Khác với Thanh Trúc các chỉ có thùng gỗ nhỏ, cung Thang Tuyền là nơi chuyên dành cho đế vương tắm rửa, bên trong có bể lớn, ngọc trắng ốp tường, đầu rồng phun nước, dưới đáy tản nhiệt, cực kỳ ấm áp, dễ chịu, khoan khoái.
Vệ Liễm cởi quần áo treo lên bức bình phong, chân trần đạp từng bậc thềm ngọc, chậm rãi chìm xuống. Mái tóc đen bồng bềnh tản ra theo làn nước, da thịt trơn bóng bị hơi nóng hun đến trắng hồng.
Thanh niên múc một gáo nước ấm tưới lên thân mình, từng giọt nước men theo xương quai xanh tinh xảo và hõm lưng duyên dáng chảy dọc, nét mày thanh tú mang vẻ mệt mỏi lười biếng ẩn hiện trong sương khói mịt mờ.
Mặt nước phản chiếu ra ánh mắt sâu sắc kín đáo, thoáng chốc hiện ý cười, trong khoảnh khắc rạng rỡ say lòng người, cứ như một yêu tinh biết hút hồn phách đang dập dờn theo làn nước.
Vệ Liễm tắm khá nhanh, y lau cơ thể sạch sẽ rồi lấy bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn ở bên cạnh khoác vào, lớp vải mỏng càng tôn lên thân hình mảnh mai thon gầy.
Vệ Liễm cứ tưởng tắm xong sẽ được về tẩm cung ăn mứt quả.
Nhưng cung nhân không đưa y về, mà vòng qua bức bình phong rồi lấy ra mấy thứ đặt lên trên bàn, ngay trước mặt y.
Đứng bên cạnh còn có Thái giám tổng quản – Lý Phúc Toàn.
Vệ Liễm nhìn những món đồ trên bàn, ngoài mặt thản nhiên.
Nhưng trong lòng đã thét gào tựa trời long đất lở.
… Cái ống nọ để làm gì?
Thuốc mỡ kia… bôi chỗ nào?
Không phải Vệ Liễm không biết đáp án.
Hoặc nói đúng hơn, khi quyết định bám lấy Tần vương làm chỗ dựa, thì y biết sẽ có ngày này.
Nhưng mà y đang nhiễm bệnh phải không?
Cơn sốt chưa lui, vết thương chưa khỏi, trong mắt Tần vương bây giờ y còn phát sốt tới mức đầu óc chẳng tỉnh táo.
Với tình trạng này mà Tần vương còn muốn sủng hạnh y à?
Đây là chuyện một con người có thể làm sao???
Lý Phúc Toàn là thần tử gần gũi nhất với Tần vương, ý của hắn chính là ý của Tần vương.
Tần vương hiện giờ trong lòng Vệ Liễm căn bản không được tính là con người nữa rồi.
Cơ Việt hoàn toàn không hề biết danh tiếng bản thân bị tổn hại, hắn đang ngồi trong Dưỡng Tâm điện thắc mắc vì sao thanh niên kia còn chưa trở về.
– –
Vệ Liễm nhìn mấy đồ vật kia, làm như không biết. Y bày ra dáng vẻ bệnh tật yếu ớt, vẻ mặt mờ mịt, rồi hỏi: “Đây là gì…”
Lý Phúc Toàn nở nụ cười giả dối: “Vệ thị quân, là chuyện đáng chúc mừng. Bệ hạ nhìn trúng ngài nên đêm nay ngài được hưởng phúc lớn rồi. Nhưng mà trước khi thừa hưởng ân sủng thì không thể thiếu chút chuẩn bị, đâu thể vấy bẩn long thể của bệ hạ được. Người đâu mau tới, giúp Vệ thị quân gột rửa cho thuận lợi.”
“Các ngươi muốn làm gì?” Vẻ mặt Vệ Liễm hốt hoảng, hai cung nhân cường tráng nhanh chóng bước tới giữ lấy cánh tay y, kéo tới bàn.
Vệ Liễm rũ mắt, nắm tay siết chặt, đôi con ngươi chảy ngang một dòng sát ý lạnh lẽo.
