Edit: fanyuyingg
Beta: Mây
– ———
Nghe thấy cách xưng hô thân mật của Khang Nhân, Giang Tuần xoa đầu ngượng ngùng, “Chúc dì sinh nhật vui vẻ. Diệp Đinh tối muộn mới về nên con tổ chức sinh nhật cho dì trước ạ. “
“Ai thèm quan tâm nó về hay không, dù sao cả năm nay cũng chưa về lần nào. Nhanh vào nhà ngồi đi.”
Khanh Nhân nhiệt tình nắm lấy tay Giang Tuần dẫn anh vào trong.
Thực ra bà gọi Giang Tuần là con trai cũng không sai. Năm xưa, nhà họ Giang và nhà họ Diệp đều sống ở khu phố cổ thành phố Giang, hai nhà lại ở cạnh nhau. Giang Tuần và Diệp Đinh học cùng trường từ tiểu học đến trung học, quan hệ hai nhà cũng rất tốt nên Khanh Nhân bèn nhận luôn Giang Tuần làm con nuôi của mình.
Sau khi Diệp Đinh nổi tiếng, hắn đã dùng số tiền mà mình dành dụm được vài năm để mua căn hộ lớn này. Ngôi nhà cũ của nhà họ Diệp vốn đã xuống cấp, khắp nơi đều bị rò rỉ nên sau khi nhà mới được bàn giao thì nhà họ Diệp chuyển luôn vào đây. Chỉ là sống ở đây chưa đầy hai năm thì cha Diệp đột ngột qua đời vì xuất huyết não, Khang Nhân cũng không đi bước nữa mà sống một mình trong căn nhà này.
Khang Nhân hỏi anh về tình hình hiện tại của bố mẹ, Giang Tuần không đề cập đến lần cãi nhau cuối cùng với mẹ Giang, chỉ nói rằng mọi việc ở nhà vẫn ổn và bảo bà không cần lo lắng.
Nguyên liệu cho bữa tối còn chưa chuẩn bị, Khang Nhân bèn dẫn Giang Tuần đến khu chợ gần đó, một người hàng xóm quen biết nhìn bà và Giang Tuần một cách tò mò.
“Tiểu Khang, đây là?”. ngôn tình ngược
“Đây là con trai nuôi của tôi, Tiểu Giang, đặc biệt đến đây tổ chức sinh nhật cho tôi đấy.”
Khang Nhân mỉm cười nắm lấy cánh tay của Giang Tuần.
Hai má Giang Tuần ửng hồng, anh siết chặt giỏ rau trong tay.
“Con trai ruột là minh tinh, con trai nuôi thì trông cũng giống như minh tinh vậy.” Người hàng xóm là một ông lão rất nhiệt tình, nhìn Giang Tuần với vẻ tán thưởng: “Con đã có bạn gái chưa?”
Giang Tuần cười ngượng ngùng.
“Tiểu Giang vẫn còn trẻ, nó không cần vội tìm bạn đời đâu. Chú Vương cũng đừng nhọc lòng nữa.” Khang Nhân lại vỗ vỗ cánh tay Giang Tuần, “Hải sản còn chưa mua đâu, chúng ta đi thôi, qua đó xem chút.”
Giang Tuần thở dài một tiếng thật nhẹ.
Khi còn học cấp hai, anh không ít lần ăn ké cơm nhà Diệp Đinh nên Khang Nhân hiểu rất rõ sở thích của Giang Tuần, những món bà mua hầu hết anh đều thích ăn.
Buổi tối, anh phụ giúp bà nấu ăn. Khang Nhân có kỹ năng nấu nướng tuyệt vời, bà làm bốn món mặn và một món canh, tất cả đều rất thơm ngon. Giang Tuần rất tôn trọng mà ăn hẳn hai bát cơm lớn.
“Cứ để bánh sinh nhật đấy đã, lát nữa chúng ta hẵng ăn. Tiểu Tuần, hôm nay con không được phép về, cứ ngủ ở đây đi. “
Giang Tuần để hết đống bát bẩn vào máy rửa bát rồi đáp lại một tiếng tỏ vẻ đồng ý.
Năm cha Diệp vừa qua đời, Khang Nhân phải chịu đả kích lớn, cả người trở nên vô cùng hốc hác. May thay, hai năm nay, bà đã tìm thấy sở thích mới, dần thoát ra khỏi nỗi buồn của mình, trên mặt bắt đầu xuất hiện nhiều nụ cười hơn.
Bà cầm đôi giày nhảy và quạt lên, sau khi chào Giang Tuần thì liền xuống tầng khiêu vũ. Giang Tuần dọn dẹp xong bát đũa, phát hiện nhất thời không có việc gì để làm nên vào phòng Diệp Đinh tìm sách đọc.
Tủ sách đứng dựa vào tường chứa đầy sách liên quan đến biểu diễn sân khấu, trên tầng cao nhất có cả một dãy đĩa Blu-ray của các bộ phim kinh điển, Giang Tuần gần như đã xem hết những bộ phim ấy. Anh tùy tiện lấy một cuốn sách rồi ngồi trên sàn gỗ, vừa mở sách ra thì điện thoại rung lên.
