Sự thật chứng minh Tô Tễ Tinh nói đúng.
Những lời này có phải do Hạ Xán viết hay không căn bản không quan trọng, quan trọng là nó được đăng trên tài khoản weibo của anh.
Dưới sự dẫn đường của những đại fan, tin đồn khôi hài có xung đột giữa người đại diện và người hâm mộ dần yên ổn lại, sự chú ý của fan cũng không còn dồn vào Tô Tễ Tinh hay Thước Tinh nữa, mà đều tập trung quan tâm đến bệnh tình của Hạ Xán, mong Hạ Xán có thể chú ý nghỉ ngơi.
Người trẻ tuổi có sức khỏe tốt, khả năng hồi phục cũng mạnh, mới chỉ ngủ một giấc, nhưng khi y tá quay lại đo nhiệt độ cho Hạ Xán, nhiệt độ của anh đã giảm xuống mức bình thường là 36°C.
Bị sốt thì không phải nằm viện, nhiệt độ hạ xuống mức bình thường là có thể rời đi, y tá còn dặn dò, vẫn phải tiếp tục uống thuốc, buổi tối trước khi đi ngủ và buổi sáng ngày mai đều phải đo nhiệt độ một lần, nếu sốt lại thì phải đến bệnh viện truyền nước.
Trước khi xuất viện, Tô Tễ Tinh sợ Hạ Xán bị gió lạnh bên ngoài thổi trúng, nên bảo Evan ra xe lấy khăn quàng cổ, mũ, găng tay, khẩu trang của cậu lại đây, đeo hết lên cho Hạ Xán, bọc anh kín mít từ đầu đến chân mới hài lòng cho anh ra khỏi cửa bệnh viện, lo lắng không khác gì một bà mẹ già.
Trong xe mở điều hòa ấm áp, Hạ Xán lại mặc nhiều quần áo, còn chưa đến khách sạn đã đổ một thân mồ hôi.
Đổ mồ hôi khiến tốc độ trao đổi chất nhanh hơn, buổi trưa Hạ Xán chỉ ăn nửa bát cháo, dạ dày sớm đã rỗng tuếch, nên anh bảo trợ lý gọi cơm hộp đến khách sạn trước.
Trợ lý tìm một quán cơm làm đồ ăn Giang Chiết (Giang Tô và Chiết Giang), đặt hai món thanh đạm rồi bỗng nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi Tô Tễ Tinh: “Giám đốc, anh có ở lại cùng ăn không ạ?”
Tô Tễ Tinh còn chưa trả lời, Hạ Xán đã đáp thay cậu: “Ở lại, cậu gọi thêm hai món nữa, cậu ta thích ăn cay.”
“Ơ, tôi nói ở lại khi nào?” Tô Tễ Tinh vờ như không tình nguyện.
Hạ Xán thấy nóng nên lới lỏng khăn quàng cổ một chút, giọng nói tản mạn: “Đã là giờ nào rồi, cậu còn muốn đi đâu? Hơn nữa làm ông chủ, cậu có nghĩa vụ chăm sóc nhân viên bị ốm.”
Tô Tễ Tinh cười nhạo, “Sao tôi chưa từng thấy điều lệ nào viết ông chủ phải có nghĩa vụ chăm sóc nhân viên bị ốm thế? Cậu quy định hả?”
“Là tôi nói sai, cái này hẳn phải thuộc về phạm trù đạo đức chứ không phải nghĩa vụ,” Hạ Xán cúi đầu ngước mắt nhìn cậu, “Nếu cậu không chăm sóc tôi, thì chính là một ông chủ thiếu đạo đức.”
Tô Tễ Tinh: “…!Cậu được, còn biết ép buộc đạo đức!”
Hai trợ lý ngồi ở phía trước nghe hai người tranh luận vô nghĩa đều nhịn không được cười, trước nay hai người họ vẫn thế này, trước mặt người ngoài thì cao quý lãnh diễm, bá đạo lạnh lùng, dường như không thể với tới.
Nhưng mỗi khi hai người họ ở bên nhau, tranh cãi móc mỉa nhau, thì trông họ lại hệt như trẻ con, khác hẳn bộ dáng ngày thường vẫn thấy.
Khách sạn Hạ Xán đang ở là do đoàn phim đặt trước nên đương nhiên không có phòng cho Tô Tễ Tinh, khi đến nơi, Evan đang chuẩn bị đi tới quầy tiếp tân để đặt phòng, liền hỏi Tô Tễ Tinh: “Giám đốc, anh muốn đặt một hay hai phòng?”
Evan biết trước kia mỗi lần Tô Tễ Tinh và Hạ Xán đi công tác cùng nhau đều sẽ ở chung phòng, nhưng Evan lo rằng những người khác trong đoàn làm phim cũng ở đây, người nhiều phức tạp, nhỡ có ai nhìn thấy họ ở chung phòng, lại có những suy đoán không tốt, ảnh hưởng đến danh tiếng hai người.
Với lại Hạ Xán bị ốm còn chưa khỏi hẳn, ở chung một phòng sợ Tô Tễ Tinh sẽ lây bệnh.
Hạ Xán nói trước: “Hai phòng.” Tuy anh rất muốn ở chung phòng với thỏ ngốc, nhưng không muốn lây bệnh cho cậu.
Tô Tễ Tinh nhìn vào mắt Hạ Xán, quay đầu nói với Evan: “Không cần, tôi ngủ chỗ Hạ Xán, cậu tự đặt một phòng cho mình là được.”
