Khương Hựu Lễ trông thấy Trần Hoài An không ngoài dự đoán đang trưng ra đủ loại biểu cảm vô cùng khiếp sợ, cô liền thở dài một hơi, dựa theo lời kể trước đó của Lộ Dao Y mà đơn giản giải thích cho cậu ta một lượt những gì đã xảy ra.
Trần Hoài An nghe xong thì vẫn không thể tin, “Đại tỷ, mày…Nói thật chứ?”
Khương Hựu Lễ đảo mắt nhìn trời: “Làm như lừa mày thì tao được tiền ấy.”
Trần Hoài An: “Trời ạ, đại tỷ…”
Không ai lại nghĩ được rằng, vị Alpha đã đánh dấu Lộ Dao Y trong lời đồn hóa ra chính là Khương Hựu Lễ…
Cậu trợn trừng mắt nhìn Khương Hựu Lễ, càng không thể tin được, “Mày với Lộ Dao Y sao có thể…Hai người rõ ràng chẳng có tí liên quan nào hết á trời ơi! Lại còn đánh dấu nhau nữa chứ!”
Khương Hựu Lễ đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu với Trần Hoài An, “Nói nhỏ thôi đm.”
Nghe vậy, Trần Hoài An cũng vô thức che miệng, dùng sức mà gật đầu.
Khương Hựu Lễ có chút bất lực nhìn Trần Hoài An vẫn còn đang độc một biểu cảm kinh hoàng như vừa thấy ma, không thể chấp nhận nổi mà khoa tay múa chân, “Đại tỷ…Mày đánh dấu Lộ Dao Y…Thì chẳng phải…Chẳng phải là…?”
Khương Hựu Lễ: “Chẳng phải là gì?”
Trần Hoài An: “Tao…Ý tao là…”
Khương Hựu Lễ thấy cậu đang dùng loại ánh mắt rất không đứng đắn nhìn mình, cho rằng cậu là đang nghĩ cô và Lộ Dao Y thật sự đã làm gì đó, lập tức muốn gạt phăng đi ý niệm này, “Sao? Mày nghĩ tao và cậu ta đã làm ra loại chuyện đó rồi?”
Trần Hoài An: “…”
Cậu hoảng hốt xua tay, “Đại tỷ, tao không có nghĩ như vậy, oan cho tao.”
Khương Hựu Lễ: “Thế mày đang nhìn tao kiểu gì đây? Cụp cái pha xuống.”
Trần Hoài An: “Tao…Từ từ, mày nghe tao nói đã.”
Cậu hít thở sâu, kéo Khương Hựu Lễ cùng ngồi xuống cạnh mình rồi thì thầm vào tai cô, “Đại tỷ, mày với Lộ Dao Y có mối quan hệ ra sao tao tất nhiên rất rõ. Chỉ là, nếu đã đánh dấu nhau rồi, thì có phải hiện giờ chúng mày đang trong một “mối quan hệ gì đó” đúng không?”
“Tao nói mày không hiểu à? Tao chỉ là vô tình đánh dấu cậu ta thì đẻ ra cái mối quan hệ quần què gì được? Chưa kể tao cũng đã cho cậu ta cắn vào tuyến thể tao một cái, mọi chuyện từ lúc đó đã giải quyết xong hết rồi.” Khương Hựu Lễ nói rồi lại cắn một miếng bánh bao, “Mà lúc đấy giả sử tao vẫn tỉnh táo thì có chết tao cũng không đánh dấu Lộ Dao Y, vậy được chưa?”
“Thay vì mất thời gian suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn thì chú tâm vào việc học đi.”
“Nhưng mà…” Trần Hoài An luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, “Tại sao hôm đó Lộ Dao Y lại để cho mày đánh dấu cậu ta? Cậu ta không phải nên kháng cự đẩy mày ra sao?”
Khương Hựu Lễ hơi khựng lại. Hình như cô thật sự chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, và cũng chưa từng hỏi qua Lộ Dao Y tại sao khi đó lại để cô “thuận lợi” đánh dấu nàng như vậy. Ký ức của Khương Hựu Lễ vốn dĩ đã rất mơ hồ về ngày hôm đó, cũng không biết phải trả lời sao cho được: “Làm sao tao biết…”
Đúng lúc này, một bóng hình đột nhiên tiến lại gần, thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Lộ Dao Y cước bộ bình thản, bước vào trong lớp từ cửa sau.