Là tin nhắn của Trang Ngạn.
—— Bạn học cũ, cậu bận rộn đến như vậy sao? Đến tin nhắn của tôi cũng không muốn trả lời?
Giang Tuần do dự vài giây, trả lời: Không biết tổng giám đốc Trang tìm tôi có việc gì?
Trang Ngạn: Cứ gọi tôi Trang Ngạn là được rồi. Bạn tôi mới mở một quán bar, cậu có muốn đến chơi không? Tôi mời.
Giang Tuần: Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng mà ngại quá tối nay tôi có chút việc phải làm.
Trang Ngạn: Cậu có chắc là không đến không? Có thể chỗ này sẽ khiến cậu cảm thấy hứng thú đó. [mặt cười]
Dưới khuôn mặt cười ấy là một bức ảnh.
Ánh mắt Giang Tuần nhìn vào người trong ảnh, đồng tử đột nhiên co rút. Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, hai người đàn ông đang ôm hôn nhau say đắm. Sàn nhảy bên cạnh cũng đầy những người đàn ông đang dính lấy nhau nhảy múa.
Giang Tuần: Cậu có ý gì?
Trang Ngạn: Cậu thông minh như vậy, chắc cũng biết tôi có ý gì.
Lồng ngực Giang Tuần phập phồng, dùng sức hít sâu một hơi. Anh nắm chặt điện thoại, vừa định làm gì đó thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa. Giang Tuần giật mình, nhanh chóng khóa màn hình điện thoại rồi đứng dậy.
Diệp Đinh vừa từ lễ bế mạc liên hoan phim chạy về. Hắn mặc vest, mái tóc chải ngược ra sau làm lộ ra ngũ quan tuấn tú, khí chất càng cao quý đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Diệp Đinh khẽ giật nhẹ cổ áo, hỏi: “Mẹ?” nhưng không nhận được hồi đáp, hắn quay sang thì thấy Giang Tuần từ phòng mình đi ra.
“Dì xuống tầng khiêu vũ rồi, một lát nữa mới quay lại. Cậu đã ăn gì chưa?”
“Chưa nữa, đồ ăn trên máy bay nhìn đã thấy chán rồi.” Diệp Đinh cởi áo khoác, ném cà vạt lên ghế sô pha, tay cởi cúc áo sơ mi.
Giang Tuần vào phòng bếp lấy bát canh nóng và đồ ăn cho hắn, Diệp Đinh đi theo anh vào phòng bếp, trêu chọc nói: “Sao cậu lại giống vợ tôi thế, vừa về đến nhà liền nấu cơm cho tôi.”
Giang Tuần trợn tròn mắt, “Đừng có làm lố vậy*, nếu hôm nay không phải sinh nhật dì Khang, tôi cũng không thèm quan tâm đến cậu đâu.”
*Nguyên văn: 给三分颜色就开染坊: Được cho ít màu sắc đã muốn mở phường nhuộm. Ý chỉ mới được quan tâm một chút đã làm kiêu, bất chấp tất cả.
Diệp Đinh cười nhẹ, ánh mắt rơi xuống gò má Giang Tuần. Người đàn ông khẽ cụp mắt, chăm chú nhìn vào nồi canh đang sôi trên bếp, đầu hơi cúi làm nổi bật lên đường nét thanh tú của chiếc cổ thon dài. Diệp Đinh nhìn xuống vòng eo thon gọn của anh, trong lòng bỗng thấy ngứa ngáy khó chịu.
Yết hầu hắn lăn lộn mấy lần, đôi bàn tay siết chặt cố gắng kìm nén dục vọng đang trào dâng trong lòng. Khi Giang Tuần xoay người lại, hắn lại tỏ ra lười biếng như thường ngày.
“Cậu ở trong này vướng víu quá, có thể ra ngoài được không?”
Giang Tuần tiếp tục bỏ mì và trứng vào nồi, ánh mắt ghét bỏ nhìn Diệp Đinh.
Diệp Đinh giơ tay lên làm ra động tác đầu hàng.
“OK, tôi đi là được chứ gì.”
Đợi Giang Tuần nấu mì xong, Khang Nhân cũng đã đi múa về. Bà nhìn thấy Diệp Đinh thì không có vẻ ngạc nhiên như lúc nhìn thấy Giang Tuần, chỉ gọi con trai một cách hời hợt.
“Mẹ, chúc mừng sinh nhật. Đây là quà cho mẹ.”
Diệp Đinh từ phía sau lấy ra một hộp quà bằng vải nhung đen dâng lên như báu vật.
Khang Nhân không cần mở ra cũng biết bên trong là món trang sức đắt tiền, bà bĩu môi chán ghét, “Con tặng quà có thể có chút thành ý được không, năm nào cũng chỉ một trò này.”
Tuy miệng thì chê bai nhưng khóe mắt của bà vẫn lộ ra ý cười. Bà nhận lấy hộp quà, thấy Giang Tuần mang mì ra thì vội vàng đi tới, vẻ mặt đau lòng nói: “Tiểu Tuần, sao con lại nấu? Để nó tự làm không được à?”