Cậu vẫn còn chưa quên mục đích lần này mình tới đây, chính là để hiến ân cần với Hạ Xán.
Hạ Xán nhíu mày không đồng tình, “Ngủ cùng tôi, không sợ lây bệnh hả?”
“Sức khỏe của tôi tốt lắm, đâu dễ gì lây bệnh được.” Tô Tễ Tinh chọt chọt vai Hạ Xán, “Với lại, vừa rồi không phải chính cậu nói, nếu tôi không chăm bệnh cho cậu thì chính là đồ vô đạo đức sao? Tôi chính là công dân tốt có đạo đức đó.”
Hạ Xán cười khẽ, không nói thêm gì, xoay người dặn trợ lý riêng đi ra tiệm thuốc mua một hộp trà Banlangen đưa lên phòng.
Sau khi đăng ký xong thông tin ở quầy lễ tân, Tô Tễ Tinh đi theo Hạ Xán lên phòng.
Lên tới phòng, cơm vẫn chưa đến, Hạ Xán ra một thân mồ hôi, cảm thấy dính dớp khó chịu nên đi tắm trước, Tô Tễ Tinh ngồi ở phòng khách vừa nghịch di động vừa chờ cơm.
Hạ Xán còn chưa tắm xong, thì bỗng Tô Tễ Tinh nghe thấy tiếng chuông cửa, tưởng là trợ lý đưa cơm đến nên cậu không nghĩ nhiều, đi qua mở cửa, thì thấy người đứng ở ngoài lại không phải trợ lý, mà là Trình Nguyên, người cậu từng gặp ở bệnh viện trưa nay.
Trình Nguyên thấy người mở cửa là Tô Tễ Tinh thì sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới vội chào hỏi, “Ngài Tô, chào ngài.”
Tô Tễ Tinh đánh giá Trình Nguyên, lễ phép mỉm cười, “Chào cậu, tìm Hạ Xán à?”
Trình Nguyên cúi đầu nhỏ giọng: “Đúng vậy, tôi nghe nói Hạ Xán đã xuất viện nên muốn đến hỏi thăm xem anh ấy đã hết sốt chưa.”
Tô Tễ Tinh nhướng mày, bọn họ về tới khách sạn còn chưa đến mười phút, mà chàng trai tên Trình Nguyên này đã nghe được tin tức, gấp không chờ được chạy đến tìm Hạ Xán, quan tâm cỡ này hình như vượt quá quan hệ cộng tác bình thường rồi.
Nếu lần đầu tiên gặp Trình Nguyên ở bệnh viện, Tô Tễ Tinh còn chưa cảm thấy chỗ nào không bình thường, thì hiện giờ cậu đã hoàn toàn hiểu được tâm tư cậu trai trẻ này rồi.
Cậu bất động thanh sắc nói: “Cảm ơn cậu đã quan tâm, cậu ấy hết sốt rồi, nhưng mà giờ còn đang tắm, cậu có muốn vào ngồi chờ một lát không?”
Trình Nguyên rũ mắt thầm nghĩ, Hạ Xán vẫn luôn lãnh đạm với cậu ta, nếu chỉ có một mình anh ta ở thì cậu ta cũng không sợ mấy lời lạnh nhạt đó, nhưng nếu có thêm Tô Tễ Tinh ở, thì có chút mất mặt.
Vì thế cậu ta ngẩng đầu cười, giơ túi ni lông trong tay lên, nói: “Không cần, biết Hạ Xán hết xốt là tôi an tâm rồi, không quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi nữa, đúng rồi, tôi nghe nói bị cảm thì nên bổ sung vitamin C, cho nên mua chút trái cây, phiền ngài Tô chuyển cho anh ấy giúp tôi.”
Tô Tễ Tinh nhận túi trái cây, mở ra nhìn nhìn, bên trong là một hộp dâu tây lớn đỏ rực cùng một hộp anh đào mà mỗi quả còn lớn hơn đồng xu 1 tệ, đều là những loại trái cây đắt tiền nhất hiện giờ.
Tô Tễ Tinh khép túi lại, “Anh đào lớn như vậy, chắc cũng không rẻ? Để cậu tốn kém rồi, tôi thay Hạ Xán cảm ơn cậu.”
“Đâu có đâu có, không có gì tốn kém cả.” Trình Nguyên nói khiêm tốn, “Nếu ngài Tô cũng thích thì chỗ tôi vẫn còn một ít, để chút nữa tôi bảo người mang sang phòng của ngài?”
Tô Tễ Tinh cười nói: “Không cần, đêm nay tôi ở lại đây.”
Trình Nguyên nhướn mày kinh ngạc, vì quá kinh ngạc nên thậm chí còn nói lắp, “Ngài…!Cũng ở đây? Ngủ chung phòng với anh Xán?”
Tô Tễ Tinh chớp mắt, “Có vấn đề gì sao?”
“Không, không có gì.
Vậy ngài vào thôi, tôi đi trước.” Vẻ mặt Trình Nguyên như vừa phát hiện bí mật gì kinh thiên động địa lắm, cậu ta nói xong thì rời đi, dáng vẻ hoang mang rối loạn.
Tô Tễ Tinh nhìn bóng dáng Trình Nguyên biến mất chỗ ngã rẽ, rồi mới quay vào phòng đóng cửa lại, đúng lúc Hạ Xán cũng bước ra từ phòng tắm.
