Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Và Tình Địch HE

Chương 47: Kết cục



Đàm Diêm Hồng mặc đồng phục bệnh nhân, ngồi trên giường nhưng bao người già khác, đang lật xem báo hôm nay, nghe tiếng bước chân ngoài cửa, giương mắt nhìn Đàm Trì và Trình Hoài sóng vai tiến vào, bình tĩnh gấp báo đưa cho Hạ Phồn.

“Con thấy Đàm tiên sinh rất có tinh thần,” Đàm Trì cẩn thận đánh giá người đàn ông trung niên tái nhợt trên giường, ôm ngực thổi tóc mái, nhún vai cười chế nhạo: “Xem ra lại là cho Thẩm gia xem.”

Giữa cuộc tranh đá của hai nhà Đàm Thẩm, Đàm Trì chỉ gác chân ngồi chờ ngư ông đắc lợi, sau đó rắc muối lên vết thương của kẻ thù.

Thú vị nhất là còn liên lụy tới một người khác —— Tạ Tông.

Ban đầu Đàm Trì chỉ thấy Tạ Tông ngu thôi, bị Thẩm Diệp chiều hư như Đàm Dập, chờ thời cơ nuốt hai nhà Tạ Đàm. Tạ Tông không học vấn không nghề nghiệp còn bị chiều hư bán rẻ Tạ thị cho Thẩm Diệp như thằng ngu, khi Tạ thị và Thẩm thị hợp nhất, Tạ Tông ngoài mặt là người cầm quyền của Tạ thị, thực tế quyền lợi đã không còn nằm trong tay.

Đàm Diêm Hồng không phải kẻ dễ chơi, làm sao để người khác mơ ước Đàm gia, huống chi Thẩm Giai Tuệ bị tống vào tù và đoạn tuyệt quan hệ, hoàn toàn xé rách mặt, lúc Thẩm gia tiếp nhận điều tra, Tạ Tông bị Thẩm Diệp đẩy ra gánh tội thay, vậy mà Tạ Tông cũng ngoan ngoãn nhận hết tội.

Vừa lúc Trình Mặc tìm được tài xế bỏ chạy và số tiền thanh toán trong tài khoản ngân hàng của hắn, tra kỹ hơn, phát hiện là của Thẩm Diệp, trực tiếp giải người đến cục cũng sát, trình chứng cứ nặc danh.

Mồi lửa này của Trình Mặc hoàn toàn làm tro tàn cháy rụi.

Đàm Diêm Hồng thấy thời cơ đến, trình tội danh thương mại mới của Thẩm thị để cục công thương điều tra, Thẩm Diệp phản kích bằng cách điên cuồng mua cổ phiếu Đàm thị, tiện thể lừa gạt cổ phần trong tay Đàm Dập…

Cuối cùng Thẩm Diệp thua một nước, bị giải vào tù.

Hiện tại Thẩm gia đang chờ bị hào môn phân chia, dòng thứ không thể chống nổi Thẩm gia to như vậy, cao tầng sụp đổ, không ai may mắn thoát khỏi, nếu người nào ngho ngoe muốn làm gì đó sẽ thừa dịp này lấy mạng Đàm Diêm Hồng.

Quả nhiên rừng càng già càng cay.

Khen cho câu dụ rắn vào hang.

“Nói chuyện đàng hoàng.” Đàm Diêm Hồng nhàn nhạt liếc cậu, thấy cậu còn ngang ngược hầm hừ.

Đàm Trì lười nói chuyện, đi vào, kiếm ghế dựa kéo qua, ngồi xuống lột quýt nói: “Ba tới tìm con làm gì? Muốn nói với con rằng ba đã giải quyết những người từng bắt nạt mẹ con?”

Trình Hoài khẽ gật đầu với Đàm Diêm Hồng, ngồi xuống bên cạnh Đàm Trì.

“Ba biết con và Đàm Dập không thân,” Đàm Diêm Hồng trầm ngâm, trên mặt hiện nếp nhăn, thở dài: “Thẩm Giai Tuệ và Thẩm Diệp quá chiều nó, làm nó trở nên ngang ngược ương ngạnh, tùy ý làm bậy, nhưng dù gì cũng là em con, không biết ba còn bao lâu, nếu con không muốn kế thừa Đàm gia, vậy hãy uốn nắn nó, ít nhất Đàm gia mai sau không bị hủy bởi đời này.”

Đây là con đường duy nhất mà cậu có thể tiếp tục ca hát.

