Cả người Tiêu Lâm Thành đều choáng váng — Chuyện này liên quan gì đến Thập Thất chứ? Chẳng lẽ bình thường nhìn mình và Thập Thất có vẻ mờ ám lắm sao?!
“Dĩ nhiên không phải rồi!” Hắn vội giải thích, “Người hắn tránh là công chúa, con và hắn trong sạch mà!”
Mộc Quy Hàn: “Vậy người con thích là ai?”
“Con……” Tiêu Lâm Thành cắn răng quỳ phịch xuống nói, “Cha, con thích Khinh Ngôn! Xin ngài cho phép ạ!”
Mộc Khinh Ngôn: “……”
Nhất thời xung quanh tĩnh mịch, tựa như không khí cũng im lìm.
Mộc Khinh Ngôn thấy vẻ mặt cha mình vẫn như cũ thì không khỏi hồi hộp, “Cha?”
“Rốt cuộc cũng chịu nói,” Mộc Quy Hàn hờ hững nói, “Ta tưởng các con muốn chờ ta bảy tám chục tuổi rồi mới nói chứ.”
Tiêu Lâm Thành sững sờ, lắp bắp hỏi: “Ngài, ngài biết rồi sao?”
Mộc Quy Hàn: “Ta đâu có mù.” Cả ngày ôm ôm ấp ấp, sợ ta không biết đúng không?
“Vậy……” Hai mắt Tiêu Lâm Thành tỏa sáng, “Ngài đồng ý chứ ạ?”
Mộc Quy Hàn: “Hừ!”
Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: “……” Đây là đồng ý hay không đồng ý vậy?
“Cha,” Mộc Khinh Ngôn quỳ xuống cạnh Tiêu Lâm Thành rồi kéo tay áo cha mình, “Ngài giận à?”
Mộc Quy Hàn nhìn hai người quỳ dưới đất, “Nếu ta nói không được thì các con không ở bên nhau nữa à?”
“Mộc tiền bối!” Tiêu Lâm Thành nắm chặt tay Mộc Khinh Ngôn, vội la lên, “Con sẽ đối tốt với Khinh Ngôn cả đời, ngài cứ tin ở con!”
“Cha,” Mộc Khinh Ngôn cũng nói, “Chuyện khác con có thể nghe lời cha, nhưng chuyện này……”
Mộc Quy Hàn: “Hừ, vậy còn hỏi ta làm gì?” Cũng đâu nghe lời ta.
“Ngài đã nhìn con lớn lên,” Tiêu Lâm Thành nói tiếp, “Chắc ngài cũng biết con thật lòng với Khinh Ngôn đúng không ạ?”
Mộc Quy Hàn: “Nếu không phải nhìn con lớn lên thì ta đã thiến con từ lâu rồi.” Đâu còn để yên cho con đến tận bây giờ?
Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: “……” Thì ra muốn thiến thật sao?
“Thôi, các con cũng lớn hết rồi,” Mộc Quy Hàn dừng một lát rồi nói, “Ta cũng chẳng quản được nhiều như vậy, miễn sao các con không hối hận là được.”
Ông đưa tay vỗ vai Tiêu Lâm Thành, “Đối với con trai ta cho tốt nhé.”
Trong lòng Tiêu Lâm Thành mừng rỡ, “Dạ, cha!”
Trên môi Mộc Khinh Ngôn cũng hiện ra ý cười, “Tạ ơn cha.”
Mộc Quy Hàn gật đầu rồi quay lưng đi, chưa đi mấy bước đã đụng đầu vào thân cây cách đó không xa.
Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: “……” Cha, ngài thật sự không sao chứ?
Hôm đó nghe tiểu sư đệ đi ngang qua nói Mộc tiền bối lại rượt đánh sư phụ khắp núi.
Tuân Ấn Bạch hết sức oan ức, không rõ lão già này lại nổi cơn điên gì, “Ta chọc giận ngươi chỗ nào hả?!”
Mộc Quy Hàn: “Con ngươi cuỗm con ta chạy mất!”
Mặc dù ông đã lờ mờ nhìn ra nhưng chính tai nghe thấy con mình bị cuỗm đi vẫn muốn tìm người đánh một trận.
“Vậy ngươi đánh Tiêu đầu to đi!” Tuân Ấn Bạch không phục, “Đánh ta làm gì?!”
Mộc Quy Hàn im lặng không nói lời nào, chỉ tiếp tục đuổi đánh — Không nỡ đánh thằng ranh nhỏ nên đành phải đánh thằng ranh lớn.
Tạ Thập Thất nằm trên nóc nhà, nghe Mộc Quy Hàn và Tuân Ấn Bạch ầm ĩ phía xa thì thở dài.
Lý Chiếu Nguyệt đã về phòng, lúc đi chỉ lạnh lùng nói: “Quấy rầy Tạ công tử rồi.” Chẳng biết có phải đang giận không nữa.
Tạ Thập Thất rầu rĩ trở mình, bỗng nhiên thấy Tiêu Lâm Thành chui lên từ dưới hiên, sắc mặt đen thui.
Tạ Thập Thất: “……Ngươi sao vậy?” Vợ chạy theo người khác rồi à?
