của Hạ Xán, nhìn anh đầy khiếp sợ, “… Nhưng cậu cong từ khi nào? Sao tôi lại không biết! Không phải tôi đã nói với cậu là xu hướng giới tính cũng phải khai báo sao? Lần trước hỏi sao cậu không nói với tôi?”
Hạ Xán chống khuỷu tay lên chỗ tựa lưng sô pha, híp mắt cười lạnh, ngắt lời cậu, “Không phải gay, ai sẽ ký hợp đồng với cậu 20 năm? Là do cậu quá ngu ngốc nghĩ không thông, trách gì tôi?”
Tô Tễ Tinh lại chớp chớp mắt: “…”
Con mịa nó!
Hạ Xán nói cậu ta gay! Nhưng thiết lập của cậu ta là trai thẳng cơ mà? Chẳng phải cậu ta sau này sẽ thích Sở Điềm à?
Chờ chút! Hai câu cuối cùng Hạ Xán vừa nói là có ý gì?
Lượng tin tức thu được ngày hôm nay quá lớn, khiến Tô Tê Tinh cảm thấy đầu óc mình có chút quá tải.
“Cái gì gọi là ‘không phải gay, ai sẽ ký hợp đồng với cậu 20 năm’?” Tô Tễ Tinh ôm chặt thân mình, mím chặt môi, nhìn Hạ Xán với vẻ rối rắm, hỏi, “Tôi không hiểu, cậu gay hay không với chuyện ký hợp đồng liên quan gì tới nhau?”
Anh đã nói tới mức này, mà tên này vẫn còn không hiểu, Hạ Xán tức đến bật cười.
“Còn không hiểu?” Anh vừa cười vừa đứng lên đi về phía Tô Tễ Tinh, bỗng nhiên anh túm lấy hai tay Tô Tễ Tinh giơ lên cao quá đầu, áp sát thân hình cao lớn của mình lên cậu, giam cậu ở một góc sô pha, anh nhìn chằm chằm gương mặt khiến mình vừa yêu vừa hận của Tô Tễ Tinh, nghiến răng nghiến lời, “Tôi đều bán cả đời mình cho cậu, cậu nói xem tôi muốn gì?”
“Cậu, trước tiên đừng như vậy… Buông tôi ra, thế này còn ra cái giống gì…” Tô Tễ Tinh giãy giụa muốn thoát khỏi khống chế của anh, nhưng càng bị anh áp chế chặt hơn, không còn cách nào, Tô Tễ Tinh đành từ bỏ giãy giụa, cậu chột dạ nhỏ giọng, “Tôi cho rằng cậu ký thêm với tôi 20 năm… Là vì quan hệ của chúng ta tốt… Tôi không biết cậu cong mà, cậu cũng đâu có nói với tôi…”
Hạ Xán: “Vậy giờ cậu biết rồi, sau này còn dám làm mối lung tung cho tôi với những cô gái khác không?”
“Không dám không dám!” Bản năng cầu sinh mạnh mẽ thúc giục Tô Tễ Tinh lắc đầu không ngừng, sau đó cậu cẩn thận hỏi, “Giờ cậu buông tôi ra được chưa?”
Hạ Xán thờ ơ, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, “Cậu còn chưa trả lời tôi, tôi ký thêm với cậu 20 năm rốt cuộc là có ý đồ cái gì?”
“Ý đồ… Muốn tôi tốt với cậu?” Tô Tễ Tinh không dám nhìn vào mắt anh, cậu dời tầm mắt xuống, lướt qua cằm Hạ Xán rồi dừng trước khuôn ngực rắn chắc của anh, nhiệt độ cơ thể cậu trong nháy mắt tăng cao, tim đập như trống đánh, mặt mũi đỏ bừng.
“Không đúng.” Giọng nói anh lạnh lùng, như quản giáo đang thẩm vấn phạm nhân, nhất định từ trong miệng Tô Tễ Tinh hỏi ra đáp án.
Khoảng cách hai người quá gần, Tô Tễ Tinh cảm thấy mình sắp ngạt thở vì thiếu dưỡng khí, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn, căn bản không suy nghĩ được gì, liền bắt đầu nói nhảm, “Ý đồ, ý đồ tôi đẹp trai?”
“Cậu đúng là tự luyến.” Hạ Xán dùng tay còn lại ác ý véo mặt Tô Tễ Tinh, “Nhưng trả lời gần đúng rồi, gương mặt này của cậu, đúng là tôi rất thích.”
Lúc này Tô Tễ Tinh hoàn toàn thanh tỉnh, đồng tử mở lớn, nhìn chằm chằm Hạ Xán: “!!! Cậu thích tôi?”
“Xem ra cũng không phải thật sự ngu ngốc đến vô phương cứu chữa.” Hạ Xán cuối cùng cũng đại phát từ bi buông Tô Tễ Tinh ra, để cậu ngồi dậy.
Nhưng mà sự thật này quá mức khiếp sợ đối với Tô Tễ Tinh, khiến cậu mất cả nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại được tinh thần, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Cậu gay, cậu thích tôi? Sao có thể? Tôi là nhân vật hy sinh mà, cậu hẳn là thích nữ chính chứ… Loạn rồi loạn rồi, loạn hết cả rồi…”
Hạ Xán thấy bộ dạng cậu như mất hồn mất vía, có chút bất mãn phản ứng của cậu sau khi nghe mình thổ lộ, anh cố ý duỗi tay vò tóc cậu, “Lầm bầm cái gì trong miệng thế?”
Tô Tễ Tinh ngơ ngác nhìn Hạ Xán, “Hạ Xán, cậu mau đánh tôi đi, tôi cảm giác mình đang nằm mơ, hay là cậu điên không thì chính tôi điên rồi…”
Anh đã nói rõ ràng đến như vậy, mà con thỏ ngốc này không tỏ vẻ gì cũng thôi đi, lại còn cho rằng anh điên?
Hạ Xán lập tức giận sôi, anh híp mắt, đột nhiên vén tóc trên trán Tô Tễ Tinh lên, thừa dịp cậu chưa kịp phản ứng, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái thật nhanh, hôn xong anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tễ Tinh, hỏi nhỏ: “Cậu còn cho là nằm mơ không?”