Đàm Trì ôm ngực nhíu mày, loáng thoáng ngửi được mùi, không kiên nhẫn nói: “Nếu con đánh nó, ba không đau lòng?”

Hộ sĩ vào thay bình truyền dịch cho Đàm Diêm Hồng, ông ta vươn tay ra, không nhìn Đàm Trì nói: “Tùy con.”

“Vậy… nếu ngày nào đó con không uốn nắn được? Ngược lại…” Đàm Trì đứng dậy, đưa quýt cho Trình Hoài, vò đầu đi qua đi lại bên mép giường, nôn nóng nói: “Ngược lại dạy hư nó, nó hận con chết rồi sao? Ba cũng biết mẹ nó vào tù có quan hệ với con, hiện tại nó hận không thể giết con…”

Lần trước Đàm Dập ám sát cậu bị cậu cản được, trói một đêm rồi bảo Hạ Phồn đưa về Đàm gia, nghe nói trên đường đi đã nhảy cửa sổ chạy tới chỗ Thẩm Diệp, Thẩm Diệp bị bắt, không biết Đàm Dập đang ở đâu.

Cậu mới 25 tuổi, đột nhiên phải nuôi gấu con 18 tuổi, có thể nuôi tốt mới lạ.

“Tự con giải quyết đi.” Đàm Diêm Hồng lạnh lùng nói, vô tư như không liên quan đến mình, nhắc nhở: “Nếu dạy không tốt không kế thừa Đàm gia được, chờ ba xuôi tay con phải về kế thừa…”

Đàm Trì: “… Haha.”

Không thể bàn.

Không có người ba nào như thế này cả, chỉ biết chỉ tay năm ngón.

“Đàm Dập dạo này bị ba nhốt trong nhà, lát nữa con dẫn nó đi đi.” Đàm Diêm Hồng như đang thảo luận cafe hôm nay có ngon hay không, chờ hộ sĩ đổi bình truyền dịch xong, điều chỉnh tư thế, tiếp tục cầm báo, rũ mắt lãnh đạm nói: “… Con có thể đi rồi, Trình Hoài ở lại.”

Đàm Trì không vui liếc nhìn Trình Hoài, thầm nói hai người có gì để trò chuyện, lại cảm thấy có lẽ Đàm Diêm Hồng khó xử Trình Hoài, muốn kéo Trình Hoài đi, Hạ Phồn lập tức đẩy cậu ra ngoài.

Cửa phòng bị đóng lại, cái gì cũng không nghe được, Hạ Phồn ngăn cản cậu như một người máy.

Đàm Trì đút tay vào túi đi qua đi lại trước cửa chừng hai mươi phút, đợi đến mức sốt ruột, đang muốn dụ Hạ Phồn đi thì Trình Hoài đi ra, Đàm Trì bước tới kéo anh đi.

“Ông ta nói với anh cái gì?”

Sau khi kết hôn, Trì Trì khôi phục lại dáng vẻ dính người và bệnh vực người của mình, Trình Hoài thấy cậu nôn nóng như thế liền buồn cười, xoa đầu cậu: “… Hy vọng chúng ta trăm năm hạnh phúc.”

Đàm Trì trợn tròng, “Nhìn mặt em giống tin không? Rốt cuộc nói gì?”

“Bảo anh tốt với em một chút.” Trình Hoài nói.

“Đừng gạt em, ông ta không giống mẹ em, ông ta chỉ biết lợi ích, nhất định sẽ nhân cơ hội chèn ép anh.” Đàm Trì sờ cằm suy tư bước vào thang máy, suy nghĩ một lát, quan sát mặt mày mỉm cười của Trình Hoài, “… Nếu em đoán không sai, nếu Đàm Dập không được dưỡng dục thành tài, em cũng không muốn kế thừa Đàm gia, anh là chồng hợp pháp của em, rất có khả năng nhờ anh duy trì Đàm tương lai hoặc là nhờ anh giám sát em.”

Trình Hoài véo mặt cậu, “… Thông minh.”

“Đệt!” Ông già chơi chó thật!

Đàm Trì không khỏi khinh bỉ trong lòng.

Ra khỏi bệnh viện, Đàm Trì và Trình Hoài vừa về tới nhà, Hạ Phồn đã dẫn hai bảo tiêu giải Đàm Dập tới, tay chân cậu ta đều bị trói, người gầy nhom, hai mắt đỏ bừng sưng húp không có sức sống.

Thấy Đàm Trì, chỉ rầu rĩ liếc liếc một cái, không mắng một câu.