Phút chốc hai tên cung nhân bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, không khí tựa hồ như đóng băng, động tác khựng lại.
Y có thể giết những kẻ này ngay tức khắc.
Nhưng không thể.
Nơi này là cung điện nước Tần, nơi Tần vương ở.
Không thể sơ suất.
Vệ Liễm ngẫm nghĩ, bàn tay buông lỏng, nội lực vừa ngưng tụ liền tan mất, vẻ mặt trở nên bất lực: “Buông ta ra! Các người buông ta ra!”
Hai cung nhân hoàn toàn chẳng hay biết mình vừa mới dạo quanh Quỷ Môn Quan một vòng, thấy luồng khí lạnh lẽo biến mất bèn không chút do dự, ấn thanh niên lên mặt bàn. Một người cầm lấy cái ống, bước tới định lột quần trong của y ra.
Thanh niên giãy dụa kịch liệt, hét lên thảm thiết: “Không muốn…”
Lý Phúc Toàn cười lạnh: “Vệ thị quân nên ngoan ngoãn phối hợp thì chốc nữa mới giảm bớt đau đớn.”
Chẳng qua chỉ như một thứ đồ chơi, thế mà còn tưởng mình là ai.
Sắc mặt thanh niên tái nhợt, y thổn thức: “Ta không muốn…”
“Sao lại thế này?” Một giọng nói âm u truyền đến, Tần vương một thân áo đen xuất hiện trước cửa.
Mọi người dừng động tác lại.
Tất cả vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Nô khấu kiến bệ hạ.”
Chỉ có Vệ Liễm cả người ủ rũ trượt xuống đất, tóc tai hỗn loạn, nhỏ giọng nức nở.
Vừa thấy Cơ Việt thì trong nháy mắt cứ như gặp cứu tinh vậy, y cuống quít bò lên, đầu nép vào lồng ngực, tay ôm chặt thắt lưng Cơ Việt.
Đầu Vệ Liễm chôn trong lòng Cơ Việt, y khẽ thút thít: “Mẹ, con rất sợ…”
Cơ Việt: “…”
Cơ Việt an ủi tay vỗ vỗ nhẹ trên lưng Vệ Liễm, tầm mắt liếc lên, giọng lạnh lùng: “Các ngươi đang làm gì?”
Mồ hôi lạnh vã ra trên trán Lý Phúc Toàn: “Bệ hạ mang Vệ thị quân về Dưỡng Tâm điện, nô cho là bệ hạ muốn sủng hạnh Vệ thị quân, nên… nên mới giúp y…”
Thực sự chẳng thể trách hắn ta đã hiểu lầm ý của bệ hạ được. Từ xưa tới nay, có vị vua nào mang phi thiếp từ hậu cung về Dưỡng Tâm điện mà không thị tẩm đâu?
Chẳng lẽ mang về chỉ để cùng đắp chăn bông trò chuyện.
Ai biết bệ hạ không có ý định kia…
Cơ Việt hơi cao giọng, nhưng vẫn nhẹ nhàng: “Ai bảo ngươi tự quyết định?”
Hắn chờ trong tẩm cung khá lâu, mất kiên nhẫn nên mới đến xem thử. Ai biết vừa tới thì nghe thấy tiếng thanh niên đang hoảng sợ gào khóc, còn có hình ảnh y bị người ấn xuống giãy dụa mãi không thoát ra được đập vào mắt.
Tâm trạng vui vẻ của hắn lập tức bay mất ráo.
Kẻ gây ra chuyện, xưa nay chưa từng có kết quả tốt.
Lý Phúc Toàn vừa nghe thì sợ hãi quỳ xuống, dập đầu lạy: “Nô đáng chết!”
Hắn ta hầu hạ nhiều năm, nên rõ như lòng bàn tay tính nết của bệ hạ. Trong lời đồn về bạo quân, hẳn là sắc mặt tối tăm, hở một chút là lớn tiếng quát tháo, nói lời không hợp ý sẽ sai đánh sai giết, giống như ác thú ăn thịt người.
