Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

Chương 26: 150 vạn



A yeah! 150 vạn tới tay, làm tình nhân cho Cố Quyện Thư một tháng 3 vạn, đây chính là 50 tháng tiền lương! Trước lén lén giấu đi, đợi Cố Quyện Thư giải quyết lão phu nhân xong, cô có thể chuyển đổi thành tài sản hợp lý của mình.

Đột nhiên trở thành triệu phú, cũng là đại biểu thời gian tự do của mình trước thời hạn rất lớn. Quý Chu Chu thật là vui vẻ, bước chân nhẹ bỗng đi ra ngoài, đi ra không bao lâu thì thấy được anh ở ngay góc tường, sợ tới mức giật mình một cái.

Không khí đột nhiên ngưng tụ, Quý Chu Chu khô cằn nhếch miệng: “Cố tiên sinh…… Không phải anh đi điều trị rồi sao?”

“Ừ.” Cố Quyện Thư không cảm xúc nhìn cô.

Quý Chu Chu nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng lộp bộp một tiếng, nghĩ lại chuyện mấy lần trước bị anh trùng hợp bắt tại trận, vui sướng từ trên trời rơi xuống trong nháy mắt không còn rồi.

“…… Ngài đến đây lúc nào?”

Cố Quyện Thư rủ mắt, lông mi dày đặt ở trên mặt chiếu xuống cái bóng hình quạt, ngay cả người anh đều có chút u ám: “Tôi thấy em vẫn chưa đến, đoán là bà nội sẽ làm khó em, vì vậy quay trở lại, không ngờ……”

“Cố tiên sinh, anh nghe tôi giải thích……” Quý Chu Chu yếu ớt mở miệng. Người tốt biết bao a, còn đặc biệt trở lại giúp mình giải vây, lại không nghĩ rằng nghe được giao dịch phản bội.

Cố Quyện Thư dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, đứng lâu nên hô hấp cũng hơi gấp rút: “Em không cần nói gì hết, em thật sự làm tôi rất thất vọng.”

“Không không không, anh hiểu lầm rồi, ta đòi tiền lão phu nhân không phải muốn phản bội anh, chỉ là cảm thấy anh muốn cạnh tranh với bà ta, có thể giúp anh giảm bớt thực lực của bà ta một chút.” (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu vô cùng đáng thương nhìn anh: “Tôi thật không có ý định lén lút nuốt tiền đâu.”

Cố Quyện Thư ngừng một lát, chầm chậm nhìn về phía cô: “Em nuốt tiền?”

“…… Anh vừa rồi không nghe được?” Quý Chu Chu nhìn anh kỳ lạ.

Đôi mắt Cố Quyện Thư nhíu lại: “Thẳng thắn được khoan hồng.”

…… Được nha, không ngờ lần này cô lại tự hố mình như vậy. Mặt Quý Chu Chu vô ngữ kể lại chuyện vừa rồi, nhìn thấy biểu cảm bất mãn của Cố Quyện Thư như có điều suy nghĩ: “Nếu ngài không nghe được, vì sao lộ ra dáng vẻ đau lòng? Sẽ không phải là không tin tưởng tôi, cố ý lừa tôi chứ?”

Rất tốt, tay nghề trả đũa càng dày công toi luyện.

“Tôi đau lòng khi nào?” Cố Quyện Thư không giải thích được.

Quý Chu Chu trừng to đôi mắt: “Vậy câu đầu tiên anh nói chưa thỏa mãn là có ý gì? Anh không ngờ cái gì?” Diễn diễn, diễn đến nghiện rồi. Nếu anh không cho mình một lời giải thích, mình nhất định phải quậy một trận.

Cố Quyện Thư: “Không ngờ bà nội đã đi rồi, tôi đến không một chuyến.”

“…… Vì vậy sau đó anh nói mình rất thất vọng?” Quý Chu Chu không nói nên lời, thiếu chút nữa đã quên vị này thích xem trò vui.