Giống như hoa ăn thịt người bị héo.

Hạ Phồn giải người tới rồi đi, Đàm Trì đóng cửa lại, không nhìn Đàm Dập, ấm ức đi tới ôm Trình Hoài, vùi đầu vào lòng anh, lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ? Ông già bắt chúng ta phải nuôi con, em muốn cùng anh trải qua thế giới hai người…”

Tự dưng chen thêm một người làm cái gì!

Bọn họ mới cưới, còn chưa có tuần trăng mật nữa.

“Không sao, hai chúng ta tự trải qua thế giới hai người.” Trình Hoài giật mình, nâng mặt cậu cười nói: “Có người có thể nuôi.”

Đàm Trì mờ mịt: “… Ai?”

Vài phút sau, Đàm Dập bị đưa đến chung cư Trình Mặc ở kế bên, Trình Mặc và Đàm Dập vứt xong chạy về nhà, Trình Mặc trừng mắt nhìn nam sinh héo hon dưới đất, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, khiêng Đàm Dập đuổi theo muốn trả về, ai ngờ chìa khóa không mở được, giọng điệu lạnh lẽo của Trình Hoài vọng ra:

“Anh, bọn em sợ dạy hư trẻ con.”

“Anh rất thích hợp.”

“Thích hợp cái rắm!” Trình Mặc chưa từng nuôi ai, gã từng nghe “sự tích” của nhị thiếu gia Đàm gia, huyệt thái dương giật giật, u oán nhìn Đàm Dập, tức giận đập cửa.

Để gã nuôi còn dễ hư hơn!

Đàm Trì và Trình Hoài nhìn nhau, ăn ý về phòng mặc kệ.

Trình Mặc mắng thêm vài câu, không nghe thấy tiếng người, mỹ nhân quyến rũ lần đầu tiên ủ rũ dẫn nhóc con về chung cư.

*

Phim truyền hình lục tục phát sóng, ca khúc do Gamma sáng tác lên top 1 bảng xếp hạng ca khúc, mười top đầu có năm cái là của cậu, vì không có Weibo nên fans ONE choáng váng với 1500W, không ít khán giả vì phim quá ngược, mỗi lần nghe bài hát là ồn ào nói “Gamma đừng hát nữa” “Gamma hát đến mức ông khóc luôn”…, trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh truyền xa.

Còn Đàm Trì liên tục nhận lời mời ca hát, được khen giọng nói thần thánh, mở miệng là muốn quỳ, như âm hưởng trời sinh, dàn âm thanh không có chỗ dùng…

Cảnh Tượng Records không ngừng mời Đàm Trì và Gamma.

Đàm Trì trước mặt rưng rưng từ chối nam thần, sau lưng lại nhắn tin từ chối ONE. Ngoài ra có không ít công ty quản lý tung cành ôliu, đều bị Cố Kiều chặn hết, gấp gáp xây dựng phòng làm việc, kế hoạch phát triển thêm một bước.

Khi cư dân mạng thảo luận nhất ca của giới âm nhạc hiện tại là Gamma hay Đàm Trì, fans hai bên tranh luận không ngừng.

Đàm Trì muốn ngừng sử dụng acc Gamma, không ngờ mấy ca khúc phát hỏa, nhiều tổng giám âm nhạc nhắn tin cho cậu, còn thú vị hơn cả công tác Đàm Trì nhận được. Từ khi được giải Ca Vương, không ít người mời cậu hát, nhưng loại sáng tác kiểu này lại rất ít.

Thế nên cậu hơi sầu não.

Không biết khi nào mới có thể bỏ thân phận Gamma.

Hôm nay, sau khi về nhà, Đàm Trì nghĩ lâu rồi không lên ONE, bèn cải trang thành Gamma, phòng nhạc trong nhà Trình Hoài không có trang bị đầy đủ, nghĩ nghĩ ôm máy tính mở livestream trong phòng khách. Cậu hát được mấy bài hát thì nghe tiếng chuông cửa, lật đật đóng livestream, chạy ra ngoài thấy Cố Kiều đi qua đi lại, vội vàng “tẩy trang”, ném tóc giả qua một bên, quơ áo khoác mặc vào.

“Sao anh lại tới đây?” Cậu mở cửa nghi hoặc hỏi.

Cố Kiều hình như hơi sốt ruột, vội vàng đẩy cửa vào, ho khan che giấu hoảng loạn nói: “Có chút việc muốn tâm sự với cậu.”