Khương Hựu Lễ ngắm nhìn nàng đến hơi xuất thần.
Lộ Dao Y dù cho vẫn duy trì độc một dáng vẻ lạnh lùng như băng chớ ai lại gần, nhưng từ sâu bên trong vẻ ngoài được coi là kiêu ngạo khó thuần đó lại toát lên khí chất tao nhã thanh thuần tựa thiên tiên, mang theo sự trong trẻo mà thánh khiết, nom giống hệt một bông liên tuyết, tuy nhạt nhẽo xa cách nhưng sở hữu một nét đẹp thuần túy, mỹ vật nhân gian cũng không thể sánh bằng.
Khương Hựu Lễ không nhận ra bản thân đang nhìn chằm chằm Lộ Dao Y cho đến khi cả hai đã chạm mắt.
Lộ Dao Y cũng thản nhiên nhìn vào đôi mắt hoa đào trong veo của Khương Hựu Lễ, cảm nhận được cả ánh lửa đầy tình ý đang le lói trong mắt cô, khiến hai bên gò má nàng bất chợt nóng lên tự lúc nào.
Khương Hựu Lễ tại sao lại nhìn nàng như vậy?
Nàng âm thầm giấu đi mớ cảm xúc hỗn độn, tiếp tục duy trì dáng vẻ băng lãnh thường thấy.
“…”
Trần Hoài An đột nhiên thấy Khương Hựu Lễ im lặng không nói lời nào, liền tò mò nhìn theo hướng mắt của cô.
Lộ Dao Y vừa vặn đi lướt qua cậu, mang theo một làn gió với hương thơm nhẹ.
“Trần Hoài An.” Khương Hựu Lễ bất thình lình lên tiếng
Trần Hoài An quay qua nhìn cô, “Ơi?”
“Mày vừa bảo tao, mọi người xung quanh đều truyền miệng nhau chuyện tao và Lộ Dao Y đã làm chuyện đó.” Khương Hựu Lễ vẫn không ngừng nhìn chằm chằm Lộ Dao Y, “Có đúng không?”
Trần Hoài An: “Đúng.”
Cậu còn nhỏ giọng bảo: “Thực ra…Bọn họ còn đồn cả những thứ khó nghe hơn cả lên giường nữa…”
Nghe vậy, ánh mắt Khương Hựu Lễ lập tức tối sầm xuống.
Tâm trạng của cô trong chốc lát liền trở nên tồi tệ, bất giác nghiến răng tiếp tục hỏi: “Chúng nó đồn những chuyện đó từ bao giờ?”
Trần Hoài An ăn ngay nói thật: “Từ thứ 5 tuần trước.”
Khương Hựu Lễ: “Thế Lộ Dao Y có biết không?”
“Bọn học sinh trong trường cũng đã đồn tới như vậy, hẳn là cũng nghe loáng thoáng rồi đi?”, Trần Hoài An quay đầu nhìn về phía Lộ Dao Y, “Thực ra tao nghĩ cậu ta hẳn là biết rồi.”
Khương Hựu Lễ: “Ừm.”
Trần Hoài An: “Mà đại tỷ, sao tự nhiên mày lại hỏi thế?”
Khương Hựu Lễ tức tối cắn một miếng bánh bao, “Không có gì.”
Trần Hoài An: “…Ok.”
Nói đoạn, tầm mắt của cậu chợt rơi vào lòng bàn tay còn hơi sưng đỏ Khương Hựu Lễ, theo phản xạ liền nâng bàn tay cô lên, sốt sắng: “Đại tỷ, tay của mày…?”
“Không sao.” Khương Hựu Lễ rút lại tay, “Tao đụng phải người khác thôi.”
“Đụng phải? Đụng kiểu gì mà lại bị sưng đỏ cả tay thế?” Trần Hoài An nhướng mày nghi ngờ, “Đại tỷ à, rốt cuộc mày…”
Khương Hựu Lễ đang rất không muốn đôi co với Trần Hoài An, “Sao mày nói nhiều thế?”
“Trật tự đi.”