Cố Quyện Thư ẩn ẩn nhìn cô một cái, đáp án rõ ràng, anh kéo thân thể sắp sụp đổ lên. Không ngờ cái gì cũng chưa nhìn thấy, anh có thể không thất vọng sao?

“Được rồi.” Lần này coi như cô tài lanh, lần sau không thể dễ dàng bị lừa như vậy nữa.

Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, chìa tay ra trước mặt cô. Quý Chu Chu cảnh giác nhìn anh: “Làm gì?”

“Tiền đâu?”

“Tiền gì?”

“Tiền lừa được, không phải có 300 vạn sao?”

Quý Chu Chu nghẹn một chút, không cam tâm tình nguyện mở miệng: “Lão phu nhân chỉ đưa tôi một nửa, kêu tôi đi tìm thư ký Triệu lấy, tôi còn chưa lấy được.”

“Ừ, vậy lấy được nhớ nộp lên.”

Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật: “Nộp toàn bộ sao?”

“Nếu không thì sao?”

“Cho tôi giữ lại một ít.” Quý Chu Chu cười lấy lòng, đưa ra một đầu ngón tay: “10 vạn được chứ?”

“Không được.” Cố Quyện Thư dần dần cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi, vẫy vẫy tay với cô. Sau khi đợi cô đến lấy cánh tay khoác lên vai cô, không chút do dự đem phân nửa trọng lượng của mình đè lên người cô. Quý Chu Chu đột nhiên bị trọng lượng này đè lên, thiếu chút nữa quỳ xuống.

“Đưa tôi đến bác sĩ kia, phải truyền nước.”

Quý Chu Chu chầm chậm đỡ lấy cánh tay anh: “10 vạn cũng không được sao? Dù sao tôi cũng phải có ít tiền để sửa soạn cho bản thân một chút chứ. Anh xem bộ dáng bây giờ của tôi, không sợ dẫn đi ra ngoài mất mặt à?”

“Không sợ, em dạng vẻ gì cũng được.” Lần này Cố Quyện Thư ngược lại rất dứt khoát.

Quý Chu Chu sửng sốt một chút, vậy mà hơi cảm động: “Ý của anh là, tôi thế nào anh cũng sẽ không cảm thấy tôi có chỗ không được?” Người đàn ông cũng biết nói chuyện lắm chứ!

Cố Quyện Thư nhìn thoáng qua xung quanh, thấy không có người, sau khi suy tư một lát gật đầu một cái.

Quý Chu Chu nhạy bén bắt gặp anh không tình nguyện, nheo mắt lại hỏi: “Thế nào, tôi nói sai rồi?”

Môi Cố Quyện Thư giật giật, yếu ớt liếc cô một cái: “Tôi nói, em sẽ không quăng tôi xuống đất?”

“Vậy hay là anh đừng nói.”

“Tôi cảm thấy mặc kệ em như thế nào, dẫn đi ra ngoài cũng vô cùng mất mặt.”

Quý Chu Chu: “…” Người đàn ông này sống nhiều năm như vậy, ngay cả năng lực im miệng kịp thời cũng không có sao?

Cố Quyện Thư nói xong trong lòng vui sướng, một tay nhìn quanh bả vai cô, dùng tất cả sức lực đỡ lấy cô, đồng thời ẩn ẩn một câu: “Nhanh lên, tôi đau đầu, cũng đau bụng.”

“…” Ha, đàn ông.

Chờ lúc Quý Chu Chu lôi người đàn ông như con lợn chết này đến trước mặt bác sĩ đã là mười phút sau, cô buông tay đẩy Cố Quyện Thư lên giường, giống như đẩy cái bao tải to chứa đầy đá. Cố Quyện Thư kêu lên một tiếng nằm xuống, sắc mặt còn khó coi hơn trước đó.

Quý Chu Chu lau mồ hôi một phen, nằm liệt xuống ghế bên cạnh, sau khi đợi bác sĩ ghim kim tiêm cho Cố Quyện Thư, nhận nhiệm vụ ngồi ở bên cạnh canh chừng.