“Hả?” Đàm Trì gãi đầu mờ mịt, “Chuyện gì?”

“Chuyện phòng làm việc tuyển người.”

“Không phải mấy ngày trước bàn rồi sao?” Nói thì nói vậy, Đàm Trì vẫn mời người vào, rót một tách cafe đưa cho hắn, ngồi xuống hỏi: “Còn có gì sót à?”

【Aaaaaaa!!!! Mẹ nó!! Gamma là Đàm Trì!!!】

【Đm! Hai tài tử giới âm nhạc là một!!!】

【Đù! Gamma là Đàm Trì!!! Đệt mọe! Quan trọng là hai người chẳng giống nào chút nào!!】

【Aaaaaa! Hai ca sĩ tôi thích là một! Biết nói gì đây?】

Cố Kiều run rẩy ôm tách cafe, thường thường ngó ra cửa, thất thần nói: “Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi cậu một chút, cậu chuẩn bị gì cho bộ vườn trường kia chưa?”

“Hả? Có gì để chuẩn bị?”

“Ồ…” Cố Kiều lại run rẩy uống cafe: “Ăn cơm chưa?”

Đàm Trì nghi hoặc nhìn hắn, lại nhìn đồng hồ treo tường gần đó: “… Mới bốn giờ ăn cái gì?”

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Đàm Trì vừa đứng lên, Cố Kiều vọt ra sau bình phong bằng gỗ trốn, lén lút thò đầu thấp thỏm dặn: “Đừng nói với người khác rằng tôi ở chỗ này nha?”

“?”Không hiểu nổi.

Đàm Trì do dự mở cửa, thấy Tạ Diễm ung dung đứng ngoài cửa, bị dọa đến mức vội vàng gom tóc giả và áo khoác, lao tới phòng tắm ném cái vèo, ngoài mặt bình tĩnh mở cửa cười nói: “Tạ Diễm?”

Tạ Diễm hơi hơi gật đầu, để lộ áo sơmi dính nước trái cây, nghiêm mặt nói: “Mượn WC một chút.”

Tạ Diễm và Trình Hoài ở chung một tiểu khu, tuy cuối cùng không thành với Tạ Ly, nhưng tình bạn giữa mấy MC rất tốt, Tạ Diễm tiếp tục bị ba mẹ bắt đi xem mắt, quyết tâm muốn con mình thành gia lập thất, không biết nói gì mà bị con nhà người ta hất nước như thế.

Mỗi lần một bị hất nước đều tới nhà cậu, thuận tiện tâm sự dăm ba câu.

“… Hả?” Đàm Trì càng trợn to mắt, có chút khó thở, muốn từ chối lại không dám.

“Cảm ơn.” Tạ Diễm đã tiến vào.

Không đợi Đàm Trì kéo người ra, chuông cửa lại vang lên, cậu đau đầu mở cửa, Mặc Tô Tô xụ mặt ôm ngực tiến vào, chiếc giày cao mười phân giẫm lộp cộp, chọn bừa một chiếc ghế ngồi xuống, nhàn nhã nhướng mày liếc Đàm Trì, tràn đầy uy hiếp: “Thấy Cố Kiều không?”

“Cố Kiều?” Đàm Trì ngửi thấy mùi mờ ám, không biết sao Cố Kiều đắc tội chị gái này, vội rót ly trà cho Mặc Tô Tô, cười hỏi: “Không thấy, anh ta làm gì chị à?”

Gương mặt thon dài của Mặc Tô Tô hiện lên vài phần cao ngạo, hừ lạnh một tiếng, khẽ nhấp một ngụm trà, “Người đại diện nhà cậu và em trai Mặc Phỉ Thần nhà tôi xem mắt nhau, bên nhau được hai tuần thì người đại diện nhà cậu đá em trai nhà tôi! Hết cớ này tới cớ khác! Hiện giờ Phỉ Thần ở nhà say xỉn không biết gì, dẫu sao em tôi cũng là nhân tài thương nghiệp! Có chỗ nào thua kém mà bị cậu ta hủy hoại như vậy!”

Hủy hoại?

Đàm Trì thầm liếc bình phong, biện hộ thay: “Chị, chị đừng kích động. Không phải chỉ là xem mắt sao? Mới hai tuần không đến mức đó chứ?”

“Ha!” Mặc Tô Tô mỉa mai liếc cậu, Cố Kiều không ở đây bèn dời lửa lên Đàm Trì, “Em chị nói nó yêu thầm Cố Kiều nhiều năm! Thật vất vả có cơ hội! Làm sao chịu buông tha!”

