Kỳ Vô Quá là một người rất lười biếng, ít khi nào chịu chủ động đi làm việc gì đó thay đổi tình thế xung quanh.
Sự tình trước mắt có chút mâu thuẫn, căn cứ vào lời giải thích của tay già đời ban nãy, có thể thấy phạm vi không gian Quỷ vực không lớn, thường thì sẽ hạn chế ở nơi như thế này.
Tỷ như trò chơi này của Kỷ Vô Quá, hẳn là trong phạm vi của trường đại học, không có internet, không có cơm hộp cũng không có chỗ order Taobao, Kỳ Vô Quá có chút chịu không nổi.
Cậu sắp xếp lại manh mối trước mắt một chút, trường đại học, ký túc xá đã từng là của nữ sinh, bạn cùng phòng ra ngoài đi du lịch, đây là mấy tin tức mấu chốt.
Chủ đề trò chơi vẫn chưa tìm thấy, điều kiện trốn thoát cũng không quá rõ ràng.
Điều Kỳ Vô Quá có thể làm, cũng chỉ là ra ngoài đi dạo.
Cậu nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn năm giờ chiều, dựa theo lịch trình hoạt động của sinh viên đại học, có lẽ sẽ đi canteen ăn cơm tối.
Ban nãy lúc ở phòng học tân thủ thoạt trông Kỳ Vô Quá có vẻ mất tập trung, nhưng những tin tức mấu chốt đều đã đem tạc vào trong lòng.
Trong game chạy trốn, quan trọng nhất là mỗi nhân vật đều có một chút giả thiết nhất định, thời điểm còn chưa tìm ra điều kiện trốn thoát thì tốt nhất đừng thoát ly khỏi giả thiết nhân vật, bằng không có thể sẽ sớm dụ boss của truyện xuất hiện.
Dùng thuật ngữ của game mà nói, lúc còn đang ở cấp thấp thì cứ ngoan ngoãn mà đi thu thập thông tin để thăng cấp, nếu thời kỳ này gặp phải boss nháy mắt sẽ bị hạ gục.
Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá ra khỏi cửa đi về phía nhà ăn.
Sinh viên trong trường học đều đi gần hết, cho dù tới giờ cơm thì canteen vẫn trống vắng không được mấy bóng người.
Cửa sổ phòng ăn chỉ mở bừa vài ba cái, không có quá nhiều lựa chọn.
Kỳ Vô Quá chỉ chọn đại một cái cửa mua cơm.
Bên trong của sổ canteen là một ông chú cao to đen hôi, thoạt trông rất thành thật, người cũng không tệ, lúc múc thịt cho Kỳ Vô Quá cũng không hề rung muôi(1).
Chỉ là sự tình không được đúng cho lắm, Kỳ Vô Quá tiến lên trước một bước, ghé sát vào nhìn.
Cái tay cầm lấy muôi kia, trắng nõn nhỏ dài, được bảo dưỡng rất tốt, tô lên một màu sơn móng tay đỏ chót.
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu, nhìn nếp nhăn như dùng cào đào ra trên trán ông chú hàm hậu, vừa nhìn là biết người quanh năm phải làm việc mệt nhọc. Bất kể là cánh tay thon dài trắng nõn hay đầu ngón tay sơn đỏ gắn lên đều trông sẽ không hợp.
“Cậu bạn, sao thế? Có phải ăn không đủ no không, tôi múc thêm cho cậu nhé?”
Thanh âm hồn hậu của ông chú canteen vang lên, Kỳ Vô Quá định thần trở lại.
Cậu nhìn cái tay kia lần nữa, lại không giống như trước, làn da ngăm đen thô ráp, trên tay còn có vết chai.
Kỳ Vô Quá cười cười nói: “Không cần, đã đủ rồi.”
Loading…
Cậu chọn xong đồ ăn, bưng khay rời đi. Đi được mấy bước, Kỳ Vô Quá lại quay đầu nhìn, ông chú canteen cúi đầu múc đồ ăn cho những sinh viên khác.
Ông chú thấy bên mặt có chút ngứa, đưa tay lên gãi một cái.
Kỳ Vô Quá lại lờ mờ nhìn thấy một sợi tóc đen như đang rơi xuống.