Hạ Xán vừa dùng khăn lau khô tóc vừa hỏi: “Vừa rồi ai tới?”.
ngôn tình sủng
Tô Tễ Tinh đặt túi hoa quả lên bàn, “Cái cậu tên Trình Nguyên đó biết cậu xuất viện, mang hoa quả đến cho cậu.”
“Cậu ta tới làm gì.” Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Xán hiện vẻ phiền chán, “Vất hết đi.”
“Đều là đồ tốt đó, một mảnh tâm ý của người ta, vất đi thật lãng phí, cậu không ăn thì tôi ăn.” Tô Tễ Tinh cầm dâu tây và anh đào vào phòng tắm rửa hoa quả, sau khi đi ra thì cầm một quả anh đào nhét vào miệng, tùy ý nói, “Rất ngọt, cậu không ăn thật hả?”
Hạ Xán thờ ơ, rót cho mình một cốc nước ấm, “Không ăn.”
Tô Tễ Tinh ngồi lại xuống ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn Hạ Xán như có điều suy tư, đột nhiên hỏi: “Sao cậu chán ghét Trình Nguyên như vậy?”
Vẻ mặt Hạ Xán lãnh khốc, nói: “Chán ghét chính là chán ghét, không cần lý do.”
Tô Tễ Tinh nghĩ mới là lạ.
Cậu hiểu Hạ Xán, anh sẽ không vô duyên vô cớ ghét một người như vậy, hơn nữa thái độ của anh với Trình Nguyên còn có thể nói là căm thù.
Cậu rất chắc chắn Hạ Xán và Trình Nguyên không quen biết từ trước, là do cùng quay bộ phim này mới gặp nhau, cho nên Hạ Xán chán ghét Trình Nguyên là từ trong quá trình quay phim.
Rốt cuộc là vì chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Điều cậu có thể nhìn ra được từ Trình Nguyên, Hạ Xán đương nhiên cũng có thể.
Trình Nguyên là gay, thích Hạ Xán, thể hiện tình cảm với Hạ Xán, nên khiến Hạ Xán chán ghét.
Dù sao Hạ Xán cũng là trai thẳng, bị gay thích sẽ khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
“Hạ Xán, hỏi cậu một vấn đề.” Tô Tễ Tinh bỗng nói giọng nghiêm túc, “Cậu có thành kiến với đồng tính luyến ái hả?”
Hạ Xán đang uống nước bỗng khựng lại, trái tim trật nửa nhịp, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Tô Tễ Tinh cười vẻ hiểu rõ, “Không cần giấu tôi, Trình Nguyên có ý đó đó với cậu còn gì? Nên cậu mới ghét cậu ta như vậy.”
Cứ tưởng thỏ ngốc có ý kiến gì về đồng tính, hóa ra là hỏi về Trình Nguyên.
Nếu Tô Tễ Tinh đã nhận ra, Hạ Xán cũng không lòng vòng, nói thẳng: “Tôi không có thành kiến với đồng tính, chỉ đơn giản là không thích Trình Nguyên.”
Tô Tễ Tinh thầm thở phào, thì ra Hạ Xán không ghét gay, chỉ ghét những gay thích anh, vậy là tốt rồi.
Tô Tễ Tinh chưa từng để bất kỳ ai biết xu hướng tính dục của mình, một là vì cậu bận rộn công việc quá tạm thời không có suy nghĩ gì về chuyện yêu đương, cho nên không cần công khai, hai là sự khoan dung của xã hội hiện tại với đồng tính vẫn còn hữu hạn, cậu không muốn chuyện giới tính của mình bị đem ra làm đề tài bàn tán.
Cho nên cả hai đời, Tô Tễ Tinh vẫn luôn là gay kín.
Hay có thể nói, cậu vẫn chưa gặp được một người đáng giá để cậu dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn của mình.
“Nghĩ gì vậy?” Hạ Xán phát hiện Tô Tễ Tinh thất thần, đi đến ngồi xuống cạnh cậu, nhéo lỗ tai trêu cậu.
Tai thỏ là bộ phận nhạy cảm, tai của Tô Tễ Tinh bị Hạ Xán nhéo bất ngờ, lập tức như có một dòng điện chạy qua nơi tiếp xúc, cảm giác ngứa ran như điện giật nhanh chóng lan ra toàn thân.
Tô Tễ Tinh rùng mình, suýt chút nữa tê liệt toàn thân, vội hoàn hồn, ngửa đầu ra sau nhìn Hạ Xán như lâm đại địch, “Cậu làm gì thế?!”
Đôi mắt Hạ Xán sâu thẳm, híp mắt nhìn Tô Tễ Tinh chằm chằm, chỉ sờ tai một chút, có cần phản ứng lớn thế không?
Là do thân thể quá mẫn cảm, hay không thích anh đụng chạm?
“Cậu đối với đồng tính luyến ái cảm thấy thế nào?” Hạ Xán thu lại tầm nhìn, giả bộ thuận miệng hỏi.
Tô Tễ Tinh đảo mắt sang hướng khác, cầm một quả dâu nhét vào miệng, khiến giọng nói trở nên hàm hồ: “Tôi không cảm thấy gì cả, chọn lựa thích ai, thích nam hay nữ là quyền tự do của mỗi người, tôi không kỳ thị đồng tính.”
“Vậy cậu có thể chập nhận đồng tính luyến ái sao?”
