Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 4: Sương Mù



Kỳ Vô Quá lên lầu, vào phòng rửa mặt dùng nước lạnh tắm rửa. Lúc quay trở về ký túc xá, cậu thấy Đoạn Lệ đang ngồi ở bàn học nghịch di động.

Kỳ Vô Quá nghĩ một chút, hỏi: “Chuyện tai nạn xe cộ trên cao tốc kia thế nào rồi? Có lẽ đám Trịnh Hoa không có việc gì đâu.”

Đoạn Lệ trực tiếp ném chiếc điện thoại qua, nói: “Còn đang cấp cứu trong bệnh viện, xe gặp nạn nhiều lắm, tin tức cụ thể còn chưa rõ.”

Kỳ Vô Quá liếc mắt nhìn nó, kinh ngạc phát hiện ra điện thoại của Đoạn Lệ có thể kết nối Internet. Đãi ngộ của NPC với người chơi đúng là khác nhau một trời một vực, trong lòng cậu không khỏi thấy có chút bất công.

Đoạn Lệ lại hiểu nhầm ý của Kỳ Vô Quá, mở miệng nói tiếp: “Có khi bọn họ thật sự không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng quá.”

Kỳ Vô Quá ngẩng đầu nhìn Đoạn Lệ, cảm thấy thái độ của hắn có chút kỳ quái, rõ ràng là thái độ ôn hòa không hề phù hợp với vẻ ngoài.

Buổi tối hôm đó, Kỳ Vô Quá ngủ không được sâu, cũng không phải bởi vì những chuyện kỳ lạ đã trải qua hôm nay, mà là vì cậu không quen giường.

Kỳ Vô Quá là một người thích hưởng thụ, mặc dù không có chỗ ở cố định, nhưng vẫn sẽ chọn những nơi vô cùng thư thái để ở tạm.

Đơn giản mà nói, từ sau khi tốt nghiệp cậu đã không còn ngủ giường đóng ván gỗ. Bây giờ phải nằm trên giường gỗ cứng rắn khiến cho Kỳ Vô Quá có chút khó ngủ.

Đoạn Lệ nằm giường đối diện rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Trong hoàn cảnh nằm ở nơi tối tăm như vậy, thính giác của con người sẽ phóng đại tới vô hạn.

Kỳ Vô Quá nhớ tới hồi cậu còn học đại học, thời gian mất ngủ cũng là lúc nửa đêm như vậy, còn có thể nghe thấy tiếng trùng kêu rả rích trong bụi cỏ.

So ra thì tình huống lúc đó không giống với bây giờ, không gian bên ngoài không có âm thanh gì, kể cả tiếng trùng kêu. Khắp chỗ này đều có một loại cảm giác không được hài hòa, nhắc nhở Kỳ Vô Quá rằng cậu không còn ở thế giới thực.

Kỳ Vô Quá vừa cảm thấy loại yên tĩnh này thật không chân thực thì bên tai đột nhiên có tiếng vang lên.

Tí tách —— tí tách ——

Là tiếng nước mưa nhỏ giọt, nhưng bên ngoài không có mưa, tiếng nước giọt này từ đâu mà tới?

Chắc là đường ống trên ban công bị rò rỉ thôi, ở cái ký túc xá cũ nát này cũng chỉ có thể giải thích như vậy.

Kỳ Vô Quá trở người, nhẩm đếm quy luật của nước mưa rồi ngủ thiếp đi.

Lúc cậu tỉnh lại ngày thứ hai, giường chiếu đã được Đoạn Lệ xếp lại ngăn nắp, một chút nếp nhăn cũng không có, cứ như chưa từng có ai ngủ trên đó vậy.

Kỳ Vô Quá vò tóc bò xuống giường, liếc mắt nhìn đồng hồ.

Mười rưỡi sáng.

Đoạn Lệ đẩy cửa bước vào, thấy Kỳ Vô Quá tỉnh dậy cũng chỉ gật đầu rồi ngồi vào bàn học của mình.
Loading…

Lúc Kỳ Vô Quá trở lại từ phòng rửa mặt, Đoạn Lệ đang đọc thư.

“Đi ăn trưa thôi.”

Hai người cùng đi tới canteen, bên trong vẫn vắng vẻ như trước.

Hai cái cửa sổ lẻ loi vẫn mở, Kỳ Vô Quá nhớ tới “chân gà” ngày hôm qua, quyết định vẫn nên đổi sang mua cơm ở cửa khác.

Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ bưng khay ăn tới đứng trước cái cửa sổ cũ liền kéo hắn một cái.