Hai người nhìn chằm chằm dịch thể không ngừng chảy xuống, dần dần đều buồn ngủ, Quý Chu Chu càng mệt mỏi vô cùng. Hôm qua, Cố Quyện Thư bị dày vò một đêm, cô đương nhiên cũng không có mặt mũi đi ngủ, ở một bên đưa nước đưa khăn hầu hạ, mãi cho đến rạng sáng mới hơi chợp mắt một lát. Bây giờ mệt mỏi vây kín, thật sự sắp không được rồi.

“Tôi cảm thấy…… Tôi không ngủ nữa thì sẽ khó chịu.” Quý Chu Chu khó khăn mở miệng.

Cố Quyện Thư mắt buồn ngủ mông lung nhìn cô một cái, dùng cái tay không ghim kim tiêm kia vỗ nhè nhẹ vị trí bên cạnh: “Lên đây ngủ.”

“Không được, tôi phải trông kim tiêm cho anh, tôi hại anh khó chịu như vậy, nhất định phải chăm sóc anh thật tốt.” Quý Chu Chu trái lương tâm từ chối, thuận tiện quét một đợt cảm tình.

Cố Quyện Thư nghĩ nghĩ cũng phải, vì thế tâm lý không có chút gánh nặng nào nhắm mắt lại ngủ. Quý Chu Chu không nói nên lời liếc anh một cái, nhưng nghĩ đến hai ngày nay mình luôn gây ra rắc rối, quả thật nên biểu hiện một đợt thiện cảm thật tốt vì vậy kiên cường chịu đựng ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

Cố Quyện Thư bị dày vò hỏng rồi, lúc này ngủ rất sâu. Quý Chu Chu ở bên cạnh không chịu nổi lim dim, sơ ý một chút thì ngủ mất. Đợi lúc cô từ trong mộng thức tỉnh, đột nhiên nhìn thấy kim tiêm của Cố Quyện Thư tiêm hơi hồi máu, dưới sự kinh hãi vội vàng đi tới giúp anh rút kim tiêm ra.

Động tĩnh đánh thức Cố Quyện Thư, cô vừa ngẩng đầu thì đối diện đội mắt bình tĩnh của anh.

“Anh ngủ tiếp đi, tôi kêu bác sĩ giúp anh đổi thuốc.” Quý Chu Chu bình tĩnh ấn chuông gọi.

Đôi mắt của Cố Quyện Thư giật giật, lại lần nữa nhắm mắt lại, Quý Chu Chu hít sâu một hơi, không đợi từ từ thở ra đã nghe được giọng nói bình tĩnh của Cố Quyện Thư: “Nếu không phải tôi tỉnh dậy kịp thời, có phải em định dùng cách thức hồi máu hại chết tôi không?”

“…… Anh suy nghĩ nhiều rồi Cố tiên sinh.” Không nghĩ tới vẫn là bị anh phát hiện, Quý Chu Chu cười xạo: “Hơn nữa, tôi làm hại anh có lợi ích gì chứ?”

“Ai biết được, có thể là vì 150 vạn của bà nội.”

“…… Tôi hồi máu hại chết anh, bà ta vẫn sẽ cho tôi 150 vạn?”

Cố Quyện Thư nghĩ nghĩ cũng có đạo lý, hừ nhẹ một tiếng cọ cọ cái gối tiếp tục ngủ. Quý Chu Chu cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, sau khi đợi bác sĩ đến đây lần nữa giúp anh ghim kim tiêm, dứt khoát kêu bác sĩ gọi thêm một người nữa đến trông chừng, bản thân chạy đến sô pha bên cạnh ngủ.

Dù sao đợt cảm tình này vì hồi máu mà mất hết, vậy thì cô không làm khó chính mình.

Một giấc này ngủ không ổn định lắm, nhưng bởi vì vô cùng mệt mỏi, sô pha không thoải mái phân nửa cũng không để ý. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Đợi lúc Quý Chu Chu tỉnh lại lần nữa, trời đã lờ mờ tối, giường bệnh bên cạnh trống không, người nên nằm ở trên giường biến mất.