Lúc này, cửa lạch cạch mở ra, là Trình Hoài trở lại.

Đàm Trì nắm tay để bên miệng ho khan, nghiêm túc khuyên: “Thất tình mà thôi, qua một đoạn thời gian thì tốt rồi. Cố Kiều không thích hắn, không thể miễn cưỡng bên nhau…”

Ai biết người đại diện chọc nợ đào hoa ở đâu, ngay cả em trai Mặc Tô Tô cũng dính câu.

…Đỉnh! Đỉnh!

Mặc Tô Tô cười xùy.

Còn chưa kịp mở miệng, Trình Hoài tiến vào hôn một cái lên mặt Đàm Trì, nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm: “Ai nói thất tình sẽ tốt lên?”

Đàm Trì sáp đến hôn môi anh, cười anh ngầm ám chỉ bảy năm thầm: “Không tốt không tốt chút nào.”

Mặc Tô Tô nghẹn họng, không có cảm giác thắng lợi: Đệt mợ mình tới đây để ăn cơm chó?

【Aaaaaa! Đường đường! Đệt mợ vậy mà có đường ăn! Tôi không xong rồi! Huhu!】

【Bọn bịa đặt xào cp kết hôn có thể yên nghỉ, các người thấy rồi đó!!! Aaaaaa!】

【Cp nhà tôi âm thầm phát đường, chòi đất ơi! Số người xem livestream lên tới 2000w, mọe】

【Tiểu Thảm Tử không biết mình chưa tắt livestream! Cạn lời!!!】

Mọi chuyện không dừng tại đó, chuông cửa lại vang lên, sau đó là tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”, người nọ có chút nóng nảy: “Đàm Trì, tôi là Ngụy Yến, Trình Hoài? Các người có ở đây không?”

Giọng điệu còn có chút không vui.

Mặc Tô Tô vừa nghe giọng Ngụy Yến, lập tức trốn vào sau rèm giường bên cạnh, nhớ tới khi bị Ngụy Yến từ chối, anh ta nói mình thích đàn ông, suýt chút nữa hỏng mất, hiện giờ hoàn toàn không muốn thấy anh ra bèn dứt khoát lẩn trốn.

Xấu hổ, quá xấu hổ.

Đàm Trì và Trình Hoài hai mắt nhìn nhau, dấu chấm hỏi to tướng từ từ xuất hiện trong đầu.

Trình Hoài ra mở cửa, Ngụy Yến ngồi xuống sofa, Đàm Trì rót cho anh ta một ly cafe, anh ta cầm lấy uống một ngụm, giương mắt hỏi: “Thấy Cố Kiều không?”

Đàm Trì: “??”

Mặc Tô Tô trốn sau màn: “???”

“Không.” Trình Hoài bắt chéo chân, rót tách trà cho mình, khẽ nhấp một hớp: “Ngụy tiên sinh có chuyện gì sao?”

Ngụy Yến không rảnh quan tâm đến anh, liếc thấy trên bàn trà dư một tách cafe và một tách trà, lại nghe thấy tiếng nước xôn xao trong phòng tắm, đôi mắt hẹp dài híp lại, khóe môi cong lên, cười hỏi: “Tôi có thể mượn WC một chút không?”

Định lừa anh ta hả, nơi có thể giấu người không nhiều, WC là một trong số đó.

“…?” Đàm Trì mờ mịt.

Mắc giống gì tất cả mọi người đều tới mượn WC?

Cố Kiều thấp thỏm tránh sau bình phong thoáng yên tâm.

“Tự nhiên.” Trình Hoài nhàn nhạt nói.

“Ờm, có người mượn rồi.” Đàm Trì nhớ tới Tạ Diễm còn ở bên trong, vội vàng ngăn cản.

Ngụy Yến nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, chống đầu, sờ tách cafe, cười gian xảo: “Thật chứ? Tôi không vội.”

Sau đó, nương theo góc độ này, anh ta thấy cái chân lộ ra ngoài bình phong.

Đàm Trì và Trình Hoài nhìn tình hình trước mắt, quyết định nấu cơm cho sáu người ăn trước, lúc này lại có người gõ cửa, Ngụy Yến nhàn nhàn liếc nhìn bốn phía tùy thời hành động, thừa dịp Trình Hoài đi mở cửa xoay người lướt tới bình phong, đè Cố Kiều đang trợn mắt khiếp sợ lên tường rồi hôn lên.