Đang khó chịu thì chớ, Trần Hoài An còn cằn nhằn làm cô trở nên thiếu kiên nhẫn.
Trần Hoài An hơi giật mình, theo thói quen mà rụt cổ một cái.
“Được rồi được rồi…”
—————–
Tiết đầu tiên là tiết ngữ văn. Khương Hựu Lễ vừa ngủ được nửa tiết thì bất chợt tỉnh dậy.
Cô ngáp một cái, khẽ liếc nhìn Trần Hoài An đang ngủ say bên cạnh, sau đó lại tiếp tục vươn vai chuẩn bị ngủ tiếp.
Thế nhưng, đập ngay vào mắt cô là hình ảnh Lộ Dao Y đang nghiêm túc nghe giảng bài. Khương Hựu Lễ trầm ngâm nhìn Lộ Dao Y từ phía sau, liền từ bỏ ý định tiếp tục lăn ra bàn ngủ.
Bên tai chợt vang lên cuộc nói chuyện của hai nữ Alpha kia.
Cô lập tức cảm thấy tức giận không để đâu cho hết, hai tay đã sớm siết chặt lại thành nắm đấm.
Từ lời của Trần Hoài An mà cô biết được chuyện Lộ Dao Y vì bị cô đánh dấu nhưng không thể công khai mà phải chịu tiếng nhơ từ những người khác, còn lũ học sinh xung quanh thì lại mồm năm miệng mười, hoàn toàn không cần kiêng kị điều gì mà cứ thế đồn thổi những thứ không có thật.
Nhưng nếu bọn họ biết được người đã đánh dấu Lộ Dao Y là cô, thì chắc chắn vấn đề này sẽ chấm dứt.
Suy cho cùng, Lộ Dao Y cũng chỉ vì bị cô liên lụy nên mới phải chịu lời ra tiếng vào.
Tuy là cô rất không thích đồ con nhỏ tự luyến mãn tính Lộ Dao Y, nhưng cô cũng không thể để người khác tùy ý lăng mạ Lộ Dao Y như thế. Ngoại trừ hai người mẹ thân sinh của nàng, thì Khương Hựu Lễ cô chính là người biết rõ mọi thứ về nàng nhất.
Có điều, tại sao Lộ Dao Y biết những chuyện này lại không nói cho cô?
Không lẽ là vì lúc trước là chính cô đã yêu cầu nàng đừng nói cho người khác?
Hay là vì câu nói “cho rằng xưa nay chưa từng xảy ra chuyện gì”?
Khương Hựu Lễ đã suy tư rất lâu.
Thật ra nếu đặt hai chuyện này cạnh nhau, cô sẽ không ngần ngại bỏ qua dăm ba cảm giác xấu hổ hay rắc rối vì chuyện đánh dấu mà đứng ra bảo vệ Lộ Dao Y, không để cho nàng bị tiếng xấu đồn xa trong miệng người khác.
Khương Hựu Lễ nhất định sẽ công khai hóa giải tin đồn vô thưởng vô phạt. Nhưng mà nếu như vậy, mối quan hệ giữa cô và Lộ Dao Y…
Mà, so với điều đó thì cô càng không chịu được sự áy náy khi để Lộ Dao Y phải đứng ra chịu mũi sào dư luận vì mình như vậy.
Cứ thế, Khương Hựu Lễ thành công tự thuyết phục chính bản thân mình.
Cô sẽ nói cho tất cả bọn họ cùng biết.
—— Cô chính là vị Alpha trong truyền thuyết đã đánh dấu Lộ Dao Y.
Hơn nữa, dì Lộ và dì Quan cũng đã đối xử rất tốt với cô, âu cũng là điều nên làm cả thôi.
Xét kỹ thì, hai người họ dù sao cũng chỉ là một đôi AO đánh dấu tạm thời nhau, nếu công khai cũng sẽ không bị đồn thổi quá đáng lắm. Quan trọng hơn, Khương Hựu Lễ cô đích thân đứng ra làm sáng tỏ mọi việc, có ai dám chống đối?
Có điều…
Bây giờ nên đứng ra làm sáng tỏ theo cách nào đây?
Chẳng lẽ lại đi xài chiêu cũ, dùng loa phát thanh trường để thông báo sao?