Ở trong trò chơi này, các cơ quan sinh lý vẫn hoạt động bình thường, ngoài bị lệ quỷ giết chết thì không ăn cơm cũng sẽ chết đói.
Kỳ Vô Quá cảm thấy đói bụng, liền tạm thời đem nghi hoặc về ông chú canteen ném ra sau đầu, tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm.
Đối diện với chỗ của cậu là một cái TV đang phát bản tin buổi tối.
Điện thoại không có Internet, Kỳ Vô Quá chỉ có thể vừa ăn cơm vừa ngán ngẩm xem tin tức.
“…Máy bay mang số hiệu TD2485 bay đi nước F sau khi cất cánh năm phút đã gặp trục trặc về máy móc, phát nổ trên không trung…”
“… Đường cao tốc Quế An xảy ra tai nạn liên hoàn, đường đã bị phong bế, xin hãy đi đường vòng…”
Hai tin tức liên tiếp, đều là tin không được tốt cho lắm.
Kỳ Vô Quá vốn không nghĩ nhiều, nhưng tiếng trò chuyện phía sau của hai vị nữ sinh lại lôi kéo sự chú ý của cậu.
“Nghe nói địa điểm mà công ty phần mềm của Đoạn Lệ đi du lịch là nước F, sẽ không…”
“Cậu nói bậy gì thế, máy bay đi nước F nhiều như vậy, sao có thể gặp xui xẻo được…”
Kỳ Vô Quá rũ mắt, trông như đang nghiêm túc ăn cơm, thật ra là đang đem hai tin tức các cô thảo luận ghi tạc trong lòng.
Trước mắt cũng không phải thế giới thực, ở trong cái trò chơi kỳ quái này, nhưng câu nói lơ đãng đều sẽ trở thành tin tức then chốt.
Tai nạn trên không, tai nạn xe cộ, Đoạn Lệ ra nước ngoài, Trịnh Hoa cùng Ngô Uy đi du lịch tự túc, những điều này cùng với thông tin trước kia tựa hồ liên kết thành manh mối có logic.
Chẳng lẽ chủ đề trò chơi này có liên quan tới bạn cùng phòng, Kỳ Vô Quá nghĩ tới đây, quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía ông chú canteen, vậy những tình huống khác thường ban nãy là gì? Nhiệm vụ nhánh sao?
Kỳ Vô Quá ngừng đũa, cũng không phải là vì suy nghĩ quá sâu, mà là vì nhìn thấy một vật kỳ quái trong khay của mình.
Thức ăn hôm nay là một phần chân gà xào cay cùng một phần rau xào.
Ban nãy ông chú không run muôi múc một lượng chân gà vừa đủ, ăn mấy miếng ở phía trên mới lộ ra cái chân gà bị che khuất.
Cái trước mắt này trông thế nào cũng không thấy giống chân gà, chân gà trước lúc xào được chiên sơ, làn da nhăn lại, đồng thời dùng muối mặn để ướp nên hiện lên màu nâu cánh gián đẹp mắt.
Nếu như không quá chú ý, người bình thường vẫn sẽ không phát hiện chỗ kỳ lạ nào mà ăn mất.
Nhưng Kỳ Vô Quá là họa sĩ vẽ tranh minh họa, đối với kết cấu thân thể hay kết cấu động vật đều rất mẫn cảm.
Mặc dù là chân gà xào cay bị chiên dầu nhiệt độ cao dẫn đến mất nước mà co lại, nhưng quan sát kỹ vẫn có thể thấy nó không phải là kết cấu của chân gà.
Cậu gắp chân gà lên, để lộ ra bộ phận bên dưới, xuất hiện trước mắt Kỳ Vô Quá là móng tay được sơn đỏ quen thuộc.
Kỳ Vô Quá nhìn nửa ngày, rồi đem cả chân gà cả đũa ném vào khay ăn.
“Sơn móng tay này chất lượng cũng tốt đấy…”
Nói xong, cậu bưng khay đem đổ vào sọt rác.
Lúc Kỳ Vô Quá bước ra khỏi phòng ăn cũng không cảm thấy quá buồn nôn.
Mắt thấy chưa chắc đã là thật.
Kỳ Vô Quá lúc vừa bắt đầu biết chữ đã nảy sinh hứng thú đặc biệt với những thứ ma quái, mấy năm này đọc một lượng lớn tài liệu tương quan, tranh minh họa cũng là nội dung liên quan phần lớn tới quỷ quái hay thánh thần.