Ngụy Yến ôm chặt người đàn ông chạy trốn một hai tháng vào lòng hôn nhiệt liệt nhưng mặt mày cực lạnh lẽo.

Cố Kiều ngẩn người, hốt hoảng đẩy ra, hô hấp không xong, lại không muốn người khác thấy họ như vậy, chỉ có thể mặc anh ta muốn làm gì thì làm.

Ngụy Yến thả người ra, nhìn chằm chằm hắn từ trên cao, lạnh lùng hỏi: “Còn chạy không?”

Cố Kiều bị hôn tới mềm chân, nhíu mày trừng anh ta: “… Không mắc mớ gì tới anh.”

“Không mắc mớ.” Ngụy Yến bị chọc tức, ý lạnh toát ra: “Cậu lặp lại lần nữa?”

Cố Kiều liếc thấy anh ta giận tái mặt, như chỉ cần hắn nói không sẽ lập tức nghiền hắn thành tro, mím môi không nói chuyện.

Ngoài cửa là Trình Mặc ôm ngực không vui, sau lưng còn có Đàm Dập mặc đồng phục phong cách Anh, sắc mặt không tốt cúi đầu, hình như hai người vừa cãi nhau, bầu không khí vô cùng vi diệu.

“Hôm nay về sớm vậy?” Đàm Trì hiếm khi cười hỏi.

【 Aaaaa! Lag rồi! Nhiều người quá!!! 】

【Đệt, văng rồi! Còn muốn xem nữa mà! 3520W, không lag mới lạ!】

Máy tính tắt ngỏm, hoàn toàn ngắt livestream.

Trình Mặc vội đến đối diện cậu, ngồi trên ghế nhỏ, cười lạnh: “Cậu ta đánh nhau ở trường học, mẹ, anh bị chủ nhiệm lớp chửi như cháu! Người hoàn mỹ như anh, lại vì cậu ta…”

“Xin bớt giận xin bớt giận…” Đàm Trì rót một ly nước chanh cho gã, khuyên nhủ: “Anh hai vất vả rồi.”

Trong khoảng thời gian này, Trình Mặc nuôi Đàm Dập như đi dạo quỷ môn quan, Đàm Dập chuyển trường, trốn học đánh nhau như cơm bữa, lâu lâu bị Trình Mặc canh ở quán bar tóm cổ, điều kỳ quái nhất là có một lần Đàm Dập suýt nữa thuê khách sạn với một cô bé.

Trình Mặc nhìn có vẻ lẳng lơ, lại không có thói quen dạy dỗ ai, nên đánh sẽ đánh, gã đập ly, quất Đàm Dập mấy roi, hai người chung mái hiên cãi nhau mỗi ngày, gà bay chó sủa, lâu lâu ném Đàm Dập về đây, Đàm Dập không muốn thấy Đàm Trì, Trình Mặc vừa đi, cậu ta cũng theo sau…

Phụ huynh Đàm Trì hơi chột dạ.

Đàm Dập đứng ở cửa, rũ mắt nhìn mũi chân không nói một lời.

“Cậu ta không thi được hạng nhất thì chạy đi đánh những hạng 1 2 3 4 5 6, 1 chọi 6…” Từ khi Trình Mặc dưỡng trẻ con, sắc mặt chưa bao giờ tốt, lúc nào cũng âm u, nào còn bóng dáng lẳng lơ ngày trước.

Gã một một hớp nước bình ổn tâm trang, hừ lạnh: “Sáu phụ huynh đều yêu cầu một lời giải thích, tên nhãi này thật lợi hại.”

Đàm Dập cắn răng không nói lời nào, tức giận nhìn chằm chằm mũi chân, không cảm thấy mình sai, nói như đúng rồi: “Thì sao?”

“Thì sao?” Cuối cùng Trình Mặc cũng ổn định tâm trạng, chống cằm xoay người nhìn cậu ta từ xa, cười như một đóa hoa có độc: “Là chẳng ra gì. Đối với những kẻ chẳng ra gì, tôi liếc một cái cũng thấy dơ, đừng tưởng rằng ai cũng nhàn rỗi một hai phải tìm mình, kiên nhẫn của tôi đã dùng hết, ầm ĩ với cậu chi bằng đi tìm bạn gái chơi.

Đúng lúc này, dưới chân Mặc Tô Tô thò ra một thứ, là một con nhím, cô bị dọa sợ chạy vèo ra, làm mấy người đang trò chuyện hoảng sợ, cùng nhau nhìn cô.