Cô chậm chạp ngồi dậy, sau một hồi phản ứng đi ra ngoài.

Phòng khách bên trong ngôi nhà, bà cháu Cố gia ngồi đối diện nhau, trà nóng ở giữa bàn trà khói trắng lượn lờ, ngăn cách tầm mắt của lão phu nhân, khiến bà không nhìn thấy rõ biểu cảm của đối phương cho lắm.

“Người bỏ thuốc con, bà nội tìm được chưa?” Cố Quyện Thư bưng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm.

Thư ký Triệu khẩn trương nhìn về phía lão phu nhân, lão phu nhân điềm tĩnh nhìn Cố Quyện Thư: “Đã tìm được rồi, là một người giúp việc nữ trong nhà, ghen tị Quý Chu Chu có thể đi theo con nên muốn bỏ thuốc hãm hại cô ta.”

Sau khi Quý Chu Chu đi đến cây cột thì nghe được một câu như vậy, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, xem ra vị lão phu nhân này thật sự tin chuyện Cố Quyện Thư là gay, nếu không cũng sẽ không đem cô đẩy ra ngoài, trông chờ vào cô một ngày nào đó có thể bẻ thẳng tính cách của Cố Quyện Thư.

Nếu bà ta không tin tưởng, đoán chừng lúc này đã đem sự việc đều đổ lên người mình chứ, như vậy Cố Quyện Thư muốn tiếp tục điều tra cũng không có cách, trừ phi vứt bỏ mình. Trong lòng Quý Chu Chu “Trắc” một tiếng, bà lão này, càng nhìn càng cảm thấy có nhiều đầu óc.

“Cái người giúp việc đó đâu?” Cố Quyện Thư hỏi.

Lão phu nhân nhàn nhạt nhếch môi: “Đã kêu người xử lý.”

“Con còn không có hỏi chuyện, người đã trực tiếp xử lý?” Cố Quyện Thư giương mắt nhìn bà ta.

Sắc mặt của lão phu nhân không đổi: “Nói cho cùng cũng là chuyện nhà, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ta giúp con trút giận là được rồi.”

“Người nên sớm nói với con, như thế con cũng sẽ không hiểu lầm bà nội là gián điệp thương nghiệp.” Cố Quyện Thư thờ ơ cười cười: “Hiện tại có thể làm gì, con đã báo Sở Cảnh sát rồi, chỉ sợ bên phía Sở Cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra.”

Thư ký Triệu nuốt nước miếng xuống, yên lặng nắm chặt góc áo của mình. Lão phu nhân im lặng phút chốc: “Chẳng qua chỉ là chuyện hiểu lầm, con đi nói rõ ràng là được. Không được thì ta và Sở trưởng có chút giao tình, kêu ông ấy ở bên đó giúp chúng ta hủy bỏ án kiện là được.”

“E là không có cách, gần đây công ty có một hạng mục hợp tác với chính phủ, vì bảo mật cũng chỉ có mấy người cấp cao biết, hạng mục liên quan đến quốc phòng, có lẽ Sở trưởng cũng không có cách.” Cố Quyện Thư đáng tiếc buông tiếng thở dài: “Nhưng mà cũng không sao, nếu chỉ là một người giúp việc gây ra, Sở Cảnh sát cũng tra không ra chuyện gì, bà nội yên tâm là được.”

“Lão phu nhân……” Thư ký Triệu rốt cuộc kìm nén không được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

Chương 26: Nếu như tôi bị què



Quý Chu Chu ngơ ngác một chút: “Anh sai chỗ nào?” Hỏi xong cô cảm thấy sao câu nói này nghe ra giống như đang chất vấn, nên vội vàng ngậm miệng lại. Có trời mới biết cô thật sự không hiểu, vị này rốt cuộc sai chỗ nào rồi, còn chạy đến xin lỗi với mình.