Có lẽ là do thiên phú kỳ quái nào đó, cậu có thể phân biệt được dị văn nào là có lý, dị văn nào vô căn cứ, cứ như nó là nghề của cậu vậy.
Sau khi nhìn thấy bàn tay trong khay ăn, Kỳ Vô Quá trong nháy mắt đã có chút buồn nôn, nhưng sau đó lại nhớ đến một ít sách đã từng đọc.
Lệ quỷ không thể tiếp xúc trực tiếp với loài người tràn đầy sinh khí, chúng chỉ thông qua ảnh hưởng tới ngũ giác, khiến lòng người sản sinh sợ hãi. Hoảng sợ hay là tâm tình khác đến một mức độ nào đó, ba đốm lửa che chở trên vai loài người sẽ yếu đi, lệ quỷ sẽ muốn gì được nấy.
Kỳ Vô Quá trước nay vẫn làm việc dựa theo trực giác, nếu cậu vẫn chưa thể lý giải những chuyện này từ đâu mà đến, thì cứ thản nhiên mà tiếp nhận.
Bàn tay vừa xuất hiện trong khay ăn kia không hẳn là thật.
Tuy rằng nó đột nhiên xuất hiện khiến Kỳ Vô Quá mất hết khẩu vị, nhưng cũng không khiến cậu sởn tóc gáy hay hình thành tâm lý mắc ói mà nôn hết bữa tối trong bụng.
Đang là giữa hè tháng bảy, cây cối cao lớn hai bên cũng không có cách nào chống đỡ cái nóng hầm hập. Mặt trời lúc chạng vạng không kiêng nể gì mà xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây che chắn, chiếu xuống trên cơ thể người ta.
Kỳ Vô Quá bơ phờ lê bước về phía ký túc xá, nghĩ đến cái ký túc xá cũ nát kia thật sự không có điều hòa, khiến cho mặt cậu càng thêm đưa đám.
Không có Internet cũng không có điều hòa, quả nhiên nhanh chóng rời đi mới là thượng sách.
Kỳ Vô Quá ôm ý nghĩ này bước vào ký túc xá, lúc cậu lên lầu liền có kinh hỉ nghênh đón cậu.
Cả người cậu nhanh chóng được thổi mát.
Ánh sáng trong ký túc xá không được tốt, như cái miệng đen ngòm, bên trong được lắp đặt điều hòa công suất lớn.
Kỳ Vô Quá nheo mắt thỏa mãn, sau đó đi tiếp lên lầu trên.
Toàn bộ ký túc xá không hề có một âm thanh nào phát ra, ngoại trừ tiếng bước chân của Kỳ Vô Quá.
Cậu đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn xuống.
Ánh sáng bên ngoài dường như bị một bức tường vô hình ngăn trở, tạo thành một đường giới hạn phân biệt rõ ràng với bên trong.
Kỳ Vô Quá quay đầu lại không phải vì để cảm khái nhiệt độ cao bên ngoài, mà vì cậu nghe được tiếng bước chân.
Tiếng bước chân không thuộc về cậu.
Đó là âm thanh của giày cao gót, ở ký túc xá cho nam này, lấy đâu ra giày cao gót đây?
Kỳ Vô Quá lại xoay người nhìn vào phòng của bác gái quản lý ký túc xá, bên trong không có ai.
Ký túc xá của nam quản lý không được nghiêm, bây giờ cũng đang ít người, bác gái không thực hiện tốt nhiệm vụ của mình cũng là chuyện bình thường.
“Ảnh hưởng tới ngũ giác, canteen là thị giác, bây giờ là thính giác sao?”
Kỳ Vô Quá nhún vai một cái, sụp hai vai lê chân lên lầu. Ký túc xá không có thang máy, đúng là thiết kế phản nhân loại.
Cậu trở về phòng, ngồi trước bàn học ngẩn người một lúc, sau mới bắt đầu đứng dậy bắt đầu lục lọi đồ vật cá nhân của “cậu”.
Mấy phút sau, cậu lôi ra từ trong ngăn kéo bí ẩn một quyển nhật ký. Quyển nhật ký này chắc chắn là cách lý giải tốt nhất về nhân vật của cậu.