“Qua đây.”

Đoạn Lệ hơi nghi hoặc một chút, không hiểu vì sao có hai cái cửa sổ mà cậu lại muốn hai đứa phải chen nhau chờ lấy cơm.

Kỳ Vô Quá nhẹ giọng nói: “Ông chú canteen ở cửa bên kia nấu không đảm bảo vệ sinh…”

Đoạn Lệ lại nói: “Ông chú? Canteen này xưa nay vẫn chỉ có một bà cô bán cơm, móc đâu ra ông chú vậy?”

“…”

Kỳ Vô Quá sững sờ, đi qua bên đó nhìn một cái.

Quả nhiên trong cửa mua cơm là một bà cô trung niên mập mạp.

“Có lẽ là đến làm thay chăng?”

TV canteen vẫn đang phát bản tin 12 giờ trưa, tiếng thông báo tai nạn xe liên hoàn cùng vụ nổ máy bay trên không không ngừng vang vọng.

Những người bị thương trong vụ tai nạn đã được đưa đi cấp cứu, số người tử vong ước chừng có khoảng hai mươi mấy người.

Chỉ là danh sách sẽ không công bố trong bản tin, Kỳ Vô Quá nhìn mấy lần thì không nhìn tiếp nữa.

Đoạn Lệ đột nhiên vỗ cậu một cái: “Chiếc xe kia…”

Kỳ Vô Quá ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu trắng xuất hiện trên màn ảnh.

“Xe kia hình như là xe của đám Trịnh Hoa.”

Kỳ Vô Quá sững sờ nói: “Có lẽ bọn họ bị thương nên đã được đưa đến bệnh viện, cuộc gọi ngày hôm qua đích thị là tiếng của Trịnh Hoa.”

Đoạn Lệ gật đầu, hắn không hỏi thêm về cuộc gọi từ người lạ kỳ quái kia nữa, cũng chưa nói cho cậu biết điện thoại của đám Trịnh Hoa đến giờ vẫn chưa gọi được.

Lúc múc cơm bà cô run muôi đến lợi hại, Kỳ Vô Quá không có kinh nghiệm, vẫn dựa theo lượng đồ ăn hôm qua ông chú lấy cho. Kết quả trong khay ăn chỉ còn lại có mấy thứ đồ linh tinh như ớt xanh, cậu là kiểu không ăn không vui, nhưng lúc này lại lâm vào hoàn cảnh thiếu đồ ăn nghiêm trọng.

Kỳ Vô Quá đứng lên, vốn đang muốn đi lấy thêm đồ, kết quả lại thấy một cái cửa bán đã đóng mất. Trong cái cửa duy nhất đang mở, cách lớp thủy tinh cậu mơ hồ nhìn thấy ông chú thật thà ngày hôm qua.

Hôm qua Kỳ Vô Quá không nôn, không có nghĩa là cậu nguyện ý thấy tay người xào cay trong khay ăn lần thứ hai, cho dù chỉ là ảo giác thì vẫn là một chuyện đáng ngán ngẩm.

“Sao thế?”

Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ nghi hoặc nhìn sang, trả lời: “Tớ muốn mua thêm đồ ăn…”

Có lẽ do tính cách cùng vẻ mặt khó xử của cậu đã khiến Đoạn Lệ hiểu nhầm gì đó, hắn trực tiếp đứng lên, lúc đi về phía cửa sổ còn nói một câu: “Tớ không thích ăn đồ trong canteen, có khi đến lúc tốt nghiệp còn chưa tiêu hết tiền cơm trong thẻ.”

Kỳ Vô Quá nhìn theo bóng lưng hắn, ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, Đoạn Lệ đây là đang hiểu nhầm cậu thành một kẻ nghèo túng tới mức không dám mua thêm đồ ăn.

Nhìn đến chỗ đồ ăn dư lại mà nghĩ nghĩ, Kỳ Vô Quá không thể không thừa nhận Đoạn Lệ suy đoán rất có logic.

Sau khi cậu ngồi xuống liền thấy màn hình điện thoại được Đoạn Lệ đặt trên bàn sáng lên, mở ra một giao diện tìm kiếm.

Kỳ Vô Quá chợt nhớ ra, điện thoại của Đoạn Lệ có thể lên mạng.

Cậu quay đầu liếc mắt nhìn Đoạn Lệ, tính toán thời gian quay lại của hắn một chút, sau đó cầm lấy điện thoại di động, nhập vào mấy từ mấu chốt.

