Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng Nguyên

Chương 49: Ngoại Truyện 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn biết nàng là một người tháo vát, đảm đang, các nãi nãi các tỷ tỷ trong làng đã hết lời khen ngợi nàng.

Ngôi miếu đổ nát được nàng dọn dẹp sạch sẽ đến nỗi có lúc hắn còn không dám tin mình vẫn đang lang bạt.
Sau đó, ngôi nhà nhỏ hắn thuê luôn tràn ngập không khí ấm cúng với ba bữa cơm đạm bạc nhưng đầy tình cảm, cùng với nụ cười tươi tắn thường trực trên môi nàng.

Nàng có làn da trắng, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, gương mặt phúng phính đáng yêu và giọng nói ngọt ngào dễ nghe.

Ngay cả khi mắng người, nghe cũng thấy dễ chịu.
Điều khiến hắn bất ngờ nhất là nàng còn có năng khiếu kinh doanh và luôn thể hiện sự nhiệt tình lớn lao trong công việc.
Ánh mắt hắn cứ quẩn quanh bên nàng.

Nàng cũng ngày càng lệ thuộc vào hắn.
Đây không phải là điều tốt.
Hắn cố gắng kiềm chế, tỏ ra lạnh nhạt với nàng.

Ban đầu nàng vẫn nhiệt tình, nhưng rồi cũng hiểu ý, nghĩ rằng mình đã làm phiền việc học của hắn.
Nàng cũng rất hiểu chuyện, nói mình chẳng qua chỉ là nha hoàn của hắn mà thôi.
Nha hoàn à…
Một mặt hắn tức giận vì nàng tự ý quyết định, một mặt lại không nhịn được nghĩ, chẳng phải đây chính là điều hắn mong muốn nhất sao?
Nam nhân trẻ tài hoa chưa thành gia, cũng là một trong những nhân tài mà các gia đình quyền quý muốn lôi kéo.

Hắn vẫn luôn cảm thấy, lấy một nữ nhân dân buôn, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.
Hơn nữa, đôi khi hắn ở trong giới hạn an toàn mà mình đã vạch ra giữa hắn và nàng quá lâu, dù muốn bước ra, cũng không biết làm thế nào.

Hắn không thể tự nhiên như Tư Mã Túc đặt một miếng bánh ngon trước mặt nàng, bảo nàng mau nếm thử.

Cũng không thể như Tư Mã Túc, không quan tâm đến bộ y phục gấm vóc trên người, cõng giỏ của nàng, cùng nàng lên núi hái hoa.
Càng không thể ngồi bên cạnh nàng một cách nhàn rỗi, ngắm nhìn nàng khéo léo làm ra những hộp phấn son.

Hắn cũng không biết cảm giác vừa nói chuyện với nàng, vừa đi dạo trên phố, tay cầm đồ ăn vặt mới mua là như thế nào.
Nhưng Tư Mã Túc làm rất thành thạo.
Hắn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

Tình cảm nam nữ không phải là thứ mà hắn nên để trong đầu.
Đây là lý trí của hắn.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Hạnh Hoa xuất hiện cùng Tư Mã Túc, dù ngoài mặt hắn luôn cười nhưng trong lòng lại vô cùng bực bội.

Hắn nhắc nhở nàng đừng nghĩ rằng có thể gả vào nhà họ Tư Mã.

Hắn sẽ không bao giờ quên được nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt nàng vì sự khinh miệt trắng trợn của hắn..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng Nguyên

Chương 49: Ngoại truyện 5 [hoàn]



Hắn lang thang trên đường phố Trường An, chẳng hay đã đến trước Hoa Hạnh Các của nàng. Nhìn vào trong, một bé gái chừng bốn tuổi đang cầm chong chóng chạy, v.ú nuôi ở phía sau í ới gọi: “Cẩn thận con nhé!”

Con bé cười khanh khách, chạy về phía hắn rồi không cẩn thận va phải hắn. Hắn nhanh tay đỡ lấy đứa bé suýt ngã.

Đứa bé thật xinh xắn, làn da trắng nõn nà, đôi mắt to tròn long lanh, người thoang thoảng hương thơm.

“Thúc là ai? Thúc đến tìm phụ thân con phải không ạ?” Cô bé ra vẻ người lớn, giọng nói còn non nớt.

Trái tim hắn chợt tan chảy. “Phụ thân cháu là ai thế?” Hắn dịu dàng hỏi, nghĩ thầm có lẽ là nhi nữ của người làm, hoặc của Thúy Vân?

Thúy Vân từng là một kỹ nữ nổi tiếng, đáng tiếc lại tin lầm người, bị lừa hết tài sản, còn bị bán đi. May sao Hạnh Hoa đã sai người chuộc nàng về, sau đó Thúy Vân ở lại Hạnh Hoa Các làm quản lý.

“Tiểu Nguyệt, con đang nói chuyện với ai đấy?” Tiếng nói dịu dàng của một nữ tử vang lên từ phòng trong.

Trong lòng hắn vừa bối rối, vừa mong chờ. Trước khi trở về, hắn đã nghĩ, nếu lần này nàng không hạnh phúc, hắn sẽ bất chấp dư luận, đường đường chính chính lấy nàng.

Vú nuôi vui vẻ nói: “Là một vị đại nhân, chắc là đến tìm thiếu tướng quân.”

Một nữ tử bước ra, dáng người cao ráo, mái tóc dài mượt mà, đôi mắt long lanh đa tình. Vẫn là dáng vẻ quen thuộc của nàng, chỉ là khí chất có phần điềm tĩnh cao quý hơn.

Quả nhiên giàu sang phú quý nuôi dưỡng con người.

Nhìn thấy hắn, mắt nàng sáng lên, vui vẻ gọi vào trong nhà: “Túc, Cố đại ca đã về rồi!”

Một nam nhân từ bên trong nhanh chóng bước ra, vẫn với khuôn mặt tươi cười như thế, chỉ là có phần điềm đạm trưởng thành hơn.

Cô bé lanh lảnh gọi về phía đó: “Phụ thân! Mẫu Thân! Tuyết rơi rồi!”

Hai người lớn đồng thời ngước nhìn lên trời, Tư Mã Túc nói: “Ngày mai phụ thân sẽ dẫn con đi ném tuyết.”

Họ hàn huyên rôm rả, niềm vui hội ngộ sau bao ngày xa cách, những lời tâm tình tri kỷ nói mãi không hết. Người hầu vội đi mời các công tử nhà khác đến tụ họp.

Trời lạnh thế này, thích hợp ăn lẩu.

Sân nhỏ bỗng chốc người đông hẳn lên. Cô bé lúc thì làm nũng trên người phụ thân, lúc lại sà vào lòng mẫu thân. Giữa đám đông huyên náo, hắn thầm nghĩ, thảo nào có dáng dấp người quen, hóa ra là con của cố nhân. Cũng tốt.

(Hoàn thành, tung hoa)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.