Lời Hạ Xán nói ra khiến người ta kinh ngạc, Tô Tễ Tinh suýt nữa nghẹn dâu tây, cậu ho dữ dội, thiếu chút nữa chảy cả nước mắt.
Hạ Xán vừa vỗ lưng giúp cậu thuận khí, vừa nhíu mày, “Có ai ăn tranh với cậu đâu, ăn chậm chút không được à?”
Tô Tễ Tinh yên lặng trợn trắng mắt, nếu không phải tại cậu nói chuyện quá dọa người, thì ông đây sẽ sặc chắc?
“Được rồi, cậu hỏi vấn đề này làm gì?” khóe mắt Tô Tễ Tinh giật giật, chỉ vào chính mình giả bộ không thể tin được, “Chẳng lẽ cậu hoài nghi tôi là gay à?”
Bởi vì vừa mới ho khan, khóe mắt thỏ ngốc có chút đỏ lên, nhìn như đang tức giận.
Không có một người thẳng nam nào có thể vui vẻ khi bị nghi ngờ là đồng tính, đúng không?
Thôi, anh không nên hỏi Tô Tễ Tinh vấn đề này, là anh nóng vội.
“Đâu có, đùa cậu chút thôi.” Hạ Xán đứng dậy đi về phía phòng tắm, thản nhiên lảng sang chuyện khác, “Cơm còn chưa tới à? Tôi đi sấy tóc trước đã.”
Chờ Hạ Xán vào phòng tắm, Tô Tễ Tinh mới vỗ vỗ ngực, vẻ mặt như vừa sống sót sau tai nạn.
Nếu vừa rồi Hạ Xán ép hỏi cậu thêm vài câu, cậu cũng không dám đảm bảo chính mình có nói ra sự thật với Hạ Xán không nữa.
Dù sao Hạ Xán cũng là bạn tốt nhất của cậu, trước đây Hạ Xán chưa bao giờ quan tâm đến xu hướng tính dục của cậu, nếu Hạ Xán kiên quyết muốn biết, cậu cảm thấy mình có lẽ sẽ nói cho Hạ Xán biết sự thật.
Cũng may Hạ Xán không hỏi nhiều, bằng không đêm nay cậu liền phải công khai!
***
Cùng lúc đó, khi Trình Nguyên trở lại phòng liền nhận được một cuộc gọi.
“Chuyện bảo cậu làm, làm đến đâu rồi?”
Trình Nguyên lo lắng nói: “Xin lỗi ngài Đoạn, tôi có thể không hoàn thành được việc ngài giao cho tôi, Hạ Xán căn bản không có hứng thú với tôi.”
“Ngu xuẩn! Cũng không phải bắt cậu khiến nó thích cậu thật, chỉ cần cậu tiếp nó làm ra vẻ một chút mà thôi! Vài tấm ảnh thân mật, lịch sử trò chuyện ái muội một chút, cậu cũng không làm được sao?!”
Trình Nguyên cười khổ, “Hạ Xán chưa bao giờ cho tôi cơ hội tiếp cận anh ta, còn wechat của tôi, anh ta đã chặn tôi ngay từ ngày đầu tiên tôi thêm anh ta.”
“Vô dụng! Nếu cậu đã vô dụng như vậy, thì tiền thuốc men của em gái cậu tự lo đi!”
Trình Nguyên thấy ngài Đoạn sắp cúp máy liền nóng nảy, trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt Tô Tễ Tinh, cậu ta hưng phấn như thể vừa bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Từ từ! Ngài Đoạn, tôi còn chuyện muốn nói cho ngài biết!”.
Sau một đêm ngủ say, sáng hôm sau dậy đo nhiệt độ thì mọi thứ vẫn bình thường.
Không biết có phải do Tô Tễ Tinh đích thân tới thăm hay không, mặc dù bệnh Hạ Xán thế đến kịch liệt, nhưng cũng khỏi rất nhanh.
Bên phía đạo diễn nghĩ Hạ Xán không thể khỏi nhanh như vậy, nên hôm nay không sắp xếp cảnh quay nào cho anh, chờ đến khi nghe tin anh đã khỏi bệnh, thì các cảnh quay buổi sáng cũng không sắp xếp lại được nữa, Hạ Xán chỉ đành chờ buổi chiều đến phim trường sau.
Hạ Xán lật xem kịch bản, trùng hợp làm sao, cảnh diễn buổi chiều, lại đúng cảnh diễn chung của Hạ Xán với Trình Nguyên, đột nhiên cảm thấy tâm tình cả ngày hôm nay sẽ trở nên tồi tệ.
Tô Tễ Tinh vốn định sáng nay sẽ rời đi, nhưng nghe nói buổi chiều sẽ có cảnh diễn chung của Hạ Xán với Trình Nguyên, thì quyết định ở lại.
Cậu là người đại diện của Hạ Xán, đương nhiên có trách nhiệm chắn đào hoa giúp anh, Hạ Xán có thể vì mặt mũi không muốn trở mặt với Trình Nguyên, nên có một số lời phải do cậu ra thay mặt nói rõ ràng với Trình Nguyên.
Tô Tễ Tinh bảo Evan hỏi thăm xem Trình Nguyên ở phòng nào, lại nghe nói Trình Nguyên đã ra phim trường từ sáng sớm, vậy không còn cách nào, chỉ đành đến phim trường tìm người thôi.
Vì thế ăn xong cơm trưa, Tô Tễ Tinh nói muốn theo Hạ Xán đến phim trường, không nói nguyên nhân thật sự cho anh biết, chỉ nói đến chào đạo diễn.