Cố Quyện Thư trầm mặc. Quý Chu Chu bởi vì bị anh che đôi mắt lại nên nhìn không thấy phản ứng của anh, lúc này thấy anh không nói chuyện, dần dần có chút khẩn trương, nghĩ thầm chẳng lẽ vì giọng điệu hùng hổ doạ người của mình mà tức giận chứ. Trong lúc Quý Chu Chu chuẩn bị nói lời xin lỗi để xoa dịu bầu không khí một chút, thì Cố Quyện Thư rốt cuộc không được tự nhiên lên tiếng.

“Tôi không nên vì em xem video của Chử Trạm mà tức giận, còn để em một mình kéo hai cái vali.”

“……”

Quý Chu Chu ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới vị này vậy mà bởi vì một chút chuyện nhỏ này tức giận, sự ham muốn chiếm hữu của trung nhị bệnh(*) đáng chết này. Không được a, tại sao sự ham muốn chiếm hữu của anh dường như càng ngày càng nghiêm trọng, cô xem một cái video mà anh cũng có thể tức giận, sau này chẳng phải càng ngày càng nghiêm trọng…

(*) Trung nhị bệnh: Hay còn gọi là “Hội chứng tuổi dậy thì” (Tra Google để biết thêm thông tin chi tiết).

Chẳng lẽ nguyên nữ chính bị anh giết, cũng bởi vì sự ham muốn chiếm hữu của anh gây ra? Đầu óc Quý Chu Chu động một cái mở ra, liền ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cảm thấy có bệnh phải nhanh chóng chữa trị.

Cô trầm tư một giây, đột nhiên đau khổ nức nở một tiếng. Cố Quyện Thư vội vàng buông tay ra, thì nhìn thấy một giọt nước mắt từ trong mắt cô rơi xuống, anh lập tức đứng thẳng bất động.

Quý Chu Chu thấy anh giống như học sinh tiểu học bị phạt đứng, trong lòng cười trộm một tiếng, trên mặt lại càng thêm ủy khuất, thút tha thút thít nức nở nhìn anh: “Anh, anh thật quá đáng, tôi chỉ xem một cái video, lại không phải là xuất quỷ, anh đã nổi giận với tôi, hu hu hu……”

Cố Quyện Thư không ngờ cô ngược lại khóc dữ dội hơn, đáy mắt xuất hiện một chút mờ mịt, tay chân rất nhanh cứng đờ bước lên phía trước một bước, vỗ vỗ đầu cô, mắt nhìn phương xa: “Tôi chỉ là không kiềm chế được……”

“Anh đây là đối với chính mình không có niềm tin, biết không?” Quý Chu Chu thấy anh không có ý tức giận, lá gan to lên bắt đầu ra vẻ: “Anh là một người đàn ông tốt như vậy, mỗi ngày quay quanh trước mặt tôi, cho ăn cho uống còn cho tiền, mọi thứ đều tốt với tôi. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Anh dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ coi trọng những người khác?!”

Giọng nói của cô hơi lớn, khiến cho người đi đường nhìn chăm chú. Mang tai của Cố Quyện Thư hơi đỏ, không biết vì sao, rõ ràng cô đang trách móc mình, mình lại chỉ nghe được khen ngợi.

“Được rồi, tôi sẽ không nghĩ nhiều nữa, đi thôi.” Cố Quyện Thư ho khan một tiếng, chủ động nhận lấy hai cái vali.

Quý Chu Chu bĩu môi, đôi mắt chứa đầy nước mắt, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào: “Vậy sau này còn nổi giận vô cớ như vậy không?”

“Không còn.” Sống lưng Cố Quyện Thư thẳng tắp.

Quý Chu Chu biết chuyện ham muốn chiếm hữu này không phải một ngày hai ngày có thể giải quyết, lúc này thấy anh nhượng bộ, vì thế thấy tốt thì thu lại, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của anh: “Hôm nay, bởi vì tôi nghe xong lời nói của Diệp Khuynh, cho nên tò mò đi tìm hiểu Chử Trạm một chút, không phải vì thích anh ta đâu, nếu không cũng sẽ không xem video của anh ta nhàm chán đến ngủ mất.”