“Công chúa rủ Khinh Ngôn uống rượu trong sân,” Tiêu Lâm Thành bực bội nói, “Còn đuổi ta ra ngoài nữa.”
Tạ Thập Thất giật mình, “Nàng uống rượu à?”
Tiêu Lâm Thành ngồi xuống cạnh hắn nói: “Ngươi bị gì thế? Người ta từ kinh thành chạy đến tìm ngươi mà ngươi lại giả bệnh tránh mặt, cố ý chọc giận người ta đúng không?”
Tạ Thập Thất rũ mắt nói khẽ: “Qua mấy ngày nàng sẽ trở về, có thể một thời gian nữa nàng sẽ quên ta thôi.”
Tiêu Lâm Thành: “Lỡ không quên thì sao?”
“Nàng là công chúa cao quý, rất nhiều người sẵn lòng đối tốt với nàng,” Tạ Thập Thất nói, “Còn ta là cái thá gì chứ? Một đứa nhà quê không biết từ đâu ra à?”
Hắn cười khổ một tiếng, “Nếu năm đó không được sư phụ nhặt về, chắc giờ ta vẫn còn là tên ăn mày nhỉ?”
Tiêu Lâm Thành cau mày hỏi: “Ngươi cảm thấy mình không xứng với nàng à?”
Tạ Thập Thất nhìn đi chỗ khác không nói gì.
“Người ta thích,” Tiêu Lâm Thành nói, “Chỉ cần trong lòng y cũng có ta thì còn lâu ta mới quan tâm đến thân phận y.”
Tạ Thập Thất quay đầu nhìn hắn, “Nếu Khinh Ngôn là Hoàng đế thì ngươi cũng dám à?”
“Sao không dám?” Tiêu Lâm Thành hùng hồn nói, “Vậy ta sẽ lấy hạ phạm thượng.” Sao nghe càng kích thích hơn thế nhỉ?
Khóe miệng Tạ Thập Thất giật một cái, sao nhìn ngươi có vẻ háo hức quá vậy?
“Ta mặc kệ ngươi nghĩ thế nào,” Tiêu Lâm Thành kéo hắn dậy, “Mau dẫn người đi đi, đừng bám theo Khinh Ngôn mãi thế.”
Tạ Thập Thất: “Ta không đi.”
Tiêu Lâm Thành: “Muốn ta đánh ngươi xuống không?”
Tạ Thập Thất cả giận: “Ngươi còn nói lý không vậy?”
Tiêu Lâm Thành: “Không nói.”
Tạ Thập Thất: “……” Được rồi, da mặt ngươi dày, ngươi lợi hại.
Tạ Thập Thất lề mề đi theo Tiêu Lâm Thành về sân, trông thấy Lý Chiếu Nguyệt gục đầu trên bàn, Mộc Khinh Ngôn ngồi cạnh, mặt mũi đỏ ửng.
“Khinh Ngôn,” Tiêu Lâm Thành đi tới sờ mặt y, “Say rồi à?”
Mộc Khinh Ngôn mơ màng nhìn hắn rồi cười cười, sà vào lòng hắn lẩm bẩm: “Đừng nghe……”
Tiêu Lâm Thành thắc mắc: “Nghe gì cơ?”
Mộc Khinh Ngôn cọ xát ngực hắn, “Công chúa mắng người…… mắng Thập Thất.”
Tạ Thập Thất: “……”
“À,” Tiêu Lâm Thành bế y lên, “Vậy cứ để nàng mắng, chúng ta về phòng trước đi.”
Hắn bế người ra ngoài, còn không quên quay đầu hỏi Tạ Thập Thất: “Mắng ngươi đó, vui không?”
“Vui cái đầu ngươi ấy!” Tạ Thập Thất lườm hắn một cái, đang định tới xem Lý Chiếu Nguyệt thì chợt nghe nàng lè nhè: “Đáng yêu ghê, ngươi thật đáng yêu làm sao……”
Tạ Thập Thất ngẩn người, mặt nóng lên, gãi đầu nói: “Tạm, tạm được thôi…… Ngươi cũng đẹp mà.” Đây là khen mình chứ đâu có mắng mình?
Lý Chiếu Nguyệt lại nói đứt quãng: “Hay là ngươi về với ta nhé?”
Trong lòng Tạ Thập Thất chấn động, lắp bắp nói: “Nhưng, ta, ta……”
Hắn còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì nghe Lý Chiếu Nguyệt nói tiếp: “Nhưng Mộc công tử thích ngươi lắm, chắc không nỡ để ngươi đi theo ta đâu nhỉ?”
Mộc công tử? Khinh Ngôn? Tạ Thập Thất khiếp sợ nghĩ, cái gì, y thích mình?! Chẳng phải y thích Tiêu đầu to sao?! Y không nỡ xa Tiêu đầu to mới đúng chứ?!
“Ta và Khinh Ngôn không có gì hết,” hắn vội giải thích, “Y giống như sư đệ ta vậy, y không thích ta đâu, y……”
Hắn còn chưa nói hết thì thấy Lý Chiếu Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong ngực ôm một con mèo trắng béo ú, say khướt nói: “Hay là ngươi về cung với ta nhé, ta sẽ phong ngươi làm Miêu tổng quản, thống lĩnh…… ợ…… mèo của sáu cung.”
Tạ Thập Thất: “……”