Khi tới trường quay, Hạ Xán muốn đi trang điểm, liền bảo trợ lý dẫn Tô Tễ Tinh đi gặp đạo diễn, đạo diễn cũng đang bận rộn nên Tô Tễ Tinh chỉ đi qua chào hỏi một chút, sau khi từ chỗ đạo diễn đi ra cậu cũng không quay về chỗ Hạ Xán ngay, mà lặng lẽ bảo trợ lý dẫn cậu đi gặp Trình Nguyên.
Trình Nguyên đã sớm trang điểm xong, đang ngồi nghỉ ngơi trong xe bảo mẫu chờ quay phim, đột nhiên nghe thấy trợ lý từ bên ngoài đi vào nói Tô Tễ Tinh muốn tìm mình, sắc mặt lập tức biến đổi.
Trợ lý thấy Trình Nguyên khẩn trương, kỳ quái hỏi: “Trình Nguyên cậu sao vậy?”
“Không, không có gì.” Trình Nguyên nuốt nước bọt, “Anh ta có nói đến tìm tôi có việc gì không?”
Trợ lý: “Nói là trước khi đi muốn đến cảm ơn cậu. Mặc kệ là vì sao người ta cũng là ông chủ của Thước Tinh, chúng ta tạo mối quan hệ tốt với anh ta sẽ không sai, để tôi đi mời anh ta vào.”
Trợ lý mở cửa xe, tươi cười niềm nở đón Tô Tễ Tinh lên xe, “Giám đốc Tô, Trình Nguyên, hai người cứ nói chuyện, tôi đi mua mấy chai nước.”
Nói xong thì xuống xe, còn rất tri kỷ đóng cửa lại cho hai người, tiện cho bọn họ trò chuyện.
“Giám đốc Tô, chào ngài.” Trình Nguyên câu nệ đứng dậy đón chào, Tô Tễ Tinh vội xua tay bảo cậu ta ngồi, “Ngồi ngồi ngồi, trong xe chật trội, không cần đa lễ, là tôi mạo muội tới quấy rầy, còn mong cậu không thấy phiền lòng.”
Trình Nguyên cười gượng gạo, “Sao có thể. Ngài tìm tôi có việc gì sao?”
Tô Tễ Tinh cảm thấy Trình Nguyên gặp mình lần này trông còn căng thẳng hơn hai lần trước, cậu đoán Trình Nguyên cũng nhận ra hôm nay cậu đến vì chuyện gì.
Có thể thấy cậu Trình Nguyên này hẳn không phải người mưu mô, trong lòng nghĩ gì đều viết hết trên mặt, nhìn không giống một kẻ có thể giở thủ đoạn với người khác.
Cho nên Tô Tễ Tinh quyết định sẽ nói chuyện uyển chuyển chút, tránh đả kích chàng trai trẻ.
Tô Tễ Tinh mỉm cười ôn hòa: “Thật ra cũng không có việc gì, chỉ là lần này đến tham ban quen được cậu thấy rất có duyên, nên trước khi đi muốn đến nói chuyện với cậu một chút.”
Trình Nguyên ngồi thẳng lưng, giống hệt một học sinh ngoan đang ngồi nghe giáo viên giảng bài, “Mời ngài nói.”
Tô Tễ Tinh đột nhiên hỏi: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
Trình Nguyên nhìn cậu khó hiểu, “21.”
Tô Tễ Tinh kinh ngạc, “Trẻ như vậy? Còn đang đi học à?”
“Không.” Trình Nguyên cúi đầu, “Tôi không học đại học.”
Tô Tễ Tinh nhướng mày, “À” một tiếng, “Ở trong cái giới này, những diễn viên trẻ xuất thân không chính quy mà lại có tài nguyên tốt như cậu không có mấy, điều này có nghĩa là đạo diễn rất tán thành khả năng diễn xuất của cậu, rất có tiền đồ đó.”
Trình Nguyên nghe Tô Tễ Tinh khen ngợi mà thấy thẹn, nhỏ giọng nói: “Không có, diễn xuất của tôi bình thường, không thể so với những tiền bối được đào tạo chuyên nghiệp, là do công ty bồi dưỡng.”
“Vậy tức là công ty của cậu rất coi trọng cậu, nên mới bỏ nhiều tâm huyết trên người cậu như vậy.” Tô Tễ Tinh nói, “Cậu cũng không thể khiến công ty thất vọng đúng không?”
Trình Nguyên gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Tô Tễ Tinh bắt chéo chân, thong thả nói: “Tôi cũng đã dẫn dắt không ít nghệ sĩ, khi ký hợp đồng với bọn họ, kể cả Hạ Xán, Lục Miểu, tôi đều nói với họ một câu, muốn lăn lộn trong cái giới này, quan trọng nhất là phải giữ cho đầu óc thanh tỉnh. Công ty sở dĩ nâng đỡ cậu, là vì muốn cậu tạo ra giá trị cho công ty, nếu đến một lúc nào đó cậu mất đi giá trị vốn có, thì tất cả mọi người sẽ ném cậu đi như ném một đôi giày rách.”
Trình Nguyên không biết vì sao Tô Tễ Tinh lại nói những lời này với mình, cậu ta ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cậu.
Tô Tễ Tinh cười, duỗi tay vỗ vai Trình Nguyên, “Cậu còn trẻ, đời diễn viên còn rất dài, người trẻ tuổi nên lấy sự nghiệp làm trọng, đừng vì những suy nghĩ nhất thời hủy hoại con đường của mình, tôi nói vậy cậu hiểu chưa?”