“Ừ.”

Cố Quyện Thư nhớ tới bộ dáng ngủ như chết rồi của cô lúc đó, cảm thấy cô nói rất có lý.

Quý Chu Chu lúc này mới hài lòng, thấy anh đem cái vali nhấc lên bậc thang, thì định đi theo anh, kết quả mới vừa động một chút chỗ ngón chân đã truyền đến một trận đau đớn. Cô dừng một chút, nước mắt lại rớt ra.

Cố Quyện Thư chuyển vali xong vẫn chưa nghe thấy động tĩnh của cô, vừa quay đầu đã nhìn thấy cô lại muốn khóc, ngẩn người một chút vô tội nhìn cô: “Cần phải đi.”

“Chân tôi đau.” Quý Chu Chu nói xong lại bổ sung một câu: “Đều tại anh lúc nãy mặc kệ tôi, tôi chuyển không nổi cái vali còn bị đập vào chân.”

“……” Loại nghiệp chướng nặng nề này, tâm tình áy náy không thôi là chuyện như thế nào?

Tài xế đến đón sớm đã tới đợi ở ngoài sân bay, Diệp Khuynh trước một bước đem cái vali bỏ vào cốp xe rồi ngồi ở trong xe đợi bọn họ, kết quả đợi nửa ngày cũng không đợi được hai người. Lúc anh ta đang chuẩn bị quay lại tìm thử xem, đột nhiên nghe được tài xế kinh hô một tiếng ngắn ngủi, theo ánh mắt kinh ngạc của tài xế nhìn qua, nhất thời cũng ngây người…

Cố Quyện Thư nổi tiếng là đồ lười biếng, loại người này nếu như ở thôn bọn họ cũng không thể cưới được vợ, mà giờ đây lại tay trái một con gà tay phải một con vịt, trên lưng còn cõng một em bé ú ú.

Diệp Khuynh cười ha ha, lập tức chụp lại hình ảnh anh ta cõng Quý Chu Chu còn đẩy hai cái vali hành lý, tay nhỏ liền chia sẻ cho Chử Trạm một chút.

Sau vài giây Chử Trạm hồi âm: Đờ… Mờ?

Diệp Khuynh vốn định trả lời lại một câu, chỉ là anh ta nhạy bén mở định vị kim chủ, sau khi cảm giác được ánh mắt sâu xa của Cố Quyện Thư lập tức xuống xe, tràn đầy nhiệt tình tiếp nhận cái vali: “Vất vả cho kim chủ rồi, đây sao lại còn trên lưng?”

“Đến bệnh viện trước.” Tay Cố Quyện Thư trống không, liền đỡ lấy đùi Quý Chu Chu, đặt cô lên chỗ ngồi trên xe.

Diệp Khuynh sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy đôi mắt Quý Chu Chu đỏ rồi, cùng tài xế cất hành lý xong, thì đi ra sau ngồi: “Chu…… Quý tiểu thư làm sao vậy?” Rất hiển nhiên, Diệp đạo người có mong ước mưu sinh khá mạnh, còn nhớ được cảnh cáo của kim chủ đối với anh ta.

Cố Quyện Thư nắm lấy cổ áo phía sau của anh ta: “Cậu ngồi ghế phụ.”

“…… Ghế phụ là chỗ của vệ sĩ ngồi.” Anh ta là đạo diễn đại nhân tôn quý, tại vị trí sắp xếp vậy mà rất so đo.

“Vậy cậu tự mình gọi xe.”

“Được rồi, tôi ngồi ghế phụ.” Diệp Khuynh quay đầu đi ngay, một chút cũng không ngoan cố, có thể nói là được sắp xếp thỏa đáng.

Cố Quyện Thư cũng lên xe, sau khi đợi xe chạy đến quốc lộ, lấy chân bị thương của Quý Chu Chu đặt lên đùi mình. Quý Chu Chu thấy anh đột nhiên bắt đầu cởi dây giày của mình, vội vàng bắt lấy tay anh: “Nếu… Nếu không, hay là để bác sĩ làm đi.”