“Không sao đâu dì Khang, nấu bát mì chỉ mất vài phút thôi mà.”
Diệp Đinh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Mẹ, rốt cuộc ai mới là con trai ruột của mẹ vậy? Con từ thành phố B về đến đây cũng không thấy mẹ quan tâm con.”
“Vì Tiểu Tuần thân với mẹ hơn đấy, con cả năm đều đi đóng phim ở ngoài, thời gian gặp con còn ít hơn gặp Tiểu Tuần.”
Năm ngoái, có một lần bệnh sỏi thận của bà Khang phát tác vào nửa đêm. Bà đau đến mức buồn nôn, người cũng không thể nào duỗi thẳng được. Lúc đó Diệp Đinh đang phải quay phim ở vùng núi hẻo lánh nên không liên lạc được, bà chỉ đành gọi cho Giang Tuần. Trong vòng chưa đầy hai mươi phút, Giang Tuần đã kịp đến đưa bà đi bệnh viện. Sau đấy, nhưng công việc như làm thủ tục nhập viện, thủ tục làm phẫu thuật hay việc chăm sóc bà Khang đều đến tay Giang Tuần. Trong lòng Khang Nhân, Giang Tuần chu đáo hơn Diệp Đinh nhiều.
Trong lòng Diệp Đinh cũng có chút áy náy, “Mẹ, năm nay con sẽ không bận rộn như vậy, nhất định sẽ dành nhiều thời gian ở bên mẹ hơn.”
“Được rồi, năm ngoái con cũng nói vậy đấy. Ngày nào cũng bận quay phim kiếm tiền, chẳng biết kiếm nhiều như vậy có tác dụng gì nữa?”
Khang Nhân thở dài, nhìn bát mì trứng trên bàn, “Thôi bỏ đi, con ăn mì trước đi. Đừng để bị đau dạ dày.”
Sau khi Diệp Đinh ăn xong, Khang Nhân lấy bánh sinh nhật ra, Giang Tuần thắp nến, Diệp Đinh đi tắt đèn. Trong bóng tối, chỉ còn ánh nến lung linh lập lòe trên chiếc bánh.
Nhìn Diệp Đinh và Giang Tuần đứng cạnh nhau, Khang Nhân mỉm cười cầu nguyện rồi mở mắt ra và thổi tắt nến trong một hơi.
Đêm đã khuya.
Bà Khang đã đi ngủ, Diệp Đinh cũng rửa xong đống bát đũa, rồi trở về phòng mình.
Giang Tuần đang ngồi trên thảm đọc sách, Diệp Đinh nhìn chằm chằm mấy sợi tóc đen trên đỉnh đầu anh, không cưỡng lại được mà dùng tay vuốt ve.
“Trong phòng ngủ khách không trải giường nên hôm nay cậu ngủ với tôi nhé.”
“Biết rồi.” Giang Tuần lật trang sách.
“Muộn như này rồi còn đọc sách gì nữa, cậu nhanh đi tắm đi.”
Diệp Đinh xoa loạn trên mái tóc làm Giang Tuần phiền đến mức không thể không hất văng bàn tay đang giở trò của hắn ra.
Có vẻ như cứ mỗi lần gặp lại sau một thời gian dài, Diệp Đinh lại trở nên rất dính người, khác hẳn với hình tượng ảnh đế cao lãnh, xa cách xuất hiện trong những tin tức giải trí.
Giang Tuần cầm bộ đồ ngủ đi tắm, Diệp Đinh nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại, nụ cười trên môi dần dần thu lại. Hắn nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình, ngón tay vô thức miết vào nhau như thể cảm giác mềm mại và nhẵn mịn ấy vẫn còn lưu lại trên đó.
Phía sau cánh cửa kính mờ truyền đến tiếng nước chảy yếu ớt, Diệp Đinh tâm trạng rối bời. Hắn cầm điện thoại lên xử lý tin nhắn công việc thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ting.
Không phải là điện thoại của hắn, vậy đó là….
Ánh mắt Diệp Đinh nhìn về phía hướng tủ sách, nơi Giang Tuần tiện tay đặt điện thoại của mình trước khi đọc sách.
Muộn thế này rồi, ai còn nhắn tin cho Giang Tuần nữa vậy?
Lẽ nào là Lương Vy…
Nghĩ đến đó, trong lòng Diệp Đinh khó chịu. Hắn rời khỏi giường, cầm điện thoại di động của Giang Tuần lên.
Màn hình sáng lên, giây tiếp theo, đồng tử của hắn co rút lại.
[Trang Ngạn: Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ cậu… cũng là gay đúng không?]
– ————————-
Cả nhà ơi, mọi người thấy xưng hô của hai anh nhà mình như này có ổn không ạ? Ai có ý kiến gì về xưng hô của các nhân vật trong truyện thì góp ý cho tui với ha. Nếu có chỗ nào chưa hợp lý thì cũng nhắc tui lun nà ><