Thang Tuyền cung, Vệ Liễm ngâm mình trong làn nước ấm, nước tràn qua lồng ngực, lững lờ dưới xương quai xanh, cổ cao như ngỗng, da tựa mỡ đông, quyến rũ đến cực điểm.
Mặt nước rải đầy hoa mai hồng, phảng phất tản ra một quầng sáng đỏ vây xung quanh thanh niên, khiến cho dung nhan càng thêm tươi đẹp, hệt như một yêu tinh hoa.
Cơ Việt hung hăng tiến vào với tư thế khởi binh hỏi tội, bất ngờ bức tranh mỹ miều soi vào đáy mắt, bước chân tức khắc thả nhẹ nhàng.
Vẻ kiêu ngạo biến mất quá nửa, ý chí chiến đấu ngừng lại, ngọn lửa giận chỉ còn hai ba phần.
“Tất cả lui ra.” Cơ Việt không muốn kẻ khác nhìn thấy Vệ Liễm tắm, dù hơn nửa người y đã chìm trong nước.
“Vâng.”
Cung nhân lui ra hết, Thang Tuyền cung chỉ còn lại hai người.
Vệ Liễm ngạc nhiên hỏi: “Sao bệ hạ lại đến đây?”
“Cô không đến, thì sao biết sau lưng ngươi đã bố trí cô thế nào.” Cơ Việt cười nhạt.
Vệ Liễm tỉnh bơ: “Bệ hạ nói vậy là sao?”
Y tính kế Châu Nguyệt, dĩ nhiên đoán được có khả năng trong tình thế cấp bách cô ta sẽ khai ra y. Nhưng thế thì sao? Ai có chứng cớ chứ? Chỉ cần y không nhận là xong. Lời nói một phía từ miệng cung nữ muốn bò lên giường quân vương, sao mà tin nổi.
Cơ Việt chẳng tỏ rõ ý kiến, hắn giật áo ngoài ném xuống, cởi giày, mặc nguyên áo trong bước vào bể tắm.
Đầu ngón tay Vệ Liễm khẽ nhích, lẳng lặng đặt lên chiếc vòng bạc trên cổ tay.
… Hiện giờ y chẳng mặc gì, vũ khí duy nhất trên người chính là những cây ngân châm giấu trong chiếc vòng.
Cơ Việt chậm rãi chìm xuống nước, một thân áo mỏng nhanh chóng ướt đẫm, dán sát vào thân thể, lộ đường nét da thịt săn chắc mịn màng.
Từng bước áp sát Vệ Liễm, gần như không còn khoảng cách, ép cho y dán vào vách tường ngọc, hắn mới chịu dừng bước.
Tần vương có đôi mắt phượng rất đẹp, đuôi mắt nhỏ dài, hơi vểnh lên, ẩn chứa ánh sáng. Giờ khắc này hắn đang chăm chú nhìn Vệ Liễm, khiến người ta sinh ra ảo giác “Trong con mắt hắn ngươi là tất cả”.
Bị một người nhìn chằm chặp như vậy, không phải chuyện tốt lành.
Cơ Việt vẫn chưa nổi giận, khóe môi cong lên, giọng điệu mỉa mai giễu cợt.
“Cô nghe nói, Vệ Lang hầu hạ hàng đêm, thân thể không chịu nổi, quá mệt mỏi nên phải nhờ cung nữ giúp.”
Vệ Liễm: “…”
Vệ Liễm: “Tuyệt đối không có chuyện như vậy.”
Cơ Việt “Ồ” một tiếng, âm cuối cất cao: “Ý của ngươi là, cung nữ bò lên giường kia đổ oan cho ngươi hả?”
Vệ Liễm giật mình: “Sao có người dám cả gan làm loạn như vậy, cung nữ kia là ai?”
Y nghĩ bụng, Tần vương trí tuệ mười phần, hắn gọi “Cung nữ bò lên giường” chứ không hề nhắc tới Châu Nguyệt, nếu y hoảng loạn vội vàng giải thích, mà sơ ý nói tên cô ta ra, thì âm mưu sẽ bại lộ.
Còn nếu y vô tội, thì chẳng biết cung nữ bò lên giường kia là ai.
Trí tuệ Tần vương có một nghìn, thì Vệ Liễm phải có mười nghìn, không thể cắn câu.
Cơ Việt quan sát Vệ Liễm, thấy vẻ mặt lời nói chẳng hề sơ hở, phảng phất như không biết gì thật.
Hắn chậm rãi đáp: “Là ai chả quan trọng, vì cô đã sai người dùng gậy đánh chết nàng rồi.”
Nghe tới hai từ “Đánh chết”, Vệ Liễm cúi đầu, im lặng, không hoảng sợ hay xấu hổ.
Y chỉ thở dài, tựa như thương tiếc cho một kẻ xấu số nào đó.
Chẳng có một chút sai lầm.