“Tôi xem tình trạng vết thương trước.” Cố Quyện Thư trấn an.

Quý Chu Chu nuốt nước miếng xuống, thần sắc khẩn trương: “Không cần xem, tôi cảm thấy bị thương không nhẹ.” Căn cứ vào lúc nãy cảm giác đau đến linh hồn cũng sắp xuất ra cho thấy, ít nhất là máu thịt mơ hồ lớp lớp.

“Đợi đến bệnh viện vẫn phải cởi giày, bây giờ cởi còn có thể tiết kiệm chút thời gian.” Cố Quyện Thư rút tay ra khỏi lòng bàn tay của cô, kiên quyết tiếp tục cởi dây giày.

“Chu…… Quý tiểu thư làm sao vậy?” Diệp Khuynh ở ghế phụ nhịn không được quay đầu lại.

Quý Chu Chu ngại ngùng cười cười: “Chân bị cái vali đập một cái.”

Diệp Khuynh “À” một tiếng, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Cố Quyện Thư một cái: “Đều do hai tay của tôi không dài hơn, nếu không thì có thể giúp cô cầm cái vali, cô cũng không phải bị đập trúng rồi.” (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cơ hội có thể chèn ép Cố Quyện Thư cũng không nhiều lắm, thật sướng.

Cố Quyện Thư nghe vậy, chầm chậm liếc anh ta một cái. Diệp Khuynh mỉm cười nhìn trở về: “Anh cảm thấy sao? Kim chủ.”

“Tôi thấy cậu nói đúng.”

Diệp Khuynh: “……?”

“Nếu không phải hai tay của cậu ngắn, thì cô ấy cũng sẽ không bị thương. Hôm nay cậu đừng ăn cơm, suy nghĩ kỹ lại một chút, vì sao tay không thể dài thêm hai cái.”

“Phụt……” Quý Chu Chu không nhịn được cười một tiếng, dẫn tới ánh mắt ai oán Diệp Khuynh, lập tức xin lỗi che miệng lại.

Diệp Khuynh: “……” Muốn tự vả vào miệng, ai kêu mày nói nhiều.

Thấy Diệp Khuynh biến thành chim cút trong vài ba câu nói của Cố Quyện Thư, Quý Chu Chu vừa đồng cảm vừa buồn cười, nhưng khi dây giày của cô bị kéo ra từng chút một, thì cô cười không nổi.

“Nếu không hay là thôi đi.” Quý Chu Chu nhìn Cố Quyện Thư nghiêm túc cởi dây giày như vậy, trong lòng càng khẩn trương hơn. Khi anh cầm giày và cổ chân của cô, muốn thực hiện thao tác tách giày ra khỏi chân, cô lại nắm lấy tay Cố Quyện Thư lần nữa.

“Buông tay, để tôi nhìn xem vết thương một chút.”

“Không được.” Quý Chu Chu khóc không ra nước mắt, vốn dĩ đã không đau chân lắm, nhưng dường như lại bắt đầu đau: “Tôi nói thật nhé, từ lúc bắt đầu, bị đập trúng cục kia đã cảm giác không đúng, chắc là chảy máu, thời gian dài như vậy chưa cởi giày, nói không chừng máu đã sớm khô rồi, giày và chân đều dính vào nhau……”

Ngẫm lại nếu như Cố Quyện Thư trực tiếp tách giày và chân ra, vậy cô sẽ đau thành cái dạng gì. Quý Chu Chu run một cái, mồ hôi lạnh cũng muốn đổ ra. Vì sao thế giới này, nhất định phải thách thức tính sợ đau của cô như vậy.

Cố Quyện Thư vừa nghe nghiêm trọng như vậy, sắc mặt trầm xuống dưới, rốt cuộc cũng không cố chấp cởi giày xem vết thương, chỉ là tay đặt ở trên chân Quý Chu Chu vẫn không chịu buông ra.