“Haha.” Mặc Tô Tô xấu hổ nở nụ cười.

Trình Mặc bị ngắt cảm xúc, thấy trước mắt là một cô gái thành thục quyến rũ, nhanh chóng chỉnh sửa quần áo chậm rãi bước tới, hai mắt nhiễm ý cười đào hoa, nắm tay Mặc Tô Tô nhẹ nhàng hôn xuống, thân sĩ nói: “Vị tiểu thư mỹ lệ này, tôi là Trình Mặc anh của Trình Hoài, không biết tên cô là gì?”

Mặc Tô Tô như bị sét đánh, người đàn ông trước mắt cực kỳ kinh diễm, không mấy ai có thể chống cự được sắc đẹp, huống chi gã còn cố tình phát ra mị lực.

Mặc Tô Tô hồi thần cười nói: “Mặc Tô Tô, rất vui được quen biết anh.”

“Vậy tôi có thể cùng tiểu thư ăn tối chung không?” Trình Mặc đầy mặt mong đợi.

Đành chịu thôi, từ khi mang theo Đàm Dập, lâu rồi gã không hẹn hò với ai.

Đàm Trì nhìn Trình Hoài, sáp lại gần hỏi: “Anh hai của anh làm quen gái cũng nhanh quá.”

“Bình thường.” Trình Hoài đáp.

Đàm Dập đứng ngoài cửa hoàn toàn bị làm lơ, thấy Trình Mặc thân thiết với người khác, không rảnh quản cậu ta, lạnh lùng liếc một cái rồi đập cửa đi, cùng lúc đó, bình phong ngã xuống cái rầm, Cố Kiều bị Ngụy Yến ôm chặt nhau đằng sau ngã theo, hai người hoảng hốt nhìn mọi người.

Đàm Trì, Trình Hoài: “???”

Tình huống này là sao?

Trình Mặc nở nụ cười hoàn mỹ: Trong nhà giấu nhiều người như vậy từ lúc nào?

Mặc Tô Tô trừng mắt, lập tức cao giọng: “Cố Kiều!!”

Ngụy Yến kéo Cố Kiều dậy, sau đó bế người lên, lạnh lùng liếc cô một cái: “Cố Kiều là của anh, không liên quan gì đến em trai của em.”

“Anh thả tôi xuống! Anh thả tôi xuống!” Cố Kiều xấu hổ muốn chết, liên tục giãy giụa, khóc thút thít, không ngừng đẩy ra: “Ngụy Yến khốn nạn! Anh thả tôi xuống!”

Đàm Trì muốn xông ngăn lại, Trình Hoài bắt lấy tay cậu, thấp giọng nói: “Để bọn họ tự xử lý.”

Đàm Trì chần chờ một lát, “… Không tốt lắm đâu.”

“Chuyện tình yêu của người ta, chúng ta không thể quản.” Trình Hoài bất đắc dĩ nói.

“Ò.”

Ngụy Yến mặc cho Cố Kiều vừa mắng vừa đá vừa cắn, ôm người đi ra ngoài, Mặc Tô Tô xông lên ngăn lại, sắc mặt sa sầm, xoa thái dương hỏi: “Anh với cậu ta có quan hệ gì?”

“Quan hệ trên giường.” Ngụy Yến nhẹ nhàng nói một câu, làm đương trường há hốc mồm, Cố Kiều hận không thể chết ngay tại chỗ, hốc mắt đỏ ửng, hít mũi trừng anh ta, tức đến phát run.

Mặc Tô Tô suýt nữa ngất xỉu.

Đệt! Vì sao người bị tổn thương luôn là Mặc gia?

Sau khi Ngụy Yến ôm người đi, Mặc Tô Tô thật lâu không thể hồi thần, quay đầu ăn nhịp với Trình Mặc, cùng nhau đến quán bar, Tạ Diễm tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm cầm tóc giả và áo khoác của Đàm Trì, nhìn Đàm Trì ăn dưa xong phun ra hai chữ: “Gamma.”

Đàm Trì: “…!”

“Nếu em nói em cũng không muốn thế anh có tin không?” Cậu thành khẩn nhìn hắn.

Tạ Diễm đem tóc giả và áo khoác bỏ sang một bên, lành lạnh nhìn cậu hỏi: “Cậu có ký với Cảnh Tượng Records không?”

“Không, nam thần anh hãy tha thứ cho em… Em thật sự không phải cố ý.” Đàm Trì cuộn ngón chân, cười khổ.