“Nàng nói là do ngươi sai khiến nàng.” Cơ Việt hỏi: “Vệ Lang, ngươi nói xem cô có nên tin hay không?”
Vệ Liễm hạ thấp giọng: “Muốn đổ tội cho người khác thì thiếu gì cách, cung nữ kia dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, chắc hẳn quý mến bệ hạ đã lâu. Gần đây bệ hạ lại quá sủng ái thần, thần bị người ghen ghét đố kị cũng chưa biết chừng.”
“Nàng thấy khó giữ mạng sống, chết đến nơi rồi cũng nhất định phải kéo thần xuống nước, âu cũng là chuyện thường.” Giọng Vệ Liễm nhỏ dần: “Thần thấp cổ bé họng, chỉ biết nói vậy, người trong sạch sẽ tự được minh oan. Nếu bệ hạ không tin, thần đành chịu trừng phạt.”
Cơ Việt nhìn y thật lâu.
Vệ Liễm cúi đầu, nét mặt nghiêm túc.
“Vệ Lang rất… thông minh.” Hồi lâu, Cơ Việt cười khẽ, nâng tay siết mạnh cằm Vệ Liễm, bắt y ngửa đầu lên: “Ngươi giỏi lắm, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, khiến cô chẳng biết thật hay giả. Nhưng cung nữ kia nói dối hay không, ngươi đoán xem cô có nhận ra được không hả?”
Ánh mắt Vệ Liễm không đổi, bụng thầm nghĩ: Tính sai rồi.
Vệ Liễm cực kỳ thông minh, từ nhỏ đã biết đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay. Sư phụ từng khen y sắp thành tinh đến nơi, nhưng cũng cảnh báo y quá kiêu ngạo, tùy tiện, nếu một ngày gặp phải đối thủ xứng tầm, thì dễ khinh địch mà chịu thua thiệt.
Vệ Liễm không lưu ý, bởi y trưởng thành từng này vẫn chưa gặp đối thủ nào, với y, người được chia thành hai loại: dại dột có thuốc trị, ngu xuẩn hết thuốc chữa.
Vệ Liễm sống trong Sở vương cung, Sở vương có một dàn hậu cung và mười bảy người con trai. Thế nên y từng chứng kiến rất nhiều chuyện phi thiếp đấu đá, anh em tranh giành, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, trong mắt Vệ Liễm có thể dùng mấy chữ để miêu tả – gà tranh nhau mổ thóc.
Quá mức nông cạn ngu ngốc, sỉ nhục trí thông minh, Vệ Liễm khinh thường không thèm nhúng tay.
Y chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu tình hình, Sở vương dính bẫy không biết mệt, nhóm phi tần thi nhau trúng chiêu, huynh đệ ai cũng khờ khạo. Vệ Liễm thấy quá nhiều, nên thẳng thừng đối xử với toàn bộ người trong cung như những tên ngốc.
Làm hại y quên mất, Tần vương không nằm trong nhóm người ngu ngốc ở Sở vương cung.
Nam tử này mười lăm tuổi bình định nội loạn, hai mươi mốt tuổi càn quét sáu nước, hiểu rõ lòng người, bản lĩnh không hề thua kém y.
Y nhận ra Châu Nguyệt có ý đồ xấu, lẽ nào Tần vương chẳng nhận ra cô ta có nói thật hay không.
Tần vương cũng là nhân vật thông minh.
Nếu trước kia gặp được đối thủ xứng tầm, Vệ Liễm rất hào hứng, nhưng hiện giờ… dường như tình hình không được tốt lắm.
Sư phụ nói quả thực không sai, quá ngông cuồng ắt có ngày vấp ngã, ai mà ngờ chỉ vấp một cái lại gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Dù thế nào, Vệ Liễm vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Y đành phải nói: “Bệ hạ anh minh.”
Cơ Việt nhíu mày: “Ngươi chịu nhận rồi hả?”
“Vâng.” Vệ Liễm than nhẹ: “Bệ hạ định phạt thần thế nào?”
Y chẳng lương thiện như vẻ bề ngoài, mà trái lại còn rất tàn nhẫn.
Cơ Việt càng hứng thú.
Vệ Liễm chẳng khác nào một kho báu, Cơ Việt đào ra được một viên ngọc, cứ tưởng chả còn gì, thế nhưng lấy ngọc đi rồi vẫn còn bạc, quẳng bạc ra lại thấy vàng, mỗi giờ mỗi khắc đều khiến người kinh ngạc vui mừng.
Nhưng Cơ Việt không khoan dung với kẻ dám đùa cợt hắn.
Dùng hắn như một lưỡi dao để giết người, thì phải chịu đánh đổi.
“Cung nữ kia bị đánh chết bằng gậy.” Cơ Việt trầm giọng: “Trước mặt ngươi xúi giục, sau lưng ngươi phạm tội khi quân, tội nặng như vậy, cô không đánh ngươi hai mươi gậy để răn đe, thì mai này ngươi sẽ càng chẳng coi ai ra gì.”