Ầy, không được.
Chưa nói đến chuyện này thực sự rất nhạy cảm, bản thân cô cũng đã yêu cầu Lộ Dao Y không nói cho người khác.
Nếu giờ cô dùng loa phát thanh nói cho cả trường biết thì không phải sẽ rất quê sao? Lộ Dao Y con nhỏ đáng ghét kia sợ là chỉ chờ cô làm như vậy, sau khi biết rồi nhất định sẽ cười cô khịa kháy cô đủ kiểu.
Thật là đau đầu.
“Đại tỷ…”
Trần Hoài An ngái ngủ, “Thầy gọi mày hay gì mà dậy sớm thế…”
Khương Hựu Lễ chợt hồi thần, hai mắt chằm chằm nhìn mặt bàn trống không một lúc, đoạn như nghĩ ra gì đó, liền nói với Trần Hoài An: “Hoài An, tao nhờ một chuyện. Hết tiết này mày đi tìm bọn nhiều chuyện trong lớp mình, nói cho tụi nó biết tao là Alpha đã đánh dấu Lộ Dao Y, làm thế nào mà sau đấy cả trường đều phải biết đến tin này là được.”
Trần Hoài An dường như vẫn còn đang ngái ngủ, nghe Khương Hựu Lễ nói mà cứ giống như đang nghe giáo viên dạy Hóa nói vậy.
“Hả?”
Khương Hựu Lễ bất lực đỡ trán, đành phải không tiếng động kê sát ghế lại gần Trần Hoài An, nhỏ giọng bảo: “Tao bảo là, lát nữa mày đi tìm bọn nhiều chuyện trong lớp, làm thế nào cũng được miễn là sau đấy chuyện tao đã đánh dấu Lộ Dao Y phải truyền đến tai tất cả mọi người trong trường, hiểu chưa?”
Trần Hoài An có chút không hiểu nhìn Khương Hựu Lễ, “Sao phải làm thế?”
“Nếu như cả trường đều biết Alpha đã đánh dấu Lộ Dao Y là tao.” Khương Hựu Lễ dựa lưng vào ghế, nghiêm túc nói, “Vậy thì đống tin lá cải kia còn có thể gây ảnh hưởng đến Lộ Dao Y được sao? Trừ khi là muốn chết.”
Trần Hoài An: “Đại tỷ, mày lạ vl ấy…”
Khương Hựu Lễ liếc mắt: “Lạ quái gì?”
“Mày chẳng phải là căm ghét Lộ Dao Y lắm hay sao? Giờ lại còn muốn bảo vệ cậu ta khỏi mấy lời đàm tiếu qua loa linh tinh à?” Trần Hoài An ý tứ sâu xa mà nhìn Khương Hựu Lễ, “Nói thật đi, mày giúp đỡ cậu ta, có phải là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân không…”
Khương Hựu Lễ: “???”
“Điên à?” Khương Hựu Lễ trừng mắt nhìn Trần Hoài An như muốn đấm vào mặt con người ta, “Tao trước giờ là người có trách nhiệm, cậu ta vì bị tao đánh dấu mà chịu tiếng dơ nên tao mới giúp, bớt ảo tưởng giùm bố mày cái.”
Nghe vậy, Trần Hoài An vuốt cằm đăm chiêu, “Cũng phải ha, là tao không suy nghĩ chu toàn… Thôi được, hết tiết tao đi liền, cứ tin tao.”
Nói xong còn tự tin vỗ ngực, vô cùng uy tín. Khương Hựu Lễ thấy vậy thì hài lòng gật gật đầu.
———–
Buổi trưa.
Lộ Dao Y vừa đi vào căng tin liền cảm nhận được đủ loại ánh mắt kỳ quái từ bốn phương tám hướng phóng tới, đến mức nàng không thể lơ đi như không có chuyện gì. Có điều nàng đã sớm quen với điều này, dù sao cũng bị mọi người bàn luận tới lui từ ngày đầu đến trường rồi.
Chỉ là, hình như có gì đó sai sai.
Nàng cảm giác… cứ như mọi người đang bàn tán về nàng và Khương Hựu Lễ.
Bỏ đi, nghe là thấy vô lý.