Giờ Trình Nguyên nghe hiểu rồi, Tô Tễ Tinh tới cảnh cáo cậu ta đừng có suy nghĩ không an phận với Hạ Xán, hủy hoại tiền đồ của chính mình.
Tô Tễ Tinh đã biết, là tự suy đoán ra hay do Hạ Xán nói gì đó?
Nhưng mặc kệ làm sao mà Tô Tễ Tinh biết được, đều khiến Trình Nguyên cảm thấy không có chốn dung thân.
Trình Nguyên đỏ mặt, buồn giọng nói: “Đã hiểu, cảm ơn giám đốc Tô chỉ điểm.”
Nếu Trình Nguyên đã hiểu ý mình, Tô Tễ Tinh cũng không nói nhiều nữa, cậu lại hàn huyên thêm hai câu rồi rời khỏi phòng Trình Nguyên.
Tô Tễ Tinh đi rồi, trợ lý Trình Nguyên quay lại, thấy cậu ta có vẻ thất lạc, liền tò mò hỏi hai người đã nói gì.
Trình Nguyên bâng quơ nói “Không có gì”, sau đó ngả người ra ghế hóa trang nhắm mắt dưỡng thần.
Lời nói cùng thái độ của Tô Tễ Tinh vừa rồi đã là rất khách khí, Hạ Xán là diễn viên đang nổi, còn Trình Nguyên cậu đây chỉ là một tiểu nhân vật không có gì đặc biệt, nếu như có người biết cậu ta đang theo đuổi Hạ Xán, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ cười nhạo cậu ta cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga nhỉ?
Cậu ta cũng không muốn vậy, không muốn biến mình thành một thằng hề, nhưng mà, số mệnh của cậu ta bị người khác nắm trong tay, nào có thể tự mình làm chủ chứ?
***
Về lại chỗ Hạ Xán, anh đã hóa trang xong đang thay đồ diễn.
Đây là một bộ phim nói về gián điệp thời Dân quốc, Hạ Xán đóng vai nam chính, một gián điệp hai mang bên ngoài là đặc vụ của quân đội nhưng thật ra là nhân viên tình báo của Đảng, tạo hình của anh là chải ngôi giữa và đeo kính mạ vàng, mặc gi lê bên ngoài áo sơ mi, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, trông như một thiếu gia quý tộc thất thế trong thời chiến.
Gương mặt này chỗ nào giống gián điệp, rõ ràng là kiểu bại gia tử mỗi ngày lêu lổng chơi bời, buổi sáng ra quán uống cà phê, buổi chiều lang thang đến rạp hát nghe xướng khúc mới đúng, vẻ ngoài cỡ này nào ai nỡ để anh cầm súng, hẳn có rất nhiều phụ nữ đều sẵn lòng bỏ tiền ra nuôi anh.
“Đi đâu vậy? Lâu vậy mới về?” Hạ Xán đứng trước gương thắt cà vạt, nghiêng đầu hỏi cậu.
Tô Tễ Tinh cười thần bí, “Giúp cậu hái hoa đào.”
Hạ Xán: “?”
Tô Tễ Tinh vẫy tay ý bảo anh cúi xuống, sau đó đến gần bên tai anh, nói chuyện mình đến tìm Trình Nguyên.
Hạ Xán nghe xong không có vẻ gì đặc biệt: “Cậu ta nói thế nào?”
“Cậu ta nói đã hiểu rồi, cho nên cậu không cần lo lắng sau này cậu ta đến tìm cậu nữa.” Tô Tễ Tinh nói như đã định liệu trước.
Hạ Xán cười lạnh, “Vậy thì chưa chắc, cậu cho rằng cậu ta tiếp cận tôi là do thật sự có ý với tôi à?”
Tô Tễ Tinh ngạc nhiên, “Chứ không thì sao?”
Hạ Xán không giải thích, lạnh lùng nói: “Nếu cậu ta thật sự suy nghĩ được như vậy thì tốt, bằng không, tôi sẽ cho cậu ta biết chọc vào người không nên chọc sẽ phải chịu kết cục thế nào.”
“Cậu làm gì tự nhiên hung dữ như thế?” Tô Tễ Tinh chạm vào anh, ý bảo xung quanh còn có người.
Đúng lúc nhân viên đoàn phim chạy tới thông báo Hạ Xán có thể đi quay phim, đề tài về Trình Nguyên mới dừng lại.
Nhưng câu nói cuối cùng không rõ nghĩa của Hạ Xán vẫn làm Tô Tễ Tinh bối rối, không hiểu sao lại có cảm giác khó chịu cồn cào trong bụng, vốn dĩ Evan đã lái xe qua để cậu rời đi, nhưng Tô Tễ Tinh quyết định đợi Hạ Xán quay xong, hỏi cho rõ ràng mọi chuyện rồi mới yên tâm.
Hai cảnh này quay liên tục hai tiếng đồng hồ đạo diễn mới cho tạm nghỉ, Hạ Xán quay lại chỗ nghỉ ngơi để trang điểm lại, thấy Tô Tễ Tinh vẫn còn ở đây thì rất ngạc nhiên.
“Cậu còn chưa đi? Còn không đi là trời sẽ tối đấy.”
Tô Tễ Tinh ngồi trên ghế xếp, chống cằm buồn bã, “Tôi đang đợi cậu đó, nói cho biết, câu cuối cùng cậu nói là có ý gì?”