Lúc trước tay già đời trong lớp học tân thủ kia từng nói, trò chơi sẽ chia thành hai loại là hình thức đơn độc và hình thức tổ đội.
Chủ đề của trò chơi hình thức đơn độc xoay quanh vai trò nhân vật của người chơi, mà hình thức tổ đội sẽ đưa người chơi tiến vào nơi phát sinh cốt truyện.
Đơn giản mà nói, hình thức đơn độc là kiểu chơi nhập vai, còn hình thức tổ đội sẽ như game online.
Nếu đã như vậy, chủ đề của trò chơi trốn thoát này đương nhiên sẽ xoay quanh nhân vật chính rồi.
Điều mà Kỳ Vô Quá không thể xác định lúc này là chủ đề sẽ là quan hệ bạn cùng phòng hay những sự kiện kỳ quái của ông chú canteen, hay là cả hai.
Sau khi xem hết quyển nhật ký, Kỳ Vô Quá lại rơi vào khoảng dài trầm mặc.
Nội dung trong nhật ký lại nằm ngoài dự đoán của cậu.
Nhân vật cậu nhập vai là một tên thanh niên tới từ nơi thâm sơn cùng cốc, vì thế nửa đầu của nhật ký hoàn toàn là nỗi bất an khi tới một nơi xa lạ, cũng là nỗi sợ hãi vì khó có thể hòa nhập hoàn cảnh xung quanh.
Nội dung phần sau lại hoàn toàn khác hẳn, biến thành nhật ký yêu thầm.
Đối tượng thầm mến của cậu ta là bạn cùng phòng, Đoạn Lệ.
Kỳ Vô Quá lại thấy loại yêu thầm này thật ra là một kiểu khát khao.
Trong nhật ký miêu tả, mặc dù là tâm tư yêu đương thầm kín, nhưng Đoạn Lệ vẫn là một người thần bí như trước. Hắn không quá hòa hợp với tập thể, đối với bạn cùng lớp hay thậm chí là bạn cùng phòng đều rất ít khi qua lại.
Đoạn Lệ là kẻ có chút cao ngạo.
Loại tính cách này ở cùng với người tự ti từ trong xương cốt như chủ nhân nhật ký, hẳn là bát tự không hợp nhau. Cho nên trong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến cho cậu ta từ khát khao biến thành yêu say đắm.
Ngón tay Kỳ Vô Quá lật ra phần giữa bị xé mất hai trang, chỗ kia để lại phần thừa hình răng cưa thô ráp, hẳn là đã bị rớt mất.
Nội dung bị xé mất rất then chốt.
“Cậu đang xem gì vậy? Xuất thần như thế?”
Âm thanh trầm thấp mang theo chút từ tính vang lên phía sau.
Kỳ Vô Quá run tay một cái, theo bản năng khép nhật ký lại.
Lý do rất đơn giản, thanh âm này đến từ người đã xuất hiện rất nhiều lần trong quyển nhật ký, Đoạn Lệ.
Đoạn Lệ xách rương hành lý lúc sáng mang theo khi rời đi, quần áo cũng chưa thay.
Hắn đứng trong ký túc xá cũ nát, tự nhiên khiến cho không gian vốn đã không rộng lắm càng thêm chật hẹp.
Tính ép bức quá mạnh, cũng không biết cái người tự ti kia làm sao lại đi yêu thầm một kẻ có khí chất cường ngạnh như vậy, Kỳ Vô Quá thầm nghĩ, trên mặt lại treo lên vẻ tươi cười lễ phép.
“Sao cậu lại quay về trường vậy? Không phải muốn đi nước ngoài chơi sao?”
“Không muốn đi.”
Đoạn Lệ trả lời rất có phong cách của hắn, ngắn gọn lại tùy hứng.
Hắn nói xong liền quay về bàn học của mình, mở rương hành lý ra xếp lại đồ đạc.
***********
Chú thích:
(1) Rung muôi: ờ thì nếu các cô từng đi ăn quán hay đi ăn canteen đều sẽ thấy lúc mấy bà bán cơm múc đồ ăn luôn rung rung cái muôi cho đồ ăn rớt bớt ra ngoài kiếm lời đó =)))) cho nên ai múc đồ ăn mà không rung muôi chứng tỏ nhân phẩm cao lắm nha =)))