Ai ngờ, Tạ Diễm chuyển đề tài: “Vậy Tạ Ly nghe nói tôi đi xem mắt có phản ứng gì?”

Đàm Trì trợn to mắt: “???”

“Không khóc chứ.”

“???”

“Có mắng tôi không?”

“…?” Nam thần, anh đang xài máy bay loại gì thế?! Em theo không kịp!

Chờ tiễn người đi, Đàm Trì cảm thấy hôm nay choáng váng như ngồi tàu lượn siêu tóc, ôm Trình Hoài tìm an ủi: “Em sợ quá.”

“Đúng là nên sợ.” Trình Hoài lấy di động ra, nhấn vào siêu thoại Weibo, nhàn nhạt nói: “Em lên hot search.”

Tiêu đề là: #Đàm Trì lộ clone#

Đàm Trì ngẩng đầu sống không còn gì luyến tiếc nhìn anh: “… Làm sao bây giờ, em muốn chết, em chỉ muốn âm thầm viết vài bài hát, sau đó lặng lẽ làm mọi người ngạc nhiên mà thôi.”

“Không sao, còn rất nhiều thời gian, có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện.” Trình Hoài hôn trán cậu, ôm người vào lòng, “Chúng ta còn rất nhiều thời gian.”

Đàm Trì “ừm” một tiếng, dưới chân xuất hiện thêm có một con gì đó, cúi đầu thấy con nhím lại chạy đến chân mình, không khỏi bật cười: “Em chợt nhớ con nhím nhà mình chưa có tên.”

Hai người đồng thời buông ra, ngồi xổm xuống, Trình Hoài hỏi: “Muốn kêu cái gì?”

“Tiểu Tỷ Tỷ.” Đàm Trì cười xấu xa nói.

Không bao lâu,《Rất nhớ em》khởi động máy, sửa tên là《 Hôm nay muốn gặp em》, đây là phim vườn trường, kỹ thuật diễn của Đàm Trì không tốt, may mà có Trình Hoài chỉ đạo, dần dần không còn mắc lỗi. Trong lúc đó, cậu ít nhận chương trình tạp kỹ, gần như tập trung vào sáng tác âm nhạc, Trình Hoài ký một bộ phim truyền hình và điện ảnh, địa điểm quay trời nam đất bắc, công tác đọng lại chất thành núi cao, hai người không có thời gian gặp nhau, cũng ít khi có thời gian gọi điện thoại nói chuyện phiếm.

Lúc Đàm Trì nhớ anh sẽ đi máy bay thăm, ở đoàn phim vài ngày.

Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, tháng chạp, họ vất vả trích kỳ nghỉ ra làm hôn lể, toàn bộ hành trình đều cực kỳ xa hoa, mời tất cả những người có uy tín trong giới giải trí và hào môn, sau đó đến Provence hưởng tuần trăng mật.

Một sáng nọ, Đàm Trì tỉnh lại từ trong cơn mơ, trên giường bày hộp lớn hộp nhỏ, khó khăn lắm mới đếm được: “26 cái?”

Trình Hoài bưng bánh kem đã thắp nến đi tới, cưng chiều nói: “Sinh nhật vui vẻ, cầu nguyện đi.”

Đàm Trì thổi tắt nến, chắp tay trước ngực cầu nguyện, hỏi: “Em biết hôm nay là sinh nhật em, có điều… sao anh mua nhiều món như vậy?”

Trình Hoài để bánh kem sang một bên, chọt mũi cậu, cười nói: “Em cùng anh trải qua sinh nhật 17 tuổi lại không chịu nói cho anh, hại anh không tặng quà, hiện giờ… bổ sung hết tất cả.”

“Vậy anh nên ăn sinh nhật em mỗi ngày, hôm nay 26, ngày mai 25… Qua mấy ngày nữa em sẽ là trẻ em…” Đàm Trì nhún vai đề nghị.

“Nghe theo em.”

“Không muốn không muốn!” Đàm Trì lại tự mình từ chối, nghiêm túc nhìn anh: “Em muốn 26 tuổi, mỗi tuổi quá khứ không có gì hay, mỗi ngày trong tương lai đều mới mẻ.”

Trình Hoài nói: “Đối với anh, em của mỗi tuổi đều rất tốt đẹp.”

Đàm Trì xấu hổ nghe lời đường mật của anh, rướn người hôn môi anh, “Anh cũng vậy.”

CHÍNH VĂN HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.