Mẹ kiếp, mấy bọn chó má không biết tự lựa sức mình này.
Ông đây cũng có lòng tự tôn của mình, cũng biết giữ thể diện cho chính mình.
Đinh Thừa Phong thầm rủa trong lòng, chó mà không biết trời cao đất rộng là gì! Nếu như không phải bố mày vì trả thù cho gia tộc thì lũ cho khốn khiếp không có não như chúng mày cũng đéo có cửa chọc ngáy đến thân phận đâu!
Song, hắn hít một hơi thật sâu để giữ cho tâm trạng bình tĩnh hơn, nếu như mà không đè nén đi cơn lửa giận trọng lòng, e rằng trong cái nhà này sẽ xảy ra án mạng chỉ trong một tích tắc.
Nhẫn nhịn đi! Mày vẫn còn nhiều thời gian lắm! Cứ để bọn họ lăng mạ đi, sau này tính sổ sau.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Đời còn dài mà trai còn trẻ, hắn tội gì mà gây hình tượng xấu trong mắt của ông cụ.
Bây giờ hắn đã được ông cụ tin tưởng, dù những lời nói không mấy tốt đẹp kia cũng không đủ để Bạch Long Đức suy xét lại.
Bạch Long Đức từ đầu đến cuối nhẫn nhịn hai thằng cháu bất hiếu ăn nói bất chính này, ông tức giận, bàn tay già mang theo nếp nhăn nheo đập mạnh xuống mặt bàn.
“Còn dám náo loạn?”
Ông trừng mắt về phía hai người, hận không thể dùng ánh mắt này siết chết hai thằng nghịch tử não ngắn kia.
“Đây không phải chuyện để hai thằng nghịch tử chúng mày xen vào. Còn không mau đi làm việc của mình? Lại còn ở đây so đo với em rể không có tài cán gì sao? Lòng tự tôn chúng mày để đi đâu rồi?”
Bọn này không quan trọng, nặng lời cũng chả sao.
Nhưng khổ nỗi anh em nhà Bạch Phàm Tuân có tính ghen tuông vô cớ, và mỗi khi giở thói ăn vạ đều khiến cho ông cụ nản lòng, lắc đầu chê bai.
Bởi trong lòng của Bạch Long Đức, cô cháu gái nhỏ của ông là báu vật, ông không thể để cô chịu thiệt thòi.
Cưng chiều cô cháu gái này là trên hết.
Nghe ông cụ lớn tiếng với mình, Bạch Phàm Tuân cùng với Bạch Minh Án rén ngay tức khắc, không dám nói thêm một câu nào.
Dù sao trong cái nhà này, ông cụ vẫn đứng thứ nhất, một khi ông đã ra mệnh lệnh thì tuyệt đối không một ai trong cái nhà này dám phản lại.
Bởi vì, một khi phản lại đồng nghĩa với việc không được ông cụ phân chia chút tài sàn.
Còn một khi ông cụ mà đã “quan tèo” thì bọn họ không cần phải nhìn sắc mặt khó chịu ngày nào nữa.
Vậy nên, im lặng là vàng.
Hai người bọn họ không dám vênh váo thêm giây phút nào nữa, chủ động nói lời chào rồi ngay lập tức chuồn ra khỏi cuộc họp gia đình này.
Bạch Long Đức tiếp tục nhiệm vụ của mình, quay sang nói với Đinh Thừa Phong đôi điều, tiện thể cân nhắc mọi thành viên trong gia đình.
Sau khi nghe Bạch Long Đức căn dặn, Đinh Thừa Phong cùng với Bạch Tú Sa được quản gia kiêm trợ lý lái xe đưa đến cục dân chính làm giấy đăng ký kết hôn. Đi theo hai người là một dàn vệ sĩ mặc bộ đồ đen đeo kính râm để bảo vệ.
Hôm nay là thứ sáu, cục dân chính vẫn đông người đến như mọi khi.
Đinh Thừa Phong cùng với Bạch Tú Sa bước xuống xe đã thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.
Việc Bạch đại gia tuyển rể không ai là không biết đến, chỉ là yêu cầu của vị đại gia này quá lớn, khiến cho bao nhiêu ứng cử viên đều lắc đầu ngán ngẩm rời đi.
Mọi người trong thành phố Bế Châu này biết, chàng rể nhà họ Bạch này chỉ là một tên hoạ sĩ quèn, lương tháng chưa kiểm nổi một triệu. Đã thế không có người thân, không có họ hàng, nghe nói xuất thân từ cô nhi viện.
Thực hư ra sao đều không biết, nhưng những lời đó chỉ là lời đồn đại không đúng với sự thật.
Do có người quen làm trong cục dân chính, quản gia đưa hai người thẳng vào trong để đăng ký kết hôn.
Khi hai người đi lướt qua đám người có mặt ở đó, những lời tán ngẫu của mọi người vang vọng đến bên tai.
“Này, đó là con rể nhà họ Bạch sao?”
“Phải rồi! Đi theo vị tiểu thư kia đương nhiên là chồng sắp cưới rồi.”
“Nhưng chỉ có điều quá bất công với chàng trai kia quá!”
Một người phụ nữ bế đứa con trai khoảng bốn tháng tuổi lên tiếng.
“Sao phải bất công? Một người đẹp trai như anh ta được làm rể nhà đại gia thì sướng hết phần thiên hạ rồi.”
Người phụ nữ khác đứng ở gần đó, ngang hiên nói xen vào cuộc trò chuyện này.
“Chắc cô không biết, hắn chỉ là một tên ở rể thôi!”
“Thật ư?” Người phụ nữ bế đứa con có chút ngạc nhiên.
“Đương nhiên là thật rồi! Hắn chỉ là một tên hoạ sĩ thất nghiệp, có xuất thân từ cô nhi viện đó.”
“Thế khi gả vào nhà hào môn, đồng nghĩa với việc bám váy vợ suốt đời sao?”
“Thì thế mới nói! Dáng người cũng không tồi đó, lại còn đẹp trai, không biết tìm việc làm phù hợp mà chỉ đăm đăm yêu nghề hoạ sĩ. Rõ chán!”
“Nghề hoạ sĩ thời này khó kiếm được việc làm lắm! Thất nghiệp là phải thôi!”
Một người khác cũng có độ hóng hớt cao, tiếp tục thêm dầu vào lửa, bàn tán xôn vào về chàng rể quý của nhà đại gia.
“Các cô không để ý à? Vị tiểu thư kia cũng có nhan sắc, vóc dáng thì khỏi phải bàn, có tài năng bẩm sinh về đánh đàn, không chỉ thế, vị tiểu thư đó còn đa tài đa nghệ. Nhưng chỉ tiếc rằng cô ấy lại bị câm, với lại Bạch đại gia không muốn gả cháu gái mình đi, đâm ra yêu cầu ở rể rất cao. Mà một tên thất nghiệp như hắn ta ngu gì mà không nắm bắt lấy cơ hội này?”