Quay phim nói nhiều lời thoại quá, Hạ Xán đã sớm quên mình từng nói cái gì, nhíu mày hỏi: “Câu nói nào?”
Tô Tễ Tinh hạ giọng, “Chính cậu nói muốn để Trình Nguyên biết chọc phải người không nên chọc sẽ có kết cục như thế nào, cậu không định làm gì cậu ta đấy chứ? Thích một người cũng đâu phải tội ác tày trời gì, huống hồ thái độ của cậu nhóc đó cũng khá tốt, cậu không cần đối phó cậu ta chỉ vì chuyện này.”
Ra là vì chuyện này, Hạ Xán dở khóc dở cười.
“Cậu vì sợ tôi làm khó Trình Nguyên nên đợi tôi suốt hai tiếng đồng hồ?” Hạ Xán vừa nới lỏng cà vạt, vừa cúi người, chống một bàn tay lên thanh vịn ghế xếp, nhìn Tô Tễ Tinh chằm chằm nghiến răng hỏi, “Chừng nào thì cậu cũng có thể quan tâm tôi giống như vậy hả?”
Tô Tễ Tinh không phục, “Tôi quan tâm cậu còn chưa đủ hả? Không phải tôi đang giúp cậu giải quyết vấn đề sao?”
Hạ Xán đang định nói tiếp bỗng từ khóe mắt, anh thoáng thấy một bóng người dáng dấp như là Trình Nguyên, người đó đang cầm di động lén lút hướng về phía anh và Tô Tễ Tinh, nghệ sĩ vốn nhạy cảm với ống kính, nên anh lập tức phán đoán ra người đó đang chụp ảnh.
Điểm nghỉ ngơi là ở ngoài trời, mọi người đều có thể nhìn thấy bên chỗ bọn họ đang làm gì, người bình thường sẽ chỉ cho rằng bọn họ đang đùa giỡn, nhưng nếu là người có động cơ thầm kín, chỉ sợ sẽ mượn cái này làm to chuyện.
Hạ Xán cười lạnh, Tô Tễ Tinh còn dám nói Trình Nguyên đã biết khó mà lui, biết chỗ nào, rõ ràng là kế cũ không thành lại sinh ra kế mới, cũng chỉ có con thỏ ngốc Tô Tễ Tinh này luôn nghĩ người khác theo hướng tốt đẹp mới có thể tin tưởng Trình Nguyên.
Tô Tễ Tinh cảm thấy không thoải mái vì Hạ Xán ở quá gần, vừa muốn đẩy anh ra, lại bị Hạ Xán nắm lấy tay.
“Đừng động đậy.” Hạ Xán thấp giọng cảnh cáo.
Tô Tễ Tinh: “… Làm sao?”
Hạ Xán: “Có người chụp lén chúng ta.”
“Vậy cậu còn không mau đứng dậy!” Tô Tễ Tinh hơi mở lớn mắt, vừa định nhấc mông lại bị Hạ Xán ấn xuống, cậu vội hỏi, “Ai?”
Giọng điệu Hạ Xán hờ hững: “Trình Nguyên.”
Tô Tễ Tinh sửng sốt, nhíu mày khó hiểu, “… Trình Nguyên? Cậu ta chụp chúng ta làm gì?”
Hạ Xán cúi đầu nhìn cậu cười: “Bởi vì cậu ta là người do Đoạn Thu Dung phái tới để tìm nhược điểm của tôi.”
Tô Tễ Tinh hoang mang: “???” Trình Nguyên sao lại còn có quan hệ gì với tên cặn bã Đoạn Thu Dung kia nữa?
Hạ Xán thấp giọng giải thích: “Ông ta bảo Trình Nguyên tiếp cận tôi, rồi muốn mượn việc này vu hãm tôi là đồng tính, hủy hoại thanh danh của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ cho cậu ta cơ hội, nên tôi đoán là, Trình Nguyên hiện giờ hẳn đã đổi mục tiêu khác.”
Tô Tễ Tinh hiểu ra, “Cậu ta định vu hãm cậu với tôi…?”
Hạ Xán khẽ gật đầu, Tô Tễ Tinh chớp chớp mắt: “Vậy giờ làm sao đây? Hay chúng ta qua đó bắt tại trận cậu ta?”
“Loại người như Đoạn Thu Dung không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, vạch trần được một Trình Nguyên, nhưng ai mà biết lần sau ông ta sẽ dùng trò âm hiểm gì để đối phó tôi.” Hạ Xán cười lạnh, giữa hai lông mày ẩn chứa lệ khí, “Không bằng tương kế tựu kế, ông ta muốn nhược điểm của tôi đúng không? Cho ông ta là được.”
Được đó, ngược đãi cặn bã gì đó cậu thích nhất!
Tô Tễ Tinh hưng phấn, xoa tay hầm hè: “Cậu có kế hoạch gì?”
“Nếu ông ta bảo Trình Nguyên chụp chúng ta, vậy để cậu ta chụp chán đi.” Hạ Xán đột nhiên đưa tay đỡ vai Tô Tễ Tinh, khom lưng vừa vặn che đi tầm mắt của những người khác, nhưng lại lộ sườn mặt cho Trình Nguyên thấy.
Tô Tễ Tinh thấy Hạ Xán cúi đầu nhìn động tác như đang muốn hôn cậu, vội lấy tay chống lên ngực Hạ Xán, ánh mắt hoảng sợ, “Cậu làm gì?!”