Nàng đơn giản gạt phăng đi những ánh mắt đang dán lên người mình, yên lặng đứng xếp hàng.
“Dao Y.”
Căng tin vô cùng đông đúc, Cận Như Băng khó khăn cầm theo suất ăn, mất một lúc mới đi được đến bên Lộ Dao Y, “Cậu biết lúc nãy tớ đã nghe được gì không?”
Lộ Dao Y: “Chuyện gì?”
“Là chuyện cậu bị Alpha đánh dấu, bọn họ đều kháo nhau rằng người đó là Khương Hựu Lễ.” Cận Như Băng thì thầm vào tai Lộ Dao Y, “Sao mọi người lại biết được?”
Lộ Dao Y hơi kinh ngạc: “Thật sự là Khương Hựu Lễ?”
Cận Như Băng gật đầu: “Ừ, không sai đâu.”
– ————–
Kể từ khi tin tức do đích thân Khương Hựu Lễ cầm đầu lan truyền đi khắp toàn trường trở nên viral, cô liền cảm thấy vô cùng thoải mái, tâm trạng cực tốt, còn có nhã hứng cùng với Trần Hoài An ngồi trên ghế đá trong sân trường hóng gió.
Cô vừa thư giãn vừa nhắn tin với Lộ Dao Y.
– Lộ Dao Y, chị Huân đã confirm với tao sẽ không theo đuổi mày nữa
– Nên từ nay, tao với mày về nhà không cần đi chung nữa nhé
Lộ Dao Y gần như trả lời ngay lập tức.
– À thế à
Khương Hựu Lễ: “…”
Là sao á ba? Thái độ quái gì đây?
Lộ Dao Y nhanh chóng gửi thêm tin nhắn.
– Tao có chuyện muốn hỏi
Khương Hựu Lễ trả lời.
– Sao?
Lộ Dao Y hơi suy nghĩ.
– Như Băng vừa nói với tao, cả trường đều đang bàn tán chuyện mày đã đánh dấu tao
Khương Hựu Lễ đọc được tin nhắn của Lộ Dao Y thì khóe môi hơi cong lên.
Sau đó liền giả vờ tức giận gõ chữ trả lời.
– Vãi? Sao chúng nó lại biết được?
Lộ Dao Y trả lời.
– Không phải tao nói
– Cũng không phải Như Băng hay Kiều Nghệ Huân.
Khương Hựu Lễ đắc chí nhắn lại.
– Mẹ chúng nó, tao phải đi khâu mồm thằng nào dám truyền ra chuyện này
Lộ Dao Y thực ra cũng đang thầm vui trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn một bộ lạnh băng
– Giải quyết sao đây?
– Mọi người đều đang nói tao với mày yêu nhau đấy
Khương Hựu Lễ: “…”
Cô đúng không lường trước chuyện người khác sẽ gán ghép cô với Lộ Dao Y.
Thế là gõ chữ trả lời.
– Kệ đi, chúng nó nói sao cũng được
– Tao với mày trong lòng tự hiểu là đủ rồi
– Dù sao cũng không phải yêu nhau thật thì sợ gì
Lộ Dao Y nhạt nhẽo.
– Ờ
Khương Hựu Lễ: “…”
– ????
Cô cắn răng định đốp chát với con nhỏ thái độ lồi lõm Lộ Dao Y thì bất chợt bị làm cho giật mình bởi tiếng hét của Sầm Tử Câm từ phía xa truyền lại.
“A Hựu! Đồ chó! Thế mà lại dám sau lưng bố mày đánh dấu Lộ Dao Y!”
“Sao mày không nói sớm cho anh em biết người đó là mày? Hả?”
Trước đó khi biết tin Lộ Dao Y đã bị Alpha đánh dấu, Sầm Tử Câm đã suy sụp một thời gian, tất nhiên sẽ không nghĩ đến tên Alpha toàn trường đố kị đó hóa ra lại là Khương Hựu Lễ.
Xa tít chân trời lại gần ngay trước mắt! Đồ con quỷ!
Khương Hựu Lễ ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
Trông thấy Sầm Tử Câm đang kéo theo Thẩm Dịch Xuyên hùng hổ bước tới, cô liền đứng dậy xấu hổ cười, “Tụi bây, nghe tao giải thích cái đã…”