Lĩnh hai mươi gậy, so với việc Vệ Liễm làm là hình phạt rất nhẹ.
Nhưng Vệ Liễm không muốn nhận hai mươi gậy này.
Vệ Liễm bình tĩnh ngước nhìn Cơ Việt, rồi bất thình lình ôm lấy cổ hắn, kéo hắn lại gần, hôn lên đôi môi hắn.
Cơ Việt: “…”
Bờ môi mềm mại dán lên, xen lẫn hương mai nhàn nhạt, trong trẻo lạnh lùng mà kiều diễm ướt át.
Trong nháy mắt Cơ Việt giật mình, định đẩy y ra, nhưng lại không nhịn được nhớ tới giấc mộng tươi đẹp kia, động tác hơi chần chờ thì thanh niên đã lui ra.
Một nụ hôn tựa chuồn chuồn lướt nước.
Vệ Liễm thấp giọng: “Bệ hạ… thần đền tội rồi, không đánh thần nữa có được không?”
Cơ Việt: “…”
Đừng hòng bày dáng vẻ ấy ra để lừa cô! Còn lâu cô mới bị ngươi gạt lần nữa!
Cơ Việt cảm thấy không ổn, hắn vốn là kẻ bề trên, cùng Vệ Liễm giao chiến, tại sao lại rơi vào thế yếu.
Tuyệt đối không thể để mất mặt nữa.
Cơ Việt chăm chú nhìn Vệ Liễm, bỗng nảy ra một kế.
Tay hắn lần mò trong nước, không dấu vết nắm lấy “bé Vệ Liễm”.
Vệ Liễm cứng đờ, ánh mắt hoảng hốt: “Bệ hạ… “
Hiếm thấy thanh niên sợ hãi như vậy, vẻ bề ngoài bình tĩnh bên trong tính toán vẫn luôn được duy trì đã bị lột bỏ, khiến Cơ Việt khoái trá.
Hắn trêu tức: “Chẳng phải nói thân thể không chịu nổi sao? Danh tiếng này, nhất định cô phải giữ vững mới thôi.”
Khóe mắt Vệ Liễm nổi lên một vệt mỏng hồng, răng môi khẽ run: “Bệ hạ… đừng… ưm…”
Cơ Việt hơi siết chặt, giọng thản nhiên: “Đừng gì cơ?”
Vệ Liễm rũ mắt: “Xin bệ hạ cứ tự nhiên.”
Được lắm! Xin cứ tự nhiên à.
Cơ Việt hừ lạnh: “Ba lần, nếu không đủ ba lần, thì tự ra ngoài lĩnh hai mươi gậy.”
Vệ Liễm: “…”
Ngươi thắng, hoàng đế chó!
Ba lần thì ba lần, dù sao người thoải mái chính là y.
…
Cho tới khi bể nước nóng biến lạnh, thanh niên kiệt sức dựa vào người quân vương, cằm đặt lên vai hắn, tay rũ xuống bám lấy cánh tay hắn, móng tay kéo ra mấy đường hồng nhạt.
Khóe mắt ửng đỏ sắc hoa đào, đáy mắt ngấn lớp nước mỏng manh, tròng mắt mờ mịt, tựa như đang ngắm hoa trong sương.
Cánh mai hồng tản ra quầng sáng, nhiễm đỏ má thanh niên.
Cơ Việt rửa chất lỏng dinh dính trong tay, bản thân hắn còn chưa từng thủ d.âm, bây giờ dành hết cho Vệ Liễm.
Dáng vẻ đắm chìm trong tình dục thực sự vô cùng gợi cảm, thanh niên được hắn ôm gọn trong cánh tay, nhũn đến mức chẳng thốt ra nổi một câu, không thể chọc tức hắn bằng cái miệng phiền phức kia.
Cơ Việt vốn định chế giễu Vệ Liễm dăm ba câu, trả mối thù cũ…
Sao bây giờ không mở miệng châm chọc nữa đi?
Nhanh thế đã bắn, thứ kia trưởng thành thật uổng phí.
Mới ba lần đã ủ rũ, quá vô dụng.
Đảo mắt nhìn lên, thanh niên nằm trong lồng ngực hắn còn đang thất thần, vành tai ửng đỏ.
Bộ dáng mềm mại ngoan ngoãn một cách vô lý.
Cơ Việt nhếch mép giễu cợt, phun ra một câu: “Đồ ngốc.”
“Không phạt ngươi nữa.”
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Cơ Việt: 【Mặt mày hớn hở】 【 Hãnh diện】 【 Khắp chốn mừng vui】 Nhìn xem! Cô cứu vãn được một hiệp!
Vệ Liễm: 【 Mười phần lười biếng】 【 Mười phần bình tĩnh】 【Trào phúng cấp độ mười】 Ta mới là người thoải mái, không biết ngươi vui sướng cái gì.