Vẻ mặt Tô Tễ Tinh hệt một chú thỏ đang sợ hãi xù lông, xem ra thỏ ngốc là thật sự không muốn anh đụng chạm thân mật, Hạ Xán đè xuống chua xót trong lòng, bình tĩnh nói: “Góc độ mà thôi, yên tâm, không phải muốn hôn cậu thật.”
Tô Tễ Tinh bừng tỉnh, “Diễn cho cậu ta xem?”
“Ừm.” Hạ Xán đè Tô Tễ Tinh, ngước mắt liếc nhanh xem Trình Nguyên đang ở hướng nào, “Đừng lộn xộn, cậu ta còn đang chụp.”
Tuy chỉ là diễn nhưng Hạ Xán mang đến cảm giác áp bách quá mạnh mẽ, khiến Tô Tễ Tinh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Mái tóc được cố định bằng keo xịt tóc của Hạ Xán rủ xuống trước trán, khiến anh tràn ngập vẻ phóng khoáng, giống như một nhân vật lãng tử bước ra từ tranh vẽ thời Dân quốc, đối mặt với một gương mặt đẹp trai như vậy, xung quanh tràn ngập mùi hương nam tính, làm cho Tô Tễ Tinh, chàng trai cong bẩm sinh, nào chịu được.
Hai người mặt đối mặt, đôi môi gần như chạm nhau, Tô Tễ Tinh cảm nhận được hơi thở của Hạ Xán như có như không phun trên mặt mình, trái tim cậu gia tốc, cổ cứng đờ không dám động.
“Cậu hơi cách ra một chút, đừng dựa gần như vậy,” Tô Tễ Tinh cắn răng thấp giọng nói, “Nụ hôn đầu tiên của ông vẫn còn đấy.”
Hạ Xán nghe vậy cười nhạt, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào đôi môi cậu, “Sao cậu dám chắc vẫn còn?”
Tô Tễ Tinh thầm nghĩ vô nghĩa, ông đây chưa yêu đương bao giờ, đời này còn chưa từng nắm tay em giai nào, nụ hôn đầu còn đó hay không tôi con mịa nó còn không dám chắc à?
Trừ phi có người nhân lúc cậu ngủ từng sàm sỡ cậu!
Nhưng loại khả năng này căn bản không tồn tại, vì ngoại trừ Hạ Xán cậu chưa từng ngủ chung trên một chiếc giường với bất kỳ ai khác.
Tô Tễ Tinh nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi xác định! Dù sao cậu cách tôi xa một chút, nếu bị đụng phải thật, ông đây liều mạng với cậu!”
“Cũng chỉ là hôn thôi mà, đến mức thế sao?” Hạ Xán cười nhạo.
“Đương nhiên! Nụ hôn đầu của mỗi chàng trai đều rất quý giá!” Tô Tễ Tinh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Tôi dĩ nhiên muốn trao nó cho người tôi thích.”
Nghe thấy Tô Tễ Tinh nói muốn trao nụ hôn đầu cho người mình thích, mặt tà ác được giấu tận sâu trong xương tủy Hạ Xán bắt đầu quấy phá, anh cố ý dùng sức nhéo vai Tô Tễ Tinh, “Hai lăm tuồi, nụ hôn đầu vẫn còn, cậu thật thất bại.”
Tô Tễ Tinh thẹn quá thành giận trừng anh, “Không liên quan đến cậu, ai cần cậu lo!” Đột nhiên cậu kịp phản ứng, nghi ngờ nhìn kỹ Hạ Xán, “Chẳng lẽ cậu không còn nụ hôn đầu?”
“Mất rồi.” Hạ Xán thản nhiên đáp.
Tô Tễ Tinh: “…” Cậu lục lọi lại trong đầu mình một lần, không nhớ ra Hạ Xán có quay bộ nào có cảnh hôn không.
Tốt lắm, tên nhãi thúi này có việc gạt cậu!
Tô Tễ Tinh sắp mất hết kiên nhẫn, gầm khẽ: “Được chưa? Cậu ta còn muốn chụp đến bao giờ? Mỗi góc độ đều chụp một tấm à?”
Thật ra Trình Nguyên đã sớm ngừng chụp, Hạ Xán cố ý giữ tư thế này, chỉ để đùa Tô Tễ Tinh thôi.
Hạ Xán duỗi thẳng người, vỗ vỗ tay, nói như không có việc gì: “Rồi, cậu ta đi rồi.”
“Sau đó làm gì bây giờ?” Tô Tễ Tinh hỏi.
Hạ Xán tùy ý chỉnh chiếc khăn tay trong túi áo ngực, hỏi: “Muốn biết?”
Tô Tễ Tinh gật đầu với vẻ mặt ham học hỏi.
Hạ Xán rũ mắt nhìn cậu nở nụ cười, “Ở lại đêm nay thì tôi sẽ nói cho cậu.”
Cái giọng điệu như mấy tên cặn bã, lại phối hợp với tạo hình quý công tử phong lưu lúc này của Hạ Xán, nghe như kiểu “Đêm nay ngủ với anh rồi anh kể cho em nghe”.
Tô Tễ Tinh trợn mắt, khịt mũi, “Ra vẻ thần bí, cậu rốt cuộc muốn chơi trò gì?”
“Thả dây câu dài, bắt con cá lớn.”
Còn câu được con cá nào thì không chắc.