Phía trước Diệp Khuynh nhắc nhở tài xế dùng tốc độ nhanh nhất, lái đến bệnh viện gần nhất, tài xế một bên đáp ứng một bên tăng nhanh tốc độ.

Cố Quyện Thư bởi vì làm Quý Chu Chu bị thương trở nên yên lặng hơn, Diệp Khuynh cũng không dám tùy ý nói chuyện, bầu không khí dần dần áp lực đến kỳ lạ, cuối cùng vẫn là Cố Quyện Thư phá vỡ sự yên lặng trước: “Xin lỗi.”

Nghe thấy Cố Quyện Thư xin lỗi, Diệp Khuynh nheo mắt, lặng lẽ đem tấm chắn trước sau kéo lên, trong nháy mắt phía sau phát sinh chuyện gì anh ta cũng nghe không được, anh ta cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm. May mắn không ngồi phía sau a! Bằng không áp lực đến chết.

Quý Chu Chu nghe thấy Cố Quyện Thư lại xin lỗi, sau khi sửng sốt một chút mới biết anh đang chỉ cái gì, vì thế vỗ vỗ cánh tay anh: “Nói một chút đạo lý, cũng không thể hoàn toàn trách anh.”

Cố Quyện Thư rũ mắt, trên mặt không có biểu cảm gì.

Quý Chu Chu nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng đột nhiên động một cái: “Cái đó……”

“Cái gì?” Cố Quyện Thư lập tức ngẩng đầu.

Quý Chu Chu ho khan một tiếng: “Đêm nay tôi ở đâu?” Cô còn lo lắng chuyện khách sạn đây, không bằng thừa dịp anh áy náy, nhanh chóng đòi một chút lợi ích.

Quả nhiên, Cố Quyện Thư: “Ngủ phòng tôi, tôi đặt một phòng nữa.”

Quý Chu Chu trong nháy mắt cảm thấy chân không đau như vậy, nhìn anh khẽ mỉm cười: “Anh thật tốt.”

Cố Quyện Thư im lặng quay mặt đi, cảm thấy bản thân một chút cũng không tốt.

Lúc này Quý Chu Chu một chân đặt ở trên đùi Cố Quyện Thư, một chân còn lại đặt ở dưới đất, tư thế rất không thoải mái, cô động hai cái, Cố Quyện Thư lập tức đem cái chân còn lại của cô cũng đưa lên trên đùi, thuận tiện đưa cho cô cái gối ôm: “Em nằm một chút.”

“……” Cẩu đàn ông này đột nhiên tốt như vậy, cô thật sự có chút không thích ứng.

Quý Chu Chu giống như phát hiện đại lục mới, mới lạ nhìn chăm chú Cố Quyện Thư một lát, sau một hồi thật cẩn thận mở miệng: “Haiz. Anh nói xem, nếu như tôi đây bị què……”

“Sẽ không, tôi sẽ chữa khỏi cho em.” Cố Quyện Thư không vui cắt ngang lời nói của cô.

Quý Chu Chu chưa từ bỏ ý định nói hết lời: “Nếu như què, thì không thể chạy theo anh khắp nơi rồi, nếu không người ta nhất định sẽ cười nhạo anh.”

“Ai dám.” Cố Quyện Thư nhíu mày.

Quý Chu Chu thở dài: “Làm trò trước mặt anh là không dám a, nhưng mà sau lưng nhất định cũng nói không ít, anh vẫn có thể chặn miệng bọn họ? Như vậy đi, anh cho tôi một khoản tiền dưỡng lão, tôi đến Thành phố khác sống, cũng đỡ phải liên lụy anh.” Để cho cô làm một người què giàu có, được không?

“Em sẽ không liên lụy bất kỳ người nào.”

Quý Chu Chu liếc anh một cái: “Thôi đi, anh còn có thể nuôi tôi cả đời?”

“Ừ, nuôi em.” Cái tay phủ ở trên cổ chân kia của cô giật giật, trên mặt Cố Quyện Thư nhìn không ra biểu cảm gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.