Trong danh sách đăng ký mà công ty hàng không công bố ra, không có tên của Đoạn Lệ.

Kỳ Vô Quá tắt tab, vừa trả lại di động về chỗ cũ không bao lâu thì Đoạn Lệ bưng khay ăn tới.

Đoạn Lệ đã ăn gần no, hắn cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn Kỳ Vô Quá ăn cơm.

Bầu không khí quái lạ khiến Kỳ Vô Quá khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ, liền tùy tiện tìm đề tài để nói.

“Trước khi Ngô Uy đi có nói nơi chúng ta ở hiện tại vốn là ký túc xá nữ, còn xảy ra chuyện?”

Đoạn Lệ gật đầu, nói: “Ừ, hồi trước đúng là có nữ sinh bị giết hại trong kỳ nghỉ, sau đó lại có thêm mấy vụ nhảy lầu rải rác nữa. Có người đem những chuyện này xâu chuỗi lại, nói đại khái là ký túc xá số bốn âm khí quá nặng, không thể tiêu tan.”

Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ nhíu mày, tựa hồ như hắn rất xem thường mấy loại đồn đãi như vậy, nên không hỏi thêm nữa.

Chẳng qua cậu cảm thấy chủ đề của trò chơi kỳ quái này mãi vẫn không thể xác thực, tay già đời trong lớp học tân thủ kia từng nói, tất cả mọi sự kiện quỷ dị trong game đều liên quan tới nhau.

Những sự kiện linh dị này sẽ xâu chuỗi thành một cái cốt truyện, từ đó mới có thể tìm ra điều kiện trốn thoát.

Mà bây giờ đã là ngày thứ hai, Kỳ Vô Quá tuy lấy được tin tức, nhưng vẫn chỉ có thể sắp xếp thành hai câu chuyện tách biệt nhau.

Một cái là hung án nữ sinh ký túc xá số bốn, cái khác thì lại là bạn cùng phòng chưa rõ sống chết.

Kỳ Vô Quá ngẩng đầu nhìn Đoạn Lệ một cái, từ đầu đến cuối cậu đều cảm thấy sự xuất hiện của hắn không phải là do ngẫu nhiên.

Trực giác của cậu trước nay vẫn rất chuẩn, cảm giác tồn tại của tên Đoạn Lệ này quá mạnh, cho dù là vừa nãy trong danh sách gặp nạn trên máy bay không có tên của hắn, thì Kỳ Vô Quá vẫn chưa lúc nào buông xuống được nghi ngờ trong lòng.

“Ăn xong rồi?”

Kỳ Vô Quá định thần lại, lúc này mới phát giác mình rất không lễ phép mà nhìn Đoạn Lệ một lúc lâu.

Đối phương tới giờ mới hỏi cậu, coi như là đã rất kiên nhẫn.

Trong lòng Kỳ Vô Quá không khỏi nổi lên ý nghĩ, rằng ở chung với Đoạn Lệ này cũng không khó, tựa hồ không giống với cái tên cao ngạo khó tiếp cận như trong nhật ký miêu tả, ngược lại cậu luôn cảm thấy có loại chăm sóc không thể gọi tên.

***

Lúc ra khỏi phòng, Đoạn Lệ nói muốn mua thêm vài món đồ, hai người liền đi tới siêu thị mở gần canteen.

Cái siêu thị này rất lớn, từ đồ ăn vặt, đồ dùng hàng ngày hay thậm chí là sách vở văn phòng phẩm đều có, đáp ứng đầy đủ nhu cầu của sinh viên đại học.

Đến cái tên cũng rất có màu sắc trường học, tên là “Siêu thị giáo dục”.

Kỳ Vô Quá không có thói quen theo sau nhìn người khác chọn đồ, một mình cậu chạy tới khu bán văn phòng phẩm bên kia, sau đó vét hết túi tiền mua một vài thứ cần thiết.

Lúc tính tiền, Đoạn Lệ hơi kinh ngạc liếc Kỳ Vô Quá một cái.

“Cậu cũng biết vẽ?”

Kỳ Vô Quá cười cười, nói: “Trước đây có học một chút, vừa vặn đang là kỳ nghỉ, có thể giết thời gian.”

“Biết vẽ cũng rất tốt.” Đoạn Lệ hơi dừng lại, nói một câu, “Tớ rất thích những người có khiếu hội họa.”

Kỳ Vô Quá cũng không phải là thanh niên yêu thầm Đoạn Lệ kia, sẽ không vì câu nói ám muội này tim đập chân run. Lý do cậu mua giấy vẽ rất đơn giản.