Nhưng Tần vương thì khác, hắn trời sinh tuấn tú nhã nhặn, cử chỉ tôn quý ung dung, không lớn tiếng quát nạt, cũng ít khi nổi giận, chỉ có điều…
Từ trước tới nay hắn đều thản nhiên, mỉm cười mà ban cho người ta cái chết.
Một con hổ biết cười không hơn không kém.
Giọng nói của bệ hạ càng dịu dàng, kết cục của đối phương càng bi thảm.
Lý Phúc Toàn run lẩy bẩy, chỉ sợ sau một khắc, đầu mình lìa khỏi cổ.
Gần vua như gần cọp, lời này quả không sai.
“Lý Phúc Toàn, ngươi theo cô đã mười hai năm, lòng trung thành được kiểm chứng, cho nên cô không giết ngươi.” Cơ Việt lạnh nhạt nói: “Nhưng mà đừng cho rằng theo cô nhiều năm, thì vọng tưởng có thể nắm bắt được suy nghĩ của cô, quản việc trên đầu cô. Tự đi nhận ba mươi gậy.”
Lý Phúc Toàn vội dập đầu: “Tạ ơn bệ hạ khai ân!”
“Còn các ngươi.” Cơ Việt hơi nheo mắt, lạnh lùng nhìn chằm chặp mấy cung nhân vừa giữ Vệ Liễm.
Mặt nhóm cung nhân đã xám xịt như màu đất từ bao giờ, bọn họ quỳ trên nền đất, liên tiếp cầu xin tha thứ: “Bệ hạ tha mạng!”
Cơ Việt sóng lớn không lay chuyển: “Kéo ra ngoài đập chết.”
“Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!” Phút chốc mấy cung nhân khóc lóc vang trời, nhưng vẫn bị thị vệ vô tình lôi đi.
Một kẻ trong đó có lẽ biết chắc chắn mình sẽ phải chết, nên không cầu xin nữa mà trực tiếp chửi ầm lên: “Bạo quân coi mạng người như rác! Sẽ không được chết tử tế! Nước Tần vì ngươi tất sẽ sụp đổ!”
Mặt Cơ Việt chẳng hề thay đổi: “Cô không muốn nghe.”
Thị vệ hiểu ý, cắt phăng lưỡi người kia, máu tươi phun tung toé, một miếng thịt mềm rớt xuống đất. Trong giây lát hắn không phát ra được âm thanh nào nữa.
Vệ Liễm co rúm trong lòng Cơ Việt, yên lặng cúp mắt.
Lời đồn đại không giả dối, quả nhiên Tần vương… là tên vua bạo ngược.
Vệ Liễm cũng chẳng thương hại gì đám cung nhân này, tội bọn họ quả thật không đáng chết, nhưng Vệ Liễm là người thế nào. Công tử trong cung Sở vương đông đảo, chết trẻ không biết bao nhiêu người. Y có thể sống bình yên tới nay, mưu mô tàn nhẫn hành động quả quyết – một thứ cũng không thể thiếu. Y chưa bao giờ nảy sinh lòng thương cảm vô nghĩa.
Nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm giác xót xa.
Xem ra, y có thể sống đến bây giờ đúng là mạng lớn, hôm nay đám cung nhân kia bị hạ lệnh kéo ra ngoài, biết đâu ngày mai sẽ tới lượt y.
“Đại Tần vững mạnh nghìn năm, Cơ Việt ta lưu danh sử sách, đâu đến lượt một kẻ vô danh tiểu tốt dám khua môi múa mép?” Cơ Việt giễu cợt: “Thật nực cười.”
Vệ Liễm coi như không nghe thấy, cứ ôm người thật chặt, cơ thể khẽ run lên.
Cơ Việt đỡ lấy y, tầm mắt đánh giá thanh niên mong manh yếu đuối, rồi dịu dàng nói: “Không bị dọa chứ?”
Thanh niên áo trắng ngước cặp mắt đang ngậm nét kinh hoàng lên, tới nửa ngày mới gật đầu, rồi lại lắc lắc.
“Có ngươi ở đây, ta không sợ.”
Vệ Liễm vừa nói xong thì choáng váng ngất xỉu trong lòng Cơ Việt.