Cuộc đời Kỳ Vô Quá có hai điều yêu thích, lướt Internet và hội họa. Lúc này không có mạng, cậu cũng chỉ có thể dùng tranh vẽ để bớt nhàm chán.

Cậu không phải là người chủ động, sẽ không tích cực đi tìm manh mối gì đó, cũng không có ý nghĩ nhanh chóng qua cửa, đại sát tứ phương đi lên đỉnh cao của trò chơi.

Xe tới trước núi tất có đường, lúc xe chưa đến cứ từ từ mà hưởng thụ.

Mặc dù trong game trốn thoát này luôn có nguy cơ rình rập tứ phía, nhưng lịch sinh hoạt hợp lý của Kỳ Vô Quá vẫn không thay đổi chút nào.

Lúc hai người vừa ra khỏi siêu thị, điện thoại Kỳ Vô Quá liền vang lên, trên màn hình hiển thị là ghi chú nhắc cậu đi làm thêm ở trung tâm của thầy Triệu.

Kỳ Vô Quá lúc này mới nhớ tới phận học sinh nghèo của mình, hiện tại cũng sắp nghèo tới không mua nổi cơm ăn rồi.

“Xin chào, thầy Triệu.”

Giọng điệu bên kia điện thoại không được tốt lắm: “Bạn học Kỳ, cậu xảy ra chuyện gì à? Đã bảo cậu hôm nay đến canteen rửa bát sao giờ cậu còn chưa tới?”

Kỳ Vô Quá sững sờ, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Xin lỗi, em sẽ tới ngay.”

Quả nhiên ở trong trò chơi trốn thoát này, cho dù bạn không làm gì thì manh mối cũng sẽ tự tìm tới cửa.

Kỳ Vô Quá càng cảm thấy mình đã đi đúng hướng của trò chơi, cậu chào Đoạn Lệ một tiếng, một mình quay trở lại canteen.

Hơn nửa tiếng sau, Kỳ Vô Quá vẫn còn ngồi xổm sau bếp rửa bát.

Cậu cũng không phải là loại èo ọt, chút kinh nghiệm thời trẻ khiến động tác lau bát rất gọn gàng. Sau khi xếp bát vào rổ, Kỳ Vô Quá còn phải dọn dẹp vệ sinh bếp, đẩy thùng rác tới nơi chỉ định sẵn bên ngoài mới xem như hoàn thành.

Đột nhiên, trong rãnh nước xuất hiện một vật lạ, hấp dẫn sự chú ý của Kỳ Vô Quá.

Sáng lấp lánh, không giống như tro cặn hay đồ ăn thừa.

Kỳ Vô Quá nghĩ một chút, cậu nhân lúc đang đeo găng tay cao su, trực tiếp thò tay xuống mò thứ đồ không rõ kia trong rãnh nước. Nếu không thu thập manh mối sẽ không thể đẩy nhanh tiến độ được.

Vật thể trôi nổi trong rãnh nước là một mẩu móng tay, còn thứ sáng lấp lánh là nước sơn bám vào trên đó.

Móng tay bị gãy thành hình răng cưa, rất không chỉnh tề, từ hình dạng này có thể thấy lúc gãy móng chủ nhân của nó đã chịu đau đớn cỡ nào.

Kỳ Vô Quá nhặt được mẩu móng tay này cũng không thấy sợ hãi, cậu chỉ đang nhớ lại câu chuyện Ngô Uy kể lúc trước.

Án cưỡng hiếp năm đó xảy ra ở ký túc xá nữ vẫn chưa bắt được hung thủ, nhưng từ những lời đồn đại được truyền lại, thì mọi người đều cho rằng thủ phạm là một tên biến thái vô cùng hung ác.

Hắn không chỉ tàn nhẫn giết chết nữ sinh, mà còn đem hai tay cô chặt đứt.

Cuối cùng không ai có thể tìm được đôi tay đã mất của nữ sinh nọ.

Móng tay sơn đỏ, đôi tay kỳ quái của ông chú canteen, còn có bàn tay xuất hiện trong phần chân gà xào cay, cốt truyện của ký túc xá nữ số bốn đã rõ mười phần.

Nếu nội dung chính của trò chơi này là nữ sinh bị giết hại, vậy thì điều kiện trốn thoát của cậu hẳn là báo thù cho cô ta nhỉ?

*********

Lảm nhảm: Bạn học Đoạn có vẻ hiểu nhầm nhiều quá nhỉ =)))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.